Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 45: Trái ôm phải ấp




Hắn cần phải cẩn cẩn thận thận bước đi từng bước một, vừa phải đảm bảo cho Tiểu Dưa Hấu phải vui vẻ qua hết mấy ngày nghỉ lễ này, đồng thời cũng phải cam đoan sự an toàn tuyệt đối của cô bé nữa.

Bị Trâu Úc thống khoái cùng với rõ ràng quẳng cho một chữ ‘Cút’ lạnh lùng, hắn đã biết người mẹ trẻ kia chính là bởi vì cái gã ‘chó đốm’ gián điệp Phiến Quân chạy đến cổng Đại viện Tây Sơn mà vô cùng phẫn nộ, tự nhiên cũng không dám gọi điện thoại một lần nữa cho cô ta. Hứa Nhạc nghĩ muốn đem cô bé Tiểu Dưa Hấu kia chạy đi đùa giỡn vui vẻ, lại còn phải an toàn thanh tình, đồng thời không có bất cứ nguy hiểm và quấy rầy gì... Hắn thật sự trong giới thượng tầng xã hội Liên Bang này có nơi nào đáp ứng được những yêu cầu này. Có thể Lâm Viên cùng với Lưu Phong Pha có thể đáp ứng được, nhưng mà những nơi phức tạp như thế, làm sao thích hợp cho một cô bé con đến chơi đùa chứ?

Đột nhiên hắn nghĩ đến cú điện thoại ngày hôm qua... Hắn chợt nghĩ đến Lợi Hiếu Thông, vị công tử thế hệ thứ hai của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, bề ngoài thì âm hàn lạnh lẽo, thế nhưng trên thực tế lại có thể kết giao được. Hắn phát hiện kẻ này cũng là một đối tượng có khả năng thỉnh cầu ý kiến được. Dù sao trước khi kỳ nghỉ lễ này kết thúc, hắn cũng cần phải gặp mặt đối phương một lần.

- Nơi để chơi đùa à? Không thành vấn đề. Hồ bơi không gian ba chiều, những phương tiện trò chơi cao cấp nơi này đều có cả.

Thanh âm khàn khàn nhàn nhạt của Lợi Thất Thiếu gia từ trong điện thoại di động truyền ra.

- Vậy thì tốt. Nơi đó có sạch sẽ không?

- Những nơi mà chúng ta chơi đùa làm thế nào có thể không sạch sẽ cơ chứ?

Lợi Thất Thiếu Gia có chút tức giận khiển trách.

Hứa Nhạc còn thật sự nghiêm túc nói thêm một câu nữa:

- Là để cho một cô bé chơi đùa đó nhe.

Bên kia đầu dây điện thoại, Lợi Hiếu Thông rõ ràng tạm dừng một chút rồi mới trả lời:

- Yên tâm đi, không thành vấn đề đâu.

Trong một căn biệt thự giả cổ tại Thanh Đằng Viên, Lợi Hiếu Thông buông chiếc điện thoại xuống. Trên khuôn mặt bình tĩnh của hắn, vẻ âm lệ ngoan độc ngày xưa đã phai nhạt đi rất nhiều, nhưng lại có thêm mấy tia cảm xúc phức tạp nhàn nhạt, khẽ hạ thấp thanh âm trào phúng nói:

- Nhỏ như thế nào mới tính là một cô bé con chứ?

Tằng Ca vẫn như trước giống như là một thanh súng đã được nhồi đầy thuốc nổ, trầm mặc đứng ở trước cửa căn phòng. Hắn hiểu rõ ràng là Thất thiếu gia cũng không phải là đang hỏi mình về vấn đề này. Hắn chỉ lẳng lặng bước ra ngoài, chuẩn bị an bày cho cuộc gặp mặt vào ngày mai.

- Quan hệ với người dưới 18 tuổi khẳng định là chuyện phạm pháp...

Lợi Thất Thiếu Gia thoáng lẩm bẩm một chút, sau đó cặp mày khẽ nhíu lại một chút:

- Nói thế nào cũng thấy không thích hợp cho lắm. Hứa Nhạc như thế nào đột nhiên lại trở nên cầm thú như thế?

oOo

Nơi an bày chơi đùa chính là một cái công viên theo chủ đề. Còn về chủ đề gì thì Hứa Nhạc cũng không biết rõ ràng lắm.

Hứa Nhạc đích thân lái chiếc ô tô màu đen, một đường xuyên thẳng lên vách núi, chạy dọc giữa sườn núi. Nhìn thấy những vòng đu quay cao chọc trời cùng với những tháp vui chơi cao ở xa xa, cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì hơn bình thường. Nhưng còn cô bé Chung Yên Hoa ở bên cạnh thì vô cùng hứng thú, cặp mắt híp lại, đối với những phong cảnh nhìn thấy bên ngoài cửa sổ xe kia cảm thấy nôn nóng vô cùng. Dù sao cũng là một cô bé con, nhìn thấy những hàng hoa hướng dương trải dài dọc theo hai con đường bên cạnh công viên chủ đề, liền cảm thấy vui sướng vô cùng.

Lý Duy ngồi ở hàng ghế phía sau, ngủ gà ngủ gật. Thi công tử hôm nay cũng không có đi theo, mà ở lại căn nhà trọ Vọng Đô đánh một giấc sảng khoái. Vị nam nhân xinh đẹp như đóa hoa anh đào này ngày hôm qua lăn lộn chơi bời một trận ở trước cửa Đại viện Tây Sơn, vốn đã vô cùng mệt mỏi, tự nhiên không muốn gia nhập vào cái đội ngũ kỳ quái này, tạo thành tình huống ba gã nam nhân trưởng thành dẫn theo một cô bé con đi chơi công viên trò chơi.

Dựa theo dấu hiệu bản đồ đánh dấu trên hệ thống rada mà Lợi Thất thiếu gia chuyển đến, Hứa Nhạc lái chiếc ô tô màu đen lái một vòng quanh đường quốc lộ trên sườn núi, trước mặt trở nên sáng sủa hơn một chút. Công viên trò chơi vô cùng náo nhiệt kia lúc này bị ngọn núi che khuất lại, bên phía đối diện sườn núi bị che phủ bởi một tầng sương mù. Bên trong mây mù mơ hồ có thể nhìn thấy một cái trang viên lớn. Một mảnh rừng lớn phía sau tòa trang viên vừa lúc bao phủ cái trang viên này bên trong, tạo thành giống như là một cái sơn cốc lớn. Diện tích của cái trang viên này thật sự là lớn đến mức khiến cho kẻ khác nhìn thấy cũng phải giật mình.

Càng khiến cho ba người trong chiếc xe cảm thấy kinh ngạc chính là, phía bên phải của trang viên, trên một cái vách đá đen lớn có một đạo đường cong làm bằng kim loại sáng bóng, lóe sáng trong ánh mặt trời. Khi nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra hóa ra nơi đó chính là một cái thang máy lộ thiên, cao đến hàng cây số. Nhìn theo phương hướng là trực tiếp đi thẳng về phía khu vực trò chơi lớn ở phía trên. Loại thiết kế khí thế lớn như thế này, cũng không thể nói là chơi sang, mà càng phải nói là hào hoa xa xỉ vô song.

Ở phía cổng của trang viên, sau khi thông qua hệ thống kiểm tra thân phận công dân, chạy thêm một đoạn nữa, là một đám nhân viên công tác mặc lễ phục màu đen, cực kỳ cung kính cúi đầu chào hỏi. Ngồi trên chiếc xe điện đặc chế trong trang viên, dưới sự dẫn đường của đám nhân viên trên hai chiếc xe quân dụng màu xanh lục lúc nào cũng chạy sau chiếc xe ô tô màu đen, chạy vòng vòng mấy vòng trong sơn cốc không bao lâu, xuyên qua hai cánh cửa đá lớn đặc biệt bố trí ở phía trước, liền đến được mục tiêu cần đến.

Sau khi xuống khỏi xe điện, Hứa Nhạc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Chung Yên Hoa, bước thẳng về phía trước. Lý Duy thì thoáng đưa tay chỉnh sơ lại bộ quần áo trên người mình, bước theo sau hai người, mang theo vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm vào những bố trí xung quanh tòa trang viên này, bị khí tức thanh quý ở nơi đây chấn nhiễu, có chút nói không nên lời.

Đám nhân viên công tác sau khi dẫn đoàn người đi đến một phiến cửa lớn liền tự động rời đi. Hứa Nhạc nhìn thấy cánh cửa gỗ lớn thuần túy bằng loại gỗ trầm hương trước mặt mình, nghĩ thầm chi phí kiến tạo một cánh cửa này thôi đại khái cũng đã bằng tiền lương một năm trời của mình rồi. Tuy biết rằng Lợi Hiếu Thông cùng với Tiểu Dưa Hấu bên cạnh mình cũng đủ để xứng với loại phô trương này, hơn nữa hắn mấy năm gần đây cũng đã ra vào không ít nơi cao cấp, thế nhưng cũng không khỏi vẫn như cũ có chút không thích ứng nổi.

Trong nháy mắt mở ra cánh cửa gỗ trầm hương nặng nề kia, trong phòng đột nhiên vang lên một trận tiếng vang ba ba giòn tan.

Hai mắt Hứa Nhạc thoáng nhíu lại, đồng tử mắt hơi hơi co lại, sau đó dãn ra. Trong khoảnh khắc đó hắn liền biết bản thân mình cũng không phải là lâm vào mai phục. Những thanh âm giòn tan này cũng không phải là tiếng súng, mà là hệ thống bắn pháo hoa chào mừng trong phòng. Bởi vì trước mắt hắn lúc này là vô số những mảnh vụn pháo dưới ngọn đèn lóng lánh bên trong, hóa thành vô số những mảnh hoa màu bảy sắc, giống hệt như là thiên nữ tán hoa vậy.

Chương 057: Một đao bất ngờ (Hạ) (2)

Trong sự rơi rụng của những mảnh giấy nhiều màu sắc, trong căn phòng vốn vô cùng im lặng chợt vang lên một đạo thanh âm chỉnh tề.

Tám cô gái vô cùng xinh đẹp, cặp mắt sáng ngời, mi thanh mục tú, khuôn mặt đẹp như tranh vẻ, vẻ mặt ôn nhu thuần khiết, hướng về phía Hứa Nhạc đang mở cánh cửa trầm hương, mỉm cười thật tươi, cúi nhẹ người tủm tỉm nói:

- Xin chào Hứa Nhạc ca ca.

Đúng là một thanh âm nghe chấn động lòng người.

Càng khiến cho ánh mắt của mọi người không thể nào nhắm lại được, giống như được mở rộng tầm mắt, chính là cách ăn mặc vô cùng đáng yêu mà cực kỳ hấp dẫn của các nàng. Bộ váy ngắn bó sát trên thân thể, đem những bộ phận cao vút cùng những đường cong còn pha lẫn chút ngây ngô của những thiếu nữ đang trong giai đoạn trưởng thành hoàn toàn phô bày ra đến mức tận cùng. Bộ váy trên người các nàng có thể nói là ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn, vừa đủ thể hiện ra cái ngã ba rung động lòng người. Phần bên dưới thì rất vừa lúc, xẻ nhẹ ra hai bên, thể hiện rõ ràng hai chân tràn ngập nét thanh xuân cùng với sức sống mãnh liệt, trắng muốt tựa hồ như hai cây dương liễu vừa lột lớp da bên ngoài, lộ rõ phần lõi trắng muốt bên trong.

Tám vị tiểu cô nương này đều là những học viên năm nhất vừa mới thi đỗ vào Học viện Văn Nghệ Liên Bang, ai ai cũng chỉ vừa mới tròn 16 tuổi, cũng chưa bị lây dính quá nhiều những bụi bặm thế tục bên ngoài. Các nàng này bị những tiền tài cùng với tiền đồ sáng lạng không thể kháng cự mà chạy đến nơi này, mang theo một tia thanh thuần thể hiện ra khí tức sa đọa kêu gọi khiến người khác khó có thể kháng cự được.

Thanh thuần, mềm mại, thanh xuân... tất cả hết thảy những thứ này toàn bộ đều tập trung hết trên người của tám cô gái thanh xuân này. Chỉ có đều cũng chính là bởi vì một câu chào vô cùng ôn nhu mềm mại, hơn nữa lại còn cố ý đặc biệt huấn luyện từ trước: ‘Hứa Nhạc ca ca’, khiến cho bất cứ nam nhân nào nghe được những lời nói này, nhìn thấy một màn này, chỉ sợ là đều sẽ cảm giác được một cỗ thanh xuân dào dạt đập mặt mà đến, lay động mê người, khó có thể tự kềm chế được mình.

Lợi Thất Thiếu gia, lúc này đang mặc một bộ vest màu xanh nhạt kiểu cách, mỉm cười ngồi trên salon đối diện cửa ra vào. Trong lòng hắn thầm nghĩ cách bày trí tại Mộc Cốc hôm nay là vô cùng tốt đẹp, những yêu cầu vô cùng cổ quái kia của Hứa Nhạc đã được hắn sắp xếp hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ khiến cho hắn vô cùng hài lòng.

Lý Duy quả thật là vô cùng hài lòng. Hắn đứng ngay sau lưng Hứa Nhạc, há hốc miệng ra nhìn, không thể ngậm lại được, căn bản là không nói nên lời. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Hứa Nhạc hiện tại quả nhiên lăn lộn không khỏi tốt quá sức tưởng tượng, không ngờ chỉ là đi chơi thôi mà cũng kiếm ra được một tiết mục tươi tắn xinh đẹp như thế này. Phải biết rằng ở trước mặt cô bé con kia, hai gã nam nhân bọn hắn cũng phải thể hiện ra chút vẻ đứng đắn nào đó... Nhưng mà... chẳng lẽ tiểu tử ngươi năm đó đã thầm thương trộm nhớ cô nữ sinh nào rồi hay sao?

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào tám cô gái xinh đẹp thanh xuân, đang mỉm cười thản nhiên, giống như là những tiểu tiên nữ từ dưới sông chui lên này, trong lòng đã sớm biến thành một mảnh hồ đồ đến tận cùng. Hắn mơ hồ hiểu được có lẽ là trong cú điện thoại kia, thông tin giữa mình và Lợi Thất Thiếu gia đã có vấn đề gì đó. Hắn khiếp sợ chợt nghĩ đến chuyện Tiểu Dưa Hấu còn đang đứng sau lưng mình, nếu để cho cô bé con tinh nghịch này nhìn thấy một màn trước mặt, cho dù có khờ dại đến mức nào đi chăng nữa, đại khái chắc cũng sẽ hiểu ra được chuyện tình là như thế nào. Tám cô bé tiểu tiên tử mềm mại ướt át trước mắt này, trong nhất thời đã hóa thân thành ba nghìn lưỡi phi đao sắt bén cùng cực, phóng thẳng vào dưới mông của hắn, khiến cho mông hắn đau đến mức không muốn sống nữa.

Chung Yên Hoa tiểu bằng hữu cảm nhận được phía trước có cái gì đó khác thường, tò mò từ phía sau lưng Hứa Nhạc ló đầu ra nhìn. Hứa Nhạc phản ứng nhanh vô cùng, mười tư thế đặc dị mà Phong đại thúc đã huấn luyện từ nhỏ vô cùng nhanh chóng thi triển ra toàn bộ, tay phải giống như khai sơn phá thạch, hất ngang một cái, mạnh mẽ che khuất khuôn mặt của cô bé con tò mò kia lại.

Đang lúc Hứa Nhạc khẩn cấp nháy mắt muốn rớt cả lông mày với Lợi Hiếu Thông, bên cạnh hắn chợt truyền đến thanh âm giật mình thanh thúy mà vô cùng tán thưởng của cô bé con...

-Kinh...

Cô bé con Chung Yên Hoa kiễng mũi chân, cặp mắt linh động đen lay láy nằm ngay bên trên bàn tay xòe ra to lớn của Hứa Nhạc, trừng mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào các thiếu nữ giống như những đóa hoa sen mơn mởn trước đó không xa.

oOo

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, Hứa Nhạc phải thừa nhận rằng cái Hội sở mà Lợi Hiếu Thông an bày này quả thật là sạch sẽ, có thể chơi đùa được, cũng không phải là cái địa phương chuyên môn làm những loại hoạt động ‘người lớn’ kia. Theo cái thang máy lộ thiên lớn từ trên vách núi đi xuống, có vô số địa điểm mà một cô bé con bình thường có thể chơi đùa được. Chỉ là chung quy trước mặt Tiểu Dưa Hấu đã từng một lần xuất hiện cảnh thất thố rồi. Mỗi khi nghĩ đến tám cô gái ăn mặc như những tiểu tiên nữ từ dưới sông chui lên, gọi một tiếng ôn nhu ‘Hứa Nhạc ca ca’, cùng với thanh âm thốt lên tràn ngập sự ngạc nhiên cùng với vẻ mặt không tin nổi của cô bé, sự hứng khởi trong lòng hắn cũng giảm bớt xuống một chút.

- Sao cậu không chịu nói rõ ràng một chút trong điện thoại cơ chứ?

Lợi Thất Thiếu gia vẻ mặt có chút âm trầm cùng với trào phúng hỏi Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc tức giận phẫn uất nói:

- Tôi còn nói chưa rõ ràng nữa hay sao? Chỉ có đám công tử con cháu thế gia biến thái như các người tâm tư mới lúc nào cùng cực kỳ phức tạp như thế. Nhìn mấy cô bé con mà anh tìm đến đây mà xem, chỉ sợ có mấy cô bé còn chưa đầy mười bốn tuổi kia đấy.

Lợi Hiếu Thông mở cái hộp thuốc lá thơm trên bàn trước mặt, đưa cho Hứa Nhạc cùng với Lý Duy đang ngồi bên cạnh Hứa Nhạc mỗi người một điếu:

- Thôi không nói đến chuyện này nữa. Cũng may là trong Mộc Cốc này quả thật cũng rất sạch sẽ, cũng không có ngoại nhân nào đến đây. Bình thường đều là các thành viên của các gia tộc quen biết cả, cùng với người nhà của bọn họ thường đến đây để nghỉ phép.

Lợi Hiếu Thông quả thật cũng không biết Lý Duy, chỉ là nhìn vào thủ pháp đốt điếu thuốc lá thơm cùng với những chi tiết nhỏ nhặt khác, có thể nhìn ra gã thanh niên này chắc hẳn là thuộc về nhóm người tầng lớp dưới đáy của xã hội Liên Bang. Nhưng mà hắn cùng biết rõ ràng Hứa Nhạc trong cả Liên Bang này cũng không có quá nhiều bằng hữu, gã thanh niên tên Lý Duy này nếu như đã được Hứa Nhạc thật sự giới thiệu là bằng hữu của mình, tự nhiên cũng không thể quá mức xem thường được.

- Mộc Cốc? Từ sau khi tiến vào nơi này, cứ mãi cảm thấy phong cách ở nơi này có chỗ gì đó quen mắt.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, liếc nhìn những thiết kế thanh quý trong căn phòng này, cặp mắt khẽ nheo lại, thầm nghĩ muốn phân biệt xem những bức họa treo trong này là thật hay giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.