Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 52: Dưới chân thiên tử




Bên kia, Quan Niệm Nhã bị hai cô gái kéo vào một bụi cỏ, phịch một tiếng, nặng nề ngã xuống trên cỏ, Quan Niệm Nhã có chút tức giận, “Các ngươi rốt cuộc là ai chứ?! Dám càn rỡ như vậy ngay trước mặt Hoàng thượng?!”

Tần Khê nhàn nhã bước ra, đứng trước mặt Quan Niệm Nhã, hơi mỉm cười, “Quan tiểu thư, lâu rồi không gặp ~”

“Ngọc Khê vương gia?” Quan Niệm Nhã lại nhìn hai người bên cạnh Tần Khê,”Vậy, hai vị này là?”

“Xin chào, tiểu nữ tử chính là người xinh đẹp như hoa, người gặp người thích, tài trí song toàn, danh xưng Hương Nại Nhi của Thiên Sứ các ~”

“Hương Nại Nhi, em chẳng có nguyên tắc gì cả, danh hiệu sao lại đổi nữa rồi?” Tần Khê nghe vậy nhỏ giọng khinh bỉ một phen, Hương Nại Nhi lập tức trừng mắt, “Hiếm hoi lắm em mới được giới thiệu danh hiệu một lần, ai mà nhớ được danh hiệu trước là gì chứ? Chẳng lẽ bắt em lật lại mấy chục chương trước để tìm chắc?”

Quan Niệm Nhã nhìn Hương Nại Nhi, gương mặt đã phục hồi lại vẻ trấn định, quan sát người trước mặt, thầm nghĩ, thì ra nàng ta chính là Vương phi chưa cưới của Ngọc Khê vương, quả nhiên giống hệt như lời đồn, tùy ý phóng khoáng, không có tí quy củ nào, hơn nữa còn hay thích đấu võ mồm với Ngọc Khê vương.

Vậy thì người bên cạnh, chắc là Ân Ngôn tiến cung thăm thú ngày hôm qua đúng không?

Bọn họ cứ kéo mình đi thẳng trước mặt Hoàng thượng như vậy mà Hoàng thượng hình như cũng chẳng có ý kiến gì, chẳng lẽ, Hoàng thượng thực sự tin cậy Ngọc Khê vương này đến thế? Hay là, bởi vì đó là huynh trưởng của Hoàng hậu trước, vì sủng ái Hoàng hậu, cho nên, Ngọc Khê vương cũng được sủng ái theo?

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Hương Nại Nhi và Ân Ngôn mỗi người một bên, kéo nàng đến dưới một cái cây.

An Quế từ đầu kia thở hổn hển chạy tới, cầm trên tay một sợi dây, hỏi, “Vương gia, dây có rồi, làm gì đây?”

“Trói nàng ta lại.” Tần Khê cười cười chỉ chỉ Quan Niệm Nhã, An Quế lập tức trợn tròn mắt, tràn ngập vẻ khó tin, “Dạ?!”

Quan Niệm Nhã thấy mấy người này không phải đang nói giỡn, lập tức bắt đầu giãy dụa, nàng vốn luyện qua chút võ nghệ, sức lực đương nhiên hơn Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, nhanh chóng thoát khỏi hai người, Quan Niệm Nhã vội nhấc chân chạy, Tần Khê thấy vậy, cầm lấy sợi dây trong tay An Quế, dùng khinh công nhảy lên, chặn trước mặt Quan Niệm Nhã, Quan Niệm Nhã hơi hoảng, động thủ với hắn, ánh mắt Tần Khê thoáng chốc lóe lên, ánh mắt chợt ngưng trọng, khiến cho Quan Niệm Nhã thầm kêu không ổn.

Giây tiếp theo, Tần Khê đã quăng sợi dây trong tay ra, hai ba cái đã trói được Quan Niệm Nhã lại, thấp giọng nói, “Ngươi còn biết cả võ công?”

“Cha ta là Quan Phó tướng quân, ta biết chút võ công thì có gì lạ!” Quan Niệm Nhã bật lại Tần Khê, “Ngươi đối xử với ta như vậy, dù Hoàng thượng không làm gì ngươi, nhưng Thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ dàng.”

“À ~ Ngươi nói Thái hậu nương nương ấy hả ~ bà ấy thích nghe ta ca hát nhất đấy, sinh nhật của Thái hậu năm nào cũng do ta tổ chức, ngươi không biết hả?” Hương Nại Nhi cười gian kéo Quan Niệm Nhã đã bị Tần Khê trói chặt qua, kéo thẳng nàng đến bên cạnh cái cây.

Ân Ngôn chạy tới, giọng nói tràn ngập lo lắng, “Hương Nại Nhi, chúng ta làm vậy thực sự không thành vấn đề sao? Cô ta không phải là tú nữ à?”

Hương Nại Nhi nghe giọng nói lo lắng trùng trùng kia của Ân Ngôn, liếc mắt, “Cậu làm ơn đừng có dùng cái bộ mặt hưng phấn không chịu được như thế lúc nói mấy câu kiểu này, còn nữa, tay không cần phải chịu khó siết dây trói của cô ta chặt như vậy ~”

Ân Ngôn nghe vậy, rất nghiêm túc nhìn Hương Nại Nhi, tay càng trói chặt hơn, “Cái này thì không được, là mình lo cô ta chạy đi tìm người khác nên mới trói chặt vậy mà!”

Hương Nại Nhi cùng Tần Khê đều toát mồ hôi, ba người động thủ, cột Quan Niệm Nhã vào cái cây.

An Quế cùng Lạc Nhạn mở to mắt nhìn ba người bận bịu, lại nhìn Quan Niệm Nhã, cặp mắt to liều mạng nhìn chằm chằm ba người, ngoài miệng vẫn không chịu xin tha lấy một câu.

“Ta chẳng qua là tới xem náo nhiệt thôi, đứng có nhận ra ta.” Lạc Nhạn cầm khăn tay che mặt mình, Hương Nại Nhi giật giật khóe miệng, “Lạc Nhạn, nàng đã nhận ra ngươi là ai rồi, bây giờ che lại thì ích gì?”

Sự thật chứng minh, gần gũi lâu với đám Hương Nại Nhi, Lạc Nhạn cũng biến thành ngu ngốc trong ngu ngốc rồi.

Quan Niệm Nhã bị trói vào cây, buông tha không giãy dụa nữa, chỉ nhìn chằm chằm mấy người, “Các ngươi trói ta vào đây rốt cuộc muốn làm gì hả?! Đừng quên đây là Hoàng cung!”

“Hà hà~ chẳng qua là hàn huyên tán gẫu với ngươi thôi mà~” Hương Nại Nhi cười hì hì ghé qua, “Vẫn nghe nói cô tú nữ cuối cùng trong cung này giỏi cỡ nào, hôm nay cuối cùng cũng gặp được, chúng ta có thể tán gẫu tử tế một chút mà ~”

“Ai muốn tán gẫu với các ngươi~”

“Đừng nói vậy chứ ~” Ân Ngôn ghé qua, cười đến cực kì vô tội, “Nói cho ngươi nha, quấy rầy người ta hẹn hò là hành vi chẳng hay ho gì đâu. Hương Diệp là của Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn là của Hương Diệp, cho nên ngươi sớm quay đầu thì hơn, nên làm gì thì làm đi.”

Ân Ngôn nói vậy, căn bản đã quên chuyện cả đám lúc nãy vẫn rình mò ở Ngự hoa viên.

Tần khê cũng bu lại theo, cười đến có chút âm hiểm, “Đúng vậy, quấy rầy người ta hẹn hò là không tốt nha~ ngươi phải quay lại trường học để đào tạo lại thôi, có điều xét thấy quá trình sẽ có nhiều hạn chế, cứ để cho Hương Nại Nhi mở mang cho ngươi đi.”

Tần Khê lùi lại, Hương Nại Nhi liền bước lên, cười hà hà, tròng mắt âm u, “Nói đến mở mang, ta rất giỏi đấy, mọi người đều nói, ta là thiên sứ Hương Nại Nhi mà~” Hương Nại Nhi nói láo không thèm đỏ mặt, “Thật ra thì hai người bọn họ mất hơn ba năm mà vẫn chưa chính hiệu, không giống ta với Tần Khê, sớm đã là hàng hiệu, chuyển chính thức cũng không dễ dàng đâu, mà ngươi đừng có náo loạn, con người của Hương Diệp có chút cố chấp, nhưng mà biết làm sao, cô ấy là chị em tốt của bọn ta, không thể để mặc ngươi bắt nạt được.”

“Gì mà bắt nạt?! Rõ ràng là mấy người các ngươi liên hiệp bắt nạt ta!” Quan Niệm Nhã cảm thấy lời buộc tội của bọn họ đúng là cố tình gây sự, nàng náo loạn lúc nào? Rõ ràng nàng còn chưa kịp náo loạn!

“Chậc chậc, thế là không được.” Hương Nại Nhi phe phẩy ngón tay, đột nhiên áp sát vào mặt Quan Niệm Nhã, giọng uy hiếp, “Ngươi muốn thử mùi vị của Thập đại khổ hình Mãn Thanh sao?”

Quan Niệm Nhã nhất thời nuốt một ngụm nước bọt, bên ngoài đồn là, cho dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội bà chủ Hương Nại Nhi của Thiên Sứ các, nàng sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là rợn cả tóc gáy!

“Ngươi không biết Thập đại khổ hình Mãn Thanh là gì? Không sao, để ta giảng giải tỉ mỉ cho ngươi nhé.”

“Trước tiên nói một chút về kẹp ngón tay đi, ta trịnh trọng đề cử, đây chính là thứ tốt nhá, nếu như ngươi muốn thử thế nào là huyết nhục mơ hồ, xương mười ngón đều bị đinh nhỏ găm vào, ôi chao, vừa mới ngọ nguậy một cái, tiếng cái đinh nhỏ kia cắm vào xương….”

“Ọe ~” Ân Ngôn người run lẩy bẩy, bàn tay thấy ẩn ẩn đau, vội vàng kéo Hương Nại Nhi lại, thét chói tai, “Cậu đừng nói nữa!!”

“Không thích kẹp ngón tay cũng không sao, Hương Nại Nhi xin đề cử Trích máu bé nhỏ, chỉ cần đặt nó ở bất kỳ chỗ nào trên người ngươi, nó cũng có thể gặm nát thịt ngươi mà vào, giống như là gặm thịt heo ấy, máu bắn ra nha, ôi chao, cứ gọi là hoành tráng! Gặm thịt xong, còn dư lại xương nhá…”

“Ọe ~” An Quế và Lạc Nhạn hai người chạy qua một bên nôn khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.