Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 36: Tội nhân họa quốc




Đầu đường thành Thanh Dương không nhiều người lắm, trên đường cũng không biết vì nguyên do gì lại trồng rất nhiều dương liễu. Trên những cành liễu chỉ vừa nhú ra một ít chồi xuân, gió lạnh thổi qua cành đung đưa, những người đi trên đường thường thường bị nhánh liễu rũ quật trúng.

Triển Chiêu cầm kiếm chậm rãi đi tới trước, Công Tôn theo ở phía sau, bế Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử khá nặng, nhưng bé lại nằng nặc bám dính theo Công Tôn, cứ ôm lấy cổ của y không buông, hơn nữa vừa rồi bị hoảng sợ nên cũng không chịu ngồi trên lừa. Vốn lúc đầu Công Tôn phải chọn một con lừa nhỏ là bởi vì lo rằng ngựa rất cao, Tiểu Tứ Tử sẽ bị sợ hãi, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả con lừa cũng không dám ngồi. Cánh tay Công Tôn tuy đã mỏi nhừ, nhưng cũng không chịu đặt bé xuống, Triệu Phổ ở bên cạnh nhìn, vừa rồi nếu như có chút bỡn cợt vui đùa thì hiện tại lại thực sự muốn giúp Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử. Chẳng qua, trong đầu Triệu Phổ cũng vừa hiện lên một ý niệm… Đó là lý do mà thư sinh mang tiếng vô dụng, ngay cả một đứa trẻ cũng bế không nổi.

Tuy Triệu Phổ nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói, “Các ngươi có đói bụng không? Ăn cơm xong lại đi tiếp?”

Triển Chiêu quay đầu lại, cười, “Được.”

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Người bệnh kia có thể chờ được sao?”

Triển Chiêu khoát khoát tay, vô tư nói, “Dù sao hắn cũng không phải bị bệnh một hai ngày, đợi một canh giờ nữa chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”

Nói xong, giơ tay chỉ chỉ một tửu lâu nhỏ cách đó không xa, “Món xào chỗ đó ăn rất ngon, hôm qua ta đã ăn gan xào và sườn nướng, còn có canh ngọt.” Vừa nói, vừa vươn tay bế Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, cho thúc thúc bế một chút được không?”

Tiểu Tứ Tử rất thích Triển Chiêu, người này vừa cứu bé, hơn nữa khi cười lên trông thật dễ nhìn, liền nhìn sang Công Tôn.

Tính tình của Công Tôn vô cùng hiếu thắng, nếu ngươi nói với y, sợ y bế không nổi nên muốn giúp y, y nhất định khinh bỉ nhìn ngươi bằng nửa con mắt, thà chết chống đỡ cho ngươi xem. Có điều nếu nói cảm thấy Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu, muốn bế một lát, y liền nhường qua.

Triển Chiêu vươn tay đón nhận Tiểu Tứ Tử, hoan hoan hỉ hỉ dẫn bé đi phía trước, “Tiểu Tứ Tử, cưng có thích ăn quế hoa cao không?”

“Dạ thích.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Vậy canh hoa quế nấu với viên trân châu thì sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp, lại ôm bé nhẹ nhàng lắc lư, chọc cho Tiểu Tứ Tử khanh khách cười không ngừng, gật đầu, “Dạ thích.”

Triệu Phổ ở phía sau nhìn, không nhịn được thầm khen, Triển Chiêu rất biết đối nhân xử thế, tính cách như thế này nhất định có rất nhiều bằng hữu.

Công Tôn nhịn không được nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay của mình, thấy Tiểu Tứ Tử vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau, lừa lông ngắn vẫn còn đi theo, vết thương trên mông cũng đã được chữa trị, nhưng muốn cho Tiểu Tứ Tử tiếp tục ngồi lên phỏng chừng phải mất nhiều công sức.

Hắc Kiêu của Triệu Phổ cũng đi theo phía sau, so với lừa lông ngắn, con ngựa này hầu như to hơn gấp đôi, vung vẩy cái đuôi ra vẻ ngạo mạn theo sát một bên, nhìn thấy con ngựa nào khác đi ngang qua cũng phát ra tiếng phì phì ở mũi khiêu khích một chút, nhưng nếu đi ngang qua là ngựa cái thì lại đi tới ngửi ngửi người ta.

Công Tôn có chút chán ghét lắc đầu, tâm nói, người ngựa như một, chủ nhân lưu manh, ngựa cũng không quân tử.

Triệu Phổ một bên nhàn nhã đi tới, thấy Công Tôn dùng tròng trắng mắt nhìn mình, có chút mất tự nhiên, nói, “Tiên sinh, đừng lườm nữa, lườm hoài sẽ bị lác mắt đó!”

Công Tôn hung hãn trừng mắt liếc hắn, đột nhiên chú ý tới… Hai con mắt của Triệu Phổ màu sắc hình như không giống nhau… Màu mắt bên kia hơi nhạt một chút… Tương tự như màu xám.

Triệu Phổ thấy Công Tôn nhìn chằm chằm vào mắt của mình, liền xoay mặt xem nơi khác.

“Chờ chút.” Công Tôn chụp tay hắn, nhích tới gần, nhìn thật kỹ con mắt của Triệu Phổ.

“Uy.” Triệu Phổ thấy Công Tôn kề sát vào mình, than phiền, “Ta không có thói quen cùng nam nhân gần gũi như vậy.”

“Mắt của ngươi có bệnh à?” Công Tôn hỏi, “Có thể nhìn rõ mọi vật không?”

Triệu Phổ khoát khoát tay, “Trời sinh.”

Công Tôn thở phào nhẹ nhõm, “Ta còn tưởng là bị vảy mắt chứ, nếu thế thì nên sớm trị, bằng không sau này sẽ không nhìn thấy gì nữa.”

Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú bèn hỏi, “Bệnh này có thể trị được à?”

Công Tôn gật đầu, “Có thể làm tiêu vảy mắt, nhưng quá trình rất dọa người, tuy đã nói với nhiều người là hữu hiệu, nhưng đại đa số lại không dám làm, thà rằng dần dần nhìn không thấy.”

“Ta bị như vậy cũng có thể trị?” Triệu Phổ hỏi.

“Ngươi thì không giống.” Công Tôn xua tay, “Ngươi chẳng qua là do phụ mẫu khác tộc mà thôi, không phải bệnh.”

“Nga.” Triệu Phổ hiếu kỳ, “Là sao?”

“Phụ mẫu ngươi có phải có một người là dị tộc hay không? Hay là nội ngoại có người là dị tộc?”

“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu, “Nương ta là ngoại tộc.”

“Màu mắt của chúng ta đều không giống nhau.” Công Tôn nói, “Chủ yếu do đồng tử bên trong có một màng mỏng quyết định màu mắt, người khác tộc màu sắc của màng mỏng cũng khác, như người Hán đại đa số là màu nâu, nhưng có một ít người là màu đen tuyền hoặc nâu sẫm, một ít lại là hơi vàng và màu hổ phách, còn có một ít nhạt màu, gần như màu da. Màu đồng tử của ngoại tộc thì càng thêm kỳ lạ, vùng Ba Tư có đồng tử màu lam, còn có màu lục… rất phổ biến. Nếu phụ mẫu có dòng họ cách nhau quá xa, rất dễ sinh ra hài tử có hai mắt khác màu, nhưng điều này căn bản không ảnh hưởng gì, nhìn mọi thứ đều rõ ràng như nhau cả thôi.”

Triệu Phổ lẳng lặng nghe Công Tôn nói, cười nhạt, “Thế nhưng người đời không phải đều nói, mắt xám chính là yêu đồng, sẽ đưa tới chiến hỏa sao.”

“Đó là nói dóc.” Công Tôn phất phất tay, “Màu mắt bất đồng sẽ đưa tới chiến hỏa? Đó đều là nghe nhầm đồn bậy, hoặc là do có kẻ mưu đồ dùng để trốn tránh trách nhiệm.”

Triệu Phổ cười, “Tiên sinh không phải người học bài sao, trong sách sử ghi rõ về hôi nhãn yêu đồng, người đọc sách không phải đều tôn thờ văn thư sao?”

Công Tôn liếc Triệu Phổ, “Ngươi thật buồn cười, văn thư chẳng phải cũng là do người viết ra sao? Đã là người thì đều có thể bị ngoại giới ảnh hưởng, giống như so sánh giữa người của Đại Tống triều và người Liêu, trong tập quán sinh sống đều không giống nhau. Lấy một ví dụ, người Tống cảm thấy trâu bò cừu dê chỉ bất quá là súc sinh, nhưng đối với dân du mục mà nói, sự tồn tại của trâu bò cừu dê so với tính mệnh của họ còn quan trọng hơn. Người đọc sách cũng không phải răm rắp nghe theo sách, ai bảo trong sách viết cái gì thì cái đó phải đúng? Kẻ đã viết xuống cái quái gì mà hôi nhãn yêu đồng đưa tới chiến hỏa, đúng là đồ bỏ đi, thiển cận nông cạn.”

“Ha ha…” Triệu Phổ đột nhiên cười phá lên, “Tiên sinh nói mấy câu đó thật thống khoái, đáng mời một ly.”

Công Tôn bất mãn liếc nhìn Triệu Phổ, thầm nhủ, ai thèm uống rượu với ngươi.

Đang nghĩ ngợi, phía trước Tiểu Tứ Tử đã lên lầu hai của khách điếm, ghé vào lan can ngoắc Công Tôn và Triệu Phổ, “Phụ thân, Cửu Cửu, Triển Triển đã gọi món ăn.”

Công Tôn cười chạy tới, Triệu Phổ chắp tay sau lưng chậm rãi đi phía sau, thấy Công Tôn hai ba bước chạy vào khách điếm, lên lầu… Lần đầu tiên nghĩ —— Bọn mọt sách kỳ thực cũng không phải tất cả đều đáng ghét.

~

Lên lầu hai, Công Tôn đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đã rót trà cho y và Triệu Phổ, Triển Chiêu gọi thức ăn, hắn nói với Công Tôn và Triệu Phổ, thành Thanh Dương này thích khẩu vị ngọt, vì vậy cá ăn không ngon, nhưng các món thịt đều khá ổn, đặc biệt canh và điểm tâm ngọt cực ngon. Vừa nói, tay vừa nhéo cái má phính của Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử dọc đường được Triển Chiêu bế, đã trở thành hảo bằng hữu với hắn, cười tủm tỉm, có vẻ rất thân thiết với hắn.

Triệu Phổ ở một bên nhìn, trong lòng nghĩ, có thể đối nhân xử thế như Triển Chiêu cũng không phải dễ dàng, quả nhiên có những kẻ người gặp người thích là do trời sinh sao? Người này không chỉ công phu giỏi tính tình tốt tiếng tăm nổi như cồn, tâm tư tinh tế, liếc mắt là có thể nhìn ra sở thích của người khác, mà lại không quá nhiều chuyện, nên thì nói, không nên thì coi như không phát hiện… Thật sự là một nhân tài. Thảo nào đường làm quan của Bao tướng gần đây suôn sẻ, án phá được nhiều vô kể, thì ra nhờ có được người tài ba như vậy tương trợ.

Thức ăn được mang lên, Công Tôn thuận miệng hỏi Triển Chiêu, “Vừa rồi Vạn Tề Nha kia là ai?”

“Một tên cướp.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hắn vốn là một tiêu sư, trên giang hồ cũng xem như không xấu, có điều mệnh không tốt, trong nhà có người vợ vụng trộm sau lưng, sau đó bị hắn phát hiện gian tình, liền giết chết gian phu dâm phụ.”

Công Tôn nhíu mày lắc đầu nói, “Cái đó gọi là bần cùng sinh đạo tặc, thông gian sinh họa sát thân, những lúc này tính tình nóng nảy thì dễ dàng xúc động nhất thời tạo nên sai lầm lớn.”

“Vốn hắn cũng rất đáng thương, nhưng sau đó hắn lại chui vào rừng làm thảo khấu, chuyên môn cướp đoạt, giết người cướp của. Ta vừa đi qua huyện Thanh Dương tra án, gặp phải nha dịch địa phương nói Vạn Tề Nha thường lui tới vùng này, đã giết vài mạng người. Hôm nay bọn họ nhận được tin tức, nói hắn muốn vào thành làm việc, nha dịch liền giới nghiêm bắt xếp hàng kiểm tra, ta liền hỗ trợ.” Triển Chiêu cười nói, “Cho nên mới nói người tốt có hảo báo, hôm nay gặp được các vị, nếu có thể chữa trị cho bằng hữu của ta thì đúng là đại ân.”

Lúc này, tiểu nhị trước tiên tặng mỗi người một phần canh ngọt, nói đây là món tủ của tiểu điếm.

Công Tôn hé mở chén canh một chút, đã ngửi thấy một làn hương hoa quế thoang thoảng, thì ra là một loại canh ngọt dùng hoa quế nấu với những viên trân châu nhiều màu sắc, cầm cái thìa thưởng thức một ngụm, cảm thấy thanh ngọt thơm miệng, trơn trượt mềm mềm, ăn thật ngon.

Tiểu Tứ Tử thích nhất các loại thức ăn nhẹ ngọt ngọt mềm mềm, ăn đến mặt mày rạng rỡ. Triệu Phổ thích ăn mặn, rất ngán những thứ nho nhỏ dính răng, vì vậy vứt một chỗ không đụng tới, thấy Tiểu Tứ Tử thích bèn đem chén canh của mình cho bé.

Công Tôn vừa ăn vừa hỏi tiểu nhị đứng bên cạnh cách làm, chuẩn bị về sau nấu cho Tiểu Tứ Tử ăn.

Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi một câu, “Tiên sinh trông tuổi còn trẻ, sao lại có hài tử lớn như vậy?”

Triệu Phổ giật mình, hắn vạn lần không ngờ Triển Chiêu lại hỏi trực tiếp về vấn đề này, có điều ngẫm lại cũng không sai, người giang hồ mà, tính toán chuyện này để làm gì? Ngươi ăn ngay nói thẳng thì kẻ khác mới có thể cùng ngươi làm bằng hữu, không khỏi cảm thấy yêu thích hắn thêm vài phần. Trong lòng sinh ra một chút ý định thọc gậy bánh xe, muốn từ chỗ Bao Chửng đoạt người này, đó là một người vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, làm bộ khoái thật đáng tiếc.

“Con không phải do phụ thân sinh ra.” Tiểu Tứ Tử vừa ăn vừa giúp Công Tôn trả lời, “Phụ thân còn chưa có thành thân, con muốn tìm một mẫu thân cho phụ thân.”

Công Tôn dở khóc dở cười nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Sao lại là giúp phụ thân tìm mẫu thân, là tìm mẫu thân cho chính con, tìm nương tử cho phụ thân.”

“Đúng nga.” Tiểu Tứ Tử khờ khạo cười, “Là vậy nha, tìm nương tử cho phụ thân.”

Triệu Phổ đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thì ra Công Tôn chưa thành thân, hắn vốn đang buồn phiền, tại sao tuổi còn trẻ mà đã có em bé, thư sinh này chẳng phải từ mười lăm mười sáu tuổi đã làm cha sao.

“Tiểu Tứ Tử là thân thích cho ta làm con thừa tự.” Công Tôn nói, “Ta nuôi từ nhỏ đến lớn, coi như là thân sinh.”

“Đúng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, tựa hồ không vì Công Tôn không phải thân sinh mà mất hứng.

Triển Chiêu mỉm cười, “Tiểu Tứ Tử tương lai phải thật hiếu thuận với phụ thân.”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Tiểu Tứ Tử trưởng thành nhất định chăm sóc phụ thân.”

Canh trân châu ngọt đã ăn xong, thức ăn cũng đưa lên, mọi người bắt đầu dùng bữa, Triệu Phổ hỏi Triển Chiêu, “Triển huynh đến tra án sao?”

“Ai.” Triển Chiêu tựa hồ có chút bất đắc dĩ, tay cầm đũa đặt xuống, nói, “Mấy hôm trước Bao đại nhân sai ta tra vụ án này… Ta lo lắng muốn chết, đi đâu cũng gặp chuyện.”

Triệu Phổ cảm thấy rất hứng thú bèn hỏi, “Vụ án nào vậy? Bao đại nhân cũng coi như xử án như thần, còn có lúc không có manh mối?”

“Đầu mối của vụ án này luôn luôn đứt đoạn.” Triển Chiêu lắc đầu nói, “Tình tiết kỳ thật cũng không phức tạp, chỉ là vụ cướp bình thường, thế nhưng ta đuổi tới đây thì lại liên lụy đến một vụ án mạng, bất đắc dĩ đầu mối tới người bị đả thương kia thì lại đứt đoạn.”

“Ngươi vừa nói, người bị đả thương gân mạch đứt đoạn, thần chí không rõ… điều này không giống như bị người đánh.” Công Tôn đột nhiên nói.

Triển Chiêu sửng sốt, Triệu Phổ cũng cảm thấy kỳ quái, “Gân mạch đứt đoạn lại không phải bị đánh, vậy là bị cái gì?”

Tiểu Tứ Tử gắp một miếng gan xào đút vào miệng, nhai hỏi Công Tôn, “Phụ thân, vậy có phải là bị trúng độc hay không?”

“Ừ.” Công Tôn gật đầu, vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, “Đúng.”

“Trúng độc?” Triển Chiêu sờ cằm, “Đúng vậy, ta vẫn luôn thắc mắc, cao thủ nào có thể đánh gãy toàn bộ gân mạch của người khác mà lại không lưu lại một chút ngoại thương. Toàn bộ nghi phạm cũng không có cao thủ giang hồ, nhưng hiện tại nghĩ đến… Nếu như nói có người hạ độc, vậy là dễ tra xét rồi.”

“Cuối cùng có phải trúng độc hay không, sau khi điều tra thương thế mới có thể kết luận.” Công Tôn nói, “Ăn cơm xong rồi, đi xem sẽ biết.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Lúc này tiểu nhị bưng lên một nồi thủy ngư (baba) kho.

Triển Chiêu nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ăn thủy ngư, đây là thủy ngư đực, áp kinh.”

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, Công Tôn gắp mai thủy ngư đưa cho Tiểu Tứ Tử, nói, “Cắn phần xung quanh rìa mai mà ăn, tốt cho cơ thể.”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử dùng đũa gắp mai thủy ngư lên gặm, hỏi, “Phụ thân, con ăn thứ này có thể cao hơn một chút hay không, sau đó lá gan cũng to hơn một chút.”

Công Tôn cười gật đầu, may mà bé còn biết chính mình nhát gan.

Triệu Phổ đang cầm đũa lật thủy ngư trong nồi, tâm nói vương bát (ba ba) thì gọi là vương bát đi, bày đặt văn vẻ gọi thủy ngư làm cái gì? Vừa nghe được Tiểu Tứ Tử nói, liền gắp lấy một cái trứng trắng trắng tròn tròn đặt vào chén của bé, “Tiểu Tứ Tử, ngươi muốn nhanh nhanh trở thành anh hùng hào kiệt thì hãy ăn cái này, bổ nguyên khí.”

Triển Chiêu nhịn cười, Công Tôn nhìn thấy thì giật giật khóe miệng, Tiểu Tứ Tử đâm đâm cái viên cầu màu trắng kia, Triệu Phổ lại gắp cho bé thêm một cái, thả vào trong chén, “Hai cái đều cho ngươi.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu ngẩng đầu nhìn Công Tôn, “Phụ thân cái này là cái gì? Đản đản sao?”

“A.” Công Tôn cười gượng hai tiếng.

Triệu Phổ cười đểu, “Đúng vậy, vương bát đản! Ui…”

Nói chưa dứt lời, liền cảm thấy dưới bàn, Công Tôn hung hãn đạp hắn một cước.

Triệu Phổ khó hiểu ngẩng đầu, Công Tôn cắn răng hung hăng trừng mình, ánh mắt như là đang mắng —— Hạ lưu!

Triệu Phổ tự hỏi ta đã làm gì chứ? Vật này quả thật là bổ nguyên khí mà…

“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử khó hiểu hỏi Công Tôn, “Con thủy ngư này không phải là giống đực sao? Giống đực sao lại có đản đản?”

Triệu Phổ vui vẻ, cười nói, “Tiểu Tứ Tử, bởi vì là đực nên mới có đản… Ai nha…”

Nói chưa dứt lời, lại bị Công Tôn hung hãn đạp một cước.

Triển Chiêu ngồi đối diện cúi đầu ăn canh, giả vờ không để ý.

Triệu Phổ trợn mắt nhìn Công Tôn, vẻ mặt vô tội cộng thêm mờ mịt.

“Phụ thân, giống đực cũng sinh đản đản sao?” Tiểu Tứ Tử lại hỏi, “Gà vịt không phải đều là giống mái sinh đản đản sao? Lẽ nào thủy ngư lại là giống đực sinh đản đản?”

Công Tôn nhíu nhíu khóe miệng, gắp vào trong chén Tiểu Tứ Tử một miếng chân thủy ngư, “Đừng đoán mò, cái kia không phải là thủy ngư, chỉ là thứ bẩn trà trộn vào.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Thứ bẩn?”

“Uy… Ngươi như vậy là dạy hư tiểu hài tử.” Triệu Phổ nhắc nhở Công Tôn, “Phải nói thật chứ.”

Công Tôn trợn trắng mắt, dùng đũa gắp hai viên trắng trắng gì đó trong chén của Tiểu Tứ Tử ra, vứt xuống đất. Sau đó, Công Tôn nhấc chân, hung hăng “bộp bộp” hai tiếng, hai viên gì đó bị giẫm bẹp lép như hai chiếc bánh dẹp.

Triệu Phổ vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Triển Chiêu bảo tiểu nhị xới cho hắn chén cơm thứ hai.

Công Tôn quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử, vừa gắp thức ăn cho bé, vừa nói, “Ăn nhiều rau.” Rồi bóc vỏ của hai cái trứng luộc nước trà, đưa cho Tiểu Tứ Tử ăn, nói, “Đây mới là kê đản chân chính, hai cái vừa nãy là phôi đản hỗn đản biến dạng. Chỉ vương bát đản mới ăn đảo môi đản.”

(Phôi đản, hỗn đản = đồ đểu, đồ tồi, đồ vô lại.

Đảo môi đản: đồ xúi quẩy, vương bát đản: trứng rùa, cũng là một từ châm biếm)

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, “Phụ thân, thật nhiều đản nga.”

Công Tôn nhoẻn miệng cười cười, “Thì đó, cái này gọi là, gà đông không đẻ trứng, người đông thì nhiễu loạn*.” Nói xong hung hăng khinh bỉ liếc Triệu Phổ.

*(nguyên văn: kê đa bất hạ đản, nhân đa hạt đảo loạn, ý nói đàn gà đông con thì gà khó đẻ trứng, đông người quá thì nhiễu nhương hỗn loạn.)

Triệu Phổ cúi đầu ăn, thầm nhủ —— Má nó, thư sinh quả nhiên đều không biết nói lý lẽ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.