Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 2




Khi Lãnh Diễm đang nhìn anh ta thì người đàn ông có đôi mắt băng phong kia cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.

Một hồi lâu sau, người đàn ông kia mở miệng trước: “Tiên sinh, có phải anh đi nhầm phòng rồi không, nơi này mới đổi mới lại, cửa phòng làm việc cũng chưa kịp đổi lại, phòng làm việc của Viện trưởng ở kế bên.”

Lãnh Diễm hơi sững sờ, sau đó khôi phục lại vẻ ưu nhã vốn có, khóe miệng cười nhạt, không nhìn rõ là châm chọc hay là có ý gì, lành lạnh mở miệng: “À, vậy, làm phiền rồi.”

Người đàn ông kia khẽ vuốt cằm, đợi sau khi Lãnh Diễm đóng cửa phòng lại mới chậm rãi cười một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, liếc nhìn quần áo của mình vẫn chỉnh tề, người phụ nữ kia thật đúng là buồn cười, vậy mà lại có thể tìm được đến nơi này.

Trên ngón tay truyền đến cảm giác dính dính, người đàn ông nhướn mày, thân thể cao to nghiêng về phía trước, dùng sức rút khăn giấy trên bàn làm việc, hung hăng lau sạch hoa dịch của người phụ nữ kia, cuối cùng không nhịn được còn ghét bỏ hất hất tay, đứng dạy đến toilet điên cuồng rửa sạch.

Lãnh Diễm cố nén lửa giận trong lòng xuống, nhấc chân đạp mạnh lên cửa phòng làm việc của Viện trưởng.

Bên trong, Viện trưởng tóc đã bạc trắng bị dọa sợ đến run cầm cập, kính lão lập tức trượt khỏi sống mũi rớt xuống đất.

Lãnh Diễm không buồn để ý đến ánh mắt buồn bã của lão viện trưởng, tự nhiên ngồi trên ghế salon trước bàn làm việc, bắt chéo chân, trợn mắt nhìn chằm chằm vào lão viện trưởng.

Lão viện trưởng cúi xuống nhặt kính lão của mình lên, cẩn thận đeo lại rồi mới nhìn đến người đàn ông đã sớm ngồi xuống trước mặt mình.

Vừa nhận ra là Lãnh Diễm, vẻ mặt không vui của lão viện trưởng lập tức biến mất không dấu vết, cười vui vẻ tiến lên kéo tay Lãnh Diễm: “Ai nha, thì ra là tổng giám đốc Lãnh, thật thất lễ, thật thất lễ.”

Lãnh Diễm lười biếng ngồi im trên ghế salon nhìn lão viện trưởng tự biên tự diễn, cũng không buồn đưa tay ra, lạnh lùng liếc nhìn xem như đáp lễ.

Lão viện trưởng nhìn bộ dạng lạnh như băng trước sau như một của Lãnh Diễm, xấu hổ mà cười một cái, tay bất giác xoa xoa áo blouse trắng trên người, thận trọng ngồi xuống đối diện Lãnh Diễm.

Lãnh Diễm không nói gì, âm thầm liếc mắt xem thường, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhìn lão viện trưởng chằm chằm: “Tình trạng của Nghiêm Hi như thế nào?”

Lão viện trưởng vốn không biết tại sao Lãnh Diễm lại đột ngột đến đây nên rất thận trọng, Lãnh Diễm vừa hỏi như vậy, đầu tiên lão viện trưởng sững sờ, sau đó mới vỗ vỗ đầu mình cười nói: “Ai za, cậu xem đầu óc của tôi bây giờ, thiếu chút nữa là quên mất việc chính rồi.” Vừa dứt lời, ông đứng dậy đi đến trước bàn làm việc cầm lấy tập hồ sơ bệnh án đã sớm chuẩn bị xong.

“Lãnh thiếu gia, cậu xem một chút đi, đây là bệnh án của Nghiêm tiểu thư.”

Lãnh Diễm chỉ liếc nhìn bệnh án một cái, không đưa tay ra nhận, tiếp lục lạnh lùng mở miệng: “Không cần, ông nói kết quả là được rồi.”

Tay cầm bệnh án của Lão viện trưởng dừng lại giữa không trung, nghe vậy lại lúng túng cười một cái, nghĩ thầm, vị tổng giám đốc Lãnh này hiển nhiên là giống như trong truyền thuyết, thật khó mà gần gũi được.

“Ha ha, được rồi, nói kết quả,…..” Lão viện trưởng cố ý dừng lại, nhìn Lãnh Diễm thật sâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Tình trạng của Nghiêm tiểu thư, không tốt lắm, chúng tôi đã đặc biệt vì Nghiêm tiểu thư mà triệu tập tất cả các bác sĩ tâm lý giỏi nhất bệnh viện chúng tôi mở một hội nghị thảo luận, bất luận là bác sĩ tâm lý giỏi của bệnh viện chúng tôi, hay là chuyên gia tâm lý do được mời đến đều cho rằng, chứng uất ức của Nghiêm tiểu thư có dấu hiệu lại tái phát. Dĩ nhiên, đây là tâm bệnh, cũng không thể quả quyết phán đoán như vậy được, cũng có khả năng, chỉ là tái phát nhẹ mà thôi.”

Lãnh Diễm vẫn lẳng lặng nghe, chợt có cảm giác trái tim mình như ngừng đập, trong đầu là hình ảnh đôi mắt to tròn đẫm lệ của Nghiêm Hi trong khoảnh khắc kia, cùng khóe miệng cong lên làm cho những người nhìn thấy đều phát hoảng.

Khẽ thở dài một cái, Lãnh Diễm hiểu, khi nhìn thấy khóe miệng Nghiêm Hi thoáng cười như vậy thì anh đã có cảm giác có chuyện chẳng lành, tất cả, chỉ sợ là lại trở về điểm xuất phát rồi.

Lão viện trưởng nhìn thấy sắc mặt Lãnh Diễm không được tốt, trong lòng đắn đo chọn từ nên nói, há miệng, muốn nói nhưng lại thôi.

Lãnh Diễm nhìn bộ dạng có chuyện muốn nói của lão viện trưởng, nhưng lại sợ anh mà không dám mở miệng, trong lòng thì đang phát hoảng vì anh: “Viện trưởng có gì cứ nói thẳng, không sao.”

Lão viện trưởng liền sững người, kinh ngạc vì mình bị người đàn ông trẻ tuổi này nhìn rõ tâm tư, sau đó lại cười hắc hắc: “Chuyện đó, Lãnh thiếu gia, tôi muốn biết, tâm bệnh của Nghiêm tiểu thư, trước kia đã từng tái phát chưa?”

Lời này vừa nói ra, mặt Lãnh Diễm lập tức lạnh như băng, ánh mắt rét lạnh, đôi mắt câu hồn lúc này tựa như hai cây dao găm sắc bén, bắn thẳng đến trái tim yếu ớt của viện trưởng.

Nháy mắt, lão viện trưởng liền luống cuống, đôi tay run lên cầm cập, miệng lắp bắp giải thích: “Lãnh thiếu gia đừng hiểu lầm, chỉ là, các bác sĩ trong viện của chúng tôi cần phải hiểu rõ tình trạng của Nghiêm tiểu thư mới có thể lên phương án điều trị tốt nhất, nếu không, sợ là sẽ không thay đổi được điều gì.”

Đôi mắt lạnh lẽo khẽ lay động, hình như nghĩ tới chuyện gì, nhìn lại lão viện trưởng thì trong mắt đã sớm không còn sót lại tia rét lạnh nào.

Nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh kiên định lắc đầu: “Không có, Hi Hi bị bệnh này lúc khoảng 5,6 tuổi, sau đó chưa từng tái phát.”

Lão viện trưởng nghe xong trầm ngâm một hồi, âm thầm suy nghĩ sau đó mới quyết định: “Được rồi, chúng tôi sẽ thảo luận lại một chút, Lãnh thiếu gia không nên gấp. Loại bệnh này, điểm mấu chốt là ở bệnh nhân, đồng thời người thân cũng rất quan trọng, chỉ cần bình thường chú ý đến tâm tình của bệnh nhân một chút, không nên làm chuyện gì khiến cô ấy bị kích động, lần chữa trị này cũng sẽ không quá khó khăn.”

Lãnh Diễm khẽ gật đầu, đặc biệt xuống giọng chậm rãi khạc ra một câu: “Được, làm phiền rồi.”

Lão viện trưởng nghe được lời này, trong nháy mắt có cảm giác thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ], vội vàng cười tiễn Lãnh Diễm ra cửa: “Không có gì, đây là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi.”

Lãnh Diễm cũng không muốn nói nhảm với viện trưởng, xoay người rời khỏi.

Nhưng anh không ngờ rằng, vừa xoay người lại thấy Chu Khải đang đi đến, Lãnh Diễm nhìn rõ người đến là Chu Khải thì đôi mắt lại biến thành hai con dao găm sắc lạnh trong nháy mắt.

Chu Khải nhìn thấy Lãnh Diễm, trên mặt cũng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.