Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 7: Dẹp yên thế gia




Edit: Ái Nhân

Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình Tiền Tiểu Mễ ba người bị nhốt trong một phòng nhỏ, Trương Đình Đình mỗi tay ôm một đứa, sợ bọn chúng sỡ hãi, vội vàng an ủi: “Tiểu Diệp Tử đừng sợ, Tiểu Mễ đừng sợ, có dì Đình ở đây, dì Đình sẽ bảo vệ các con.”

Thượng Quan Diệp lẳng lặng nhìn Trương Đình Đình, gật gật đầu, nói: “Dì Đình, chúng con không sợ.” Nói xong đứng lên đánh giá căn phòng này.

Tiền Tiểu Mễ cũng cười tươi như hoa, giọng điệu non nớt nói: “Dì Đình, bọn con đã trưởng thành, bọn con không sợ hãi. Anh Diệp rất có bản lĩnh, chúng ta nhất định có thể về nhà.”

Trương Đình Đình nhìn hai đứa bé phản ứng còn bình tĩnh hơn cô, không khỏi cười nói: “Được, chúng ta cũng không sợ hãi, chúng ta sẽ nghĩ cách về nhà.”

Thượng Quan Diệp vòng quanh phòng 2 vòng, cuối cùng đứng ở giữa phòng chỉ lớn có vài met vuông, ngẩng đầu nhìn bức tường rắn chắc trên đầu, nói: “Chúng ta chờ cha đến cứu chúng ta!”

Trương Đình Đình nhìn phòng, biết ý của Thượng Quan Diệp, nói: “Tiểu Diệp Tử đừng sợ, cha con nhất định sẽ đến cứu chúng ta.

“Ừ!” Thượng Quan Diệp gật gật đầu, sau đó dựa lưng vào tường ngồi xuống đất, đột nhiên hỏi: “Dì Đình, tường được làm từ cái gì vậy!”

“Dùng bê tông cốt thép, còn có gạch xây thành.” Trẻ con vẫn là tốt nhất! Cho dù đang ở trong hiểm nguy, bọn chúng vẫn có thể hồn nhiên ngây thơ nghĩ ra những chuyện kỳ quái, hỏi vài cầu hỏi quái dị.

Qua một lúc lâu, Thượng Quan Diệp lại hỏi: “Dì Đình, bọn họ sẽ cho chúng ta ăn cơm chứ!”

Trương Đình Đình thở dài, nói: “Đương nhiên.” Bây giờ là lúc nào rồi, thằng nhóc này còn có tâm tư nghĩ đến chuyện ăn cơm. Tiểu Diệp Tử bộ dáng bình tình cực kỳ giống Diệp Thanh Linh, nhưng khuôn mặt kia lại cực kỳ giống Thượng Quan Sở, đặc biệt là lúc cười, lại làm cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Tiền Tiểu Mễ đáng yêu bỉu cái môi nhỏ nhắn, tay nhỏ bé ôm bụng, chớp đôi mắt thật to nói: “Đúng đó, con cũng rất đói a.”

Trương Đình Đình tính toán thời gian, lúc này sợ giờ cơm trưa cũng đã qua, quả thật hơi đói một chút, ôm cơ thể nhỏ nhắn của hai đứa bé, nói: “Bọn họ sẽ mang thức ăn đến cho chúng ta, lập tức sẽ đến.”

“Thật sao?” Thượng Quan Diệp vẻ mặt vui mừng, giống như nghe được tin tức cực tốt.

“Anh Diệp rất đói bụng sao!” Tiền Tiểu Mễ cực kỳ đáng thương nói với Thượng Quan Diệp.

Thượng Quan Diệp cũng không quan tâm Tiền Tiểu Mễ có hiểu lầm ý nghĩ thật sự của cậu hay không, vẻ mặt tươi cười từ trong túi quần lấy ra hai túi nhựa đễ thương, hưng phấn nói: “Con có cách.”

Trương Đình Đình cẩn thận nhìn hai túi nhỏ đáng yêu trong tay Thượng Quan Diệp, “Đây là cái gì?”

Thượng Quan Diệp còn chưa trả lời, Tiền Tiểu Mễ đã kinh ngạc kêu lên: “Đây không phải là thứ chúng ta dùng để bắt chim nhỏ sao?” Tiền Tiểu Mễ cùng Thượng Quan Diệp không có việc gì lại lên núi Minh Nguyệt bắt chim nhỏ chơi, thuốc này là Chu Ngao cho.

“Bắt chim nhỏ?” Trương Đình Đình bỗng nhiên nghĩ đến hai đứa trẻ mỗi lần từ núi Minh Nguyệt trở về bộ dáng rất phấn khích, liền biết chuyện gì xảy ra. “Thuốc này dùng thế nào?” Trương Đình Đình nghi ngờ hỏi.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Diệp tràn đầy tự tin, mở một túi nhỏ, lấy ra một viên thuốc đặt vào tay Trương Đình Đình, “Đây là của dì Đình.” Sau đó lại lấy một viên đặt vào tay Tiền Tiểu Mễ, nói: “Đây là của Tiểu Mễ.”

Tiền Tiểu Mễ lấy được viên thuốc liền cho vào miệng, sau khi ăn xong, nhìn Trương Đình Đình nói: “Dì Đình không ăn sao?”

Trương Đình Đình nhìn Thượng Quan Diệp cũng ăn một viên thuốc, nói: “Đây là thuốc gì?”

“Anh Diệp nói đây là thuốc giải, mỗi lần bọn con đi bắt chim đều phải ăn trước.” Tiền Tiểu Mễ vẻ mặt phấn khích nói, trong cái đầu nho nhỏ kia toàn là khoảnh khắc vui vẻ khoái hoạt lúc đi bắt chim.

Trương Đình Đình không chút suy nghĩ cho vào miệng, Thượng Quan Diệp sau khi thấy Trương Đình Đình ăn vào vẻ mặt tươi cười lấy một cái túi nhỏ ra, rắc thuốc bột lên cửa phòng nhỏ cùng bốn góc phòng. Trương Đình Đình tò mò hỏi: “Tiểu Diệp Tử, làm như vậy có ảnh hưởng gì đến bọn họ?”

Thượng Quan Diệp cười, nói: “Dì Đình không ngửi thấy mùi?”

Lúc này Trương Đình Đình mới hít sâu 2 hơi, nói: “Có mùi, đây là thuốc bột phát ra mùi sao?”

“Đương nhiên rồi? Thơm chứ! Dì Đình.” Tiền Tiểu Mễ chườn mặt vào, vẻ mặt tự hào nói. Biểu tình đó, giống như thuốc bột này do cô phát minh ra.

“Ừ! Thơm.” Trương Đình Đình cười gật đầu, hai đứa trẻ vẻ mặt tươi cười.

Thượng Quan Diệp đút hai túi thuốc nhỏ vào lại túi quần, liền có người mở cửa căn phòng nhỏ, một người đàn ông đi đến, nhìn Tiền Tiểu Mễ kêu: “Mày, đi theo tao.”

Tiền Tiểu Mễ bị người đàn ông đô con này dọa sợ đến mức lui vào giữa Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình, mỗi tay cầm tay một người khóc nức nở nói: “Dì Đình, anh Diệp, em sợ.”

Người đàn ông kia cũng không biết vì sao mình mới kêu lên đã dọa con bé khóc, ngẩn người, dịu dàng nói: “Đến đây, em gái nhỏ, đi với chú nhé.”

“Tôi… Tôi không đi…” Tiền Tiểu Mễ khóc, lập tức nhào vào lòng Trương Đình Đình, nói: “Dì Đình, con không đi, con sợ, con sợ.”

Trương Đình Đình cũng rất ngạc nhiên người đàn ông này vì cái gì muốn kêu đứa trẻ ba tuổi Tiền Tiểu Mễ đi, ôm Tiền Tiểu Mễ vừa an ủi vừa nói: “Sao anh lại muốn con bé đi theo anh, nó chỉ là đứa trẻ, mới 3 tuổi. Các người cũng không buôn tha sao?”

Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ oan uổng nhìn Trương Đình Đình, nói: “Tôi đưa nó về nhà.”

Trương Đình Đình sửng sốt, vui mừng hỏi: “Thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Người đàn ông kia nói xong, đột nhiên cảm thấy toàn thân vô lực, không khỏi lui hai bơpcs dựa vào tường chống đỡ thân thẩ sắp ngã xuống.

Lúc này trên khuôn mặt Thượng Quan Diệp nở nụ cười tươi tắn, miệng đếm nhỏ, “1, 2, 3.”

Thượng Quan Diệp đếm đến đó, người đàn ông kia toàn thân vô lực nhẹ nhàng ngã xuống cạnh cửa.

Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình thấy vậy, cực kỳ vui vẻ, ngay lúc đó, bên người có giọng nói đàn ông vang lên: “Sao còn chưa ra, mày đang làm gì thế?” Người đàn ông kia nói xong, người đã xuất hiện trước cửa, nhìn động bọn xụi lơ không còn sức lực, không khỏi vội vã tiến đến vuốt mặt hắn nói: “Mày làm sao vậy?” Tiếp theo mang cái người gần như nằm dính dưới đất ra khỏi phòng nhỏ.

Người nọ sau khi ra ngoài, cũng cảm thấy toàn thân vô lực, nhưng không nghiêm trọng lắm, lúc đi cũng không quân khóa cửa lại.

Một tên đồng bọn khác nhìn thấy anh em mình té xỉu, một người khác cũng lấy làm lạ, mắng hai tiếng: “Hai thằng vô dụng chúng mày, thân thể kém vậy, còn làm cái này, tao thấy bọn bây vẫn nên về nhà cài ruộng thì hơn.” Nói xong liền xoay người sang đến trước phòng nhỏ, mở cửa ra, cũng không đi vào, kêu lên: “Con bé kia mau ra đây, bằng không cả đời đừng nghĩ rời khỏi nơi này.”

Trương Đình Đình đã an ủi được Tiền Tiểu Mễ sợ đến phát khóc từ lâu, lúc này Tiền Tiểu Mễ bình tĩnh rất nhiều, rất không đành lòng đi ra khỏi phòng nhỏ.

ở đây trông coi bọn họ có 5 người, trừ hay người đã trúng độc ra, một người mang theo Tiền Tiểu Mễ rời đi, mặt khác còn 2 người đang ở ngoài phòng trông coi, chú ý động tĩnh bốn phía. Chỉ cần 4 phía có chút động tĩnh, bọn họ sẽ lập tức giết con tin. Đây là nguyên nhân Xuân Hạ Thu Đông Bách Sự Thông ẩn núp cách đó không xa không hề ra tay.

Thượng Quan Diệp cùng Trương Đình Đình đoán Tiền Tiểu Mễ rời đi, là vì giao ước của Thượng Quan Sở cùng bọn cướp. Sau khi Tiểu Mễ rời đi, Thượng Quan Diệp rất bình tĩnh, cười nói: “Dì Đình, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi chỗ này.”

"Thật sao?" Trương Đình Đình bán tín bán nghi.

“Thuốc đó có tác dụng trong 5 ngày liên tục, bọn họ vẫn sẽ tưởng rằng bọn hộ mắc bệnh gì, sẽ phái người khác đưa thức ăn đến cho chúng ta. Như vậy, chúng ta sẽ đạt được mục đích.” Thượng Quan Diệp giải thích, nụ cười tự tin kia, Trương Đình Đình nhìn không khỏi thất thần.

“Đói sao?” TRương Đình Đình ôm thân hình nho nhỏ của Thượng Quan Diệp nói.

“Có chút đói bụng.” Thượng Quan Diệp gật đầu thật mạnh, ngẩng đầu nhìn cửa đóng lại.

Đúng lúc này, cửa mở ra, người đàn ông vừa rồi cảm thấy có chút suy nhượt đặt thức ăn ở cửa liền rời đi.

“Nếu bọn họ đều nhe vậy, thuốc của chúng ta căn bản không có hiệu quả.” Thượng Quan Diệp có chút thật vọng nói. May có 2 người trúng độc. Trương Đình Đình cười nói: “Ăn nhanh đi! Đừng bị đói. Dì có cách khiến bọn họ tiến vào.”

“Thật sao?” Thượng Quan Diệp cười ha ha nhìn Trương Đình Đình, sau đó cầm lấy thức ăn lên.

Đến giờ cơm tối, chỗ khác Tiền Tiểu Mễ đã sớm về đến nhà, Thượng Quan Sở cũng vừa vào đến địa phận thủ đô.

Thượng Quan Sở không biết Hàn Phỉ Phỉ sẽ làm gì với anh, nhưng anh biết, cũng không phải là chuyện tốt gì. Chẳng qua tất cả đã có Lãnh Thân âm thầm sắp xếp, anh cũng yên tâm không ít. Anh không muốn gặp chuyện không may, anh còn phải khỏe mạnh ở bên cạnh Thanh Linh cùng con trai, anh muốn bọn họ hạnh phúc.

Máy bay vừa đáp xuống, điện thoại Thượng Quan Sở vang lên, giọng nói Hàn Phỉ Phỉ vang lên trong điện thoại, “Thượng Quan Sở, bây giờ anh đến tầng 18 khách sạn Vạn Hào. 20 phút nữa không đến, tôi sẽ sai người động thủ.” Hàn Phỉ Phỉ nói xong liền cắt đứt điện thoại.

Thượng Quan Sở nhíu mày, sau đó ra khỏi sân bay ngồi lên xe taxi đến khách sạn Vạn Hào Hàn Phỉ Phỉ nói. Mà lúc này, người Lãnh Thần an bài cũng âm thầm bảo vệ Thượng Quan Sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.