Tòng Long

Chương 207: Ôn Thư Ninh gặp báo ứng




Cáo biệt Thiên Lân rồi, Nhất Tịch Như Mộng dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình quay trở về Cô Tinh Vân Nhai thông qua Thời không truyền tống trận bên trong Huyết Long Tinh Tuyền. Mẫu Đơn không thấy ở đó, Nhất Tịch Như Mộng liền dẫn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình đến đỉnh Cô Tinh Vân Nhai, từ trên cao nhìn xuống tình hình bên ngoài của Cô Tinh Vân Nhai, phát hiện một lượng lớn địch quân đang tiến công, Mẫu Đơn đang chỉ huy binh sĩ triển khai phòng ngự phản kích, tình hình có phần nguy cấp. Nhìn thấy cảnh này, Lê Thánh Kiệt hơi lo lắng trầm giọng nói:

- Nhìn thấy sĩ khí của địch quân lên cao, số lượng lại nhiều, chỉ sợ tiểu thư Mẫu Đơn chống đỡ không được bao lâu.

Triệu Vận Đình nói:

- Chuyện không thể trì hoãn, chúng ta hãy hỗ trợ Mẫu Đơn tỷ tỷ.

Nhất Tịch Như Mộng điềm đạm thanh nhã đáp:

- Tạm thời không gấp, chúng ta trước tiên phái người triệu Mẫu Đơn về, chúng ta thương nghị qua rồi mới suy xét phải phản kích thế nào.

Dứt lời liền xoay mình, Nhất Tịch Như Mộng dẫn hai người Triệu Vận Đình chạy thẳng đến Lam Mộng hiên, nơi cư trú của Mẫu Đơn, liền gặp tỳ nữ Tiểu Lan của Mẫu Đơn. Vừa gặp, Tiểu Lan liền vội vàng tiến lên hành lễ, vẻ mặt vui mừng nói:

- Thánh chủ, người về là tốt quá rồi. Bên ngoài ...

Nhất Tịch Như Mộng cắt ngang:

- Ta đã biết rồi, ngươi lập tức kêu Mẫu Đơn quay về, chúng ta hãy thương nghị thật tốt đã.

Tiểu Lan nghe vậy lập tức rời đi, Nhất Tịch Như Mộng mời Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình ngồi, ba người chờ Mẫu Đơn ở Lam Mộng hiên.

Rất lâu sau, Mẫu Đơn dẫn Tiểu Lan đến, khi gặp ba người, Mẫu Đơn cẩn thận đánh giá qua Nhất Tịch Như Mộng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng rất không tự nhiên, theo bản năng mở miệng nói:

- Ngồi đi, nói qua tình hình trước mắt.

Mẫu Đơn nghe vậy bật cười thần bí, quay đầu lại nhìn Lê Thánh Kiệt và Triệu Vận Đình, cười cười với bọn họ, sau đó ngồi lại bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng, bắt đầu kể lại tình hình giao chiến trước mắt ở Cô Tinh Vân Nhai.

- Lần này thống soái của địch quân chính là Tiêu Hồn Kiếm trong Chấn cung Thất Tuyệt, hoàng hôn hôm qua hắn đã thống lãnh một vạn đại quân chạy được đến Cô Tinh Vân Nhai, khi biết được Vô Tình lão nhân toàn quân bị diệt, liền triển khai tiến công điên cuồng. Trước mắt, hai bên địch ta đã trải qua giao chiến một đêm, tử thương cực nặng, ba ngàn binh sĩ trong tay ta đã hy sinh gần nửa, địch nhân ít ra cũng đã trả giá hết hai ngàn binh sĩ.

Triệu Vận Đình nói:

- Chiếu theo tỷ lệ tử vong này mà tiếp tục, cuối cùng chúng ta cuối cùng cũng không thắng được bọn họ.

Lê Thánh Kiệt lên tiếng:

- Nếu chỉ là những binh sĩ thông thường, Nhật Nguyệt thần cung của chúng ta có lực sát thương rất lớn, có thể khiến địch nhân trọng thương, điều này cũng không cần phải lo lắng quá.

Nhất Tịch Như Mộng bảo:

- Hiện nay tình hình phía Hắc Trì Huyền Vực cũng vô cùng khẩn trương, Thiên Lân chính là đang ở lại bên đó nghĩ biện pháp, phỏng chừng tạm thời cũng không đến kịp, nguy cơ nơi này cần chúng ta tự mình nghĩ ra biện pháp.

Mẫu Đơn đáp lời:

- Đối với tình hình hai phe trước mắt, chúng ta tuy binh lực không đủ, nhưng có sự hiểm trở trời cho để dựa vào, bọn họ nhất thời cũng không đánh vào được.

Nhất Tịch Như Mộng lắc đầu trả lời:

- Chúng ta bây giờ không chỉ suy nghĩ phòng thủ, còn phải suy xét làm thế nào để bảo tồn thực lực, tiện cho sau này trường kỳ kháng chiến chống Ngũ Sắc Thần Vương.

Lê Thánh Kiệt lo lắng nói:

- Với tình hình của Lam Quang Thánh Vực hiện nay, trong ngắn hạn nhân khẩu khan hiếm, không cách nào bổ sung binh lực, chỉ sợ rất khó trường kỳ chống lại Ngũ Sắc Thần Vương.

Mẫu Đơn trầm ngâm lên tiếng:

- Về phương diện binh lực quả thực đang tồn tại vấn đề nghiêm trọng, nhưng có thể lấy chuyện Thiên Lân thu phục địch quân để cho ta sử dụng làm ví dụ, chúng ta đừng ngại suy xét theo phương hướng này.

Nhất Tịch Như Mộng bảo:

- Hiện nay chúng ta đã cơ hồ đến mức hết binh cạn lương rồi, chỉ có suy nghĩ từ phía phe địch mới có hy vọng tiếp tục kiên trì. Trước mắt, một vạn đại quân địch nhân này đối với chúng ta tuy có uy hiếp rất to lớn, lại cũng là một cơ hội hiếm có. Nếu như chúng ta có thể giết chết được chủ soái phe địch, liền có hy vọng khống chế lực lượng này, sử dụng chúng phục vụ chúng ta, quay lại đối phó với Ngũ Sắc Thần Vương.

Triệu Vận Đình cười đáp:

- Những câu này của thánh chủ nếu trên đường tu luyện thì vừa hay chính là dùng gậy ông đập lưng ông rồi.

Lê Thánh Kiệt nói:

- Suy nghĩ thì quả thực rất tốt, nhưng thực thi như thế nào đây?

Mẫu Đơn trầm ngâm đáp:

- Chuyện Vô Tình lão nhân trước đây, phỏng chừng Tiêu Hồn Kiếm đã biết rồi. Với thông minh tài trí của y, chắc chắn sẽ không rơi vào vết xe đổ, chúng ta nếu muốn lập lại kế cũ, chỉ sợ rất khó mà làm được.

Nhất Tịch Như Mộng gật đầu trả lời:

- Suy xét của Mẫu Đơn không phải vô lý, nhưng chúng ta lại không thể nào bỏ qua bất kỳ tia hy vọng nào. Bây giờ chúng ta trước tiên từ từ đối phó, nghĩ cách dụ Tiêu Hồn Kiếm ra, tìm cơ hội giết chết y để đoạt lấy binh phù.

Triệu Vận Đình hỏi lại:

- Thánh chủ dự tính dụ Tiêu Hồn Kiếm ra thế nào?

Nhất Tịch Như Mộng bật cười điềm nhiên đáp:

- Chuyện này cần hai người các ngươi phải ra tay, nhờ vào sức mạnh của thần cung, trước hết tiêu diệt một bộ phận địch nhân, từ đó gây nên sức uy hiếp. Lúc đó, Tiêu Hồn Kiếm phải hạ lệnh thối lui để giảm thiểu thương vong, hoặc là tự mình ra mặt đối đầu với các ngươi.

Lê Thánh Kiệt nói:

- Chuyện này không thành vấn đề, chúng ta đi làm liền.

Mẫu Đơn dặn dò:

- Cẩn thận, không nên hiển lộ quá mức, chỉ cần đánh cỏ động rắn là được rồi.

Triệu Vận Đình đáp:

- Hiểu rõ, yên tâm đi.

Dứt lời liền đứng lên, hai người vội vàng rời đi.

Đưa mắt tiễn hai người đi xa rồi, Mẫu Đơn liếc Tiểu Lan, phất tay bảo nàng ta ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Nhất Tịch Như Mộng, vẻ mặt mỉm cười.

Phát hiện được ánh mắt khác thường của Mẫu Đơn, Nhất Tịch Như Mộng toàn thân không thoải mái, nhẹ nhàng nói:

- Có gì cứ nói, đừng giống như nhìn quái vật.

Mẫu Đơn vẻ mặt ám muội, hỏi lại:

- Tìm được Vô Ưu thảo rồi?

Nhất Tịch Như Mộng chần chừ một lúc rồi hỏi ngược lại:

- Cô nói xem?

Mẫu Đơn cười trả lời:

- Ta nói chỉ sợ không tìm được.

Nhất Tịch Như Mộng ửng hồng, hơi giận dữ nói:

- Biết rồi còn hỏi, cô thật lòng muốn cười nhạo ta.

Mẫu Đơn không chút e ngại, giữ nguyên nụ cười mê người, ám muội đáp:

- Ta cười thánh chủ lúc nào đâu, ta chỉ muốn hiểu thêm một chút mới chúc mừng thánh chủ thật tốt.

Nhất Tịch Như Mộng gò má nóng bừng, nũng nịu mắng:

- Bớt cái bộ dạng đó, cô trong lòng nghĩ gì ta mà không biết sao?

Thấy Nhất Tịch Như Mộng thẹn thùng, Mẫu Đơn cũng không truy hỏi quá nữa, chuyển sang chuyện khác:

- Thiên Lân đáp ứng điều kiện kia của thánh chủ không?

Nhất Tịch Như Mộng gật đầu đáp:

- Đáp ứng rồi, bất quá chàng muốn ta ở bên cạnh, không cho rời đi.

Mẫu Đơn ánh mắt khác lạ, lại hoàn toàn không kinh ngạc, bởi vì điều này thì nàng đã sớm dự liệu rồi, nhưng tự mình nghe thấy, trong lòng không khỏi có sự để ý đến.

Nhất Tịch Như Mộng quan sát biến hóa vẻ mặt của Mẫu Đơn, thấy nàng dừng lại không nói, biết nàng có phần để ý, nhịn không được thở dài nói:

- Có lẽ ta đã sai lầm rồi.

Mẫu Đơn ngửng đầu nhìn nàng, êm ái đáp:

- Mọi điều này đều do ông trời định sẵn, thánh chủ không cần phải suy nghĩ lung tung. Bất kể thánh chủ và Thiên Lân, ta và Thiên Lân, hoặc là Hoa Hồng và Thiên Lân, Hoa Ngạo Nguyệt và Thiên Lân, những điều này đều sớm đã định sẵn, chúng ta phải quý trọng nó, chứ không phải ghen tỵ với nó.

Nhất Tịch Như Mộng u oán hỏi lại:

- Cô thật sự không để ý chút nào sao?

Mẫu Đơn cười cười, ánh mắt phức tạp đáp:

- Có lẽ từ khi bắt đầu, những điều này đã được định sẵn rồi. Mục đích Thiên Lân đến nơi này chỉ để hóa giải nguy cơ của chúng ta, không muốn ta và Hoa Hồng quá lo lắng. Đợi sau khi giải trừ được nguy cơ rồi, chàng sẽ quay lại nhân gian, tiếp tục nghĩ cách cứu Ngọc Tâm. Còn bây giờ, Thiên Lân đáp ứng yêu cầu của chúng ta rồi, quyết tâm lật đổ Ngũ Sắc Thần Vương, thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực, điều này chắc chắn ảnh hưởng đến chuyện nhân gian của chàng, đồng thời cũng lôi cuốn chúng ta vào trong đó. Theo phân tích của ta, Thiên Lân muốn lật đổ ách thống trị của Ngũ Sắc Thần Vương, chắc chắn không bỏ qua sự hỗ trợ của thánh chủ, ta, Hoa Hồng, Hoa Ngạo Nguyệt, mấy người có lợi ích liên quan, lại thêm Thiên Lân có sức hấp dẫn trí mạng với nữ nhân, cuối cùng chỉ có một kết quả, đó là kết hợp lẫn nhau, hợp nhất chính giáo.

Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Có lẽ cô nói đúng, Thiên Lân muốn lật đổ Ngũ Sắc Thần Vương thì không thể bỏ qua nữ nhân. Một khi chàng đã thống nhất được Thiên Vực, chúng ta cũng không cách nào thoát thân, điều này đã sớm định sẵn rồi. Nhưng Thiên Lân dù sao cũng đến từ nhân gian, chàng cuối cùng cũng quay về đó. Khi ấy, chàng sẽ an bài chúng ta như thế nào?

Mẫu Đơn đáp:

- Lấy sự si tình của Thiên Lân đối với Ngọc Tâm, chàng tuyệt đối không phải là người bạc tình, điểm này thánh chủ không cần phải lo lắng.

Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đang chuẩn bị mở miệng, thị nữ Tiểu Lan đột nhiên vội vàng đi vào, nhẹ nhàng nói:

- Bẩm báo thánh chủ, chủ soát địch quân Tiêu Hồn Kiếm đã xuất hiện, Triệu cô nương thỉnh giáo bước kế tiếp phải ứng phó thế nào.

Nghe vậy, Nhất Tịch Như Mộng đứng lên, cất tiếng:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài coi thế nào.

Mẫu Đơn không nói gì cả, theo Nhất Tịch Như Mộng rời khỏi Lam Mộng hiên, chốc lát sau đã ra ngoài Cô Tinh Vân Nhai, vừa hay gặp được tình trạng đối đầu giữa Lê Thánh Kiệt và Tiêu Hồn Kiếm.

Thấy hay người chạy đến, Triệu Vận Đình nhanh chóng tiến lên nhỏ giọng báo:

- Tiêu Hồn Kiếm này rất tà môn, pháp quyết tu luyện vô cùng kỳ quái.

Nhất Tịch Như Mộng hỏi lại:

- Nếu ta ra tay kiềm chế y, hai người có thể nhờ vào Nhật Nguyệt thần cung để giết chết lập tức y.

Triệu Vận Đình đáp:

- Chỉ cần Nhật Nguyệt thần cung đồng thời bắn, mà bắn trúng được địch nhân, liền có khả năng.

Nhất Tịch Như Mộng điềm đạm thanh nhã nói:

- Như vậy, cô hãy chuẩn bị cho tốt, ta đi gặp y đây.

Nhẹ nhàng bay lên, Nhất Tịch Như Mộng lập tức đến bên Lê Thánh Kiệt, phất tay ra dấu cho hắn lùi lại.

Nhìn thấy Nhất Tịch Như Mộng, Tiêu Hồn Kiếm bề ngoài tuấn tú lãng mạn, nụ cười tà mị có phần kinh ngạc, rõ ràng rất kinh hãi trước đệ nhất mỹ nữ trong Ngũ Sắc Thiên Vực là Mẫu Đơn tiên tử này.

- Ngươi là Mẫu Đơn tiên tử Nhất Tịch Như Mộng?

Hai mày khẽ cau lại, Tiêu Hồn Kiếm hơi nghi hoặc hỏi.

Nhất Tịch Như Mộng điềm nhiên đáp:

- Không sai, ta chính là Nhất Tịch Như Mộng.

Tiêu Hồn Kiếm sau khi khẳng định được rồi, mặt liền nở nụ cười tà mị nói:

- Như vậy, ta chỉ cần bắt được ngươi, trận chiến này coi như thành công.

Nhất Tịch Như Mộng lạnh lẽo trả lời:

- Ngươi nói không sai, nhưng ngươi có thể làm được chăng?

Tiêu Hồn Kiếm cười tà dị đáp:

- Thử qua chẳng phải sẽ biết ngay thôi sao?

Lời còn vang bên tai, Tiêu Hồn Kiếm lóe lên ập đến, một ánh kiếm mỏng manh không thể nhận ra nhanh như chớp điện, chớp mắt đã xuất hiện trước ngực của Nhất Tịch Như Mộng, không hề có một cảm giác thương hương tiếc ngọc gì cả.

Nhất Tịch Như Mộng cổ tay đảo chuyển, Lục Diệp kiếm rít lên bay ra, không chút sai sót đón lấy một chiêu này của Tiêu Hồn Kiếm, hai mũi kiếm giao nhau một chỗ, lập tức đẩy lùi được Tiêu Hồn Kiếm.

Khẽ ồ một tiếng, Tiêu Hồn Kiếm nhanh chóng ổn định thân thể, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhất Tịch Như Mộng, cất tiếng hỏi:

- Ngươi có thật là Nhất Tịch Như Mộng, nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực không?

Nhất Tịch Như Mộng ngạo nghễ đáp:

- Giả làm sao dối được.

Tiêu Hồn Kiếm hừ giọng nói:

- Xem ra tin đồn không giống thật, tu vi của ngươi còn mạnh hơn trong tưởng tượng không ít.

Nhất Tịch Như Mộng cười lạnh đáp:

- Ngươi sợ rồi?

Tiêu Hồn Kiếm hừ giọng đáp:

- Sợ thì còn chưa đến mức, chỉ có phần bất ngờ. Bây giờ, hãy để cho ta được thấy, ngươi thật ra có bao nhiêu bản lãnh.

Xông thẳng lên trời cao, toàn thân Tiêu Hồn Kiếm lấp lánh ánh chớp, trường kiếm trong tay giơ cao trên đầu phát ra ánh sáng rực rỡ. Bốn bề, cuồng phong gào thét hội tụ, chớp điện lấp lóe, tiếng sấm đinh tai nhức óc đến kinh thiên động địa, tạo cho người ta cảm giác không an lành.

Nhìn thấy cảnh này, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt nặng nề, trầm giọng nói:

- Đây chắc là một trong ba tuyệt kỹ bí mật của Chấn cung.

Tiêu Hồn Kiếm sắc mặt nghiêm túc, trên đỉnh đầu có ánh chớp hội tụ hình thành một cột sáng bằng tia sét khổng lồ kết nối với trường kiếm, phảng phất như nhận được sức mạnh trời đất hóa thành sứ giả sấm sét, chỉ chờ một chiêu tối hậu mà thôi.

- Đây là Bôn Lôi kiếm, một trong những tuyệt kỹ bí mật của Chấn cung, ngươi bây giờ đầu hàng còn chưa muộn.

Không vội vàng tiến công, Tiêu Hồn Kiếm rõ ràng không muốn giết chết Nhất Tịch Như Mộng, chỉ muốn tạo áp lực lên nàng, khiến cho nàng phải đầu hàng mà thôi.

Bật cười lạnh lẽo, Nhất Tịch Như Mộng hừ giọng đáp:

- Nghe tiếng tuyệt kỹ Chấn cung dương danh thiên hạ đã lâu, hôm nay may mắn được thấy, ta tự nhiên phải lĩnh giáo cho thật tốt, xuất chiêu đi.

Thu lại Lục Diệp kiếm, Nhất Tịch Như Mộng toàn thân mờ hiện ánh xanh lam rực rỡ, nhanh chóng tràn ra toàn bộ khu vực chung quanh khiến cho phạm vi bao trùm của sấm sét thêm một tầng bóng ma màu xanh lam. Theo sự xuất hiện của tầng xanh lam này, một luồng sức mạnh trói buộc đặc biệt tác dụng vào trong khu vực xanh lam, những tia sét trong thực đáng sợ kia bắt đầu vặn vẹo nhạt đi, phảng phất bị rút mất sức mạnh.

Phát hiện được bất ổn, Tiêu Hồn Kiếm kinh ngạc vô cùng, lập tức gầm giận một tiếng, phát xuất một chiêu kinh người. Đến lúc đó, Bôn Lôi kiếm quyết chấn động trời đất hội tụ vô số sức mạnh chớp điện, cùng với sức mạnh tiêu diệt cả núi sông chém thẳng đến Nhất Tịch Như Mộng. Đối mặt với một chiêu này, Nhất Tịch Như Mộng không tránh không né, hai tay từ từ giơ cao, lòng bàn tay có ánh xanh lam hội tụ, hình thành một tấm thuẫn màu xanh lam, vừa hay nghênh đón lấy một chiêu của Tiêu Hồn Kiếm. Trên mặt đất, Triệu Vận Đình và Lê Thánh Kiệt quan tâm chăm chú tình hình giao chiến giữa không trung, khi phát hiện cơ hội đã đến, cả hai đánh mắt ra hiệu cho nhau, sau đó giương cung nhắm lên trời, mục tiêu nhắm thẳng vào Tiêu Hồn Kiếm, đợi đến khi một chiêu công kích của Tiêu Hồn Kiếm và phòng ngự của Nhất Tịch Như Mộng va chạm vào nhau rồi, giằng co không ngớt với nhau, Nhật Nguyệt thần cung đồng thời bắn ra, hai cột sáng một xanh một đỏ chớp mắt đã bắn đến biến mất vào trong người của Tiêu Hồn Kiếm.

Biến hóa đột nhiên xảy ra ngoài dự đoán của mọi người, Tiêu Hồn Kiếm tuy thông minh, lại cũng chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy, vì thế trong lòng không đề phòng gì, tập trung sức chú ý hoàn toàn vào Nhất Tịch Như Mộng, khiến cho y cuối cùng bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác, chết dưới Nhật Nguyệt thần cung. Cảnh tượng này khiến người ta kinh ngạc, các binh sĩ dưới mặt đất càng bị đả kích rất lớn, đồng thời cũng chọc giận cao thủ đi theo Tiêu Hồn Kiếm, lập tức có bốn người bay lên không trung, gầm giận phát động tiến công Nhất Tịch Như Mộng. Bốn người này chính là hộ vệ thân cận của Tiêu Hồn Kiếm, thực lực kinh người vô cùng. Nhưng mà Nhất Tịch Như Mộng từ sau khi giao hợp với Thiên Lân rồi, tu vi ít nhất cũng tăng lên ba lần, đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, so với Tiêu Hồn Kiếm còn vượt hơn nhiều, làm sao phải quan tâm quá nhiều đến tiến công của bốn người. Tay ngọc đảo chuyển, kiếm khí như cầu vồng, Lục Diệp kiếm tỏa ra ánh lạnh khắp nơi, một kiếm trong đơn giản như vậy lại ẩn chứa uy lực đáng sợ, lập tức tiễn cả bốn người lên đường không có lối về. Thời khắc trước khi chết đi, bốn người tiến công mới lĩnh ngộ, đáng tiếc mọi thứ đã quá trễ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.