Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 4: Thiếu Phu Nhân




Hoàng đi theo người hầu ra phía sau vườn, men theo một con đường nhỏ dẫn tít tới khu dành cho người người làm ở trong phủ, nơi đây đang có rất nhiều công nhân đang tất bật ra vào, ai cũng hối hả bận rộn. Tất cả các thành chủ đều phải tiếp khách liên tục, cũng như có những nhu cầu cá nhân riêng nên việc bỏ tiền thuê người bên ngoài vào làm mấy việc thường ngày là điều tất nhiên, Khadas ỷ có tiền nên chơi sang hơn, xây hẳn một khu biệt lập cho họ ở lại, coi như cũng là để ra lệnh cho dễ.

Sau hơn một hồi lòng vòng qua mấy khu nhà nằm kề nhau, Hoàng cuối cùng cũng tới được chỗ cần tới, trong lòng không ngừng rủa xả Khadas có cần phải xây rộng vậy không. Thực ra thì ngoài số người hầu thường trực, những khi có lễ hoặc tiếp đãi khách quý thì cũng phải thuê thêm rất nhiều, vì thế xây thêm vài gian cho số nhân công thời vụ này cũng chẳng có gì lạ. Người hầu dẫn hắn đến trước một khu nhà thì kính cẩn cúi chào rồi quay trở về.

Hoàng ngó nghiêng xung quanh, hình như đây là nhà bếp chung của cả phủ, rất nhiều người đang ra vào làm việc tấp nập, chẳng ai buồn để ý tới hắn. Sau một hồi lần mò vô ích, Hoàng đánh phải níu lấy một đầu bếp cạnh đó hỏi thăm, người này hơi bực bội vì bị làm phiền nhưng vẫn tận tình chỉ cho hắn. Lại thêm vài lần lạc đường nữa, cuối cùng Hoàng cũng thấy một cô gái tai dài mặc tạp dề, mặt lấm lem kem sữa đang ra sức trộn bột làm bánh, hắn lại gần rồi vui vẻ lên tiếng:

- Thera.

Cô bé tai dài nghe có người gọi mình liền ngước lên ngó quanh, bất chợt nhận ra một bóng hình quen thuộc đang đứng gần đó vẫy vẫy tay. Thera mở to mắt như không thể tin được, cứ để nguyên đôi tay còn dính dầy bột vội vàng chạy lại ôm chầm lấy hắn, sụt sịt:

- Em cứ tưởng ngài đi luôn không quay lại nữa rồi.

Hoàng nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, sau đó lấy ra một vài trăm bạc đưa cho trưởng ca gần đó, tỏ ý muốn nói chuyện riêng một lúc. Người này rất nhanh nhẹn, nhận tiền xong coi như không quan tâm nữa, để mặc kệ hai người này muốn làm gì thì làm. Hoàng lấy ra một chiếc khăn, cẩn thận lau mặt cho Thera, sau đó kéo tay cô ta đi theo rồi nói:

- Chúng ta ra chỗ nào yên tĩnh nói chuyện.

Cô bé tai dài nghe Hoàng nói vậy cũng không có ý kiến, dịu dàng dựa ôm lấy tay hắn. Cả hai đi ra khỏi khu nhà bếp, đến một khu vừa nhỏ vắng vẻ rồi dừng lại, lúc này Hoàng mới có thời gian quan sát kỹ Thera. So với lúc còn ở trong viện thì thần sắc của cô bé này tốt hơn rất nhiều, da dẻ cũng không trắng bất thường vì thiếu nắng nữa, khuôn mặt hồng hào có vẻ hơi tròn ra, chắc do ăn ngủ tốt. Thera bị hắn nhìn chằm chằm vào tới muốn bốc khói, chỉ biết im lặng ngồi vê tóc không biết nói gì.

Hoàng quan sát kỹ càng rất lâu, sau khi chắc chắn Thera hoàn toàn khỏe mạnh mới yên tâm, xem ra điều kiện sống ở đây cũng được. Hắn gật đẩu hỏi:

- Cô sống ở đây tốt chứ?

Thera thấy Hoàng thật lòng quan tâm mình như vậy cũng ấm lòng hơn, chủ động ngồi ép sát vào người hắn rồi từ từ kể lại. Sau buổi gặp mặt lần trước, Khadas tuy nhận lời nhưng ngại thân phận nên cũng không muốn trực tiếp gặp mặt Thera, thành ra việc này được đẩy lại cho mẹ cả. Bà ta sau đó giải trừ khế ước ràng buộc ở viện rồi đưa cô ta đến phủ thành chủ, dù sao cũng không thể nuôi báo cô được nên mẹ cả sắp xếp để Thera đến làm việc trong nhà bếp, coi như là công nhân được thuê chính thức.

Từ đầu đến cuối Thera hoàn toàn không biết việc này là do Hoàng bắt đầu, hỏi mẹ cả thì bà ta cũng không nói, thành ra cứ mơ hồ như vậy làm việc tại đây, dù sao mọi người ở phủ thành chủ đều đối xử với nhau rất tốt nên cô ta sống khá thoải mái. Thera thấy Hoàng đến mới rõ mọi việc, trong lòng biết vô cùng biết ơn, dựa đầu vào vai hắn thủ thỉ:

- Cảm ơn thiếu chủ…

- Đừng khách sáo như vậy, tôi với cô gặp nhau coi như có duyên, đã là như vậy thì đừng tính toán làm gì, việc này cũng chẳng phải to tát gì đâu.

Thực sự thì Hoàng rất mến cho bé tai dài này, nếu không phải vì bản thân còn đang dở dang một đống việc thì đã mang Thera đi theo rồi. Kể cả nếu không nhờ được Khadas thì hắn cũng sẽ dùng tiền mua Thera khỏi viện, nhưng tất nhiên là tận dụng được quan hệ thì cứ tận dụng thôi, vả lại ở chỗ Khadas cũng an toàn hơn. Hoàng nhẹ nhàng xoa đầu Thera rồi hỏi tiếp:

- Cô sống ở đây có thiếu thốn gì không?

- Cũng đủ thưa thiếu chủ, dù sao em cũng không cần phải lo thêm cho ai khác cả.

Lương của một nhân công trong phủ thành chủ tầm bốn trăm Kron một tháng, tính ra thuộc dạng khá so với mặt bằng chung trong thành. Thera tuy là người do mẹ cả đưa vào nhưng cũng không được hưởng ưu đãi gì, tránh cho người khác thấy khó chịu, những món trang sức kiếm được lúc ở viện cũng phải nộp lại toàn bộ, thành ra hiện giờ có thể nói cô ta thuộc diện vô sản hoàn toàn. Hoàng tuy không biết rõ hết nhưng hắn cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm, hắn lôi từ trong người ra một tập tiền dày cộm, dúi vào tay Thera rồi nói:

- Chỗ này có hai triệu Kron, coi như là quà chia tay của tôi cho cô.

Hai triệu Kron đối với người bình thường coi như là cả một gia sản khổng lồ, có tiêu cả đời cũng chẳng hết. Thera thấy Hoàng một hơi lấy ra cả đống như vậy thì hết hồn, nhìn hắn ngơ ngác không ngờ được, mãi sau mới cất tiếng:

- Thiếu chủ… số tiền này lớn quá, em không dám nhận.

Tuy số tiền này cực lớn, nhưng sau khi Thera ra khỏi viện, cảm nhận được niềm vui khi làm việc đúng nghĩa, cô ta đã hứa không thể cứ mặt dày mà nhận sự giúp đỡ của người khác mãi được. Hơn nữa Thera có cảm giác nếu mình lấy số tiền này, sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội gặp lại người trước mặt nữa, bản thân cũng không biết mình đối với hắn có phải đơn thuần chỉ là lòng biết ơn hay không, do vậy cứ dùng dằng mãi.

Hoàng thấy cô bé này cứ một hai không chịu lấy, cũng không nghĩ ra lý do vì đối với hắn tiền ở thế giới chỉ là một công cụ trao đổi, nếu có thể làm lợi cho bản thân thì có bỏ sạch hết cũng được. Thera coi như đã giúp mình rất nhiều, hai triệu Kron chỉ coi như vài đồng tiền lẻ mà thôi, Hoàng thẳng tay dúi vào tay cô ta, nhất quyết không cho trả lại. Dùng dằng một hồi Thera cũng đành chấp nhận, cất kỹ số tiền này vào người, giọng buồn buồn hỏi:

- Thiếu chủ, ngài sẽ đi khỏi đây à?

- Ừmmm... đúng, tôi có vài việc quan trọng cần phải làm.

- Vậy... thiếu chủ có còn quay trở lại nữa không?

- Tôi chưa chắc, dù sao nó cũng là chuyện tương lai khá xa

Thực sự thì lúc này Hoàng chỉ mong muốn chữa được lời nguyền chết toi trong người, sau đó lo lắng nốt cho Milenia một cuộc sống ổn định, mấy thứ xa xôi khác tạm thời chưa cần nghĩ tới. Thành Roc này nằm ở nơi hẻo lánh, cũng chẳng có tài nguyên quý hiếm gì, tất nhiên không phải là chỗ để trú ngụ lâu dài, trừ khi Khadas tận dụng được số thuốc kia, biến nơi này thành khu giao thương lớn thì may ra hắn mới nghĩ lại.

Thera không biết mấy cái lắt léo như vậy, cô ta chỉ đơn giản hiểu rằng một Dược Sư như Hoàng chắc chắn sẽ phải đi tìm thử thách mới, thành Roc bé nhỏ này không thể níu chân hắn được. Tuy mục đích ban đầu của Hoàng chỉ là lợi dụng, nhưng hắn lại là người duy nhất đối xử tốt với Thera. Đối với một cô bé mồ côi, lại sống bằng việc bán sắc đẹp tuổi trẻ, thì thứ tình cảm này gần giống như được người thân chăm sóc vậy. Hoàng thấy Thera cứ sụt sịt mãi, đành nói:

- Đừng buồn nữa, tôi và cô chỉ là tình cờ gặp nhau, không cần phải quá ủy mị như vậy. Cô còn trẻ, cuộc sống phía trước còn rất dài. Thay đổi hoàn cảnh sống, từ từ sẽ có bạn bè và những người khác thay tôi chăm sóc cho cô, chưa kể còn phải lập gia đình nữa chứ.

- Nhưng em chỉ muốn thiếu chủ thôi...

Thera vừa nói dụi đầu vào ngực Hoàng khóc như mưa, hắn không nói gì, cứ để mặc như vậy. Hắn hiểu đây là lúc con người biến đổi tâm lý, cần phải qua thời gian mới ổn định được, cô bé này còn trẻ và khá xinh đẹp, tương lai chỉ cần kiếm được một ai đó tương đối tốt để dựa vào là đủ, dù sao Khadas cũng đã hứa với hắn rồi, chắc chắn sẽ không để Thera phải chịu thiệt.

Hoàng ngồi yên để Thera khóc thỏa thuê trong lồng ngực mình, một lúc lâu sau đó cô ta mới ngừng lại, giương đôi mắt mèo nhìn hắn. Hoàng vuốt đầu Thera rồi nói:

- Con người sớm muộn gì cũng phải chia tay, nếu đã vậy thì hãy vui vẻ lên. Vả lại chúng ta về sau có thể sẽ gặp lại mà… được rồi, cười lên đi, cô khóc nhìn tức cười lắm.

Hoàng vừa nói vừa chải tóc cho Thera, sau đó dặn dò thêm vài câu nữa, cũng như việc cô ta nên sử dụng số tiền kia ra sao, theo ý hắn thì cứ ở đây học nghề, về sau nếu có cơ hội thì mở lấy cửa hàng nhỏ sống yên ổn là tốt nhất. Thera cũng là một cô gái ngoan nên cũng không khóc nữa, yên lặng ngồi nghe và nhớ lấy từng lời. Hoàng nói hết những gì cần thiết, cảm thấy bây giờ cũng đã khá muộn, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thera đột nhiên níu áo hắn, ngượng ngùng cúi đầu lí nhí gì đó, Hoàng thấy vậy liền cười và nói:

- Được rồi, coi như đây là quà chia tay nhé.

Hắn nói xong nâng cằm Thera lên, đặt một nụ hôn rất sâu lên môi cô bé. Lần này Hoàng làm rất mạnh bạo gần như muốn ngạt thở, một lúc lâu sau đó khi hai người tách nhau ra thì mặt Thera đã đỏ rực như than hoa, chẳng biết do thiếu oxi hay cái gì khác. Cô bé tai dài cuối cùng cũng bịn rịn chia tay hắn rồi đi vào trong, Hoàng tiễn Thera đi xong cũng buồn tẻ đi tham quan lòng vòng xung quanh, bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh rất ầm ỹ phát ra gần đó, vì vậy liền tò mò nghểnh sang.

Phía sau khu nhà dành cho công nhân làm việc là một loạt khu đất bỏ hoang rộng mênh mông, đây đều là tài sản tư hữu tích lũy của Khadas, nếu cần mở rộng phủ hay có việc gì đó cần đều lấy ra rất dễ dàng. Ở trong chỗ trống nằm khuất hẳn phía trong, Hasa cả người đỏ ửng nhễ nhại mồ hôi, tay phải cầm một cây kiếm dài cực mỏng, liên tục chém lên mấy khối đá to như xe ô tô con trước mặt.

Hoàng tuy đứng khá xa nhưng cũng cảm nhận được gió thổi vù vù theo mỗi nhịp tay chặt lên xuống của Hasa, chứng tỏ hắn chém đòn nào cũng là dùng hết sức, chả trách mà tốn sức như vậy. Tên lãng khách lúc này hoàn toàn tập trung vào việc luyện tập, thậm chí là có người đứng quan sát cũng không biết.

Sau hơn ba mươi phút chém chặt không ngừng nghỉ, Hasa mới tạm thời dừng lại, buông thanh kiếm lúc này đã cong vẹt cả lưỡi ra đất, chống tay thở phì phò như trâu. Hoàng thấy vậy cũng tiến lại gần và lên tiếng chào:

- Không phải ngươi vẫn còn bị thương sao, tập luyện sớm như vậy không tốt lắm đâu.

Hasa nghe có tiếng người nói ngay sau lưng thì bất thần giật nảy mình, theo bản năng cầm lấy vũ khí dưới đất rồi quay lại thủ thế, sau khi biết kẻ đến là ai thì mới thả lỏng người. Căn bản hắn đến chỗ này tập luyện cũng là không muốn để ai biết, vì vậy nhìn Hoàng hơi ngượng ngập rồi nói:

- Xin lỗi thiếu chủ.

- Bỏ đi, ta cũng chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi.

Hoàng vừa nói vừa quan sát tên Lãng khách, sau trận chiến thừa sống thiếu chết với lão già Nguyền sư Zato, Hasa bị hắn lấy ra làm mồi nhử tuy may mắn còn giữ được mạng nhưng tay trái đã bị cắt cụt, xương cốt toàn thân vài cái muốn gãy làm đôi. Sau khi được Khadas và mẹ cả ra sức chữa trị thì các vết thương này cũng coi như lành lặn, có điều sau khi phải chịu hàng loạt chấn động nguyên lực như vậy, sức mạnh của Hasa từ cấp bảy thụt hẳn xuống dưới cấp sáu, khẳ năng chiến đấu bị suy giảm đến hơn một nửa, phiền toái nhất là có nguy cơ di chứng cả đời này không cách nào trở lại như cũ được.

Hasa dù sao cũng coi như là cận vệ giỏi tận tụy nhất, vì vậy Khadas không đối xử với hắn tệ đi chút nào, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn coi như là cho thuộc của mình về hưu sớm. Nhưng tên Lãng khách này lại vô cùng cứng đầu, nhất quyết một hai đòi ở lại, thậm chí vừa khỏi bệnh xong là đã lao đi tập luyện mất dạng luôn, ai khuyên bảo gì cũng không nghe, cả Khadas cũng đành bất lực bó tay.

Hoàng tuy không biết mấy chuyện này, nhưng qua cách Hasa khắc khổ tập luyện ở chỗ vắng vẻ này thì cũng mơ hồ đoán được, hắn đi lại gần dùng cả hai tay thử cầm thanh kiếm mỏng dưới đất lên thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn:

- “Cái quái gì vậy, sao nó nặng dữ vậy nè.”

Tuy Hoàng không thể khỏe bằng những có nguyên lực, nhưng ít nhiều gì hắn cũng có thể coi là có cơ bắp cộng thêm vài dụng cụ phụ trợ tự làm, dùng toàn lực cũng có thể nhấc được hầu hết vũ khí thông dụng tại đây. Nhưng cái thanh kiếm nhìn mỏng dính nhẹ hều này lại nặng kinh khủng, Hoàng phùng mang trợn má cỡ nào cũng không thể nâng nó lên nổi một phân, thảo nào Hasa lại trông cực khổ như vậy. Sau khi thử mấy lần không được, hắn triệt để bỏ cuộc rồi vừa thở vừa hỏi:

- Cái cọng sắt này làm từ thứ quái gì mà nặng vậy.

- Đây là tôi lấy thép đen nấu chảy ra rồi đổ vào vỏ kiếm rỗng, sau đó mài bớt đi thành ra thế này.

Hasa tùy tiện trả lời rất đơn giản nhưng Hoàng nghe xong cũng thấy muốn hết hồn, thép đen là kim loại phổ biến nhất ở thể giới này, hay nói đúng hơn là thứ rẻ tiền nhất. Nó xấu xí, rất khó gia công nhưng lại chẳng cứng cáp gì cho cam, hơn nữa còn có thể tích đặc nên nặng muốn gấp hàng chục lần thứ khác. Thường thì thép đen chỉ dùng để chế ra những công cụ bình thường cho nông dân, hoặc người lao động ít tiền, còn dùng nó để làm vũ khí thì tuyệt nhiên không có.

Do Hasa chỉ còn một tay, lại bị suy giảm nguyên lực, hắn đành phải luyện tập từ những cách cơ bản nhất. Tên Lãng khách mua rất nhiều thép đen, sau đó từ nấu chảy rồi đổ chúng vào khuôn có sẵn, cuối cùng mài thành những thanh kiếm mỏng hay sử dụng. Mục đích là để toàn bộ cơ thể hoạt động theo cường độ cao, từ đó ép nguyên lực phải tăng trưởng liên tục. Tuy vậy tiến độ sẽ rất chậm, hơn nữa càng lúc càng phải đẩy mạnh tiến độ, nếu bản thân không chịu nổi sẽ phản tác dụng.

- Ngày nào ngươi cũng tập thế này à?

- Vâng thưa thiếu chủ, mỗi ngày tôi tập vung kiếm khoảng tám tiếng đồng hồ.

Hoàng nhờ có mớ thông tin mà Milenia đưa cho, tất nhiên biết thép đen là cái gì. nhưng việc có người dùng chúng để luyện nguyên lực thì hắn mới nghe lần đầu, tám tiếng tập chém với cái kiếm kia, coi như là đến ngưỡng cực hạn của Hasa rồi. Nhưng Hoàng vẫn thấy khó hiểu, nếu chỉ đơn thuần là tập luyện nguyên lực, đáng ra tên Lãng khách này còn nhiều cách khác tốt hơn nhiều, thí dụ như gia nhập một đoàn mạo hiểm nào đó chẳng hạn. Hoàng đem thắc mắc này ra hỏi thì Hasa chỉ đơn giản trả lời:

- Một cận vệ nếu không thể ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân thì còn có tác dụng gì nữa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.