Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 129: Nhân long hợp nhất (đại kết cuộc)




Trong Thế giới trang vàng, Diệp Mặc chậm rãi mở mắt, đồng thời dừng trận bàn thời gian lại.

Hắn ở trong Thế giới trang vàng chữa trị thương thế suốt bốn năm tháng, mà trong trận bàn thời gian thì đã là ba bốn chục năm, lúc này mới có thể hồi phục được.

So với lúc trước, Diệp Mặc đã đen gầy hơn rất nhiều. Lúc trước nếu như không có Chân Băng Du nhất thời làm hắn bừng tỉnh, thì đoán chừng là hắn đã rơi vào kết cục dầu hết đèn tắt.

Cái công pháp kia thật sự là quá hung tàn, sau khi hắn tiến nhập vào 'Thần niệm cửu chuyển', thì chỉ có thể tu luyện cùng chống đỡ 'Cửu dương Thiên hỏa'. Diệp Mặc hiểu rõ, hắn có thể chống đỡ được hơn một tháng, nhưng trọng yếu là vì 'Tam sinh quyết' sẽ không ngừng bổ sung sinh cơ cho hắn, nếu không thì chỉ cần vài ngày, hắn đã biến thành một bộ da rồi.

Diệp Mặc lần nữa lấy ra ngọc giản 'Thần niệm cửu chuyển', nhưng cũng không thèm nhìn một cái, thì đã có một đoàn Thiên hỏa phóng ra, đem cái ngọc giản vô giá của Tiên Giới này thành một đống tro bụi.

Diệp Mặc biết rõ vấn để không phải là ở 'Thần niệm cửu chuyển', mà là do cái tia đạo niệm được lưu lại trong ngọc giản kia. Cái tia đaọ niệm kia thậm chí được ẩn dấu trong từng chữ trên ngọc giản. Khi lần đầu tiên hắn nhìn vào ngọc giản, thì chỉ còn duy nhất là tu luyện chi tâm, vì cái tia đạo niệm kia đã tạo dựng nên một chiếc cầu nối giữ ngọc giản và thức hải của hắn.

Một khi hắn bắt đầu tu luyện, thì chiếc cầu nối kia sẽ tự động được hình thành, tia đạo niệm kia rất dễ dàng gieo vào trong ý niệm của hắn, sau đó nảy mầm và sinh trưởng.

Người lưu lại tia đạo niệm kia, cũng có thể không phải là muốn người tu luyện chết đi, mà là muốn người tu luyện trở thành con rối của y, hoặc là trở thành một thứ gì đó có tác dụng khác. Một khi dùng cái ngọc giản 'Thần niệm cửu chuyển' có ẩn dấu tia đạo niệm kia để tu luyện, sau đó thần thức tăng trưởng tới trình độ nhất định, thì sẽ lập tức ảnh hưởng tới người tu luyện. Chỉ là cái kẻ đã lưu lại tia đạo niệm kia không thể ngờ rằng, sẽ có người tu luyện trong khi đang chiến đầu.

Sự nghịch thiên của 'Tam sinh quyết' đã giúp cho Diệp Mặc vừa có thể phóng 'Cửu dương Thiên hỏa' ra, vừa có thể tu luyện 'Thần niệm cửu chuyển'. Thần thức được 'Thần niệm cửu chuyển' tăng trưởng, chưa đủ để cho 'Cửu dương Thiên hỏa' tiêu hao. Mà nó cũng không thể nào khống chế cả ý niệm và thần hồn của Diệp Mặc, chỉ có thể cho Diệp Mặc một tia tin tức mà thôi. Đó chính là không ngừng tu luyện, chỉ có không ngừng tu luyện thì mới có thể sống sót.

Khi Diệp Mặc đang tu luyện 'Thần niệm cửu chuyển', dùng 'Tam sinh quyết' vận chuyển thì đã có một chút bất an. Nhưng vì hắn không ngừng tu luyện 'Thần niệm cửu chuyển', lại nhận ảnh hưởng của tia đạo niệm kia, nên hắn chỉ có thể cảm nhận được rằng một khi 'Cửu dương Thiên hỏa' tiêu biến, thì hắn sẽ hóa thành bộ xương khô, thần hồn câu diệt.

Cho nên Diệp Mặc càng tu luyện, thì càng cảm giác được 'Cửu dương Thiên hỏa' đang không ngừng bị công kích, cũng chỉ có thể không ngừng dùng thần thức khống chế 'Cửu dương Thiên hỏa', biến nó thành một vòng tuần hoàn. Trên thực tế, 'Cửu dương Thiên hỏa' của hắn xác thực là vẫn luôn bị quấy rầy, nhưng vì hắn phán đoán chính xác, cho nên 'Tam sinh quyết' mới không thể nào làm cho hắn tỉnh táo lại.

Thần thức mà 'Thần niệm cửu chuyển' tích lũy được không ngừng bị 'Cửu dương Thiên hỏa' tiêu hao, tăng thêm sự ảnh hưởng tới tâm trí và 'Tam sinh quyết' của hắn, nhưng tia đạo niệm kia vẫn không có cách nào triệt để khống chế Diệp Mặc cả. Đồng thời tiên nguyên lực và tinh huyết của Diệp Mặc không hoàn toàn cung cấp hết cho 'Cửu dương Thiên hỏa', cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể dầu hết đèn tắt.

Khi mà Chân Băng Du đánh thức hắn, thì trong sự bất an trong nội tâm hắn càng nặng hơn, chỉ là hắn không có cách nào làm mình tỉnh táo lại. Chân Băng Du kịp thời đánh thức hắn, cho nên hắn lập tức hiểu được, lúc đó mới lớn tiếng chửi một câu rồi mang theo Chân Băng Du chạy trốn.

Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc cũng phải mất mấy chục năm, thì mới có thể hoàn toàn tiêu diệt tia đạo niệm kia. Đồng thời không ngừng ở bên 'Khổ Trúc' để khôi phục lại nguyên khí. Chờ tới khi nguyên khí hắn khôi phục hoàn toàn, thì đã qua mấy chục năm rồi.

Sau khi khôi phục, thì việc đầu tiên Diệp Mặc làm là thiêu hủy ngọc giản 'Thần niệm cửu chuyển' kia.

'Thần niệm cửu chuyển' là một môn công pháp thần thức cực kỳ cao thâm. Diệp Mặc khẳng định là công pháp này không có vấn đề, vấn đề chính là cái tia đạo niệm được kẻ trứơc đó lưu lại trong ngọc giản.

Đối với Diệp Mặc mà nói, 'Thần niệm cửu chuyển' thì hắn khẳng định phải tu luyện, nhưng hắn cũng không cần ngọc giản công pháp này nữa, vì hắn nhất định sẽ tự mình diễn sinh ra những bước tu luyện tiếp theo của 'Thần niệm cửu chuyển'.

Về phần kẻ lưu lại miếng ngọc giản kia, thì Diệp Mặc không cần nghĩ cũng có thể đoán ra. Chính là cái kẻ đã lưu lại thanh âm bên trong đại điện kia. Tên kia tuyệt đối là một đại năng, chẳng những có công pháp thần thức đáng sợ như 'Thần niệm cửu chuyển', lại còn có thể hình thành một cái đại điện bằng pháp tắc không gian.

Vốn sau khi Diệp Mặc ra khỏi tòa đại điện rồi nên không tính toán nữa. Dù sao thì loại đại năng đó muốn lưu lại truyền thừa, thì cũng không liên quan gì tới hắn.

Nhưng bây giờ cái 'Thần niệm cửu chuyển' này đã chọc giận hắn rồi, nếu như không phải là có Chân Băng Du, thì cho dù hắn có tỉnh táo lại thì cũng phải chết dưới tay Tiên Ma Yêu.

Thù này hắn sao có thể không báo được? Cho dù là hiện tại báo không được, thì trong tương lai hắn cũng phải đi báo. Bất luận là tên đại năng kia còn sống hay đã chết, thì cơn tức này hắn cũng phải phát tiết ra.

Diệp Mặc đem hai miếng 'Độn thiên kim' và bệ đá màu xanh phong ấn bên trong Thế giới trang vàng. Bất luận là những vật này có vấn đề hay không, thì đều là thứ hắn có được cùng với ngọc giản kia, cho nên hắn nhất định phải cẩn thận một chút. Những thứ này hiện tại hắn không có thời gian để tìm hiểu, chờ tới khi có thời gian sẽ chậm rãi mà thu thập.



- Cậu có sao không?

Chân Băng Du trong thấy Diệp Mặc, thì lập tức kinh hỉ đứng lên. Diệp Mặc bế quan đã mấy tháng, một chút tin tức cũng không có khiến cho cô có chút bận tâm. Hiện tại Diệp Mặc xuất quan rồi, tuy là đen gầy đi rất nhiều, nhưng thoạt nhìn thì hắn cũng không sao.

Diệp Mặc gật đầu:

- Lần này thật sự là cám ơn cô, nếu như không phải nhờ cô, thì tôi đã bị thằng khốn kia hại chết rồi.

- Cậu đã cứu tôi vô số lần rồi, tôi mới chỉ cứu cậu có một lần thì tính gì chứ. Nhưng cậu nói tới tên khốn khiếp kia là tên khốn nào vậy?

Chân Băng Du nghi hoặc hỏi. Khi cô đánh thức Diệp Mặc, thì Diệp Mặc cũng mắng chửi một tên khốn nào đó, hiện tại hắn lại nhắc tới lần nữa rồi, mà cô vẫn không biết hắn chửi ai cả.

Diệp Mặc nghe Chân Băng Du nói ba chữ ‘Tên khốn kiếp’ còn trơn tru hơn cả mình, thì bỗng nhiên lại nghĩ đây không biết có phải là lần đầu tiên cô nói ra ba chữ này hay không?

- Nếu như tôi đoán không sai, thì chính là cái tên ở trong đại điện muốn chúng ta quỳ xuống để tiếp nhận truyền thừa của y.

Diệp Mặc đáp.

Nghe Diệp Mặc nói xong, thì Chân Băng Du lập tức biến sắc. Lúc trước nếu không phải là nhờ Diệp Mặc, thì cô đã quỳ xuống mà tiếp nhận truyền thừa rồi. Cô đã mất đi tiên nguyên, cho nên sự hấp dẫn kia khiến cô căn bản là không có năng lực chống lại, huống chi cái âm thanh bên trong tòa đại điện còn mang theo hiệu quả tác động linh hồn.

- Cô đang làm gì thế?

Diệp Mặc thấy thẻ bài điểm cống hiến trong tay Chân Băng Du, thì liền nghi hoặc hỏi một câu.

Chân Băng Du đứng lên, giơ thẻ bài trong tay lên rồi nói:

- Lúc trước tôi không kịp đem yêu hạch bỏ vào thẻ bài, cho nên chỉ có thể lưu vào trong nhẫn trữ vật. Hiện giờ thì đang đưa yêu hạch vào trong thẻ bài để nâng cao điểm cống hiến.

- Bao nhiêu điểm cống hiến rồi? Diệp Mặc hỏi xong, thì lập tức nhớ tới mục đích của chính mình khi tới thảo nguyên Bình Phiêu rồi lên tiếng hỏi:

- Thời gian Thanh Lôi Tiên tuyền mở ra còn bao lâu nữa?

- Đã là mười một triệu điểm cống hiến rồi. Mà thời gian Thanh Lôi Tiên tuyền mở ra thì còn một tháng nữa. Tôi còn đang suy nghĩ, nếu như là cậu không xuất quan, thì chúng ta sẽ không kịp nữa rồi.

Chân Băng Du lập tức trả lời, mỗi thời khắc cô đều giúp Diệp Mặc tính toán thời gian.

Diệp Mặc gật đầu:

- Cũng may, chúng ta sẽ lập tức khởi hành. Mười một triệu điểm cống hiến hẳn là đủ rồi, tạm thời dừng lại, không cần phải đưa yêu hạch vào nữa, tránh để người khác chú ý tới. Đúng rồi, trong nhẫn trữ vật còn có bao nhiêu yêu hạch điểm cống hiến?

Chân Băng Du đưa thẻ bài cho Diệp Mặc rồi nói:

- Bên trong đại khái còn khoảng năm sáu triệu yêu hạch điểm cống hiến, tôi trả chiếc nhẫn trữ vật này cho cậu. Trong thẻ bài của tôi còn hơn trăm ngàn điểm cống hiến nữa.

Diệp Mặc khoát tay:

- Không cần, trước tiên cứ để trong nhẫn trữ vật đi. Nếu như đi Thanh Mạt tiên thành điểm cống hiến không đủ, chúng ta lại thêm vào. Còn những yêu hạch kia, trước tiên cứ để ở chỗ cô là tốt rồi.

Lần này tuy là đã bị ám toán, nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì. Hắn đã liên tục dùng 'Cửu dương Thiên hỏa' giết Tiên Ma Yêu hơn một tháng, đã kiếm được cho mình hơn mười triệu điểm cống hiến, đây chính là một niềm vui ngoài ý muốn. Bởi vậy có thể thấy được, số lượng của Tiên Ma Yêu trong thảo nguyên Bình Phiêu là không thể đo đếm được. Trong lòng Diệp Mặc cũng thầm than, cho dù là Tông Phiêu Thiên có nghĩ biện pháp gì đi nữa, thì nhiều Tiên Ma Yêu như vậy, muốn chiếm cứ Tông Phiêu Thiên chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Ngoại trừ số điểm cống hiến này, thì Diệp Mặc còn thu hoạch được một thứ khác đó chính là sự tăng trưởng của thần thức. Tuy là thiếu chút nữa hắn đã kiệt quệ, nhưng sau khi đã thiêu hủy tia đạo niệm kia, thì thần trí của hắn cũng tăng trưởng lớn, cơ hồ là tương đương với Đại Chí Tiên hậu kỳ.



Nửa tháng sau, Cổ Lận tiên thành gần thảo nguyên Bình Phiêu nhất đã xuất hiện một đôi nam nữ. Hai người này chính là Diệp Mặc và Chân Băng Du. Sau khi hai người đi ra, thì liền nhanh chóng dùng 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' chạy ra khỏi thảo nguyên Bình Phiêu.

Tuy trên đường đi cũng có chút Tiên Ma Yêu chặn đường, nhưng Diệp Mặc đã có pháp bảo phi hành Tiên khí trung phẩm, hơn nữa còn có thần thức đao, cho nên cũng không bị chậm trễ thời gian bao lâu.

Hai người sau khi ra khỏi thảo nguyên Bình Phiêu, thì lập tức theo Truyền tống trận đi tới Cổ Lận tiên thành, sau đó lại chuẩn bị theo Truyền tống trận ở Cổ Lận tiên thành đi tới Thanh Mạt tiên thành.

Truyền tống trận từ Cổ Lận tiên thành tới Thanh Mạt tiên thành đông đúc dị thường, Diệp Mặc cùng Chân Băng Du cũng không thể không xếp hàng chờ đợi. Hai người đã xếp hàng hết mấy canh giờ rồi, nhưng vẫn còn chưa tới lượt.

Khi sắp tới phiên hai người lên Truyền tống trận, thì một thanh âm nghiêm nghị liền truyền tới:

- Để ta lên Truyền tống trận trước, ta có việc gấp.

Nói xong thì một đạo thân ảnh mầu hồng đã xuất hiện ngay ở Truyền tống trận. Sau một lát, lại là một đạo thân ảnh mầu xanh hạ xuống ở bên cạnh.

Rất nhiều người phải xếp hàng, nhưng hai vị nữ tiên mới tới này lại đột nhiên chen ngang khiến cho nhiều người lập tức cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có ai dám đứng ra nói cả. Tất cả mọi người đều không ngốc, vì tu vi vị nữ tiên áo xanh kia rất cao, ít nhất đã là Đại Chí Tiên rồi. Còn những tiên nhân đứng xếp hàng ở dưới kia phần lớn là Đại Ất Tiên trở xuống, nào có ai dám đi đắc tội cao nhân Đại Chí Tiên chứ?

Khi Diệp Mặc trông thấy vị nữ tiên áo xanh kia, thì ánh mắt co rút lại, sau đó hắn nhanh chóng tranh thủ thời gian nín thở, tận lực để cho Tiên nguyên của mình lưu chuyển gần như bằng phẳng.

Người khác có thể nghĩ rằng vị nữ tiên áo xanh kia là Đại Chí Tiên, nhưng ánh mắt sắc bén của Diệp Mặc biết chắc chắn rằng đó là một vị Tiên Vương. Hắn lập tức nhớ tới vị Tiên Vương áo lam lúc trước đã tặng Tiên tinh cho hắn, vì vị nữ tiên áo xanh này so với vị nữ tiên áo lam đó không chênh lệch bao nhiêu.

Sở dĩ Diệp Mặc lo lắng, là vì lúc trước hắn đã từng bị thần thức của Tự Tại Vương uy áp khiến cho thiếu chút nữa là bại lộ Thế giới trang vàng. Hiện tại tu vi của hắn đã tăng lên, cho nên chỉ cần đối phương không sử dụng thần thức uy áp đối với mình, thì hắn sẽ được bình yên vô sự. Nhưng dù thế nào, thì đối mặt với một Tiên Vương, thì trong lòng hắn vẫn có chút cảnh giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.