Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen PK Tiểu Thư Bé Bỏng

Chương 11




Về vấn đề thân phận của bốn người Lãnh Diễm, tạm thời chỉ có Lý Thánh Đức và ông Chu biết, nhất là hai người ý thức được vấn đề nghiêm trọng mà vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó. Bọn họ đã vô tình đắc tội những nhân vật không thể đắc tội, sau khi có tin tức truyền đến, trong số bốn vị thiếu gia lớn, chỉ có thể điều tra được một chút tin tức về Lý Duệ Thần và Tiếu Thâm ở thành phố A.

Nhưng mặc dù vậy, mấy người bên kia cũng khá thủ đoạn. Bốn người trẻ tuổi này bình thường giống như những công tử thành thị, trong vòng tròn đó còn có thêm một vòng cán bộ cao cấp nào đó nữa, số người bên trong không nhiều nhưng đều là nhân vật đứng nhất nhì. Người ngoài đều biết rõ cái vòng này, nhưng không hề hay biết bao gồm những thành viên nào.

Nói đến mấy vị trong cái vòng luẩn quẩn đó ở thành phố A, người nào không biết sẽ nói đó là những công tử con ông cháu cha. Nhưng người ngoài sẽ không hay biết người trong vòng luẩn quẩn nhỏ đó cực kỳ quen nhau, chỉ có cách đi vào vòng đó mới có tư cách biết. Đồng thời nếu như bạn không phải là một người có gia thế hiển hách vừa có quyền vừa có tiền, có thành tích và công trạng trong độ tuổi dưới ba mươi, mặt đẹp dáng đẹp, cái vòng này chắc chắn sẽ không cho phép bạn đi vào.

Lý Thánh Đức nhớ lại cuộc gọi lúc nãy của cấp dưới cũ, “Anh biết ở thành phố A dường như tất cả mọi người đều muốn đi vào cái vòng nhỏ hẹp này. Không đơn giản chỉ là một cái vòng, nó giống như một thứ tượng trưng, một thứ tập hợp những người có gia thế, có tài lực, có diện mạo. Hiện tại người ở thành phố A gọi vòng này là vòng Thái tử. Trong vòng đó không phải là đàn ông trẻ tuổi thì sẽ là đại ca xã hội đen. Tôi thật sự khuyên anh một câu, tôi tra được Tiếu Thâm và Lý Duệ Thần là hai nhân vật nhất nhì của trong vòng này. Người như thế bất luận nói thế nào, không những không thể qua lại, cũng càng không thể chọc nổi. Chỉ cần bọn họ không đồng ý, một cái hắt hơi của bọn họ cũng khiến cả thành phố A run rẩy. Tôi thật sự không chọc nổi.”

Lý Thánh Đức nghĩ tới nhân vật có thể khiến cho cấp dưới của mình từ trước đến nay rất táo bạo có thể trở nên kinh sợ như vậy sẽ có bối cảnh như thế nào?

Chỉ là ông không ngờ, trong bốn người anh tuấn trẻ tuổi đang ở trước mặt lại có đứa con nuôi của mình.

Lý Duệ Thần nghe thấy lời nói ân cần của Lý Lệ, nhẹ nhàng ‘xì’, không nói thêm gì nữa. Tiếu Thâm bên cạnh luôn coi trời bằng vung cũng cười, cười vô cùng ngông cuồng, dường như là sự kiêu ngạo không xem ai ra gì, ánh mắt đa tình đào hoa lạnh lùng quét qua đám người tự cho là đúng kia, châm chọc hỏi Cố Tiêu:

“Tôi nói đường đường là thần thiếu của thành phố A lại cần đến hai tên nhà giàu mới nổi ở thành phố G để hợp tác từ lúc nào vậy? Đây đúng là câu chuyện buồn cười nhất bản đại thiếu gia từng nghe qua.”

Cố Tiêu cũng lạnh lùng cười, sau khi nhìn Lý Lệ giễu cợt, sau đó còn liếc mắt qua Chu Kỳ đang tức giận, cười khinh thường, “Cái này tính là gì, không biết trên thế giới này còn có một loài động vật gọi là ếch ngồi đáy giếng à..”

Chu Kỳ nghe thế càng tức giận hơn, người này dám so sánh nhà họ Chu với ếch ngồi đáy giếng!

Chu Kỳ không thể nhịn được nữa, bước lên, mặt tức giận chỉ vào Cố Tiêu đang ra vẻ như không có việc gì, hét lớn: “Anh nói ai vậy, có biết chúng tôi là ai không?”

Ở trong đầu Chu Kỳ, nhà họ Chu có thể sánh với gia tộc Đế Vương, tại sao bị những người này xem thường, huống chi những người này còn không biết là những người nào.

Cố Tiêu nghe vậy, gật gù đánh giá xung quanh, sau đó nhìn Chu Kỳ đang phùng mồm trợn mắt, nói thêm câu châm chọc chói tai hơn: “Ôi, những người này còn không biết bản thân là ai sao? Chẳng lẽ bọn nhà giàu mới nổi đều có phẩm chất đạo đức như vậy?”

Chu Kỳ nghe mấy người này mở miệng là tức giận bùng nổ, nghĩ đến bản thân từ nhỏ đã kiêu ngạo về nhà họ Chu, sao có thể chịu để người khác sỉ nhục như vậy. Cô ta muốn đi lên tranh luận với Cố Tiêu, không nghĩ rằng bị ông Chu quát.

Ông Chu nhíu mày, nhìn con gái ngu ngốc còn chọc giận bốn người này, không nhịn được khiển trách: “Kỳ Kỳ, quay lại!”

Con bé này đúng là không có mắt, khi ông và Lý Thánh Đức không nắm chắc thành công và cũng không dám lộn xộn, sao con bé không biết trời cao đất rộng này dám?

Chỉ cần không cẩn thận một chút, chọc giận một người trng đó cũng có thể khiến cho nhà họ Chu gặp tai họa ngập đầu. Nhưng bây giờ nhìn lại, bốn người trẻ tuổi này cũng không nói đến gia đình, nói cách khác, rất có thể bọn họ không có ý định dùng thân phận của mình ra chèn ép người, như vậy chỉ cần mình giả vờ như không biết, có lẽ cũng sẽ không sao đúng không?

Chu Kỳ không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái lời ba, không thể làm gì khác là mở hai con mắt thật to nhìn chằm chằm Cố Tiêu.

Ông Chu nhìn Lãnh Diễm không hề biến sắc, mặt khẽ mỉm cười, cười hả hê: “Lãnh tiên sinh, tối nay có nhiều người ra ngoài như vậy có phải là có chuyện gì xảy ra không?”

Lãnh Diễm vùi đầu Nghiêm Hi vào trong người mình, anh biết bây giờ Nghiêm Hi không muốn gặp mấy người này.

Anh nhếch môi, lạnh lùng nói: “Chúng tôi chỉ ngẫu nhiên ra ngoài hóng gió, mấy người thì sao? Chu lão gia, sao ông lại dẫn theo mấy đứa nhỏ trong nhà ra ngoài, có phải đã nhận được tin tức gì lớn lắm không?”

Ông Chu nhìn người đàn ông trẻ tuổi vẫn cười nhẹ nhàng từ đầu đến giờ, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tự tin kia, chẳng lẽ người trẻ tuổi này thật sự là người bên trong vòng Thái tử đó?

Nhìn vẻ mặt không đổi của anh, lúc nói chuyện còn toát ra vẻ cao quý, cử chỉ ưu nhã đến mức làm cho người ta giận sôi. Ông Chu và Lý Thánh Đức liếc mắt nhìn nhau, hai người ăn ý cân nhắc, người đàn ông trẻ tuổi này sợ rằng cũng là nhân vật không thể thiếu trong vòng Thái tử.

Ông Chu nhìn thoáng qua Lãnh Diễm, cậu ta đang vểnh mặt lên nhìn ông, tất cả mọi người ở đây chỉ có cậu ta và Nghiêm Hi đang ngồi. Cho dù là có ông và Lý Thánh Đức là người lớn tuổi ở đây, theo quy tắc quý tộc không thể nghi ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi này không biết tôn trọng người già đứng lên nhường chỗ ngồi, vẫn ngồi một chỗ ngẩng đầu nhìn mọi người. Biểu cảm trên gương mặt cho thấy sự từng trải, trong lòng tự dưng có suy nghĩ kinh sợ.

Này, không phải là người đứng đầu vòng thái tử chứ?

Lãnh Diễm cũng không có ý định tìm câu trả lời, nhìn vẻ mặt biến hóa khôn lường của ông Chu, trong lòng cười lạnh. Coi như ông ta còn thông minh, không bởi vì thời gian xưng bá lâu dài mà lãng phí con mắt bản thân, còn có thể suy đoán thực lực của một người.

Cúi đầu khẽ mỉm cười, mắt tiếp tục rơi trên mặt Nghiêm Hi, tựa như nghĩ đến cái gì đó, trong mắt chợt hiện lên ý lạnh, môi khẽ cong lên, lúc ngẩng đầu vẻ mặt đã tự nhiên, không tìm thấy chút gì đó không đúng.

“Chu lão gia tới đây hóng mát sao?”

Ông Chu phát hiện ra mình không trả lời đúng vấn đề, lúc này mới kinh sợ cứng miệng nói: “À, chúng ta chỉ ra ngoài đi dạo, ha ha..”

Sau khi nói xong còn cười lớn, Lãnh Diễm bừng hiểu, “Hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng là vì…” Nói đến đó cũng không nói tiếp, cố ý dừng lại một chút, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Lệ vẫn đang kéo tay Chu Khải, mắt lạnh lùng, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Cả người Lý Lệ cứng đờ, rũ hai hàng mi xuống, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén kia, giống như chỉ cần nhìn qua đôi mắt đó, mọi thứ giấu giếm trong lòng cũng sẽ bị moi ra.

Người đàn ông này quá đáng sợ.

Ông Chu vốn dĩ đang cười chợt nghe thấy ngụ ý của Lãnh Diễm, ông cứng đờ người, người trẻ tuổi này quả thật không đơn giản, quá sắc bén.

“Ha ha…” Ông Chu không biết nói tiếp như thế nào, gật đầu khẽ mỉm cười, chớp mắt bỗng trao đổi ánh mắt với Lý Thánh Đức.

Lý Thánh Đức hiểu ý, chắp hai tay sau lưng, cúi đầu tự hỏi Lý Duệ Thần vẫn đang thờ ơ, “Duệ Thần, ta biết rõ con ở thành phố A làm ăn cũng không tệ, sau này ở thành phố A nên giúp đỡ vợ chồng bọn nó nhiều hơn, cẩn thận bị người ta xem thường. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Dù gì con cũng là anh, vẫn nên có trách nhiệm với nó, con nên biết rõ làm sao bảo vệ em gái.”

Lý Duệ Thần hơi nhướng lông mày, quay đầu nhìn Lý Thánh Đức đang làm mặt nghiêm túc, khẽ mỉm cười, cười khác thường, sau đó dùng mắt bảo Lý Lệ, khẽ nói: “Con đương nhiên biết rõ làm thế nào để giúp đỡ em gái, nhưng có phải cô ta không?”

Một câu nói thản nhiên khiến Lý Lệ biến sắc. Đây là chuyện cô ta không muốn nhắc lại nhất, chẳng lẽ Lý Duệ Thần không thể nhẹ nhàng cự tuyệt sao? Tại sao phải nhắc đến vết thương đó của cô ta.

Phút giây đó Lý Lệ hận Lý Duệ Thần hơn bao giờ hết. Dù gì hai người cũng lớn lên cùng nhau, còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này sao? Chỉ vì một Nghiêm Hi, tai sao có thể, từng người bọn họ đều vì Nghiêm Hi vậy thì tôn nghiêm của cô ta đặt đâu.

Lý Thánh Đức cũng liếc mắt, đầu tiên là ngẩn người, dường như không ngờ đứa con nuôi luôn phong độ sẽ nói ra những lời như vậy, khuôn mặt dần khó coi. Ông phát hiện bây giờ không khí ở đây vô cùng quái dị, quay đầu nhìn ông Chu bên cạnh cũng đang sững sờ, lúc này mới nghiến răng nhìn đứa con nuôi yên lặng tựa vào thân cây.

“Con nói cái gì, con muốn làm ta tức chết mới cam tâm đúng không. Bản thân ta đã ngu muội mười bảy năm, Lý Lệ là một người sống sờ sờ trước mắt, con là anh trai không chăm sóc em gái thật tốt cũng không thành vấn đề. Bây giờ thế nào, ngay cả đến thành phố A giúp đỡ em cũng không muốn sao? Mẹ con dạy con như vậy sao?”

Lý Thánh Đức điên cuồng phát tiết, sau khi nói xong, những lời đó bị gió thổi vào tai mình mới phản ứng kịp mình vừa nói gì, nháy mắt liền hối hận. Lý Thánh Đức nhìn Lý Duệ Thần đang lạnh lùng cười, mặt khẽ lúng túng, thở phào một hơi thật dài, thấy Lý Duệ Thần lạnh lùng nhìn mình, trên mặt còn mang vẻ trào phúng, Lý Thánh Đức khẽ há mồm, muốn giải thích, chợt nhận ra có thêm ánh mắt hận thù bắn đến từ nơi khác.

Lý Thánh Đức hơi kinh ngạc, thật sự là ánh mắt này quá nóng rực, thù hận sâu nặng không ngừng phóng tới trên người ông. Lý Thánh Đức nhìn theo tìm, lại thấy Nghiêm Hi vốn đang vùi đầu vào hõm vai Lãnh Diễm chẳng biết lúc nào đã yên lặng theo dõi mình, đôi mắt như nước hồ không sóng, an tĩnh, khiến ông có cảm giác rất áp lực.

Hình như là bị vây trong đáy nước vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, sau khi hàng năm không chiếm được ánh mặt trời bỗng phát ra âm u đè nén đã lâu.

Lý Thánh Đức không hiểu, rõ ràng ánh mắt cô gái kia thản nhiên không có gì cả, tại sao lại có thể khiến ông có cảm giác khổ sở vô tận như vậy được?

Lúc Lý Thánh Đức đang nhìn Nghiêm Hi, mắt Lý Duệ Thần khẽ nheo lại, thân thể cao lớn bước ra từ vùng bóng râm, đi tới trước mặt Lý Thánh Đức, cũng không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn ông.

Nghiêm Hi chưa từng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như vậy của Lý Duệ Thần, thậm chí cô còn nhận ra đằng sau nụ cười nhẹ nhàng ấy vẫn tồn tại nỗi oán hận vô tận.

Lặng lẽ đưa tay kéo Lãnh Diễm không hề nói chuyện, Lãnh Diễm phát hiện, khẽ cúi đầu, “Hả?” Giọng nói thật trầm thấp hỏi ngược lại.

Ánh mắt Nghiêm Hi lặng lẽ liếc mắt nhìn hai ba con đang trợn mắt với nhau, ánh mắt lo lắng nhìn Lãnh Diễm. Lúc này tình huống như vậy chỉ có thể cầu xin Lãnh Diễm hỗ trợ. Nếu cô ra sân, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa, cô có quan hệ gì với Lý Duệ Thần, cô lấy thân phận gì để đi lên.

Lãnh Diễm cúi đầu thản nhiên lườm cô gái trong ngực mình, đôi mắt chứa đựng cảm xúc phức tạp, dường như trong lúc lo lắng nhìn Lý Duệ Thần bỗng biến thành ánh mắt oán hận nhìn Lý Thánh Đức.

Lãnh Diễm giật mình, cô ấy chưa từng hận người nào, phải nói đến hận…

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai ba con đang im lặng, một hồi lâu, híp mắt lại, sau đó chậm rãi nhếch môi, giống như là nụ cười hòa giải hơn là tươi cười, sau khi thản nhiên quét mắt qua người nhà họ Chu đối diện, liếc mắt nhìn qua Lý Lệ vẫn đang im lặng không nói gì kéo Chu Khải.

Từ nhỏ Lý Lệ trong thời gian ăn nhờ ở đậu đã luyện được thần kinh nhạy cảm, cảm thấy cực kỳ quen thuộc với ánh mắt không vui của hắn, vốn đang cúi đầu cảm thấy được ánh mắt không vui sau đó chuyển thành hơi giận dữ. Cô cũng đã trở thành thiếu phu nhân nhà họ Chu, tại sao còn dùng ánh mắt không ưa thích và xem thường này để nhìn cô cơ chứ.

Lý Lệ hận nhất kiểu nhìn này, khẽ điều chỉnh ý không vui trong mắt, sau đó giả vờ như lơ đãng ngẩng đầu lên, tìm tới nơi bắt nguồn ánh mắt. Ánh mắt kia chống cự lại ánh mắt tức giận của Lý Lệ chưa kịp thay đổi chợt sáng lên, giống như đang xem kịch vui, chợt sáng lên rồi ung dung thản nhiên biến mất, đứng dậy.

Lý Lệ kinh ngạc nhìn thần thái trong hai con ngươi xinh đẹp đó, không hiểu, ánh mắt người đàn ông này nhìn cô không giống xưa. Trước đây ánh mắt anh ta nhìn cô, thứ nhất cô chỉ là cô gái bình thường không xứng đáng gả vào nhà quyền thế, thứ hai là như đã nhìn thấy rất nhiều tình huống như vậy, cho nên im lặng.

Theo như cô biết đối với việc cô đuổi Nghiêm Hi, bảo bối anh ta tự nhận, tránh xa Chu Khải, cô chưa bao giờ thấy mắt Lãnh Diễm không vui.

Nói cách khác, người đàn ông này có thể phớt lờ khả năng Nghiêm Hi rời khỏi Chu Khải, ngay cả có thể nói là vui khi thành công, nhưng đối với Lý Lệ không tiếc bất kỳ thủ đoạn gả vào gia đình quyền thế này rất khinh thường.

Như vậy là sao?

Tại sao phải dùng loại ánh mắt cô đã quen từ nhỏ đến lớn này?

Để cô nhớ lại tình cảnh khi còn bé bị bạn học cười nhạo vì vẻ quê mùa của bản thân.

Lúc đó cô chỉ mới năm tuổi mà thôi, sau khi cô vào Lý gia, lúc đó Hi Hi đáng yêu như một cô công chúa nhỏ, từ nhỏ đã có tiền ba mẹ nuôi lớn, vừa kiêu căng vừa thiện lương.

Trong đám bạn học cô ta có uy tín cực lớn, cô ta nói điều gì căn bản sẽ không có người nào dị nghị. Nhưng chỉ có chuyện này, Hi Hi yêu cầu mọi người tôn trọng chị của cô ta là cô. Cho dù mọi người có muốn làm trái lương tâm giả bộ tôn trọng cũng không được, rất khó tưởng tượng yêu cầu một đám tiểu hoàng đế, tiểu công chúa con nhà có tiền tôn trọng một con bé nhát gan nghèo khổ. Dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể ngụy trang tôn kính cô được.

Mỗi lần bọn họ nhìn thấy cô sẽ cười đùa tức giận mắng và chê cười gọi cô là đồ con hoang.

Thật ra Lý Lệ đã trải qua một cuộc sống như thế, cho nên cô dùng tất cả hơi sức thu phục kẻ có nhiều tiền nhất Chu Khải mà cô đã gặp trong trường đại học về tay mình, cũng thuận lợi trở thành thiếu phu nhân nhà họ Chu. Thân phận tôn quý như vậy đã đủ cho những người xem thường cô trở nên tôn kính cô không?

Cô dường như đã quên ánh mắt ấy từ lâu, nhưng không ngờ rằng hôm nay còn được ôn lại một lần nữa.

Mà chuyện này là do Nghiêm Hi ban tặng.

Nghiêm Hi!

Trong lúc Lý Lệ khó có thể che giấu hết hận thù, Lãnh Diễm đã đứng dậy trước, không biến sắc ngăn chặn ánh mắt oán hận ác độc này, cả người cao to vừa đứng lên, khí chất trên người ung dung tản ra kìm kẹp khiến cho khí thế Lý Lệ xẹp xuống.

Lãnh Diễm lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Lệ, ẩn chứa cảnh cáo, sau khi nhìn thấy Lý Lệ run cả người mới hài lòng di chuyển ánh mắt đến chỗ hai ba con nào đó đang giằng co nhau.

Hai tay thoải mái bỏ vào trong túi quần, thấp giọng hòa giải: “Duệ Thần, dù thế nào Lý tổng cũng là trưởng bối, là ba cậu, coi như trước kia có làm chuyện gì sai lầm không thể tha thứ cũng nên nhìn thoáng qua tình hình chung một chút.”

Thái độ người hòa giải thiên về bên Lý Duệ Thần, ai cũng có thể nghĩ tới, nhưng không ngờ rằng Lãnh Diễm sẽ dùng chuyện này để nói, nếu biết người ta là trưởng bối, vì sao người trẻ tuổi này không có một chút tự giác nào khi nhìn thấy trưởng bối?

Bị Lãnh Diễm lặng lẽ ngăn trở, Nghiêm Hi khẽ không vui, thoáng ghé đầu nhìn lên tình hình bên kia. Đối với người anh Lý Duệ Thần này không giống như là cô biết, nhưng cũng không phải là phớt lờ. Bây giờ thậm chí Lý Thánh Đức còn nhắc tới mẹ anh, còn có mặt mũi nói chuyện mẹ nuôi dạy anh không nổi! Ông ta có tư cách gì.

Sau khi Lý Duệ Thần nghe thấy tiếng lười biếng sau lưng, chợt nở nụ cười nhạt, sau đó lui về gốc cây lúc nãy dựa vào, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lý Thánh Đức.

Lý Thánh Đức bị đứa con nuôi của mình không nhìn nhận, trong lòng bốc hỏa, nhưng cũng không phát tác được, bởi vì ông còn có một đối thủ mạnh hơn, mắt chuyển qua nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi nổi bật đứng đó.

Lãnh Diễm tiếp nhận ánh mắt Lý Thánh Đức, khẽ mỉm cười, sau đó không nhanh không chậm mở miệng: “Không biết các vị tới đây để làm gì, chẳng lẽ chỉ là thấy chúng tôi đứng trong này mát mẻ nên mới đến giành chỗ?” Giọng nói thản nhiên đùa cợt vang lên, thật giống như từng mũi gai sắc nhọn cắm vào trong đầu ông Chu.

Ông Chu trầm ngâm, bọn họ quay lại nơi này, hoàn toàn là do lỗi Chu Kỳ, biết rõ không đấu lại được người ta, còn ngu ngốc đến, đúng là quá ngu ngốc.

Suy nghĩ một chút, ông Chu bước lên, quyết định thẳng thắn đối mặt với đối thủ không biết mạnh thế nào, nhìn đối thủ đứng trước mặt như thế nhưng không biết thế lực sau lưng hắn cường đại mãnh liệt thế nào, thế mà ông hoàn toàn không có chút cơ sở nào. Ý tưởng của Lý Thánh Đức và ông không hẹn mà nên, sau khi hai lão âm thầm tranh luận, quyết định dẫn người tới cửa xin lỗi, đồng thời thăm dò tin tức.

Ông Chu mở miệng: “Chúng ta là tới xin lỗi, Lãnh tiên sinh, ta nói thẳng, Kỳ Kỳ còn nhỏ không hiểu chuyện, nhất thời xúc động gây lỗi, hi vọng Lãnh tiên sinh và Nghiêm tiểu thư không trách tội thì tốt biết bao.”

Lãnh Diễm nghe vậy cau mày, dường như có chút khó khăn. “Hả? Chu tiểu thư làm cái gì có lỗi?” Dáng vẻ kia giống như rất kinh ngạc, ra vẻ hoàn toàn không biết ông Chu đang nói cái gì.

Ông Chu sửng sốt, lặng lẽ liếc mắt nhìn Lý Thánh Đức. Dù sao hai lão hồ ly này trước khi đến đã có phương án dự phòng, hiển nhiên hai lão cũng đã dự kiến phản ứng của Lãnh Diễm trong thời gian ngắn. Nhưng hai lão cũng không ngờ, Lãnh Diễm ra vẻ như không biết gì cả, ông Chu sửng sốt, không thể phản ứng lại, do đó cũng mất hết dự đoán.

Lãnh Diễm không hiểu mở miệng nói tiếp: “Được rồi, mấy người đã tới xin lỗi trước, có lẽ, Chu tiểu thư đột nhiên ý thức được làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng đến phong cách quý phái, cho nên không làm mà thôi. Huống chi, cũng không có chuyện gì xảy ra với Hi Hi, chỉ ngoại trừ một điều nho nhỏ xảy ra ngoài ý muốn, tất cả đều bình thường.”

Nghiêm Hi ngồi ở ghế gỗ phía sau không nhúc nhích, trong lòng trầm trồ khen ngợi Lãnh Diễm đang có suy nghĩ xấu xa. Cái người Lãnh Diễm này từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tròn kia, vẫn luôn am hiểu sâu sắc đối thủ đứng trước. Chỉ cần mình luôn giữ vững tinh thần tỉnh táo lao thẳng đến đối phương, kiên nhẫn đánh bóng sạch sẽ, đến lúc đó tự nhiên không chiến mà thắng.

Chiến thuật tâm lý này dù làm bất cứ chuyện gì Lãnh Diễm cũng muốn sử dụng? trong lòng nghĩ như vậy, khẽ ghé đầu nhìn sắc mặt tái xám của ông Chu, Nghiêm Hi cũng không nhịn được mặc niệm cho ông già này đã gặp phải ông trẻ Lãnh Diễm không có khái niệm kính già yêu trẻ, là do ông ta xui xẻo thôi.

Ông Chu thật sự thiếu kiên nhẫn, không hiểu, với thân phận địa vị Lãnh Diễm mà nói, muốn bắt người sẽ bắt lấy, nhưng tại sao bây giờ phải ra vẻ như cái gì cũng không biết, hay là, căn bản mà nói thì người kia không đi đâu?

Đợi chút, ông Chu như phản ứng kịp, nghĩ tới câu nói sau cùng của Lãnh Diễm, “Hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì với Hi Hi, chỉ ngoại trừ một chuyện nho nhỏ xảy ra ngoài ý muốn, tất cả đều bình thường.”

Chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ?

Chẳng lẽ…

Ông Chu quay đầu lại liếc mắt nhìn con gái vẫn đang tức giận, âm thầm thở dài, xem ra bây giờ không giúp được con bé rồi.

Trong con mắt vẩn đục lóe lên chút đau lòng, sau đó cũng rất quyết đoán, nếu quả thật có thể khiến cho bốn vị này hết giận, cho dù hy sinh con gái mình ông cũng sẽ làm, ai bảo con bé dám điên cuồng gây chuyện như vậy.

Ánh mắt kiên định nghiêm khắc, sau đó nhìn người đàn ông vẫn cười từ đầu đến giờ, “Lãnh tiên sinh, người quang minh không nói ẩn ý. Ta và cậu đều biết con gái ta đã làm chuyện gì, con gái ta đã tìm người đến phòng bệnh Nghiêm tiểu thư tiêm thuốc lạ vào người, muốn mượn bệnh tình biến hóa của Nghiêm tiểu thư, sau đó mấy người sẽ rời thành phố G vì bệnh tình Nghiêm tiểu thư. Đây cũng chỉ là do nó không nhìn nổi tình cảm anh trai dành cho chị dâu, nếu không, ta tin rằng mặc dù Kỳ Kỳ khá kiêu căng nhưng vẫn là người hiền lành, hơn nữa Nghiêm tiểu thư cũng không bị tổn thương gì lớn, chỉ thỉnh thoảng hôn mê. Lãnh tiên sinh, xin hãy nể mặt lão già này tha lỗi cho Kỳ Kỳ có được không?”

Ông Chu nói rất dài, cũng có thể nhìn ra, thật ra ông vẫn không thể bỏ con gái, nhưng mà trong chuyện ông Chu nói có điều làm Lãnh Diễm kinh ngạc, chỉ là thuốc mê?

Tại sao người của anh nói đó là một loại ma túy mới được điều chế?

Lãnh Diễm cau mày, thản nhiên nhìn lướt qua Chu Kỳ đang tức giận, lại nhìn Lý Lệ biết vâng lời bên cạnh Chu Khải, bỗng hiểu ra.

Xem ra có một vài người cũng không ưa thích nhà họ Chu như vậy!

Muốn mượn đao giết người?

Lãnh Diễm chợt cảm thấy thú vị, không vội vạch trần, không ngờ một cô gái nhỏ bé lại có một lá gan lớn như thế.

Thú vị.

Anh khẽ nheo hai mắt, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Thì ra còn có chuyện như vậy, người của tôi ở bên ngoài rất ngu ngốc, tôi thật sự cũng không biết bọn họ bắt ai.” Dáng vẻ thành khẩn, người ngoài nhìn thoáng qua cũng chỉ cảm thấy Lãnh Diễm thật chưa kịp đi hỏi cung người đàn ông kia.

Nhưng Nghiêm Hi cũng liếc mắt vụng trộm xem thường. Không biết sao lời nói như vậy, vừa nãy người đàn ông cô nhìn thấy nằm trên mặt đất là ai?

Ông Chu nghe thế cũng vui mừng, quay đầu liếc mắt nhìn Chu Kỳ không vui, trừng mắt nhìn cô ta, “Còn không mau tới xin lỗi Nghiêm tiểu thư!”

Chu Kỳ bị ba mình nhìn, trong lòng vô cùng khó chịu, bĩu môi, lúc thấy ông Chu trừng mắt muốn cô xin lỗi Nghiêm Hi , mắt không dám tin nhìn ba mình, rống lên: “Ba bảo con xin lỗi cô ta sao?”

Những người này đúng là không hiểu chuyện, với thân phận đại tiểu thư nhà họ Chu của cô, sao phải đi xin lỗi một đứa nhân viên nho nhỏ cơ chứ?

“Cô ta có thân phận gì, con có thân phận thế nào, tại sao bảo con xin lỗi, cô ta không sợ ngã đau sao?!” Bảo cô nói xin lỗi cũng phải nhìn lại xem cô ta có vận mệnh được hưởng nó hay không!

Ông Chu ngầm nháy mắt với con gái, ai biết được cô con gái không biết phân biệt tốt xấu không thèm nhìn, trưng vẻ mặt đại tiểu thư với ông, thật tức chết ông.

“Con…” Ông Chu tức giận đến mức run cả người, chỉ ngón tay vào mặt cô, “Con…con muốn ta tức chết mới yên lòng!” Sau khi nói xong cảm giác như chứng bệnh tim, khuôn mặt trắng xanh bỗng trở nên đỏ máu, run rấy nắm tay thật chặt, chân như nhũn ra, người lảo đảo hai bước muốn ngã.

Chu Khải thấy ba mình như thế vội vàng bước lên muốn đỡ, hốt hoảng trấn an, “Ba, đừng tức giận, tim ba không được khỏe, không chịu được tức giận.”

Ông Chu điều hòa lại hơi thở của mình, trợn mắt nhìn Chu Khải, sau đó từ từ di chuyển ánh mắt đến Lãnh Diễm đang vui vẻ xem kịch vui, ông khổ sở tự giễu: “Đúng là làm cho Lãnh tiên sinh chê cười, là ta quản giáo không nghiêm, cho nên mới nuôi dạy được một đứa hư hỏng.” Sau khi nói xong, cảm xúc kích động khiến ông hoa mắt, suýt chút nữa ngất đi.

Chu Khải hoảng hốt dùng tay vuốt vuốt lưng cho ông cụ, Lý Lệ cũng vô cùng hoảng sợ, ánh mắt lo lắng nhìn ông Chu, kêu lên: “Ba, ba!” xuyên qua kẽ hở của đám tóc dài có thể nhìn thấy được gương mặt nhẹ nhõm của một người đàn ông ở dưới.

Chu Khải thấy ông cụ khó khăn lắm mới thở đều, lúc này mới quay lại dạy dỗ Chu Kỳ: “Kỳ Kỳ, sao em có thể nói với ba như vậy, ba nói thế nào em phải làm thế đó, đâu ra những thói xấu kia, xem xem em làm ba trở thành thế nào.”

Hắn làm như vậy cũng là không còn cách nào khác, lúc nãy hắn đã nhận ra thái độ kính cẩn của ba trước mặt mấy người Lãnh Diễm. Lúc đầu hắn không rõ, vì sao một người có địa vị không hề thấp, không sợ trời không sợ đất lại trưng ra vẻ mặt như vậy trước một người thuộc thế hệ sau. Nhưng vừa rồi lúc ông Chu suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, hắn đến đỡ, ông Chu mượn cơ hội ra sức nháy mắt với hắn.

Nhìn ánh mắt của ba, Chu Khải chợt hiểu loại người nào có thể khiến ba trở nên kính cẩn như vậy? Đó chính là người ba không chọc nổi.

Nhưng Chu Khải vẫn cảm thấy rất khó hiểu, vì sao Nghiêm Hi ở cùng với mấy người có thân phận không tưởng nổi như vậy? Chẳng lẽ thật sự Nghiêm Hi ở chung một chỗ với Lãnh Diễm? Thật ra ngay từ buổi sáng hôm đó ở công ty Nghiêm Hi cũng đã biết Lãnh Diễm không phải là người bình thường. Người bình thường tuyệt đối không thể nào dễ dàng đi vào phòng làm việc của chủ tịch công ty. Nhưng đó cũng chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ của thành phố G, chưa đủ làm cho ba luôn làm mưa làm gió trở nên như vậy.

Trong giây phút đó, Chu Khải đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên gặp Nghiêm Hi, dù là quần áo cô mặc trên người, vẫn là chú trọng đến sinh hoạt hàng ngày, còn mọi hành động đều có dáng vẻ ưu nhã của quý tộc. Tất cả những điều này đều là nguyên nhân hấp dẫn lực chú ý Chu Khải. Vậy mà, đối với Nghiêm Hi không hề quan tâm đến giá trị đồng tiền, lần đầu tiên Chu Khải cảm thấy cô bạn gái bé nhỏ này có phải là nàng tiên không dính khói bụi trần gian trên bầu trời, lén chạy xuống thế gian để chơi đùa hay không?

Bình thường cô căn bản không xem tiền là thứ có giá trị, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy đồng mười tệ, Nghiêm Hi rất ngạc nhiên cầm nhìn, sau đó mắt tròn mắt dẹt hỏi hắn: “Đây là đồng mười tệ sao?”

Khi đó chẳng qua là cảm thấy bất đắc dĩ, bây giờ nhớ lại mới hiểu được, cô căn bản chưa từng nhìn thấy đồng mười tệ, khó có thể tưởng tượng trong sinh hoạt của cô có lẽ đều là cầm thẻ trực tiếp cà, hoặc là những tờ một trăm tệ (gần bằng 344k, tỷ giá hối đoái quốc tế 10/03/2014). Có lẽ đối với cô, đồng mười tệ chỉ là một con số hơi nhỏ mà thôi.

Như vậy Lãnh Diễm sẽ giàu có đến mức nào?

Chu Kỳ bị anh trai mình rống lên, không vui, nhưng nhìn lại thấy mình làm cho ba tức đến mức đau tim, dẩu môi nghiêng đầu nhìn Nghiêm Hi đang ngồi phía sau Lãnh Diễm, sau khi bĩu môi khinh thường, trợn mắt đi tới, bình an vòng qua Lãnh Diễm, nhìn trời nói: “Thật xin lỗi.”

Dịu dàng nói như người bị rút gân, nói xong cũng đi luôn, không muốn biết Nghiêm Hi nghe ba chữ đó có tiếp nhận không, tính khi vẫn của là một đại tiểu thư cao ngạo.

Nghiêm Hi nhìn Chu Kỳ không cam tâm tình nguyện đến xin lỗi mình, vừa buồn cười vừa không biết nói gì.

Cách đại tiểu thư nói xin lỗi cũng không giống người bình thường, rất đặc sắc.

Ông Chu thấy con gái như vậy càng tức giận hơn, nhưng cũng không biết làm thế nào, tính khí con gái là như vậy, cực kỳ xấu.

“Ha ha, Lãnh tiên sinh, thật xin lỗi, đã để cậu chê cười.”

Lãnh Diễm khẽ bật cười, nhìn Chu Kỳ khẽ lắc đầu, cô gái này cơ bản là bị người trong nhà làm hư, cũng quá thiếu lòng thành rồi.

“Không sao, nhưng tôi nghĩ, hôm nay chúng tôi còn có chuyện cần giải quyết. Chu lão gia, Lý lão gia, chúng tôi ở đây cũng khá lâu, nói thẳng luôn đi!”

Tuy bây giờ là mùa hè nhưng ban đêm cũng rất lạnh, bây giờ anh chỉ sợ Nghiêm Hi sẽ bị lạnh, không muốn lãng phí thời gian với đám người này ở đây.

Chu Kỳ vốn đang tức giận trong lòng, lúc này nhìn thấy Lãnh Diễm nhất quyết buông tha, trong lòng càng tức giận hơn, “Này, rốt cuộc anh muốn thế nào, chẳng lẽ là do chúng tôi không hợp đạo lý trước sao? Anh cũng phải suy nghĩ, nếu không phải là người phụ nữ Nghiêm Hi đê tiện này độc ác đẩy chị dâu xuống hồ trên núi, chị dâu cũng không bị sẩy thai, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt nhau ở đây. Những chuyện này nguyên nhân là do ai, trong lòng các người có lẽ cũng hiểu rõ. Bây giờ ngược lại còn chế giễu trả đũa!”

Lãnh Diễm nghe vậy, mắt đang cười bỗng run lên, lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Kỳ còn đang muốn tiếp tục: “Thật sao? Chu tiểu thư tận mắt nhìn thấy Hi Hi đẩy Lý tiểu thư xuống sao?” Câu hỏi thản nhiên như mang theo nước đá, trong đó còn chứa khí lạnh làm người ta kinh ngạc.

Chu Kỳ sửng sốt, bị câu hỏi lạnh lùng đầy khí thế kia làm cho đông cứng cả người, thật lâu mới bắt đầu hoạt động lại. Lúc chị dâu rơi xuống nước cô không ở đây, nhưng là ba và Lý tiên sinh ba của chị dâu thấy, chút khiếp đảm trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ.

Cô khẽ ngẩng đầu lên, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, “Không có, nhưng mọi người có mặt đều nhìn thấy, người phụ nữ này lòng dạ độc ác khiến người ta kinh ngạc, sao có thể làm như vậy?”

Nghiêm Hi ngồi sau không ngờ bản thân nằm cũng có thể trúng đạn, nếu như cô tiếp tục im lặng, người khác sẽ cho rằng cô có tật giật mình!

Cô ưu nhã đứng lên, sửa lại quần áo bệnh nhân trên người, quét mắt đến người bên kia, chậm rãi nói: “Mặc kệ các người nghĩ thế nào, tôi nghĩ, tôi không cần thiết phải hại Lý Lệ, chẳng lẽ thật sự tôi sẽ vì vị trí thiếu phu nhân nhà họ Chu mới làm như vậy? Tôi nghĩ nhà họ Chu không có sức hút lớn đối với tôi.”

Giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, nói lên sự thật, cô khinh thường nhà họ Chu.

Lãnh Diễm nghe thấy, tâm trạng rất tốt, chẳng biết từ lúc nào vật nhỏ này đã càng ngày càng chán ghét Chu Khải.

Những lời này giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt người nhà họ Chu, nhà họ Chu luôn thích thể diện cứ để một cô gái nhỏ không rõ thân phận đả kích khinh bỉ như vậy sao?

Bây giờ Lý Thánh Đức càng chán ghét Nghiêm Hi, cô ta nói như vậy là có ý gì? Cố ý đẩy Lý Lệ xuống nước nhưng bây giờ đến chết vẫn không chịu thừa nhận. Nếu không phải là cô ta, đứa nhỏ trong bụng Lý Lệ cũng sẽ không chết!

Càng nghĩ càng mất hứng, nói thẳng: “Nghiêm tiểu thư có ý gì, nhiều người tận mắt chứng kiến như vậy, Nghiêm tiểu thư không cảm thấy lời nói của mình không thuyết phục một chút nào sao? Tôi tận mắt nhìn thấy cô đẩy con gái tôi xuống nước. Về phần vì sao cô rơi xuống nước, cô nói đó là do con gái tôi cố ý muốn bắt cô cũng được, nói cô không cẩn thận cũng được, vậy thì có gì quan trọng? Nói không chừng cũng chỉ vì muốn diễn trò trước mặt chúng tôi!”

Nghiêm Hi mỉm cười nghe Lý Thánh Đức nói hết câu, không hề sợ hãi, không hề buồn bã, thái độ tốt đẹp khiến Lý Thánh Đức hơi ngạc nhiên.

Nghiêm Hi nghe ông ta nói xong, sau đó hơi mím môi, lúc này mới từ từ nhìn ông ta. Tốc độ chậm rãi từ tằ này giống như nhìn Lý Thánh Đức là một chuyện khó khăn dường nào.

Rốt cuộc lúc nhìn rõ gương mặt đó, Nghiêm Hi khẽ mỉm cười, nhưng Lý Thánh Đức chẳng biết tại sao lại cả thấy nụ cười này cực kỳ khó coi, cho dù cô gái này hết sức xinh đẹp.

Nghiêm Hi thở một hơi thật dài xả giận, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Lý tiên sinh cho rằng tôi đang diễn trò sao?” Nói xong dừng lại, cố ý dùng ánh mắt cao cao tại thượng liếc mắt nhìn người nhà họ Chu, sau đó tiếp tục thản nhiên nói: “Diễn cho ai xem? Bọn họ sao?” Ngón tay thon dài chỉ về phía người nhà họ Chu, “Tôi cảm thấy được, nhà họ Chu bọn họ không giàu có đến mức để cho Nghiêm Hi tôi diễn trò trái với lương tâm như vậy.”

Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngoài tiếng xào xạc của lá cây khi gió đêm thổi tới, hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay sau đó Tiếu Thâm vốn đang đứng một bên quyết định xem trò vui đột nhiên mở miệng cười lớn.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười vô cùng phách lối, cũng vô cùng…đáng đánh đòn.

Lãnh Diễm vốn đang nhìn bà cô tức giận, vẻ vui mừng ngập đầy trong mắt, cũng rất kiêu ngạo, vợ con anh lúc nói chuyện cũng thật độc ác!

Ai ngờ còn chưa đủ đắc ý, tiếng cười của Tiếu Thâm đằng sau vang lên phá hỏng cả phong cảnh.

Tiếu Thâm cười say mê, anh cảm thấy người thế nào mới nuôi được đứa con như vậy.

Thật ra chơi thật khá, nhìn Nghiêm Hi nhỏ bé đứng đó vừa nói vừa nở nụ cười quyến rũ khinh thường người nhà họ Chu, người này rõ ràng là người phụ nữ của Lãnh Diễm!

Bây giờ anh cảm thấy, mình nuôi một người vợ từ nhỏ cũng không tệ, tự tay mình dạy lấy, mình thích biến thành thế nào sẽ thành thế ấy, thật không tệ.

Lãnh Diễm vừa hả hê vừa liếc mắt nhìn hắn, anh nói rồi, anh nuôi lớn từ bé, sao có thể trở thành nhân vật mặc cho người ta xem thường được.

Nghiêm Hi cũng không quản Tiếu Thâm đang cười cực kỳ khoa trương, chỉ thản nhiên nở nụ cười nhịn Lý Thánh Đức đang vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ. Cô di chuyển mắt, thấy sắc mặt Lý Lệ không tốt, nháy mắt vài cái, tiếp tục thản nhiên mở miệng: “Không phải sao? Nhà họ Chu ở thành phố A chẳng đáng là gì, vậy thì tôi có lý do gì để quyến luyến danh hiệu thiếu phu nhân nhà họ Chu nho nhỏ này, chẳng lẽ điều này có thể cho tôi cái gì tốt ngoài mức quy định sao?” Nói xong vẻ mặt khó xử cau mày hơi suy nghĩ, sau đó bĩu môi, vẻ xin lỗi nói: “Hình như không có!”

Lúc này ông Chu thật không thể bình tĩnh nổi, cho dù mấy người trẻ tuổi này đều là những nhân vật không thể chọc tới ở thành phố A, nhưng nhà họ Chu bọn họ cũng không phải là người dễ bắt nạt như nạt như vậy. Có câu nói, cường long không đấu thắng địa xạ(rồng mạnh không thắng được rắn địa phương), chẳng lẽ còn sợ mấy người đó.

“Khá lắm, nha đầu không biết trời cao đất rộng là gì, cô đã xem thường nhà họ Chu chúng ta như vậy, vậy để ta thay mặt nhà họ Chu giáo huấn cô một chút, để cho cô biết, nhà họ Chu chúng ta cũng không phải dễ chọc.” Dứt lời tức giận xoay chiếc gậy trong tay, nặng nề bổ vào đầu Nghiêm Hi.

Chu Khải vốn đang đỡ ông Chu lập tức bị sức ông xô về phía sau hai bước, Chu Khải biết thể lực ba mình rất tốt, nhưng mắt thấy gậy này sẽ nhẫn tâm bổ xuống đầu Nghiêm Hi, Chu Khải nhanh chóng bước lên trước, hoảng hốt kêu to: “Ba…” Ra tay lưu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.