Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Chương 2: Uy hiếp Diệu vương chỉ vì đi nhờ xe




Ghi hình xong, mọi người rủ nhau đi hát karaoke, Cố Hoài Dương không thích ca hát liền uyển chuyển cự tuyệt, về phần Quý Mộ Ảnh, loại người này không thích hợp với đám nghệ sĩ thích vui chơi, ghi hình xong liền đi, còn sót lại mỗi Cố Hoài Dương và nữ diễn viên chính của phim, Lý Mật Nhi, đi về phía bãi đổ xe, Lý Mật Nhi đối với biểu hiện của y tối nay rất hài lòng, vừa đi vừa cùng Cố Hoài Dương nói chuyện phiếm, “Cậu trước kia từng tham gia phim gì?”

“Chỉ là những vai phụ quần chúng mà thôi.” Cố Hoài Dương cười nhạt.

Đáy mắt của Lý Mật Nhi thoáng xẹt qua tia sùng bái, “Nhưng cậu diễn rất tốt nha.”

“Chị quá khen rồi.” Cố Hoài Dương khách khí nói.

Lý Mật Nhi cảm thấy, y cùng những nghệ sĩ dĩ vãng cô từng tiếp xúc khác nhau, bộ dạng y lúc nào cũng khiêm tốn, chưa bao giờ có thái độ tự cao khinh người, liền hỏi: “Cậu dùng cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Cố Hoài Dương thành thật trả lời.

Lý Mật Nhi chủ động đưa ra lời mời, “Tôi biết một nhà hàng Tây gần đây, hương vị không tệ, cùng đi không?”

Cố Hoài Dương kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có một cô gái mời y, còn là tiền bối của y nữa chứ, nhưng nghĩ đến ước hẹn với Nhiếp Minh Viễn, y không khỏi mỉm cười nhìn Lý Mật Nhi, “Cám ơn chị, em lỡ hẹn với người khác rồi.”

“Có hẹn?” Lý Mật Nhi ngạc nhiên, dưới chân đột nhiên là khoảng không, giày cao gót không biết đạp trúng cái gì, chân trái khuỵu một cái muốn ngã xuống đất, đúng lúc này một cánh tay rắn chắc đỡ lấy cô, chóp mũi toàn bộ là hơi thở mát lạnh từ trên người đối phương tản ra, mùi thơm tự nhiên của cơ thể phát ra, không pha tạp bất kì mùi nước hoa nào khác, trong lòng giật mình, cô ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt tuấn tú của Cố Hoài Dương, nhất thời hoảng loạn, “Cám ơn.”

“Đừng khách sáo.” Cố Hoài Dương cúi đầu nhìn cô, ánh mắt rơi xuống phần gót giày, “Chị vẫn đi được chứ?”

“Không sao.” Lý Mật Nhi khoát khoát tay, mới vừa đi một bước thì chân giày cao gót đã gãy, cô lúng túng không biết phải làm thế nào cho phải, thấy Cố Hoài Dương vẫn như cũ đứng bên người, thử nhờ vả, “Cậu có thể đỡ tôi qua xe không?”

“Được.” Cố Hoài Dương biết cô không tiện đi liền đáp ứng, Lý Mật Nhi vì phải nhón chân đi, trọng lượng trên người gần như đè hết lên người Cố Hoài Dương, lần đầu tiếp xúc gần với phái nữ, y không khỏi có chút khẩn trương.

Nhân viên trong chương trình phát hiện hai người đi riêng lẻ, nhìn kĩ thì ra là Cố Hoài Dương và Lý Mật Nhi, khoảng cách vô cùng gần, Cố Hoài Dương anh tuấn cao ngất, so với Lý Mật Nhi cao hơn nhiều, cúi đầu trò chuyện với cô, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn từ xa hai người chẳng khác nào đôi bạn lữ, người trong chương trình không chút lưu tình trêu ghẹo, “Tình cảm hai người thật là tốt nha, xứng đôi lắm đó!”

Lý Mật Nhi dịu dàng cười, chủ động nắm lấy cánh tay Cố Hoài Dương, “Hai người bọn tôi chung một tổ kịch tình cảm dĩ nhiên tốt rồi, bất quá không biết Cố Hoài Dương có chú ý đến tôi không nhỉ?”

Cố Hoài Dương đỏ bừng mặt, người trong chương trình thấy thế liền ngỏ ý tác hợp hai người bọn họ, “Cố Hoài Dương, Mật Nhi trong giới giải trí giao thiệp rất tốt nga, lại dịu dàng, cậu đi mà tìm hiểu người ta đi.”

“Phải nha, vậy nếu sau này chúng tôi quen nhau mọi người nhất định phải mời chúng tôi tham gia chương trình đó, hiện tại rất lưu hành trào lưu người yêu cùng hợp tác nha.”

Mọi người ra sức làm mai nhượng Cố Hoài Dương bối rối, mở miệng muốn giải thích.

“Beep beep ——” Tiếng còi xe hơi đột nhiên vang lên, một chiếc Cadillac màu đen chậm rãi chạy tới, dừng bên người Cố Hoài Dương, cửa xe hạ xuống, nam nhân ngồi trong ló đầu ra, nhìn Cố Hoài Dương, “Lên xe, anh đưa em về.”

Trừ Cố Hoài Dương, những người khác đều ngây ngẩy ra người, thấy Nhiếp Minh Viễn làm cho Lý Mật Nhi có điểm ngạc nhiên, khi đôi con người kim sắc sâu thẳm không chút để ý đảo nhẹ qua cô, cả người tựa như bị độc xà cuốn lấy, sống lưng phát lạnh, không khỏi rời đi Cố Hoài Dương, còn nhà sản xuất nhìn thấy hắn liền đi qua chào hỏi.

Nhiếp Minh Viễn khách khí đáp lại, ánh mắt rơi trên người Cố Hoài Dương, y không cách nào khác đành chào tạm biệt mọi người, lên xe Nhiếp Minh Viễn, chiếc xe màu đen rất nhanh chạy ra khỏi bãi đậu xe, lưu lại một đống nhân viên đứng yên tại chỗ suy nghĩ, bọn họ dường như chợt ngộ ra nguyên nhân Cố Hoài Dương thân là nam thứ lại được chú ý đến, thì ra phía sau có người chống lưng, tự dằn lòng sau này nếu có chương trình phải khách khí với y một chút mới được.

Xe hơi vững vàng chạy trên đường, Cố Hoài Dương sau khi lên xe liền ăn sandwich cá ngừ Nhiếp Minh Viễn đã làm cho y, uống nước chanh yêu thích hắn đã mua, nghĩ thầm hắn quả thật là người đàn ông chu đáo, biết y sau khi kết thúc công việc sẽ đói, lập tức chạy qua rước đi, đồng thời đem theo đồ ăn, nhưng mà không khí trên xe hình như có phần không giống mọi ngày, ngày thường Nhiếp Minh Viễn nói rất nhiều, thế nhưng bây giờ lại trầm mặc không nói một câu, đường cong bắp thịt trên người căng cứng phát ra hơi lạnh, Cố Hoài Dương nhạy bén nhìn ra được hắn đang mất hứng, “Anh sao lại tới đây?”

“Tối nay anh tăng ca, tan làm nên tới đón em.”

Đèn đường xếp thành chuỗi dài bay vụt qua mắt, chiếc xe hơi dùng tốc độ cao chạy trên đường cao tốc, tốc độ nhanh đến mức làm Cố Hoài Dương hoảng sợ, y chưa từng thấy qua hắn lái xe như vậy, không khỏi hỏi: “Tâm tình anh không tốt sao?”

Nhiếp Minh Viễn trầm mặc không đáp, ánh đèn đường lúc sáng lúc tối chiếu lên vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, tây trang Hermes trên người nhượng hắn càng thêm cao ngất, hắn ngồi nghiêm trên ghế lái, tựa như một tảng băng không khác điểm nào.

Cố Hoài Dương dưới bầu không khí kia khó khăn nuốt xuống, dường như có người không ngừng phun hơi lạnh lên người y, y nhìn Nhiếp Minh Viễn một cái, thanh âm hắn vang lên trong buồng xe, “Quan hệ của em cùng Lý Mật Nhi như thế nào?”

“Hoàn hảo.” Cố Hoài Dương cảm thấy khẩu khí Nhiếp Minh Viễn rất cổ quái.

Ánh mắt Nhiếp Minh Viễn hơi nheo lại, “Chương trình tối hôm nay, hai người các em ở chung rất hòa hợp sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.