Hai chân Ngải Tiểu Tiểu bị đôi tay mạnh mẽ của anh khống chế, tư thế của
cô quá mê người, sắc mặt đỏ rực, vội vàng sửa lại quần thể thao thê
thảm của mình để tránh bị lộ.
Vào giờ phút này, cô căn bản vô tâm không để ý đến vấn đề phiền chết người của anh.
“Tại sao không dám đối mặt với tôi?” Âm thanh Kỳ Tuấn làm người ta rợn tóc gáy, vang ở bên tai lần nữa.
“Bây giờ tôi còn không muốn nói chuyện với anh”
Thâm trầm chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp của cô thật lâu,
thẳng đến khi rốt cuộc cô không nhịn được ngước mắt nhìn anh.
“Được, em đã mở miệng, tôi sẽ chờ đến khi nào em muốn nói chuyện cùng tôi”. Ánh mắt Kỳ Tuấn ý vị sâu xa nhìn cô.
Sửa lại quần áo ngay ngắn, Kỳ Tuấn nhìn vào hai mắt xấu hổ của Ngải Tiểu
Tiểu, mặt tràn đầy hứng thú, tiếp theo nhìn hướng rễ cây một đoàn vải
vụn màu trắng.
Dường như vừa rồi anh có hơi dùng quá lực! Anh khom lưng nhặt lên quần
nhỏ, nhíu mày hỏi ý kiến của Ngải Tiểu Tiểu: “Tôi bồi thường cho em một
chiếc”
“Không cần” Ngải Tiểu Tiểu không có khí thế gì hung ác trừng mắt nhìn anh, xốc lại túi của mình hướng cánh rừng đi ra ngoài.
Đi vài bước lại dừng lại, cứ như vậy bên trong không mặc quần lót gì rất
kỳ quái. Cô chần chừ đem túi ôm vào trong ngực, trong túi xách có quần
áo để thay, nhưng mà, huấn luyện viên thối còn ở đó, cô làm sao thay
được?
Một lát sau, cô rốt cuộc không nhịn được nhìn về hướng người đàn ông
đang cười khẽ nổi giận, “Anh cười cái gì mà cười! Quay đầu đi á”
Chạy ra ngoài rừng cây lẳng lặng chờ Ngải Tiểu Tiểu thay quần áo xong,
Kỳ Tuấn không sợ cũng không vội vàng tiến nhanh tới, kéo tay Ngải Tiểu
Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu ngẩn ra, trực giác hất ra. Anh lại cầm lấy tay nhỏ
bé của cô cầm vào lòng bàn tay mình, sau đó lại bị cô thản nhiên hất ra.
Kỳ Tuấn thoáng liếc cô, vẻ mặt bình tĩnh, tính nhẫn nại mười phần bắt lại nắm đấm tức giận của cô.
Lực nắm của anh hơi dùng lực, một tay anh đại khái gắt gao nắm giữ, làm
cô không cách nào bỏ ra được, thế nhưng người đàn ông này cố tình không
buông! Anh cố ý thuận theo cô bỏ ra, sau đó lần nữa rảnh rỗi bắt trở
lại, hơi nắm lỏng, chờ đợi cô hất ra lần nữa, dường như thời gian của
anh còn nhiều, bên ngoài rừng cây nhỏ tiến hành một cuộc thi kéo co so
tài ý chí, cuối cùng thua trận dĩ nhiên là người nọ có tính nhẫn nại hơi
kém.
Ngải Tiểu Tiểu tức điên bán sống bán chết nghĩ muốn hất ra, lại bị anh
nhẹ nhõm giam cầm trong ngực, sau đó còn nhẹ nhàng dắt tay cô, Ngải Tiểu
Tiểu biết người đàn ông này cố chấp, bỏ qua sự kiên trì của cô.
Nếu không thể kháng cự vậy thì thuận theo tự nhiên đi, quản khỉ gió gì
tâm linh, thân thể, bẩn thỉu, hay là ngây thơ quan hệ theo anh đi, những
năm tháng này cô một mình trôi qua có chút mệt mỏi, thật sự cô rất mệt
mỏi.
Cho nên cô không cần khiêu khích anh lần nữa, để cho mình sống càng mệt
mỏi hơn! Cô phải biết rằng ở quân đội dựa vào ngọn núi lớn là Kỳ Tuấn,
cuộc sống của cô sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều…
Kỳ Tuấn nắm chặt tay Ngải Tiểu Tiểu đi vào trạm xe.
Dòng người đi xe không ngừng thoáng chốc yên lặng như tờ, tất cả động tác ồn ào náo nhiệt nháy mắt dừng lại.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hơi giật mình nhìn huấn luyện viên
nổi danh khốc liệt ở căn cứ đang ôm chặt nữ tân binh nhỏ bé đang bất đắc
dĩ đánh thẳng vào ánh mắt của bọn họ.
Đây là Kỳ Tuấn đang tuyên bố công khai quyền sở hữu, cùng quá khứ bất
đồng, lần này bén nhọn lại trực tiếp, tất cả đội viên trạm xe cũng hiểu
rõ chuyện này…
Sau này bất luận kẻ nào có tư tưởng với người phụ nữ này, cũng không thể
có ý đồ với cô nữa, bởi vì Ngải Tiểu Tiểu chính là người phụ nữ của Kỳ
Tuấn.
Ngải Tiểu Tiểu cắn cắn môi, bị Kỳ Tuấn kèm hai bên, từng bước đi tới chỗ ngồi của anh ngồi xuống.
Một đường im lặng, Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm gò má trầm mặc của Kỳ Tuấn.
Không ngờ có thể khơi lên kích động của anh. Xe lái đến thành phố không
lâu, Kỳ Tuấn xuống xe. Trước khi đi, anh chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô, nhàn nhạt phân phó: “Hai ngày này phải ngoan ngoãn”. Giống như dặn
dò vật sở hữu của mình.
Ngải Tiểu Tiểu nhíu lông mày nhìn thấu qua cửa sổ xe, từ chỗ dừng xe
phía đối diện có một chiếc xe sang trọng lập tức bước ra một người phụ
nữ tóc dài, tao nhã hướng bên này phất phất tay. Sau đó Kỳ Tuấn cất bước
đi tới, trước xe người phụ nữ kia vươn tay ôm lấy Kỳ Tuấn…
Người phụ nữ kia hẳn là bạn gái của anh đi?
Ngải Tiểu Tiểu cảm giác một cơn tức giận trong lồng ngực nhảy vọt lên,
đáng chết, Kỳ Tuấn kia, rõ ràng đã có bạn gái vẫn cùng mình dây dưa.
Nhìn không ra anh vẫn xấu xa như thế!
Thời điểm Ngải Tiểu Tiểu chạy về phía cô nhi viện Dục Vinh, trời đã tối
đen. Ôn Di đang cho Ngải Bảo ăn cơm tối. Bé con thấy Ngải Tiểu Tiểu bắt
đầu có chút xa lạ, chỉ chớp chớp mắt tò mò nhìn. Nhưng dù sao cũng huyết
mạch liên thông, chơi một lát, thằng bé bắt đầu dính lấy Ngải Tiểu
Tiểu.
Khi Ngải Tiểu Tiểu lấy đi cục đá trong tay con trai, nó liền đưa bàn tay
nhỏ bé mập mạp tới, non nớt nói: “Mẹ, con muốn…”. Một tiếng mẹ này,
thiếu chút nữa khiến Ngải Ngải lệ nóng tràn mi, trên thế giới này không
nhất định có người phản bội cô, chỉ có tình thân….
Ngày thứ hai ăn qua bữa sáng, Ôn Di thần thần bí bí đưa mẹ con Ngải Tiểu Tiểu ra cửa…
Trước mắt Ngải Tiểu Tiểu nhìn qua có thể nói là trang sức hào hoa, quan
trọng nhất là thoạt nhìn sản phẩm tinh tế ở cửa hàng quần áo, nghi ngờ
nhìn về phía dì Ôn yêu quý : “Ôn Di, dì đang làm gì vậy?”
Ôn Di cười một tiếng, đẩy đẩy cô, “Đi vào sẽ biết”.
“Đẹp đẹp, đẹp đẹp…” Vừa đi vào trong cửa hàng Ngải Bảo khoa chân múa tay chỉ vào những thứ quần áo hoa lệ la hét.
Ôn Di đón lấy Ngải Bảo, nói với Ngải Tiểu Tiểu: “Con xem có thích bộ quần áo nào không?”
“Không cần, Ôn Di, con vẫn có quần áo mặc”.
“Đứa nhỏ này, cho con chọn con liền chọn đi”. Ôn Di cáu giận. “Con xem trên người mặc trang phục này đã mấy năm”.
Ngải Tiểu Tiểu không thể làm gì khác hơn là tiện tay chọn lấy một chiếc
áo khoác nhỏ, vừa nhìn giá tiền lập tức líu lưỡi, nguyên 2988, gần bằng
với một tháng tiền trợ cấp của cô rồi.
Đặt trang phục xuống, Ngải Tiểu Tiểu kéo lấy cánh tay dì Ôn hướng bên
ngoài đi, “Ôn Di, cửa hàng này thật đắt. Một cái áo khoác nhỏ tầm thường
cũng 2988, con thấy chúng ta nên đi nhanh thôi”.
Cách đó không xa nhân viên phục vụ khinh bỉ quét qua một cái: “Đồ nghèo”
“Cô sợ tôi không có tiền sao? Ôn Di mang theo đấy” Dì Ôn trừng mắt nhìn
cô, bổ sung: “Hôm qua con cho dì trợ cấp, Ôn Di còn có một xấp…”
“Không phải, Ôn Di, con cấp tiền cho dì là phí sinh hoạt của Ngải Bảo”. Ngải Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói.
“Về vấn đề tiền, dì Ôn có thể gánh vác được rất tốt. Ngược lại con tuổi còn không nhỏ, nên mua trang phục đẹp cho mình”
“Không được”.
Thời điểm hai người tranh chấp, phía cửa tinh xảo bị đẩy ra, một đôi nam
nữ trẻ tuổi đi vào. Người đàn ông cao lớn anh tuấn, cả người tràn đầy
khí chất quý tộc, người phụ nữ nhỏ nhắn yêu kiều, khí chất đó có thể so
sánh với cô gái trong Hồng Lâu Mộng.
“Lục Vũ, chúng đi đi bên kia…” Ánh mắt Sử Kỳ Vân quét qua khu vực của
Ngải Tiểu Tiểu, bỗng nhiên ngừng lại lời nói, ánh mắt thoáng qua một tia
tăm tối.