Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 4: Đại thế thiên hạ




Quả trứng vô danh này, trên vỏ trứng lại tản mát ra quang mang lam sắc, cũng không hiểu là tại sao lại xuất hiện ở đây.

Diệp Vân và Tô Linh hai mặt nhìn nhau. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ được là, ở trong tán cây rậm rạp này lại có một quả trứng.

Diệp Vân nhíu mày, đưa tay đặt lên quả trứng phát ra lam quang này, trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy một lực phản chấn giống như có trăm ngàn mũi kim đâm vào lòng bàn tay hắn, vô cùng đau đớn.

Sắc mặt Diệp Vân đại biến. Quả trứng màu lam này qua thực quá quỷ dị, mà số châm này cũng không phải là tạo ra đau đớn bình thường, mà là đau nhức này chính là đâm thẳng tới linh hồn. Cảm giác đau đớn này gần như không thể dùng lời mà diễn tả được.

Quỷ dị, mỗi một vật trong đây thật sự đều quá quỷ dị.

“Sao vậy? Tô Linh thấy đầu Diệp Vân đổ mồ hôi lanh thì đôi mi thanh tú cau lại, thấp giọng hỏi.

“Cẩn thận một chút, quả trứng này có chút cổ quái. Ta vừa mới đụng vào nó thì liền có một lực phản chấn đâm thẳng tới linh hồn, vô cùng đau đớn.” Diệp Vân lắc đầu, mang vẻ sợ hãi trả lời.

Tô Linh kinh ngạc, nói: “Ngươi nói nó sao?”

Chỉ thấy hai tay nàng ta đang nâng quả trứng lên, chìa ra cho Diệp Vân.

Diệp Vân trợn mắt há mồm nhìn nàng. Quả trứng màu lam kia cứ như vậy được Tô Linh đặt trong tay, mà nàng ta cũng không có bất cứ cảm giác đau đớn nào, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ quả trứng màu lam này lại có linh trí, tự động chọn chủ?

“Cũng không có lực phản chấn như ngươi nói a.” Tô Linh hai tay nâng quả trứng, vẻ mặt kinh ngạc.

Diệp Vân nhíu mày, đưa tay sờ nhẹ lên quả trứng thì trong khoảnh khắc, cảm giác như ngàn mũi châm lại một lần nữa truyền đến, khiến cho linh hồn hắn run sợ.

“Thật sự là kỳ quái, tại sao ngươi cầm quả trứng này lại không có việc gì là sao?” Diệp Vân mang vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ lắc đầu.

“Quả trứng này mang cho ta một cảm giác thân thiết, giống như nó là thuộc về ta vậy. Mặc kệ, cứ thu lại rồi nói sau.” Tô Linh tự nhiên cười nói, nhìn quả trứng một chút rồi thu vào trong thủ vật trạc.

Quả trứng vừa được thu lại thì tán cây cực lớn này giống như lập tức mất đinh sinh cơ. Cành lá xanh um tươi tốt lúc này chậm rãi khô héo, sau đó, từng cơn gió nhẹ thổi qua thì liền rơi xuống từng mảnh.

Ánh mắt Diệp Vân híp lại, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Xem ra quả trứng này tuyệt đối không phải phàm vật, tại sao lại có thể xuất hiện ở tầng thứ nhất?

Đột nhiên, trong lòng Diệp Vân có một ý nghĩ mãnh liệt là trong Hoa Vận bí tàng này, chẳng lẽ là có rất nhiều tầng, càng tiến vào sâu thì bảo vật càng trân quý? Thật sự là như vậy?

“Chẳng lẽ bảo vật này lại có được linh trí?” Diệp Vân cảm khái nói.

Tô Linh khẽ giật mình, thật sự nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Nghe được Diệp Vân nói như thế thì trên khuôn mặt xinh xắn liền hiện lên vẻ mừng rỡ.

Nàng và Diệp Vân bất đồng, từ nhỏ đã đọc rất nhiều loại sách, từ việc nàng ta có thể phá giải trận pháp không gian là có thể nhìn ra được. Bảo vật có đươc linh trí, rồi tự động nhận chủ, trong những ghi chép của Thiên Kiếm Tông cũng có không ít, đều có điểm chung là tất cả đã vượt qua tồn tại yêu thú.

Chỉ có yêu thú sau khi tu luyện đến cửu cấp đỉnh phong, vượt qua đại kiếp nạn thì mới bắt đầu khai mở linh trí, trở thành linh thú. Mà những loại linh thú này, linh trí cũng chỉ là sơ khai mà thôi, tất cả hành động vẫn chưa thoát khỏi bản năng. Nếu như loại đã biết tự chọn chủ thì hiển nhiên là phẩm giai của nó tương đối cao, linh trí phát triển tựa hồ không thua kém bao nhiêu so với nhân loại.

Trên khuôn mặt non nớt của Tô Linh hiện lên vẻ kích động, nếu như không có Diệp Vân nhắc nhở thì nàng cũng không nghĩ đến vấn đề mấu chốt đó. Một đầu linh thú đã mở ra linh trí, nếu như có thể ấp nở thì sẽ có thêm một trợ thủ như thế nào? Nàng cũng không dám tưởng tượng nữa.

“Diệp Vân, đây thật sự là tầng thứ nhất thôi sao? Chúng ta nhất định phải được cửa ra, không, tìm được lối vào tầng thứ hai. Phía dưới khẳng định còn có bảo vật tốt hơn đang chờ chúng ta.” Tô Linh vô cùng kích động, kéo tay Diệp Vân, không chút nào phát hiện ra khoảng cách giữa hai người đã rất sát nhau, thiếu chút nữa thì gần như đang ôm nhau vậy.

“Quả trứng này sau khi mang về, ta nhất định phải ấp nở nó, thật sự là mong chờ a. Thật không biết là loại linh thú gì nữa.” Tô Linh nâng quả trứng trong lòng bàn tay lên, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong và hưng phấn.

Diệp Vân nhìn nàng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng nói: “ĐÚng rồi, ngươi có biết một người tên là Mộ Dung Vô Ngân không? Hắn hình như cũng có một đầu linh thú, nhưng cũng không phải là đồng bạn, mà lại là tọa kỵ của hắn, ta nhớ là một đầu đại điểu ngũ sắc thì phải.”

“Mộ Dung Vô Ngân? Làm sao mà ngươi biết được tên yêu nghiệt đó của Mộ Dung gia? Con đại điểu kia cũng không phải là linh thú gì, mà là yêu thú cửu giai đỉnh phong, độ thiên kiếp thất bại nhưng cũng không bị hình thần câu diệt, sau đó bị Mô Dung Vô Tình rút ra linh hồn luyện hóa, rồi cho Mộ Dung Vô Ngân.” Tô Linh khẽ giật mình, nàng cũng không nghĩ là Diệp Vân lại có thể biết đến Mộ Dung Vô Ngân, trầm ngâm một chút rồi nói.

Tô Linh nghiêng nghiêng cái đầu, nói: “Thật ra ta cũng chỉ mới gặp hắn có một lần, cao cao tại thượng, giống như không coi ai vào mắt cả.”

“Hắn có tu vi gì?”

Tô Linh lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, nghe nói tu vi của hắn năm năm trước đã trùng kích Trúc Cơ Cảnh, khi đó mới hai mươi tuổi mà thôi. Cha ta nói, Thiên Kiếm Tông ba nghìn năm nay, Mô Dung Vô Tình có thể nói là đệ nhất thiên tài, ngày sau tất nhiên sẽ trở thành Kim Đan cảnh, thậm chí cao hơn, đạt đến Nguyên Anh.

“Hai mươi tuổi mà đã trùng kích thành công Trúc Cơ?” Sắc mặt Diệp Vân tràn đầy vẻ khó tin. Hắn năm nay mười sáu tuổi, vẫn ở Luyện Thể lục trọng Thông Khiếu Cảnh, khoảnh cách tới Luyện Khí còn một khoảng quá xa. Vậy mà tên Mộ Dung Vô Tình này, hai mươi tuổi mà đã ở Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, trùng kích thành công Trúc Cơ, hoàn toàn đã phá vỡ nhận thức của Diệp Vân.

“Không sai, toàn bộ Thiên Kiếm Tông đều muốn bồi dưỡng hắn để trở thành chưởng môn kế nhiệm. Nếu như có thể thành tựu Nguyên Anh, như vậy Thiên Kiếm Tông cũng không phải ở lại Tấn quốc nữa.” Tô Linh gật đầu, nàng ta mười bốn tuổi đã đạt đến Luyện Thể Cảnh đỉnh phong, cũng xem là thiên tài hiếm thấy, nhưng so sánh với Mộ Dung Vô Tình thì vẫn kém quá xa.

Diệp Vân nhíu mày, ánh mắt xuyên thấu qua những tán cây tàn lụi, trong lòng như đang nổi sóng. Mấy câu nói của Tô Linh khiến hắn thu được rất nhiều tin tức.

Đầu tiên, Tô Linh nói, Mô Dung Vô Tình chính là đệ nhất thiên tài của Thiên Kiếm Tông ba nghìn năm nay mới xuất hiện, năm năm trước đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh. Tiếp đó là việc, phía trên Kim Đan còn có cảnh giới khác, chính là Nguyên Anh Cảnh. Thứ ba, Mộ Dung Vô Tình đã trở thành chưởng môn kế nhiệm của Thiên Kiếm Tông, như vậy một khi mình chính thức đột phá đến Luyện Khí Cảnh, đạt được tu cách khảo hạch đệ tử nội môn. Nếu gặp lại Mô Dung Vô Ngân, có nên tạo mối quan hệ với Mộ Dung gia, khiến cho việc tu luyện sau này không còn lo lắng về việc thiếu tài nguyên nữa?

“Không nên nghĩ á…, loại người như Mô Dung Vô Tình, nghe nói là chỉ biết đến tu luyện, còn những chuyện khác thì hắn hoàn toàn mặc kệ. Ai dám quấy rầy hắn tu luyện chính là tội lớn, mặc dù là trưởng lão cũng bị quát tháo, mà đệ tử bình thường thì đều bị hắn đánh cho trọng thương.” Tô Linh thấy Diệp Vân ngây người, thò tay chọc vào eo hắn.

“Không hiểu đối nhân xử thế, không thông tình đạt lý như vậy thì sao có thể làm chưởng môn được đây?” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng hỏi.

“Ta làm sao mà biết được?” Tô Linh lườm hắn một cái, sau đó lôi hắn đi về phía dưới.

Khóe miệng Diệp Vân lộ ra một nụ cười vui vẻ, cảm thụ được bàn tay mềm mại trắng nõn của nữ hài này nắm lấy tay mình, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một chút tình cảm khác thường.

Tô Linh đã nhận được một quả trứng màu lam, bên trong là một đầu linh thú, mà Diệp Vân lấy được một đạo ánh sáng lôi điện màu tím. Mặc dù hiện tại chỉ là tẩy luyện kinh mạch rồi tăng cường nhục thể của hắn, nhưng mà trong lòng của Diệp Vân biết rõ, lợi ích của đạo lôi điện này, về sau mới hiện ra rõ hơn.

Ánh mắt nhìn quan, đám người Dư Minh Hồng và Khúc Nhất Bình đều có thần thái khác nhau, có người đã lấy được bảo vật, mà có người vẫn đang cau mày phá cấm.

“Diệp sư huynh, Tô Linh sư tỷ.” Dư Minh Hồng thấy hai người đi tới thì chạy vội đến.

“Dư sư đệ, xem ra ngươi đã đạt được bảo vật rồi.” Diệp Vân gật đầu, cười nói.

Dư Minh Hồng gật đầu, vẻ mặt hưng phấn, ánh sáng trong tay hắn lóe lên, chỉ thấy xuất hiện một đồ vật có hình dáng mai rùa, phát ra màn sáng màu ngăm đen nhàn nhạt.

“Đây là cái gì?” Diệp Vân tò mò hỏi.

“Tiểu Huyền Vũ Thuẫn? Cái này là bảo bối phòng ngự tốt nhất trong hàng ngũ linh khí hạ phẩm.” Tô Linh khẽ giật mình, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.

Diệp Vân nhìn chiếc Tiểu Huyền Vũ Thuẫn này, trong lòng cũng khiếp sợ.Có thể ngăn cản được hai lần công kích của người có tu vi dưới Luyện Khí tam trọng, linh khí phòng ngự như vậy đúng thật là hiếm thấy. Mà Dư Minh Hồng lại là người lấy thủ bù công, đạt được linh khí này, có thể nói là vô cùng thích hợp, càng hợp thì càng tăng thêm sức mạnh.

Mà Đoàn THần Phong lại lấy được một kiện Tụ Linh Ngọc, có thể khiến cho tốc độ hấp thu linh khí của hắn tăng lên gấp đôi. Trong lòng Diệp Vân đã rõ ràng, đừng nhìn linh khí của hắn tầng tầng lớp lớp, nhưng mà sự lợi hại chính thức của hắn chính là tu vi. Gia hỏa này một mực ẩn nấp tu vi, kỳ thật hắn đã sớm tu luyện đến Thông Khiếu Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Ngộ Khí Cảnh, tộc độ tu luyện cực nhanh, hiện tại lại đoạt được Tụ Linh Ngọc thì càng như hổ mọc thêm cánh.

Đột nhiên, lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong lòng mơ hồ sinh ra một tia hoảng sợ.

Bảo vật trong tầng thứ nhất này, giống như mỗi một món đều giành cho một người, đều là thứ thích hợp nhất cho người đó, là bảo vật cần nhất, dường như là có người khác điều khiển trước vậy.

Chẳng lẽ vị tu sĩ Kim Đan này vẫn còn sống? Hay là trong khu mộ địa này còn có hậu nhân của hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.