Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 19: Phong ba án thư (Hạ)




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Lão già hơi nhăn mày, quay đầu nhìn thiếu nữ đang cất bước đi vào từ ngoài cửa, khuôn mặt già nua trầm xuống: "Ngươi chính là Vân Lạc Phong - cháu gái của Vân Lạc à?" 

Vân Lạc Phong khẽ chớp mắt: “Làm như chỉ có mình ta tên là Vân Lạc Phong vậy." 

“Hừ!” Lão già vuốt ve ống tay áo: “Quả nhiên là tuổi nhỏ không biết noi theo gương tốt! Dám lừa bịp tống tiền lão nhân, ta khiến Vân Lạc mắc bệnh tim hồi nào?" 

Vân Lạc Phong nhếch khóe môi: "Tim của lão nhân nhà ta vốn không được khỏe, không chịu được khiếp sợ, ngươi hung dữ với ông ấy như thế, nếu ông ấy bị ngươi dọa tới mức gặp nguy hiểm, Y thành các ngươi thật sự không bồi thường nổi đâu." 

Vân Lạc trợn trắng mắt, tim ông trở nên yếu ớt hồi nào? Chẳng qua vì phối hợp với cháu gái, ông đành đưa tay đỡ trán, bày ra vẻ suy yếu mỏi mệt. 

“Ôi, ta bẩm sinh không thể chịu được nỗi khiếp sợ, vừa rồi ngươi dọa ta như thế, dọa ta tới mức phát bệnh, bây giờ ta váng đầu hoa mắt, tim run rẩy hết cả lên, các ngươi nói xem, Y thành các ngươi tính toán bồi thường ta như thế nào đây?" 

“Ngươi…” Sắc mặt lão già đột nhiên biến đổi: “Vân Lạc, ngươi vô sỉ!”

Mới vừa rồi lão nhân này còn chạy nhảy lung tung, bộc phát tính tình rất mạnh, sao bây giờ lại trở thành dáng vẻ lung lay sắp đổ?  

Ai mà tin chứ?

“Vô sỉ? Cho dù ai vô sỉ cũng không vô sỉ hơn ngươi." Vân Lạc bĩu môi: "Dẫu sao ta cũng đâu có nói câu "khi ở trên đấu trường, đối thủ phải đứng yên để mặc cho người nhà mình đánh" nhỉ."

Cõi lòng không ngừng phập phồng của lão già dần lấy lại sự bình tĩnh, mặt không hề có cảm xúc: “Vân Lạc, cho dù ngươi nói gì, người Vân gia các ngươi, hôm nay đừng hòng có kẻ nào tránh được!" 

“Chít chít.”

Trà Sữa bò ra khỏi ống tay áo Vân Lạc Phong, đôi mắt to tròn xoe tràn đầy sự khinh miệt đang nhìn lão già, vẻ mặt nó giống như đang mỉa mai lão ta. 

Lão già giận tím mặt, Vân gia này đúng là to gan lớn mật, ngay cả Tầm Kim Thử cũng có lá gan to như thế! Một khi đã như vậy, trước tiên lão ta phải bóp chết Tầm Kim Thử chết tiệt này!

“Đi chết đi!”

Lão già hét lớn một tiếng, giơ tay chộp lấy chuột đồng nhỏ đang chui vào trong tay Vân Lạc Phong, ánh mắt tràn đầy sự thô bạo. 

Trà sữa kêu lên một tiếng rồi trốn vào tay áo Vân Lạc Phong, chỉ để lộ cái đầu chọc, kêu chi chít mỉa mai. 

“Tiểu Phong Nhi, cẩn thận!”

Vân Thanh Nhã cực kỳ sợ hãi, thân hình y nhảy lên, phóng đến Vân Lạc Phong đang bị lão già lao tới đánh úp, khuôn mặt tuấn tú của y tràn đầy sự sốt ruột.

Thế nhưng...

Trong khoảnh khắc, tay lão già còn chưa chạm vào nàng, thân hình nàng đã lóe lên, biến mất ngay tức khắc. 

Đợi lão già lấy lại tinh thần, một trận gió lạnh bỗng đánh úp lão ta từ phía sau, khiến lưng lão ta phải căng ra chống chọi.  

Ầm!

Thiếu nữ đá một chân vào lưng lão già, đá thân thể lão ta văng ra xa mấy mét, ngay cả vách tường cũng bị thân thể lão ta làm cho sụp đổ, lão ta bị ném ra giữa đám người trên đường phố. 

Toàn bộ Vân gia đều trở nên yên tĩnh trước động tác của Vân Lạc Phong, ngay cả mấy nam nhân trung niên mà lão già kia đưa tới cũng ngây ngẩn cả người.  

Thực lực đại nhân nhà mình đã sớm đột phá tới Địa Linh Giả cao cấp! Nhưng thiếu nữ này chỉ dùng một chữ đã đá lão ta bay ra ngoài. 

Dù trong đó có nguyên do đại nhân khinh địch, nhưng muốn đá vào làm đại nhân di chuyển, thực lực của bản thân cũng phải đạt tới Địa Linh Giả! 

Một người hơn mười tuổi đã là cường giả Địa Linh Giả, đây là khái niệm gì? Nói ra thật sự sẽ không có ai tin tưởng! 

Nhưng hôm nay một màn này lại xảy ra ở trước mặt họ... 

Lão gia tử ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong: “Nha đầu, thực lực của cháu đã đột phá đến cảnh giới nào thế?" 

Vân Lạc Phong nhìn lão già ngã vào trong đám người: "Bằng cấp bậc của hắn ạ." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.