Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 34




Võ công của hai người không thấp, khi rơi xuống đất đã nhanh chóng tách ra nhảy về hai nơi. Trì Dạ Bạch cánh tay phải không thể nhúc nhích, vai trái của Văn Huyền Chu máu chảy như suối, thương thế của hai người không khác nhau là mấy.

Nhưng Trì Dạ Bạch so với Văn Huyền Chu càng cấp bách hơn nữa: hắn vừa mới rơi xuống đất, lập tức lại lao về phía Văn Huyền Chu vẫn còn chưa đứng vững.

Luận khinh công, hắn so với Văn Huyền Chu cao hơn nhiều lắm. Trong chớp mắt phi qua đối với hắn mà nói chỉ là chuyện bình thường, Văn Huyền Chu mới vừa đứng vững, trước ngực liền trúng một quyền của Trì Dạ Bạch.

Quyền chưa tới thịt, nhưng Văn Huyền Chu đã cảm thấy thế tới của quyền phong, nhưng y đã không thể né tránh, chỉ đành nhấc tay che ở trước ngực, miễn cưỡng đón nhận một quyền này của Trì Dạ Bạch.

Trì Dạ Bạch tung ra bảy phần sức lực, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tay của Văn Huyền Chu bị gãy xương, nhưng quyền thế chưa tiêu, vẫn mạnh mẽ đập lên phần trên cánh tay bị gãy của y. Văn Huyền Chu không chịu nổi, lồng ngực khó chịu, phun ra một ngụm máu.

Máu phun hết lên mặt Trì Dạ Bạch, hắn nhịn xuống cảm giác buồn nôn, lên gối đặt Văn Huyền Chu dưới thân, giơ tay trái lên.

Văn Huyền Chu hai mắt trợn lên: thanh kiếm kia!

Là thanh kiếm y ném về phía Trì Dạ Bạch, nhưng không trúng đích.

Hai người triền đấu, lúc này kiếm mới từ không trung rơi xuống.

Trong tai phán đoán vị trí và thời gian thanh kiếm rơi xuống, Trì Dạ Bạch chuẩn xác bắt được vũ khí của mình. Hắn nắm lấy chuôi kiếm, chuôi kiếm ở lòng bàn tay xoay nửa vòng tròn, mũi kiếm chỉ thằng về phía gáy Văn Huyền Chu.

Chỉ cần kiếm hạ xuống, Văn Huyền Chu phải chết không thể nghi ngờ.

Nháy mắt đó, Trì Dạ Bạch vẫn nhớ đến sự tình trong nhà Tư Mã Phượng: hắn không thể giết Văn Huyền Chu, hắn chỉ có thể bắt sống. Khiến Văn Huyền Chu bị thương nặng, rồi bắt lấy y, đây mới là chuyện hắn nên làm nhất.

Nhưng đồng thời ngay lúc đó, Trì Dạ Bạch bỗng cảm thấy một sự sợ hãi xa lạ mà mãnh liệt.

Hắn nổi lên sát tâm với Văn Huyền Chu- từ lúc hắn biết “căn phòng” của mình chính là cái gì, có lẽ đã muốn giết chết Văn Huyền Chu.

Hắn là người yêu sạch sẽ, không thể chịu được Văn Huyền Chu dùng phương thuật huyền diệu mà mình không hiểu, ở trong đầu mình để lại một cái “bóng dáng”.

Mũi kiếm cách gáy của Văn Huyền Chu ba tấc.

Trì Dạ Bạch chung quy vẫn không xuống tay. Nếu giết Văn Huyền Chu, chưa biết chừng hắn có thể thoát khỏi ảnh hưởng của y, nhưng người nhà của Tư Mã Phượng, Tình di thương hắn yêu hắn, có lẽ sẽ gặp ngy hiểm.

Hắn cân nhắc đủ điều chỉ trong thoáng chốc, nhưng Văn Huyền Chu không buông tha cơ hội của một giây do dự này- cánh tay phải của y đã gãy, nhưng tay trái chịu đựng đau đớn, vẫn có thể cử động.

Một tiếng “keng” vang lên, kiếm trên tay Trì Dạ Bạch chợt nhẹ, chính hắn cũng sửng sốt.

Lập tức một mảnh sắt lạnh lẽo dán lên yết hầu hắn.

“Vứt thanh kiếm đi, đứng lên.” Văn Huyền Chu lạnh như băng nói.

Trì Dạ Bạch thở hổn hển, không hề động đậy.

Văn Huyền Chu thế nhưng lại dùng cánh tay trái bị thương, đánh gãy kiếm của hắn, rồi nhanh chóng bắt lấy mũi kiếm gãy, đặt ở chỗ yếu hại của hắn.

“Lặp lại lần nữa…” Văn Huyền Chu nghiến răng nghiến lợi, “Vứt kiếm của ngươi đi, từ trên người ta, đứng lên!”

Mũi kiếm sắc bén, đã khứa vào da thịt.Chất lỏng ấm áp từ vết thương chảy ra, dán vạt áo trượt vào ngực. Trì Dạ Bạch chậm rời dời thanh kiếm đi, kiếm bị ném đi phát ra tiếng leng keng, đứng dậy. Văn Huyền Chu từ đầu đến cuối không hề buông mũi kiếm trong tay ra, gắt gao theo động tác của Trì Dạ Bạch đứng dậy. Trận giao chiến bùng nổ trong bóng tối này, như vậy đã kết thúc.

“Kiếm là kiếm tốt, nhưng xương cốt cũng là xương tốt.” Văn Huyền Chu nói, “Ban nãy ngươi móc ra mảnh vụn xương cốt làm ám khí, hiện giờ ta cũng có thể móc chúng nó, làm công cụ bẻ gẫy mũi kiếm của ngươi.”

Trì Dạ Bạch âm thần ảo não và hối hận. Hắn sơ sót, trong cái trại này nơi nơi đều là những thứ có thể dùng làm vũ khí.

Vai trái của Văn Huyền Chu tựa hồ bị thương rất nặng, tay trái hắn cầm mũi kiếm, vẫn luôn run khẽ. Mũi kiếm sắc bén di lên di xuống trên cổ Trì Dạ Bạch, khiến vết thương càng lúc càng rộng. Trì Dạ Bạch không rên một tiếng, hắn không biết đây là Văn Huyền Chu không khống chế được thương thế của mình, hay là Văn Huyền Chu cố ý, nhưng hiển nhiên bất động mới là thích hợp nhất.

Hắn không động đậy, Văn Huyền Chu cũng không dám động. Giằng co còn đang tiếp tục.

Sau một lúc trầm mặc, Văn Huyền Chu đột nhiên mở miệng.

Thanh âm của hắn thay đổi, là ngữ điệu Trì Dạ Bạch đã từng nghe được từ Tư Mã Phượng: mềm mại, ôn hoà, cẩn thận, kiên nhẫn, là giọng nói Tư Mã Phượng thích sử dụng nhất khi thẩm vấn phạm nhân khó chơi.

“Dân giả, tại thượng sở dĩ mục chi, xu lợi như thuỷ tẩu hạ,tứ phương vong trạch dã. Phu châu ngọc kim ngân, cơ bất khả thực…”

Trì Dạ Bạch sửng sốt. Hắn mơ hồ hiểu được dụng ý của Văn Huyền Chu, nhưng trong lòng đã không tự chủ được nghĩ đến câu tiếp theo: hàn bất khả y, nhiên nhi chúng quý chi giả….

Giọng nói của Văn Huyền Chu lại thay đổi, nhắc tới một sự kiện khác: “Võ thần đến Hàm Đan, tự lập làm Triệu Vương, lập Trần Dư làm Đại tướng quân, Trương Nhĩ, Triệu Tao làm Tả Hữu Thừa tướng. Trần Vương giận….”

Y lại ngừng.

Đau đớn nơi cổ không giảm nửa phần, trong bóng tối dày đặc, sợ hãi mới nhen nhóm trong lòng Trì Dạ Bạch ban nãy càng ngày càng rõ ràng.

“Độc tạo không đường thượng, thuỳ khả dữ hoạn giả? Xuất môn lâm dung lục,bất kiến hành xa mã. Đăng cao vọng Cửu châu….” Văn Huyền Chu ngắn ngủi dừng lại, giống như thở dài, ai oán đáng thương, nhưng ngữ tốc càng lúc càng nhanh “Tướng soái đều yếu ớt không dám thảo phạt nhưng lại lấy công văn lừa dối triều đình sự thật dân chúng bị giết hơn trăm vạn ….”

Y nói rất nhanh, giữa các con chữ cơ hồ không có khe hở, dính liền với nhau thành một khối.

Nhưng Trì Dạ Bạch rất quen thuộc những câu chữ này, tất cả đều là những thứ hắn từng đọc, từng học- có một ít là khi ấy Văn Huyền Chu coi như kể chuyện cổ tích đọc cho hắn nghe.

Văn Huyền Chu nói đi nói lại nhiều lần, đột nhiên im bặt.

Ngực Trì Dạ Bạch phập phồng, mờ mịt chờ đợi câu nói tiếp theo của y.

Bóng tối khiến hắn giống như về tới lúc nhỏ.

“Bùi Lạc Thiên.” Vươn một ngón tay, vuốt ve cằm Trì Dạ Bạch, Văn Huyền Chu dịu dàng thấp giọng nói, “Chu Bình, Đồng Chính Đức, Bành Trình…”

Trì Dạ Bạch trong lòng đau xót, dầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Trên cổ hắn đã không còn vũ khí có thể uy hiếp tính mạng hắn, trước mặt cũng không có Văn Huyền Chu.

Hắn đang quỳ gối trên lối đi nhỏ trong “căn phòng” tối tăm nọ. Ánh sáng từ đèn hoa sen cực kỳ yếu ớt, cách hắn rất xa. Vố số bóng hình đang từ trên giá sách thong thả tràn ra, nhất nhất dừng bên cạnh hắn.

Bọn chúng đều là những đứa trẻ chết trong Thần Ưng Doanh, hiện tại ở trong trí nhớ của hắn, sống lại.

Đồng Chính đức là người thứ nhất, Chu Bình là người thứ hai.Trì Dạ Bạch chưa từng thấy dáng vẻ của họ, nhưng lại ghi nhớ rõ bọn họ đều từng bị tra tấn. Bóng người nho nhỏ trầm mặc đứng bên cạnh giá sách, đứng bên cạnh hắn, cả đám cúi đầu nhìn hắn.

Trì Dạ Bạch không ngờ mình lại bị Văn Huyền Chu bức tiến vào nơi nào. Trước đây khi vào “Căn phòng”, ít nhất hắn đều ở trong hoàn cảnh tương đối im ắng và hoà bình, chứ không phải như hiện tại.

“Tư Mã.” Hắn chậm rãi đứng dậy, hướng về phía xa xa kêu lên.

Đèn hoa sen vẫn sáng, nhưng hắn không trông thấy Tư Mã Phượng. Bóng tối xâm lược phần lớn không gian, ánh sáng từ đèn hoa sen cực kỳ mỏng manh.

“Tư Mã!” Trì Dạ Bạch hoảng hốt, vội vàng đẩy ra đám người bằng sương khói, chạy về phía ánh sáng. Lối đi nhỏ rất dài, hắn chạy được vài bước, quay đầu lại nhìn, bóng người phía sau như sương như khói, dần ngưng tụ thành một người.

Mà Văn Huyền Chu luôn là bóng đen trong trí nhớ của hắn, rốt cuộc đã hiện ra thân hình.

Y đứng phía sau đám nhỏ, trong tay là một ngọn nến.

“Trì đương gia, Thần Ưng Sách ở đâu?” Y ôn hoà hỏi.

Trì Dạ Bạch bịt kín lỗ tai, hít thở thật sâu: “Tránh ra.”

“Nói cho ta biết Thần Ưng Sách ở đâu, ta sẽ rời đi.” Văn Huyền Chu cười nói.

“Ở trên cái giá thứ ba trăm sáu mươi.”

“Ta không lấy được, ta cũng không xem được. Ngươi nhớ cả rồi, đọc ra đi, đọc cho ta biết.”

Y đến gần Trì Dạ Bạch, Trì Dạ Bạch liên tục lùi về sau.

“Vì sao nhất định phải tìm ta?” Thanh âm của Trì Dạ Bạch cũng run rẩy, bất lực hét lên, “Tại sao lại là ta!”

Văn Huyền Chu há mồm, thanh âm quanh quẩn ở góc phòng: “Trừ ngươi ra còn có ai?”

“Tư Mã Lương Nhân….Ngươi quen ông ấy, tại sao ngươi không trực tiếp hỏi ông ấy!”

“Khi ấy cha mẹ ngươi đã điều tra chuyện của ta, nhưng Tư Mã Lương Nhân không biết đến Thần Ưng Sách. Trừ ngươi ra còn có ai có thể tìm thấy chứ Trì đương gia? Ngoại trừ Ưng Bối Xá, trên giang hồ còn nơi nào khác có thể do thám cho ta biết về Thần Ưng Sách chứ?”

Trì Dạ Bạch miệng hấp háy. Tốt lắm,hắn đã hỏi ra được:  Văn Huyền Chu không biết Kiệt Tử Lâu và Điền Khổ cũng có tư liệu về Thần Ưng Sách, y càng không biết triều đình đang điều tra lại Thần Ưng Sách năm đó.

Hắn vừa giả vờ e ngại, không ngừng lui ra sau, vừa âm thầm nhớ lại phương pháp và Tư Mã Phượng nới với mình, nhớ lại cách mà Thầm Quang Minh lừa người khác.

“Ta không biết, ta thật sự không biết!” Trì Dạ Bạch lớn tiếng nói: “Đừng tới đây….Cầu xin ngươi….Cầu xin các ngươi, đừng tới đây!”

Khi nói chyện phải hỗn loạn một chút, nói thật và nói dối phải xen lẫn với nhau, đừng sợ yếu thế, tận lực hạ thấp sự cảnh giác của đối phương, như vậy sẽ dễ dàng bị mắc câu hơn – Thẩm Quang MInh đơn giản truyền thụ kỹ năng lừa gạt sinh tồn, đã nói như vậy.Trì Dạ Bạch vịn giá sách quỳ rạp xuống đất, há mồm thở dốc. Hắn quả thật sợ hãi, căn bản không cần giả vờ, nhưng trong lúc sợ hãi, hắn vẫn muốn từ miệng Văn Huyền Chu lôi ra được một ít tin tức khác.

Thanh âm của Văn Huyền Chu ong ong quanh quẩn: “Ngươi biết đến Bùi Lạc Thiên và Đồng Chính Đức, sao ngươi có thể không biết Thần Ưng Sách?”

“Ta….ta chưa xem xong.” Trì Dạ Bạch hư thoát, thanh âm suy yếu: “Không cách nào xem hết, rất….rất thảm.”

“Đúng vậy, rất thảm.” Văn Huyền Chu trực tiếp tiếp lời hắn, “”Cho nên ngươi chỉ nhìn. Ngươi nhìn qua là có thể nhớ rõ. Số vàng đó ở đâu?”

“Ta không nhớ ra…”

“Trì đương gia, ngươi chính là Trì đương gia nổi danh trên giang hồ. Trên đời làm gì có thứ ngươi xem qua rồi lại không nhớ ra nổi chứ?” Thanh âm của Văn Huyền Chu ôn nhu, “Cái giá thứ ba trăm sáu mươi hai, ngươi đi xem thử đi.”

“Ta đi….Nhưng người đừng lại đây, bọn họ cũng đừng qua đây….” Trì Dạ Bạch chậm rãi đứng dậy, miễn cưỡng trả lời.

“Bé ngoan.” Văn Huyền Chu vô cùng thân thiết gọi hắn, “Ngươi đã quên rồi sao, không ai có thể thương tổn đến ngươi. Ngươi ở trong căn phòng của mình, bọn họ đều thuộc về ngươi, tuyệt đối sẽ không hại ngươi. Ngoan nào, hiện tại đi qua đi, tìm ra thứ mà ta muốn.”

Trì Dạ Bạch nhắm mắt. đúng vậy, đúng rồi, hắn thế mà lại quên mất: đây là “căn phòng” của hắn,  cho dù Văn Huyền Chu thần thông quảng đại thế nào, y cũng không thể tiến vào “căn phòng” của mình được. Cho nên, Tư Mã Phượng nhất định còn ở nơi này, hắn nhất định ở trong này.

Hắn xoay người đi qua các giá sách san sát nhau.

Tia sáng từ đèn hoa sen ở phía xa xa vẫn mỏng manh như cũ. Trì Dạ Bạch cúi đầu nhìn bên cạnh mình. Hắn biết Tư Mã Phượng đang ở đây, hắn tin chắc: Tư Mã Phượng nhất định đang ở đây. Hắn chỉ tạm thời ẩn nấp, bị sự sợ hãi của chính mình che dấu. Ngón tay khẽ động, hắn lần đầu tiên trong trí nhớ mạnh dạn mà bức thiết, không ngừng lẩm nhẩm tên Tư Mã Phượng.

Ngay cả một cái tên cũng có thể mang lại cho hắn dũng khí thật lớn. Trên ngón tay dần dần truyền đến độ ấm, bàn tay nhỏ bé mềm mại non nớt ở bóng tối mờ mịt dần dần hiện lên. Đứa bé mà hắn rất quen thuộc, rất thích, đang nắm tay hắn. Đó là một đôi tay rất ấm áp. Khi được đôi tay này nắm lấy, Trì Dạ Bạch sẽ không sợ bị ngã, Tư Mã Phượng sẽ không để hắn bị ngã.

Hắn thở dài một tiếng: “Tư Mã.”

Bàn tay nhỏ bé dùng sức siết chặt, như tiếp thêm dũng khí và cổ vũ hắn. Đứa bé kia ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, ngươi đi theo ta.”

“Ta quả thật không nhìn thấy chuyện liên quan đến hoàng kim trong Thần Ưng Sách.” Trì Dạ Bạch âm thầm trao đổi với hắn,”Làm sao bây giờ? Ta không thể tìm ra được.”

“Lừa y.” Thanh âm của đứa bé thành thục có lực, bàn tay trẻ con kia không biết từ khi nào đã bao trọn lấy tay Trì Dạ Bạch, “Tiếp tục lừa y, kéo dài thời gian. Ta ở bên ngoài, ta đang nghĩ cách cứu ngươi.”

Trì Dạ Bạch nhíu mày. Trong bóng đêm không trông thấy gì, hắn rốt cuộc sẵn lòng ở trước mặt Tư Mã Phượng lộ ra một tia sợ hãi khó có thể che dấu. Sợ hãi mang nghĩa yếu thế, nhưng Tư Mã Phượng sẽ không cười nhạo hắn, sẽ không châm chọc hắn.

“Tại sao ta luôn e sợ bóng hình của Văn Huyền Chu?” Hắn thấp giọng hỏi, “So với việc bị giết chết, ta càng sợ hãi bản thân y.”

Lúc này bên ngoài Cốt Đầu Trại, cường phòng và mưa to đã ngừng lại.

Tư Mã Phượng và Thanh Nguyên Tử đứng trên xxaf đá, hai mặt nhìn nhau.

Ban nãy khi gió thổi nhỏ dần, hai người đều nghe thấy từ trong Cốt Đầu Trại truyền ra một tiếng kêu thảm.

Nhưng tiếng mưa gió quá loạn, Tư Mã Phượng cho rằng đó là tiếng của Trì Dạ Bạch, Thanh Nguyên Tử lại không dám khẳng định. Đám người Đường Âu mơ hồ nghe được, nhưng không chắc chắn có phải tiếng người hay không.

Tư Mã Phượng vô cùng lo lắng: “Tiền bối, ta cảm thấy cái trại này rất quái dị, chúng ta không thể chờ đến hừng đông.”

“Chờ đến hừng đông thì quá lâu.” Tống Bi Ngôn và Thẩm Quang Minh đều đồng ý, “Chúng ta nghĩ cách tạo ra một lỗ hổng đi? Nếu bên trong trại có cơ quan gì đó, có thể trước hết nghĩ cách dò xét tìm tòi.”

Đường Âu hỏi người họ: “Cách gì?”

Thầm Quang Minh: “….Ta chưa nghĩ ra.”

Đường Âu: “Cây cối ở đây rậm rạp, có thể chặt bở hết không? Có vài cây vừa cao vừa to, chỉ có ta và Thầm Quang Minh động thủ, e là không kịp.”

Thanh Nguyên Tử liếc hắn: “Ngươi hoài nghi đám cây này có vấn đề?”

“Tuy cây cối mọc khác nhau, nhưng tán cây cao ngất rậm rạp, tất cả đều tập trung che dật đỉnh chóp của Cốt Đầu Trại, chúng ta ngay cả Cốt Đầu Trại có mấy tầng cũng không thấy rõ lắm.” Đường Âu đáp, “Chưa biết chừng trên đỉnh có thông đạo, có điều bị cây cối quấn qunh bao trùm, khó có thể phát hiện.”

Điền Khổ xen vào nói: “Không đây, Cốt Đầu Trại chỉ có một cửa vào….”

“Ta đi thử xem.” Thanh Nguyên Tử rung đùi đắc ý, “Cái trại này chưa biết chừng bị ai đó cải tạo qua, ngươi từng thấy trong sách, cũng không có nhiều cây cối như vậy quấn quanh đi?”

Điền Khổ suy nghĩ một lát, lúng ta lúng túng gật đầu: “Quả thật.”

Thanh Nguyên Tử nhảy lên vài lần, nhảy đến tầng hai Cốt Đầu Trại. Tuy rằng thường ngày hắn chơi đùa ở trong này, nhưng chưa bao giờ quan sát kỹ cây cối ở đây, hiện tại được Đường Âu nhắc nhở mới phát giác, quả nhiên có chút kỳ quái. Hắn vận khởi Hoá Xuân Quyết, song chưởng kề sát trên thân cây.

Sau đó, chỉ thấy tán cây vốn xanh um tươi tốt, đột nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy được, nhanh chóng héo tàn, lá cây đều biến trở nên vàng úa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.