Tổng Giám Đốc Tuyển Thê

Chương 14




Thái Bình công chúa tiễn người khách cuối cùng, đứng ở nhà trước, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Năm đó, khi nàng thành thân lần đầu, Hoàng gia cử hành hôn lễ long trọng cho nàng, bởi vì xe ngựa đưa dâu quá to, không thể đi trên phố, thậm chí ngay cả cửa phường cũng phải dỡ xuống, vô số thị vệ đưa dâu buổi tối thắp đuốc, nướng hết cả cây cối ven đường.

Lúc này, đám hỏi Võ Lý, có ý nghĩa chính trị quan trọng, hôn lệ lại càng long trọng hơn trước, chỉ vì chuẩn bị quá gấp gáp, quy mô không thể so sánh với lần trước. Nhưng mà chuyện này đối với Thái Bình đã là rườm rà không thể chịu nổi.

Thực tế, lần đầu nàng thành thân, quy mô to thế nào, đây cũng chỉ là chuyện xưa người ta kể lại, trong lòng Thái Bình thủy chung cũng không quên được, chỉ có nàng ngồi trong xe ngựa đưa dâu hạnh phúc và khát khao, đêm động phòng, khi Phò mã Tiết Thiệu cởi áo nới dây lưng, lại thẹn thùng không yên. Tiệc mừng hôm nay, nàng chỉ cẩn thận làm theo trình tự hôn lễ.

Thiên Hậu tự mình tới chủ trì hôn lễ cho con gái, tới hoàng hôn mới bãi giá về cung, vợ chồng mới cưới cùng văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích cung kính Thái Hậu mất khoảng một canh giờ, quay về sẽ mở tiệc ăn mừng, thẳng tới lúc này nhóm khách cuối cùng mới rời đi, để lại một đống hỗn độn ở sảnh đường.

Theo chế độ hôn nhân của Đại Đường, chú rể mặc áo hồng, cô dâu váy xanh.

Nhưng lúc này Thái Bình công lại mặc một thân y phục màu đen.

Đây là hôn lễ tổ chức theo lễ thời nhà Chu, chế độ của thời nhà Chu là áo đen

Võ Tắc Thiên đã sớm công bố tổ tiên Võ Thị được gọi là Chu Võ Vương, cha ruột của nàng Võ Sĩ Ước lại có danh hiệu Chu Quốc công, trước đó khoog lâu, Phó Du Nghệ cũng thượng thư xin Thiên Hậu đổi Quốc hiệu thành Chu, xưng Hoàng đế Đại Chu. Hiện giờ, hôn lễ của Thái Bình không ngờ lại thay đổi truyền thống Đại Đường, cử hành một hôn lễ long trọng theo tục lệ nhà Chu.

Thái Bình Công chúa thầm cười lạnh, mẫu thân thật đúng là không buông tha bất kỳ một cơ hội nào có thể lợi dụng!

Thâm y màu đen, y duyên màu đỏ, trang trọng hào phóng, che đầu gối, bội ngọc, vân vân, trên tóc nàng cũng không có một tá trâm ngọc, chỉ có một cành trâm ngọc kiểu dáng kỳ lạ cổ điển, rất có hơi hướm của thời Tiền Tần.

Y phục thẫm và không nổi bạt, trang sức mộc mạc, tuy không rạng rỡ tươi đẹp như đời sau, nhưng lại có một cảm giác trang nghiêm, nhưng với khuôn mặt không chút vui vẻ kia của nàng, lại có chút cảm giác nặng nề già nua.

Ngoại quản sự Lý Dịch đứng trang nghiêm bên cạnh nàng, buông thong tay, Thái Bình công chúa thở dài thật dài, ra lệnh:

- Thu nhập qua loa một chút là được rồi, ngày mai hẵng quét tước cẩn thận.

- Vâng!

Vừa thấy Thái Bình Công chúa xoay người muốn đi, Lý Dịch vội đuổi theo hai bước, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Công chúa, Phò mã…

Thái Bình công chúa dừng lại, quay đầu nhìn nhìn, Phò Mã Võ Du Kỵ đã uống đến mức mặt đỏ như gan lợn, mắt khép lờ đờ dựa vào một cái bàn, lảm nhảm nói một mình cái gì đó không rõ.

Nàng chán ghét dặn:

- Cứ để cho y nằm đây đi!

Vào trong hậu trạch, Nội quản sự Chu Mẫn liền chạy ra đón chào.

- Bọn Sùng Giao Huấn, Sùng Giản ngủ hết rồi à?

Chuyện vui hôm nay, đại khái vui nhất đúng là bốn đứa con của Thái Bình rồi, bọn chúng biến bữa tiệc mừng này thành một trò chơi náo nhiệt. Suốt đêm đều hưng trí bừng bừng chui tới chui lui giữa đoàn người, tuy nhiên, khách còn chưa về, chúng cũng chơi mệt, được bảo mẫu đưa đi ngủ.

Chu Mẫn đáp:

- Vâng! Tiểu Lang quân và tiểu nưng tử đều đang ngủ. Công chúa muốn tắm chứ ạ? Nước đã được chuẩn bị.

Nàng thản nhiên đáp:

- Cứ để đó đã, ta tới thư phòng sửa sang một chút.

Trong thư phòng, Thái Bình Công chúa kéo gần ngọn đèn lại, lẳng lặng đọc tình báo nhận được, cẩn thận suy tính:

- Hắc Xí Thường Chi chết rồi, Lũng Tây thiếu mất một viên đại tướng, cái ghế trống này tất nhiên có nhiều người mơ ước, chỉ có điều, Thái hậu sắp đăng cơ, lúc này đề xuất hiển nhiên không thích hợp.

Những người đó đang đợi cơ hội, cơ hội này rất có thể chính là thời điểm mẫu thân chính thức đăng cơ. Tân hoàng đăng cơ, thần tử có công đều được phong thưởng, khi đó, giao quân quyền này cho người lập nhiều công để bà ta đăng cơ, đúng là thuận lý thành chương.

Ý của Địch Nhân Kiệt là đoạt lại binh quyền, không để Võ Thừa Tự tiếp tục nắm nữa, lúc này, thích hợp nhát chỉ có Lâu Sư Đức. Nhưng khẩu vị của Thái Bình công chúa không chỉ có thế, nàng muốn tập hợp toàn bộ lực lượng vũ trang Lũng Hữu lại, tại các đại đạo Lũng Hữu, thiết lập các Quân châu đại sứ, tiết chế toàn bộ quân chính đại quyền Lũng Hữu.

Về công mà nói, làm như vậy, có thể điều động được chư quân Hà Tây đông nhất, chống đỡ Thổ Phiên và Đột Quyết xâm lược, bảo đảm an toàn cho Hà Tây. Về tư, nàng có thể khống chế, có ảnh hưởng quan trọng và chi tiết đến lực lượng quân sự. Mà việc này, không thể nghi ngờ cần mưu họa từ những việc nhỏ nhất.

Đồng thời, chủ mưu hãm chết Hắc Xỉ Thường Chi, mưu đoạt quân quyền Lũng Hữu là Võ Thừa Tự, kẻ bày mưu là trợ thủ đắc lực của y Chu Hưng và Khâu Thần Tích, hiến kế gả mình cho Võ Thừa Tự cũng là hai con chó săn này, bất kể là từ góc độ mưu cầu quyền lực chính trị của nàng hay thù riêng, hai kẻ đó đều nhất định phải chết!

Mà bất kể là mưu đoạt quân quyền hay hãm chết Chu Hưng và Khâu Thần Tích, mặc dù cuộc đua diễn ra ở triều đường, nhưng ăn nhau vẫn là tin tức ở Lũng Hữu, chỉ khi đại cục nơi đó được định mới có thể nhất tiễn song điêu: quyền lực tới tay, kẻ thù mất đầu!

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhàn nhạt của nàng hơi nheo lại, ngọn đèn phản chiếu trong ánh mắt tản ra hào quang lấp lánh như mắt mèo Ba Tư.

Cạch!

Cửa thư phòng mở ra, Võ Du Kỵ say khướt xuất hiện ngoài cửa, trừng một đôi mắt đỏ như sói nhìn nàng, sắc mặt hai kiện phụ đứng ngoài cũng lúng túng.

Hai kiện phụ bên người Thái Bình này, mỗi người đều là cao thủ đô vật thân thủ hơn người, vấn đề là, dù sao thì Võ Du Kỵ cũng là trượng phu danh chính ngôn thuận của Thái Bình, không có lệnh của Công chúa, hai nàng thân là nô bộc không dám phạm thượng.

Thái Bình Công chúa nhăn mày lại, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tới làm gì?

Võ Du Kỵ thô lỗ đẩy một kiện phụ hơi nghiêng người ra cản, lảo đảo lắc lư đi tới, phà ra mùi rượu, lớn miệng nói:

- Hôm nay, ự, hôm nay là ngày đại hỉ của lão tử. Ngươi… ngươi nghĩ lão tử muốn làm gì? Lão tử muốn ngủ!

Y lảo đảo đầu váng mắt hoa quay hai vòng, mơ màng hỏi:

- Cái này…. Đây là động phòng sao? Giường…giường…ở đâu? Mau…mau hầu ta ngủ! Cởi áo cho ta!

Thái Bình Công chúa cố nén giận:

- Phò mã, ngươi uống say rồi!

- A? Ngày đại hỉ của ta, vì sao ta không thể uống say? Ta vui! Ta cao hứng! Ha ha ha…

Võ Du Kỵ mượn men rượu giả điên cười ha hả, trong tiếng cười, hai hàng lệ nóng tuôn trào,

Y lau nước mắt, ợ một hơi rượu, khom người ghé sát vào THái Bình Công chúa, nheo nheo mắt đánh giá nàng, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là ai? Ăn mặc khó coi như vậy! Xem, bộ dáng của ngươi. Giống như là… giống như chồng vừa chết ấy. Ha ha ha… rât thú vị. Ta cũng vừa mất nương tử. Ha ha ha…

Bang!

Một ngọc chưởng vỗ lên bàn, hai hàng Nga Mi của Thái Bình công chúa dựng thẳng, mắt phượng ngậm uy:

- Phò mã say! Tiểu Tụ, Tử Y, đỡ Phò mã tới Hắc Diện Lang nghỉ tạm!

Hắc Diện Lang là cái tên văn nhã của chuồng heo, phủ Thái Bình công chúa đương nhiên không cần tự nuôi heo ăn, nhưng quý phủ của nàng quả thật có một chuồng heo. Bởi vì hồi đó, lừa, heo, ngỗng cũng có thể làm sủng vật trong nhà người ta, Hắc Diện Lang của phủ Thái Bình là nơi đứa con cả Tiết Sùng Huấn của nàng nuôi một con Trư Bảo Bảo.

- Công chúa!

Hai kiện phụ vai rộng eo thon ngoài cửa hoảng sợ nhìn nàng, mắt phượng của Thái Bình ngạo nghễ nhìn xuống, cười lạnh:

- Sao? Các ngươi dám không nghe lời Bổn cung?

- Nô tỳ không dám!

Hai phụ thân tráng kiện liếc nhìn nhau, cùng bước tới đỡ Võ Du Kỵ đã bất tỉnh nhân sự.

Túy Xuân Lầu. Dưới cây đào, Thất Thất cô nương kể hết ủy khuất của mình với Thẩm Mộc, bỗng nhiên rơi lệ, khóc nức nở:

- Vì sao chàng vẫn luôn khách khí với ta như vậy?

Thẩm Mộc bất đắc dĩ nói:

- Ta khách khí với nàng chẳng lẽ cũng là sai?

Thất thất cô nương ngượng ngượng ngùng ngùng nói:

- Chàng có biết chàng càng khách khí với ta, ta lại càng thương tâm không? Vì sao vẫn cứ trốn tránh ta?

- Nào có chuyện đó. Thật sự là ta bận.

Thất Thất cô nương lau nước mắt:

- Láo! Đều là nói láo! Chẳng lẽ Lý Lăng Thuyên ta cũng không bằng một nàng chủ tiệm rượu…

Sắc mặt Thẩm Mộc sa sầm xuống:

- Thất Thất, không được làm nhục nàng!

Thất Thất cắn chặt răng:

- Ta biết, mặc dù chàng cũng là con cháu Ngũ họ, lại chịu đủ ức hiếp của con cháu đích tông. Ở Đắc Nguyệt Lâu Trường An, chàng đã từng nói, “Con cháu trong Ngũ họ đời này, chỉ có mình ta bị xua đuổi như rác rưởi!” cũng vì ta họ Lý, là con cháu tông đích của Lý thị, nên chàng ghét ta phải không?

Thẩm Mộc bắt đầu đau đầu, y xoa xoa trán, uể oải đáp:

- Nào có….

- Còn chối nữa! Xem bộ dáng nghĩ một đằng nói một nẻo của chàng đi. Ta ở Trường An, chàng trốn tới Lạc Dương! Hiện giờ ta đã tới Lạc Dương rồi, chàng còn muốn trốn đi đâu?

Thẩm Mộc cười khổ:

- Ta muốn tới Lũng Hữu, đến vùng Bạch Thủy làm chút chuyện!

Thất Thất kêu lên:

- Quả nhiên, chàng lại muốn trốn, ta làm phiền chàng vậy sao?

Mặt Thẩm Mộc ngu luôn:

- Ý của ta là, nếu nàng nguyện ý, có thể cùng đi…

Ban đầu, Thất Thất ngẩn ra, sau đó nhảy lên reo:

- Thật sao? Chắc chắn chứ? Nam nhân nói rồi không nói lại, không cho chàng đổi ý! Oa ha ha ha…

Nghe tiếng cười càn rỡ của nàng, Thẩm Mộc cũng bắt đầu hối hận…

Trong phòng, Thiên Ái Nô vẫn đang thấp giọng nỉ non với Dương Phàm:

- Thế gia có thể trường tồn ngàn năm, mặc kệ vương triều biến ảo vẫn không ngã, đương nhiên họ có đạo lý tồn tại của mình. Có thể làm con cháu được người thừa kế thế gia bồi dưỡng, tuyệt đối không có hoàn khố, cũng không thể tầm thường.

Còn một điều nữa, chính là bọn họ sẽ tận hết sức bồi nhân tài. Nếu ai đó được họ phát hiện ra là rất có tiền đồ, hoặc ai đó có tài năng có thể bồi dưỡng, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bọn họ sẽ không vì đố kỵ ngươi mà chèn ép ngươi, cũng không tự cho mình là thanh cao mà buông tha ngươi!

Bọn họ sẽ dùng điều kiện ngươi không thể cự tuyệt mà biến ngươi thành người của họ, tận hết sức nâng đỡ ngươi, tài bồi ngươi. Đây là lòng dạ thế gia, cũng chỉ có thế gia mới có năng lực!

Ánh mắt của Dương PHàm hơi sáng lên, nói:

- Ta hiểu, Thẩm Mộc chính là người của thế gia, vị công tử kia của nàng cũng thế! Nếu việc y tiếp xúc với ta chỉ có lợi không có hại, nàng…. Vì sao lại phá quy củ nói với ta?

Thiên Ái Nô bị hắn hỏi vậy, cũng không bất ngờ, hai mắt nàng sáng lên một lúc lâu, mới cắn cắn đôi môi mê người đỏ như quả anh đào, nhẹ nhàng nói:

- Ta cũng không biết. Đại khái là…tuy y không có ác ý, ta không thích cảm giác phải lợi dụng ngươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.