Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 37: Quay giáo một kích




"Lôi bạo! Thật sự là lôi bạo!"

"Mà lôi bạo trong luyện lôi vực hình như quá mạnh mẽ, phạm vi ảnh hưởng tới trên trăm dặm!"

"Mau mau, chúng ta lui lại theo đường cũ đi!"

"Không được, tốc độ lôi bạo quá nhanh, hiện tại rút lui không kịp nữa rồi!"

"Cái gì! ? Vậy bây giờ nên làm gì?"

Võ giả bối rối chưa biết làm sao, ngay cả Túc Không mấy đại tông sư cũng không thể làm gì. Lúc này đối mặt với uy hiếp từ thiên nhiên, ngay cả có cái thế thần thông cũng chưa chắc có thể giữ được tánh mạng.

So sánh ra Vân Phàm cũng tương đối trấn định. Hắn nhìn lôi bạo xa xa, lại nhìn địa hình chung quanh, trong lòng âm thầm quyết định.

"Mọi người mau đi theo ta, mau!"

Vân Phàm đem Tà Thần thu hồi, vội vàng hô lên, sau đó dẫn mọi người tới một gò núi cách đó không xa.

Bởi vì từ nhỏ lớn lên ở thôn trang biên cảnh, cộng thêm lão thôn trưởng thường xuyên kể lại chuyện xưa nơi chiến trường, Vân Phàm thuở nhỏ nghe qua cũng ghi nhớ nhiều chuyện về thiên tai ở chiến trường. Vì vậy hắn nhanh chóng phản ứng, dựa theo phương pháp lão thôn trưởng từng dạy, tìm địa thế tương đối có lợi ẩn núp.

"Sau lưng gò núi, chính là trong chỗ này, mọi người cùng nhau đào hố, tận lực càng sâu càng tốt, chúng ta trốn vào trong đó!"

Nghe Vân Phàm chỉ thị, mọi người còn đang mờ mịt phảng phất tìm được cái cọc cứu mạng, bắt đầu ra sức đào hầm.

Nhưng mặt đất bị lôi đình tẩy luyện trở nên cực kỳ chắc chắn, mọi người phải dùng hết sức mới làm được.

. . .

Sau một hồi, lôi bạo đánh tới, cái hố khổng lồ cũng đã hoàn thành.

"Ong ong!"

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi đình mãnh liệt, gió cuốn cuồng bạo!

Cát bay đá chạy, thiên hôn địa ám.

Cảm nhận được khí lãng uy áp tiến tới gần, mọi người vội vàng nhảy vào trong hố, đem binh khí trong tay cắm xuống đất, sau đó mọi người giữ chặt lấy nhau giữ vững trọng tâm.

Mà Vân Phàm đứng giữa trung tâm để hấp thụ lôi đình.

"Ong ong!"

"Rầm rầm rầm —— "

Cuồng phong đột khởi, cuồng lôi hàng lâm.

Mọi người chỉ cảm thấy trên đầu có lực hút truyền đến, thân thể không tự chủ được bị cuốn lên trên.

"Mọi người ổn định, bị cuốn đi chắc chắn sẽ mất mạng!"

Túc Không vội vã hô to, chúng võ giả cũng hiểu được hậu quả nên ra sức nắm chặt binh khí trong tay, đồng thời giữ chặt người bên cạnh.

"Rầm rầm rầm —— "

Đợi sau khi thân hình ổn định, mọi người còn chưa kịp buông lỏng, lôi đình điện quang như mưa rơi xuống, oanh oanh liệt liệt tràn vào trong hố.

"Chít chít!"

Cùng tâm tình khẩn trương của mọi người so sánh, lôi thiền lại cực kỳ hưng phấn đem kim kén giơ lên giữa bầu trời, vô số lôi đình lao tới đều bị kim kén hút đi.

Kim kén này không biết là bảo bối gì, trên đường đi tới cắn nuốt không biết bao nhiêu lôi đình, nhưng lại không hề biến hóa chút nào.

Mọi người còn đang tò mò, đợt lôi đình thứ hai đã giáng xuống.

"Oanh!"

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi đình càng tụ càng nhiều, nhưng tốc độ hấp thụ của kim kén đã đến cực hạn, lôi đình còn sót lại đi theo thân thể của lôi thiền chảy về phía thân thể Vân Phàm.

"Tư tư tư ~~~ "

Lôi đình nhập thể, Vân Phàm cảm giác da thịt như căng tràn, tựa như sắp bị xé rách, cảm giác đau nhói mãnh liệt kích thích thần kinh của hắn.

Cùng hai lần lôi kiếp khi hắn trúc tiên cơ, luyện thần đan hoàn toàn không giống, lúc đó lôi đình mặc dù rất cuồng bạo, lại tựa như có pháp tắc, cho nên bị hút vào phong linh không gian đã cùng không gian dung hợp đồng hóa, lại còn sinh ra sinh mệnh khí tức.

Mà lần này chính là hủy diệt thuần túy. . . Vô tình, bá đạo, lãnh khốc, căn bản không thể nào điều khiển nổi.

"Vân Phàm tông sư! ?"

Nhìn thấy Vân Phàm cả người tràn ngập lôi quang, tâm thần mọi người căng thẳng, yên lặng cầu nguyện đối phương có thể chịu đựng được, nếu không tất cả mọi người sẽ chết theo.

Nhưng phía sau Vân Phàm đám người hơn trăm dặm, người của Thánh Địa từ từ chạy tới.

. . .

. . .

"Mọi người mau nhìn, phía trước là gì vậy! ?"

Nguyễn Tâm Oánh kinh la, Khương Thừa Tổ đám người không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện dị thường trên bầu trời nơi xa.

"Không tốt! Đó. . . Đó là lôi bạo!"

Nam Cung Tầm phản ứng đầu tiên, nếp nhăn trên mặt nhất thời chen chúc, không thấy nửa điểm huyết sắc.

"Lôi bạo là gì! ?"

Nguyễn Tâm Oánh nghe vậy cảm thấy mịt mờ, mặc dù nàng không biết lôi bạo là gì, nhưng nhìn đến vẻ mặt Tô Vô Kế cùng Tâm Vô Lệ khẽ biến, dự cảm xấu dâng lên đầu.

Khương Thừa Tổ giải thích: "Lôi bạo chính là lôi đình cuồng loạn tạo thành gió lốc, loại này lôi bạo tự nhiên tạo thành này, so với lôi kiếp bình thường còn kinh khủng hơn."

"A! ?"

Nguyễn Tâm Oánh quá sợ hãi, vội mở miệng nói: "Vậy các ngươi còn đứng làm gì! ? Nhanh nhanh chạy đi!"

"Vô dụng thôi, Nguyễn sư muội."

Tô Vô Kế kéo Nguyễn Tâm Oánh còn đang muốn chạy đi , khổ sở cười cười: "Chúng ta hiện tại đang trong phạm vi lôi bạo bao vây, nhìn như rất xa, thực tế rất gần, lôi bạo lưu động tốc độ cực nhanh, có thể không tới trăm tức sẽ tới nơi này."

"Đáng chết!"

Một tiếng chửi nhỏ vang lên, Tiêu Dật Long hổn hển nắm vạt áo Khương Thừa Tổ: "Là ngươi! Đều là lỗi của ngươi, nếu không phải chủ ý của ngươi, quyết tâm tới đây, chúng ta cũng sẽ không gặp phải lôi bạo, sớm biết như thế, ban đầu chúng ta không nên đi theo tới đây, hiện tại Vân Phàm tiểu tặc còn chưa gặp được, chúng ta đã phải chết ở nơi này!"

"Buông tay!"

Khương Thừa Tổ nhíu nhíu mày, lạnh lùng đẩy tay của đối phương ra nói: "Ngươi cũng cũng chỉ có chút tầm nhìn như thế thôi sao, có thể có thành tựu như bây giờ đã là cực hạn rồi ư? Lúc trước ngươi nhận được lợi ích sao không hò hét? Hiện tại gặp chút chuyện đã rụt đầu rụt cổ, ngươi là con chó đầu thai hay sao thế?"

"Cái gì! ? Ngươi dám. . ."

Tiêu Dật Long đang muốn lao tới, Tâm Vô Lệ đã thi triển một đạo kim tiên thần thông rơi vào giữa hai người , đem bọn họ tách ra.

Khương Thừa Tổ lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Long một cái nói: "Không có nguy hiểm, lấy đâu ra cơ duyên? Huống chi, Khương mỗ đã nói không có biện pháp ư?"

"Ngươi. . ."

"Náo loạn đủ chưa!"

Tâm Vô Lệ cắt lời của Tiêu Dật Long, nói thẳng: "Khương sư đệ, có biện pháp gì thì nhanh nhanh nói ra đi, hiện tại đã rơi vào tình cảnh này, còn nhiều lời có ích gì?"

"Được."

Khương Thừa Tổ sắc mặt nghiêm nghị gật đầu nói: "Trên đầu ta 【 Thái Hoàng Chung 】 là được Thánh chủ ban tặng, có thể kháng trụ lôi bạo xâm nhập, nhưng dựa vào tu vi hiện tại của ta, chỉ sợ cũng không chống được bao lâu, cho nên cần mọi người cùng nhau thi triển thần thông, đánh vào trong Thái Hoàng Chung."

"Phụ thân đem Thái Hoàng Chung cũng cho ngươi sao?"

Tâm Vô Lệ hơi ngẩn ra, trong mắt khẽ hiện lên kinh dị.

Tô Vô Kế cau mày nhưng trên mặt không thấy chút biến hóa.

Khương Thừa Tổ không nhiều lời, trực tiếp thi triển một đạo thủ ấn rơi vào 【 Thái Hoàng Chung 】, vốn dĩ thân chung chỉ nhỏ bé, trong nháy mắt lớn thành ba trượng.

"Thần thông Băng Phong!"

"Thần thông Cuồng Phong Sa!"

"Thần thông Thiên Quân Sách!"

"Thần thông Cửu Hoa!"

"Thần thông Đoạn Ngục!"

. . .

Tâm Vô Lệ đám người thi triển các loại thần thông, nhất nhất đem tiên thuật đánh vào trong Thái Hoàng Chung.

Toàn bộ thần thông hội tụ, hóa thành từng đạo năng lượng tinh thuần bổ sung cho bình chướng, để cho nó càng thêm ngưng luyện .

Cùng lúc đó, lôi bạo đánh xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.