Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 28




Trì Dạ Bạch đã tiến vào trong Cốt Đầu Trại.

Khoảnh khắc Thanh Ngyên Tử ném trái cây, hắn đã mở ra cửa vào ở tầng hai. Cửa này có vị trí giống với vị trí hắn thấy trên tư liệu, nhưng lớn hơn một chút: dưới chân Trì Dạ Bạch cũng có một cánh cửa.

Bởi vì đám người Thanh Nguyên Tử nhốn nháo, khi hắn phát hiện dưới chân mình thay đổi, đã không còn kịp rồi.

Trì Dạ Bạch rơi vào trong Cốt Đầu Trại thoáng trầm mặc, hắn phát giác phản ứng của mình tựa hồ trở nên có chút chậm.

Bên trong Cốt Đầu Trại cũng không hoàn toàn tối đen, giữa những bộ xương vẫn có khe hở tuy không lớn, nhưng có thể khiến một ít ánh sáng mỏng manh xuyên qua được, chiếu sáng bên trong. Mặc dù ánh sáng khá loãng, nhưng với hắn mà nói thế là quá đủ.Hắn đứng tại chỗ, âm thầm đánh giá xung quanh.

Chính mình rơi từ tầng hai xuống, cho nên nơi này mới là tầng thứ nhất của Cốt Đầu Trại. Trại rộng rãi này cơ hồ lớn bằng phân nửa lầu chính Kiệt Tử Lâu, nhưng bên trong lại trống hoác, cái gì cũng không có.

Trì Dạ Bạch cất giọng gọi người bên ngoài, nhưng không ai đáp lại, chỉ có thanh âm của hắn quanh quẩn lặp đi lặp lại, dần dần tiêu tán.

Người bên ngoài không nghe thấy hắn, tương tự hắn cũng không nghe thấy tiếng động gì từ bên ngoài.

Trại không biết do ai xây dựng nên này thế mà còn có khả năng cách âm, khiến Trì Dạ Bạch có chút giật mình.

Cửa vào không dễ tìm, hơn nữa cần theo trình tự ấn đúng vào cơ quan nơi mấy cái xương cốt mới có thể mở ra. Bên ngoài không ai xem qua bản ghi chép về bẫy rập cùng loại với Cốt Đầu Trại, Trì Dạ Bạch không cho rằng họn họ có thể mở được cửa. Hiện tại hắn ở bên trong trại, người bên ngoài không rõ tình hình trong này, nên không thể tuỳ tiện ra tay phá huỷ trại. Trì Dạ Bạch suy nghĩ chốc lát, xoay người bắt đầu tự tìm đường ra.

Cốt Đầu Trại khoảng chừng có năm đến sáu tầng,  nơi cao nhất vì bị cây cối che lấp nên thấy không rõ lắm. Trì Dạ Bạch cẩn thận đi vòng quanh tường, đi hết một vòng tầng thứ nhất.

Rất lớn, so với tưởng tượng còn lớn hơn nhiều. Có lẽ vì trại này xây dựng trên xà đá, bợn họ đứng bên này xà đá chỉ có thể trông thấy một bên, mà ba mặt của trại đều bị cây cối và dây leo bao quanh, khiến người ta không nhận ra lớn nhỏ. Khác với bốn vách tường bằng xương cốt, nền của Cốt Đầu Trại chỉ dùng gạch đá dựng nên. Trì Dạ Bạch ngồi xổm xuống, cẩn thận sờ soạng gạch đá trong chốc lát.

Trên gạch đá có hoa văn phức tạp, ước chừng sâu nửa tấc, nhưng hắn không hề có ấn tượng với hoa văn này.

Nơi đây không có cầu thang, giữa trần nhà có một lỗ hổng, một sợi dây thừng thô to từ nơi đó rủ xuống.

Dây thừng kéo dài từ trên đỉnh xuống đây,tựa hồ chuyên dùng để leo lên, trên sợi dây cách một đoạn lại có một nút thắt.

Đi đến gần lỗ hổng, Trì Dạ Bạch ngửi thấy mùi máu. Mùi máu không nồng, là từ dây thừng mà tới

Dây thừng màu đen, hắn xé một mảnh áo, cách vải dệt chà xát, quả nhiên từ trên dây thừng chà xát ra không ít bột phấn.Là máu đông.

Trì Dạ Bạch vảy rớt bột phấn, nắm mảnh vải kia trong tay, cúi đầu nhìn dưới chân.

Dây thừng rủ xuống một cái ao dưới mặt đất, đầu đây cuộn thành một vòng. Cái ao này cao hơn mặt đất, như là một cái bát dược khảm ở đây vậy. Mép bát cao hơn mặt đất chừng một tấc, vừa hay đựng dây thựng.

Trì Dạ Bạch không đụng vào dây thừng, trực tiếp từ lỗ hổng nhảy lên tầng hai.

Nền của tầng hai khác với tầng một, toàn bộ dùng xương cốt bổ khuyết mà thành, Xương người và sương thú số lượng cực lớn dính vào với nhau, thành sàn nhà của tầng hai, không bằng phẳng, nhấp nhô bấp bênh.

Trì Dạ Bạch đứng bên cạnh lỗ hổng một lát. Tầng hai và tầng một giống nhau trống rỗng, hắn nhấc chân đang muốn như ban nãy đi một vòng, lại phát hiện mình đá vào xương cốt dưới chân.

Khối xương lắn một vòng bên chân hắn,phát ra tiếng giòn vang.

Hắn lập tức ngồi xổm xuống, dùng mảnh vải cầm lấy miếng xương kia.

Đây là xương người, hẳn là xương đùi. Trên miếng xương không có vết thương, sạch sẽ, thậm chí có thể coi là xinh đẹp.

Trì Dạ Bạch thả miếng xương xuống, nhân tiện đi sờ những bộ xương còn lại dưới chân.

Sàn nhà tầng hai quả thật từ xương cốt dựng nên, nhưng phía trên sàn nhà này, còn rải một tầng xương cốt nữa. Xương cốt rơi rụng xung quanh, như không hề có kết cấu, Trì Dạ Bạch càng tìm kiếm, càng kinh hãi, cũng không để ý dùng mảnh vải trong tay nữa, trực tiếp dùng tay mò mẫm.

Trên sàn nhà rải rác đều là xương người, mỗi một cái đều hoàn chỉnh sạch sẽ xinh đẹp, không có vết thương, cũng không dính liền.

Tuy hắn không phải ngỗ tác, nhưng ở lâu với Tư Mã Phượng, đối với xương người đương nhiên cũng cực kỳ quen thuộc.

Nơi này có xương đùi, xương cánh tay, còn có cột sống, xương cổ, thật chí có xương ngón tay rất nhỏ. Nhưng không có xương sọ.

Trì Dạ Bạch ném xương cốt trong tay đi, lập tức đi đến chỗ hổng, nhảy lên tầng ba.

Tầng ba lại khác hoàn toàn với tầng hai: nói nhỏ hơn hai tầng trước, nhưng không hề trống rỗng. Trước mặt Trì Dạ Bạch có một bức tường, trên nối liền với trần nhà ba tầng, dưới chạm đến mặt đất ba tầng, cực kỳ kỹ càng.

Hắn rút kiếm trên lưng ra, ngưng thần lắng nghe.

Bên trong trại ngoại trừ chính mình, không có vật còn sống.

Vậy mãnh thú xông lầm vào đây đâu? Hắn đột nhiên nhớ ra chuyện này.

Nhưng ngoại trừ tiếng hít thở của hắn, quả thật không còn tiếng động nào khác. Hắn đặt tay lên tường, phát hiện không hề có chấn động.

Bức tường xây quanh lỗ hổng, chỉ để lại một chỗ hở. Trì Dạ Bạch đi thẳng đến chỗ hở.

Từ chỗ hở đi vào là một hành lang vòng tròn, ban nãy hắn trông thấy chính là sườn bên hành lang. Bởi vì có thứ này che đậy, ánh sáng ở tầng ba cực kỳ ảm đạm, may mà hắn đã thích ứng, cũng không cảm thấy khó chịu. Đi được vài bước, Trì Dạ Bạch trông thấy sườn hành lang bên kia xuất hiện một cánh cửa.

Hắn không có đi vào,mà lấy tốc độ cực nhanh, tuần tra một lần dọc theo hành lang.

Hành lang này một bên là tường, bên còn lại là hơn chục gian phòng đều tăm tắp, không có cửa phòng, bên trong tối om.

Trì Dạ Bạch đứng trên hành lang, hít sâu.

Không biết vì sao,hắn cảm thấy nơi này có chút quen thuộc.

Hành lang tăm tối, cửa vào trên hành lang – giống như “căn phòng” hắn đã lâu chưa tiến vào, hành lang chính là thông đạo giữa các giá sách, cửa vào chính là khe hở giữa những giá sách. Bóng tối ở đây cũng giống với bóng tối trong “căn phòng”, bốn phía tràn ngập không khí quỷ dị, hắn đang ở không gian do con người tạo ra, nhưng không cách nào nhìn thấy người sáng lập.

“Tư Mã….” Hắn cúi đầu nói hai chữ, hít sâu một hơi. Nơi này không có ai cầm đèn vì hắn, hắn chỉ có thể tự thân hành động. Nhưng Tư Mã Phượng ngay tại bên ngoài, ngay tại bên ngoài trại này, hắn không cần sợ hãi.

Trì Dạ Bạch khiến bản thân bình tĩnh trở lại, nhấc chân đi vào cánh cửa gần mình nhất.

Tuy nói là “cửa”, nhưng trên thực tế cũng không có cánh cửa. Nó chỉ là một lỗ hổng được tạo ra trên tường, đi qua lỗ hổng có thể trông thấy, bên trong là một không gian trống rỗng.

Ở đối diện với cửa vào, có một người không đầu ngồi đó.

Trong tay Trì Dạ Bạch vẫn cầm kiếm, khi hắn đi lại, cố ý để mũi kiếm đụng vào xương cốt trên đất, phát ra tiếng động liên tục không ngừng.

Tiếng động này khiến hắn bảo trì cảnh giác và tỉnh táo. Hắn theo tiếng động, chậm rãi đi đến trước mặt thi thể không đầu.

Quần áo của thi thể đã mục nát gần như không còn, nhưng xác chết vẫn duy trì trạng thái cực kỳ sạch sẽ, không có mùi thối. Trì Dạ Bạch âm thầm cười nhạo mình, rồi mới vươn tay đụng vào tay chân của thi thể.

Đây là một thây khô đã chết thật lâu, hắn lập tức đưa ra phán đoán.

Quần áo không đầy đủ, làn da của thi thể, máu thịt đều bốc hơi nước, dính chặt vào xương cốt. Thây khô dựa lưng vào tường, Trì Dạ Bạch có thể trông thấy ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe hở của xương cốt phía sau hắn, Nơi này đã là tầng ba, bên ngoài đều là cây cối, mặc dù có ánh sáng, cũng cực kỳ hữu hạn.

Có lẽ do vị trí và cấu tạo đặc thù của nơi này, khiến thi thể có thể bảo tồn hoàn hảo, không đến mức hư thối. Trì Dạ Bạch đứng dậy đến xem các phòng khác, liên tục đi mấy gian liền, phát hiện trong mỗi phòng đều có thây khô không đầu như vậy. Có phòng chỉ có một, có phòng lại có hai ba thi thể.

Trì Dạ Bạch không tiếp tục xem xét nữa, hắn trực tiếp thối lui đến lỗ hổng, nhảy lên tầng bốn.

Một cái trại như vậy, tồn tại đã lâu trong Thiên Sinh Cốc, thế mà không ai đến xem thử lần nào sao? Kiệt Tử Lâu ngay gần đây, chẳng lẽ Điền Khổ xư nay lòng hiếu kỳ mãnh liệt không có hứng thú với nó?

Trì Dạ Bạch nảy lên vô số nghi vấn trong lòng.

Tầng thứ tư nhỏ hơn so với tầng ba, dây thừng đặt bên dưới một khối đá nặng nề, dừng ở đây.

Khối đá ngay tại bên người hắn, tạo hình cổ quái, giống một đài chặt đầu thu nhỏ. Trì Dạ Bạch đứng bên cạnh khối đá, cảm thấy mê muội.

Hàng trăm đầu người được xếp quanh lỗ hổng chính giữa tầng thứ tư, tất cả đều hướng về phía hắn.

Gần lỗ hổng nhất đặt đầu người khô quắt, còn lại bên ngoài là đầu lâu trắng bệch. Ánh sáng cơ hồ đã biến mất hầu như không còn, Trì Dạ Bạch lợi dụng ánh sáng phản xạ từ thân kiếm, nhìn một lượt nơi này.

Nơi đây giống một cái lò sát sinh, nhưng không phải lò sát sinh thông thường. Xương người, thây khô và đầu lâu được xếp đặt lên nhau, như theo một quy luật thần bí nào đó, thậm chí có thể nói là trật tự rõ ràng. Trì Dạ Bạch ngẩng đầu nhìn trần nhà tầng thứ tư.

Ở đó cũng có một lỗ hổng, lên trên nữa là tầng năm. Tầng năm dường như đã đến đỉnh, không có đường lên trên nữa. Hắn mơ hồ thấy trên tầng năm cũng đặt thứ gì đó, nhưng từ tầng thứ tứ đến tầng năm không có công cụ để leo lên.

Điều này chứng tỏ, tầng năm không phải là nơi dễ dàng tiến vào.

Trì Dạ Bạch không lập tức đi lên, hắn ngồi xổm xuống canh lỗ hổng ở tầng bống, sờ soạng mặt đất. Mặt đất như cũ do xương cốt dựng nên, hơi chà xát là có thể chà xát ra bột máu. Hắn đứng dật cẩn thận lau sạch tay, cúi đầu nhìn dây thừng dưới chân.

Dây thừng sở dĩ thấm đẫm máu, đại khái là vì máu từ tầng bốn chảy xuống.

Có người ở tầng bốn giết người, cắt đầu để lấy máu, máu tụ đến chỗ khối đá, thấm ướt dây thừng, thẳng đến tầng một. Ao ở tầng một cao hơn mặt đất, máu dọc theo dây thừng chảy xuống, khi đã đầy bát sẽ tràn ra, chảy xuôi theo hoa ăn in lõm trên gạch đá. Sợi đây thừng cùng máu này, liên kết tầng bốn và tầng một. Tầng ba là thây khô, tầng hai là xương người, nội dung của mỗi tầng không giống nhau.

Trì Dạ Bạch thay đổi suy nghĩ: đây không phải lò sát sinh, mà giống như một nơi hiến tế. Dùng cách thức cố định giết người,xử lý thi thể, phân chia cốt nhục, trong đó dường như cất giấu một ít quy tắc không rõ ràng.

Hắn siết chặt kiếm, nhảy lên tầng chót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.