Tổng Tài Ác Ma! Cô Gái Chớ Động Tình

Chương 17: Đã Không Còn Cứu Vãn Được Nữa




Điều lo ngại của Hoàng đã trở thành hiện thực khi Pak từ trong đống lửa bay thẳng ra ngoài, bộ giáp của anh ta đã phát huy tối đa công dụng của nó. Nhưng ngay sau đó phần cầu vai phía trên đã lập tức nứt toác rồi vỡ vụn ra bởi áp lực, thậm chí một vài chỗ trên ngực còn có dấu hiệu bị nóng chảy. Tuy vậy nó không hề làm cho Pak chùn bước một chút nào, anh ta thu cây giáo vào tay rồi phóng thẳng tới trước mà chẳng cần lấy đà.

Nhưng lần này Hoàng không còn để Pak được di chuyển tự do như vậy, khoảng cách này là quá đủ để hắn nhìn ra hành động của đối thủ mà không bị lỡ nhịp. Khi Pak chỉ vừa mới nhảy được vài bước thì hai chân đã bị bốn, năm lưỡi đao quấn chặt lấy, chúng cùng lúc nhấc bổng anh ta lên không rồi quật mạnh thẳng xuống võ đài.

Pak vẫn kịp phản xạ chống cây giáo xuống đất làm cột trụ, sau đó xoay người như chong chóng hất văng đám lùng nhùng này ra rồi hạ đất an toàn. Có điều ngay sau đó anh tại phải vất vả đón đỡ các đòn tấn công liên hồi từ bốn phương tám hướng đổ vào mình, Hoàng đã dùng “Kirie Elodon” hai tầng bao bọc toàn bộ số lưỡi đao này, vì thế chúng có thể đấu ngang ngửa với cây giáo trong tay Pak.

Tuy hắn chỉ biết dùng các loại đòn như đâm, thọc, đánh trực diện đơn giản, nhưng số lượng đông đảo của độ dài của các lưỡi đao khiến chúng có thể tấn công từ rất nhiều góc độ khác nhau, khiến Pak cực kỳ vất vả để chống đỡ. Hơn nữa Hoàng luôn tập trung vào những phần bị hỏng trên áo giáp đối thủ, năm lần bảy lượt điều khiển đám lưỡi đao cứ nhằm mấy chỗ đó mà thọc. Và thủ lâu tất bại, trong một lần chống đỡ không thành, Pak đã bị một lưỡi đao xỉa trúng vai, lóc ra một mảng thịt to tướng khiến máu tuôn xối xả.

Đây là lần đầu tiên Hoàng thực sự làm tổn thương được Pak, nhưng hắn tuyệt nhiên không buông lỏng tinh thần. Nếu đã phải chiến đấu tới nước này thì trừ phi là đánh gục đối thủ, còn không thì chắc chắn tính mạng bản thân sẽ bị đe dọa. Do đó Hoàng vung tay ra lệnh cho đám lưỡi đao tiếp tục công kích, vết thương ở vai khiến Pak di chuyển chậm chạp hẳn lại, và khiến anh ta tiếp tục bị hẳn hai lưỡi đao xuyên qua bắp đùi trái, nó trực tiếp khiến Pak mất thăng bằng đổ gục xuống.

- “Còn bốn mươi giây”.

Liên tiếp dùng “Kirie Elodon” cho cả tám lưỡi đao đã khiến số năng lượng của Hoàng giảm xuống ầm ầm, hắn nhìn mốc thời gian còn lại nhảy số như điên gấp đến thắt cả ruột. Tuy vậy ít nhất cũng đã đánh trúng Pak hai lần, hạn chế bớt đi độ linh hoạt của anh ta, do đó tình hình cũng không đến nỗi tệ lắm.

Nhưng ngay khi Hoàng vừa nghĩ như vậy thì ở bên kia Pak đã thản nhiên đứng dậy, máu từ hai vết thương chảy ra đỏ thẫm cả nửa người vẫn không làm anh ta lo lắng một chút nào. Pak từ từ giơ cây giáo lên cao rồi đột ngột đập mạnh nó xuống đất, chấn động này khiến làm các giọt máu xung quanh văng lên tung tóe. Và sau đó một điều không thể tưởng tượng nổi xảy ra, số máu này lập tức hóa thành các dòng khí cuồn cuộn rồi bị cây giáo hút sạch sẽ, vốn lúc trước nó đã có màu huyết dụ thì nay càng đỏ thẫm lên một cách cực kỳ ma mị.

- “Hắn tự hút máu chính mình sao…”.

Một màn hoang đường này làm cho Hoàng cực kỳ kinh ngạc, hắn vuốt mồ hôi trên gáy nhìn đôi mắt đỏ rực của Pak nhìn sang mà lạnh cả sống lưng. Tuy vậy Hoàng vẫn tranh thủ từng giây điều khiển đám lưỡi đao tiếp tục tấn công, nhưng lần này thì khi các lưỡi đao không còn đỡ nổi cây giáo nữa, Pak đánh toàn bộ đám lưỡi đao văng tứ tung, một đường tiến thẳng tới trước.

Hoàng thấy tình hình không ổn lập tức thay đổi chiến lược, hắn điều khiển cho toàn bộ tám lưỡi đao tập trung một chỗ chồng lên nhau, tạo thành một tấm khiên chắn đón lấy thế công của Pak. Những tiếng vang cực lớn vang lên khi cây giáo của Pak đập thình thình lên lớp chắn này, các luồng sáng bạc từ “Kirie Elodon” bị lớp khí đỏ bao trùm kín mít, hắt lên vài tia sáng lẻ loi cực kỳ yếu ớt.

Tuy vậy thế công của Pak vẫn không thể bị ngăn chặn, anh ta gầm lên một tiếng lớn xuất ra hàng loạt cú đâm chuẩn xác vào đúng chính xác một điểm trên tấm chắn này, biến cây giáo của mình như một mũi khoan xuyên phá từ trước ra sau, phá vỡ tan tành cấu trúc phòng thủ mà Hoàng dày công dựng lên.

Ngay khi thấy con đường phía trước đã mở, Pak xoay người nhảy lên không nhắm thẳng ngay điểm tập trung của các lưỡi đao mà đâm thẳng xuống, giải phóng ra một luồng nguyên lực khủng khiếp cắt nát toàn bộ chúng ra thành một đống mảnh vụn nhỏ li ty. Chỉ trong một tích tắc Pak đã tiêu diệt năm trên tổng số tám lưỡi đao của Hoàng, trực tiếp hủy đi bảy mươi phần trăm sức chiến đấu của đối thủ.

Hoàng nhỉn Pak chỉ trong một đòn đã đánh tan tành tới năm lưỡi đao thì đau lòng muốn chết, đám dụng cụ đó không có khả năng tự tái tạo, coi như mình vừa mất hàng đống tiền chỉ trong vài giây. Tuy vậy hắn cũng chẳng có thời gian để đau lòng lâu vì Pak đang tiến lại với tốc độ tên lửa, và thậm chí anh ta không thèm chờ để tiếp cận đối thủ mà phóng thẳng cây giáo vào giữa ngực đối thủ.

Hoàng hoảng sợ nhìn một cơn lốc nguyên lực khổng lồ rít lên trong không khí nhằm thẳng vào mình, luống cuống tay chân cố tìm mọi cách thu hồi ba lưỡi đao còn lại về phòng thủ, toàn bộ năng lượng của hắn đã đổ lên hết mấy lưỡi đao này, nếu bây giờ mà trúng đòn thì chắc chắn là chỉ từ chết tới chết tan xác pháo.

Một tiếng nổ dữ dội vang lên khi cây giáo va chạm với lớp phòng thủ do ba lưỡi đao tạo nên, số nguyên lực ở của nó phát tán ra ngoài điên cuồng nuốt sạch lấy tấm khiên bạc mỏng manh do “Kirie Elodon” tạo nên. Chỉ với vài lưỡi đao ít ỏi thì Hoàng không thể nào cản nổi thế công quá mạnh mẽ này, ba lưỡi đao bị phá tung sang hai bên, một luồng sáng đỏ ngầu bao trùm toàn bộ tầm nhìn cộng thêm sức ép không khí khiến hắn không thể nào thở nổi.

Sóng nguyên lực tỏa ra phạm vi toàn sàn đấu chạm vào vách phòng hộ khiến nó kêu lên răng rắc từng hồi, toàn bộ chỗ đứng của Hoàng ngập chìm trong một cơn lũ màu đỏ. Yosu thấy cảnh này thì trái tim nhảy lên tận họng, đến bản thân anh ta cũng không chắc mình có thể chống nổi một đòn này mà còn nguyên vẹn trở ra, càng đừng nói tới tên quý tộc này, quả này thì hắn chết là chắc và sự nghiệp của mình với Pak cũng toi luôn rồi.

Pak chậm rãi tiến lại gần trung tâm vụ nổ, đòn phóng giáo lúc nãy đã tiêu hao gần như toàn bộ số nguyên lực thu được từ Huyết thệ, cho nên lúc này anh ta đang rất suy nhược vì mất máu, cộng thêm các vết thương từ lúc nãy đang mở miệng trở lại cực kỳ đau đớn. Tuy vậy Pak vẫn tin rằng với đòn tấn công này thì đối thủ đừng hòng mà phòng thủ nổi, nếu hắn không chết thì cũng tàn phế suốt đời.

Đầu óc của Pak vẫn còn đang choáng váng vì mất máu do Huyết thệ, do đó anh ta chưa thể suy nghĩ được tới hậu quả việc mình vừa làm, trong lòng chỉ có cảm giác thỏa mãn khi vừa đánh bại đối thủ mà thôi. Khi Pak đến nơi tìm lại được cây giáo thì nó đã mất hẳn màu huyết dụ dọa người lúc nãy, toàn bộ phạm vi vài mét xung quanh tâm chấn bị san phẳng lỳ, vài dòng khí máu còn sót lại vơ vẩn trong không khí, nhưng tuyệt nhiên không thấy Hoàng đâu, điều này làm Pak cảm thấy hơi lạ.

Pak cầm lấy cây giáo chậm rãi khua hết số khí máu còn sót lại cho thoáng tầm nhìn, anh ta chắc chắn rằng Hoàng chẳng còn sức chiến đấu nữa, thế nên anh ta hoàn toàn thả lỏng không thèm đề phòng gì. Sau khi lớp khí máu bay hết, cuối cùng Pak cũng thấy đối thủ của hình ở góc võ đài và hắn vẫn còn sống, nói cho chính xác là chưa chết thì đúng hơn.

Thân thể Hoàng chằng chịt vết thương, mấy lằn cắt sâu hoắm chằng chịt trên người hắn và chúng vẫn đang chảy máu âm ỷ ra ngoài, đôi tay buông thõng thượt lung lay rõ ràng là đã bị gãy. Hoàng mở miệng ho sù sụ ra một búng máu, giương đôi mắt bất lực nhìn đối thủ tiến lại gần.

Trên thực tế Pak sau khi rời khỏi trạng thái Huyết thệ thì cũng không còn bao nhiêu sát ý nữa, chưa kể nhìn Hoàng thảm hại như vậy thì anh ta bỗng nhiên ý thức được mình đã làm quá tay rồi. Tuy nói võ đài giao hữu công bằng không truy cứu trách nhiệm, nhưng ít nhiều gì người ta cũng là quý tộc, mình ra tay hình như hơi bị quá nặng rồi. Anh ta vội vàng bước tới định đỡ Hoàng đứng dậy, phải đem hắn đi đến chỗ Dược sư để chữa trị ngay may ra còn kịp.

Nhưng ngay lúc Pak tiến lại cúi xuống định đỡ lấy Hoàng thì bỗng nhiên có hai bóng đen đột nhiên xuất hiện sau lưng anh ta, Pak chỉ kịp nghe tiếng gió rít vù vù rồi bỗng cảm thấy một cơn đau xé tim gan trên vai. Hai lưỡi đao không biết từ chỗ nào chui ra đã xuyên thủng vai và bắp đùi Pak, đúng ngay những chỗ vừa bị thương lúc nãy.

Cơn đau khủng khiếp khiến anh ta không thể giữ nổi cây giáo nữa khiến nó văng lông lốc ra xa, còn bản thân Pak thì bị nhấc bổng lên không, trố mắt nhìn đối thủ của mình đang từ cõi chết sống lại. Hoàng chật vật níu lấy lưỡi đao còn lại để đứng lên, gắt gao nhìn thẳng vào Pak rồi thở ra:

- Không ngờ ta lại còn sống chứ gì, đồ chết tiệt nhà ngươi, hạ ta không dễ như vậy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.