Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 3: Thiên mệnh thay đổi




Ngày mùa thu, nơi mặt đất nện dưới gốc cây dương liễu.

A Tư Mạc trên người chỉ mặc độc một chiếc khố nhỏ, đang chuyên cần tu tập Tầy Trần Võ Kinh. Đường quyền hắn không chậm rãi, uyển chuyển và lưu loát như của Chu sư phó, mà mạnh mẽ, quyết liệt và bất ngờ hơn. Nhưng đây là nhịp điệu của hắn, A Tư Mạc nghĩ, cảm nhận trái tim hắn vẫn đập đều đặn như bình thường, đẩy máu nóng đi khắp cơ thể.

A Tư Mạc sau ba năm rưỡi càng lớn lên như thổi, dáng người tiếp tục trở nên cao ráo và mảnh dẻ hơn trước. Nhưng mảnh dẻ không phải là yếu đuối; những cơ ngực, cơ cầu vai, cơ bụng, cơ bắp tay chắc nịch mà không thô kệch chính là minh chứng rõ ràng nhất cho điều đó.

Mái tóc đen của A Tư Mạc được hắn để mọc dài tự nhiên đến vai, như kiểu tóc của những tay lính đánh thuê trẻ tuổi ngão nghễ mà hắn vẫn thấy khi còn bé. Đôi lông mày của hắn cong, mỏng trên đôi mắt to, đen và sáng như hai vũng dầu than.

Thời gian một nén hương luyện võ cứ thế vù vù trôi, A Tư Mạc hoàn thành xong bài tập thường ngày thì lại đi tắm. Đã mấy năm nay, hắn luôn bắt đầu một ngày mới với chiếc khăn tắm quàng qua cổ và một bộ đồng phục mới trên người. Kim Bối Bạch La Giáp Thiết sư bá tặng A Tư Mạc năm xưa nằm ẩn dưới lớp vải mỏng, không để lộ chút đường nét nào ra ngoài.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, kỳ Lục Đường luận võ hội sáu mươi năm mới có một lần càng lúc càng đến gần. Y như đại sư huynh dự đoán, Chu tỷ rất nhanh cũng bế quan khổ tu, chỉ là thời gian chỉ kéo dài hơn chục tháng mỗi lần, chứ không lâu như đại sư huynh. Các sư huynh Khí Đường cũng vậy, Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng thế, mọi người chuyên tâm tu đạo, chẳng ai làm rộn đến A Tư Mạc.

Nói chung, lần luận võ hội này, mọi người đối với hắn cũng không có chút kỳ vọng nào.

Nhưng A Tư Mạc cũng không mấy bận tâm, mỗi ngày hắn cũng đều bận bịu theo cách riêng. Sáng tỉnh dậy, hắn luyện Tẩy Trần Võ Kinh đệ tam đẳng Tẩy Phủ Quyết đến khi mệt lử thì đi tắm. Hai năm rưỡi trước, sư phó đã truyền cho hắn đệ tam đẳng quyết, đó là trước khi người đi vào Thủ Tĩnh Động để hỗ trợ hai người Thương Hùng Chu Đường Mộng tu luyện. Theo đó, A Tư Mạc cũng không còn hàng tuần lại phải trải qua đặc huấn khủng bố nữa, hắn cũng vì vậy mà vui mừng khôn xiết. Còn những bài tập khác như lên Mộc Bảo Sơn đi chặt củi, đến Thiên Tinh Hà lấy nước, A Tư Mạc vẫn đều đặn theo lịch trình thực hiện một mình.

Hiện tại đi lấy nước, từ chỗ sơn môn, A Tư Mạc đã có thể tiến vào hơn trăm rưởi bước mà không bị đông cứng, đó cũng là một tiểu thành tựu. Dẫu để tiến được ngần đấy bước đối với A Tư Mạc hiện tại vẫn là miễn cưỡng, song được cái linh khí ở cạnh Thiên Tinh Hà nồng đậm hơn ở Thủ Tĩnh Đường rõ rệt, theo đó có thể thúc đẩy quá trình tu luyện tầng ba Châu Nhật Thượng Thanh Đạo của A Tư Mạc.

Dược Đường từ ngày lập ra đến nay vẫn có bài tập lấy nước, cứ một tuần lại đến đây một lần là được. Song hai ba năm gần đây không có ai để ý, A Tư Mạc bắt đầu thường xuyên lên đây hơn người bình thường. Không đến mức ngày nào cũng lên, nhưng chí ít tần suất cũng gấp đôi người khác, hơn nữa lại là càng ngày càng thường xuyên hơn. Nếu như có người biết chuyện này, chắc chắn sẽ tự hỏi, không biết có phải hắn bị điên rồi hay không, trên đời này làm gì có người nào không sợ lạnh. Thực chất A Tư Mạc chịu lạnh cực kì kém, nhất là cái rét cắt da cắt thịt ở nơi này. Thậm chí lần đầu tiên hắn miễn cưỡng bước được trăm bước, liền bị đông cứng đến toàn thân cứng ngắc.

Khi đó không biết tại sao A Tư Mạc không hề cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, tuy phải chịu lạnh đến thấu xương song hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, chiếu theo khẩu quyết vận khởi Châu Nhật Thượng Thanh Đạo tầng ba. Ai ngờ khi vận hành tầng ba được ổn định, nội thể hắn liền tỏa khí nóng ra ngoài, băng trên người nhanh chóng tan đi, khi đó hắn mới có thể giơ chân nhấc tay được một chút, liền cắm đầu quay lại. Bất quá trạng thái ổn định này kéo dài rất ngắn, nếu không phải hắn tranh thủ tận dụng, đến khi Châu Nhật Thượng Thanh Đạo không còn chống cự nổi nữa, tự nhiên cạnh sơn môn sẽ có thêm một bức tượng băng. Nhưng sau lần đầu tiên đó trở về, hắn mới phát hiện, Thánh Nhân Mục tầng ba có một chút tiến bộ, dù chỉ là một tiến bộ rất nhỏ mà thôi.

A Tư Mạc khi bắt đầu tu luyện tầng thứ ba được mấy tháng thì nhận ra tiến bộ của bản thân còn chậm hơn cả trước đây, dù tu luyện ở vị trí đặc biệt kia cũng không có trợ ích gì lớn, liền cảm thấy rất không ổn. Hiện tượng này diễn ra đến tận sau vụ việc vừa kể trên thì mới cải biến một chút ít, bình cảnh của A Tư Mạc mãi mới có dấu hiệu lỏng ra. Cũng kể từ đó, hắn liền cố gắng lên đó lấy nước nhiều hơn một chút, kết quả là mỗi lần đều bị đông cứng, mỗi lần đều là mặt mũi tái ngắt trở về. Song cũng phải như vậy thì hắn mới có thể cưỡng bức tu vi của bản thân tiến lên, dù rằng tính ra tốc đọ chỉ là cào bằng so với trước đây mà thôi.

Ba năm rưỡi qua đi, A Tư Mạc vẫn còn hơn nửa thành tầng ba nữa mới có thể tính là viên mãn, song hắn tự biết không còn cách nào khác, cứ thế kiên trì dùng tốc độ rùa bò mà tiến lên.

Chí ít là không bị đình trệ, A Tư Mạc thường động viên bản thân như vậy.

Mỗi ngày A Tư Mạc vẫn tiếp tục bận rộn trong nhà bếp, hắn thường tìm thứ giải khuây trong đống nồi niêu xoong chậu, không thì lại tu luyện đạo pháp hoặc đọc sách. Cận Mạc Toát Yếu hiện tại hắn đọc mỗi ngày đều chứng chín mười trang, chủ yếu là do rảnh rỗi, song cũng là vì hắn cũng không cảm thấy dễ buồn ngủ khi đọc nó như trước nữa. Mẫu Đơn tỷ tỷ đã rất lâu không mang sách mới sang cho hắn mượn, những quyển cũ hắn đều xếp lại vào một chỗ rất ngăn nắp, lâu lâu lại lấy ra đọc lại. Mỗi quyển sách ở đây, hắn đều đã đọc đi đọc lại đến ba bốn lần.

Thanh Ô Trường Khí Luận, Y Thực Đồng Nguyên Giản Lược, Chúc Dung Danh Mục,…

A Tư Mạc rảo bước đi về hướng sân giữa của Dược Đường, vừa đi vừa khẽ đưa tay lên xoa cằm, cảm nhận bộ râu hắn mới cẩn thận cạo sạch đi hai ngày trước giờ đã mọc trở lại. Trong đầu hắn không biết đã là lần thứ bao nhiêu xuất hiện câu hỏi, bản thân có thực sự cần phải cạo râu hay không đây. Người Cận Mạc chẳng mấy khi cao râu, ngay cả những người mới trưởng thành như A Tư Mạc. Nhưng người Trung Thổ thì khác, rất ít người để râu từ khi còn trẻ. Mà còn cả kiểu râu nữa, A Tư Mạc suy tính, không biết râu hình chữ điền và râu quai nón, loại nào hợp với hắn hơn. Hầu hết người Cận Mạc “tử tế” đều thích những bộ râu rậm rạp, song A Tư Mạc vẫn nhớ, hồi bé hắn vô cùng yêu thích những bộ râu hình chữ điền hay chòm râu quai nón của những tay chỉ huy kị binh đánh thuê.

Có thể hắn sẽ thử râu chữ điền trước, A Tư Mạc lơ đãng suy nghĩ, tay vẫn gãi gãi cằm. Đó là một thói quen mà hắn bắt đầu có kể từ khi những sợi râu đầu tiên mọc ra lún phún trên cằm hắn.

- A Tư Mạc! Vào đây!

Một giọng nói từ trong chính điện vang ra, khiến cho A Tư Mạc hồn vốn đang bay lơ lửng tận đẩu tận đâu bỗng giật mình, quay ngoắt lại. Trong nhà, ngồi ở ghế phía bên phải chính điện là Chu Đường Mộng, hai tay nàng đương khoanh trước ngực. Nghĩ lại, một điểm đó thôi cũng đã phải đủ để A Tư Mạc cảnh giác, song khi đó vốn hắn lâu ngày chưa gặp nhị tỷ, cảm thấy vô cùng hứng khởi, liền tiến vào, giọng niềm nở:

- Nhị tỷ, tỷ xuất quan lúc nào thế? Tỷ đã ăn gì chưa, để đệ vào nhà bếp…

- Quỳ xuống.

Khoan đã, cái gì vậy?

- Tỷ à, tỷ vừa nói…

- Ta bảo ngươi quỳ xuống!

Nộ khí, là nộ khí xung thiên quỷ khóc thần sầu của nhị tỷ. Trước áp bức quá lớn, A Tư Mạc thân bất tự kỷ, tự đồng quỳ xuống trước mắt vị tiểu sư tỷ của mình.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?

Bất quá sự kinh ngạc của bản thân, rất nhanh bị một phát hiện khác gạt đi mất sạch:

- Tỷ… tỷ Ngưng Mạch rồi sao?

A Tư Mạc tí nữa là thét lên, quá nửa là vì vui mừng. Ngưng Mạch, là Ngưng Mạch thành tựu đấy. Vốn khi xưa tỷ ấy đương là Trúc Cơ kỳ tu giả, A Tư Mạc bình thường rất ít khi cảm nhận được áp lực chênh lệch tu vi giữa hai người. Song khác biệt giữa Luyện Khí kì đỉnh tầng như hắn và Ngưng Mạch kì sơ tầng như Chu tỷ quá lớn, hơn nữa cảnh giới tỷ ấy còn chưa ổn định, có vẻ như tỷ ấy chỉ mới đột phá công lực được hai ba ngày nay, thu phóng chưa tùy ý, tự nhiên A Tư Mạc có thể cảm nhận, cách biệt giữa hai người lớn đến mức nào.

Chu Đường Mộng nhìn tên sư đệ ngốc trước mặt, tương tự ngạc nhiên. Y…Bộ y không biết tại sao nàng bắt phạt y quỳ xuống sao, tự nhiên đi quan tâm tới nàng làm gì vậy. Không, không được, phải tập trung, chuyện này…chuyện này vô cùng hệ trọng.

- Ngươi… ngươi không cần sốt sắng như thế… Ta… Bổn cô nương Ngưng Mạch, đấy là chuyên đương nhiên rồi. Ta hỏi ngươi, gần đây ngươi tu tập thế nào?

A Tư Mạc nhìn điệu bộ của vị tiểu sư tỷ trước mặt mình, không khỏi cười thầm, tiểu nha đầu này, đã có đến bảy thành hỏa hầu của sư phó. Bất quá hắn vẫn thẳng lưng ưỡn ngực, tủm tỉm trả lời:

- Đệ tu tập tầng thứ ba, đã sắp đạt đến viên mãng, chỉ tầm vài tháng nữa là đệ sẽ Trúc Cơ rồi.

- Vậy những vật cần cho Trúc Cơ, ngươi đã chuẩn bị hết chưa?

- Đương nhiên là rồi rồi. Sáu tháng trước sư phó khi kiểm tra tu vi của đệ, đã cho đệ một viên Trúc Cơ đan, hẳn sẽ đủ dùng thôi.

Trúc cơ, là quan tạp thứ nhất trên con đường tu luyện dài lâu. Đối với đệ tử Ngọc Tiết cung tu luyện Chung Nhật Thượng Thanh Đạo là tâm pháp thiên hạ tuyệt luân mà nói, những ai thiên tư hơn trung bình một chút, trúc cơ hẳn nhẹ nhàng như bước qua một cánh cửa. Nhưng đối với đệ tử khác, đây là một bước đi quyết định. Đối với bọn họ, độ khó khi trúc cơ cũng không nhỏ, muốn hoàn thành, cần phải có may mắn cùng cố gắng.

Trừ điều này ra, trúc cơ có thể thành công hay không, cần Trúc Cơ đan, tùy cấp độ mà hiệu quả lại khác nhau cực lớn. Bất quá Chu sư phó thiện về luyện đan, viên Trúc Cơ đan mà người đưa cho hắn, nếu đặt ở bên ngoài, giá trị khó mà có thể đong đếm được, thậm chí có thể gây tranh đoạt chảy máu như chơi. Trúc Cơ đan càng cao cấp, xác suất trúc cơ càng cao, thành quả thu được sau khi Trúc Cơ càng lớn.

A Tư Mạc trả lời đến đây, tự nghĩ chắc như vậy đã đủ, liền chống chân đứng lên. Song đúng lúc này, nhị tỷ lại lên tiếng:

- A Tư Mạc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?

- Hả?

Này, đây là cái gì vậy?

- Ta hỏi ngươi, năm nay ngươi đã bao nhiêu tuổi?

- Mười tám tuổi, ờ, bao giờ sinh nhật thì đệ mới tính là mười tám tuổi.

A Tư Mạc tuy thuận miệng trả lời, song gương mặt vẫn bảo lưu nét mặt quái đản nhìn Chu Đường Mộng. Nhị tỷ à, thực sự thì tỷ muốn cái quái gì vậy?

- Ngươi thấy đấy, ngươi dẫu sao cũng đã mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi, phải có chí tiến thủ, kiên trì hướng tới đại thành tựu chứ. Thân là nam nhi, lại là Tu Chân Giả, ngươi sao có thể sống một cuộc sống không có mục tiêu rõ ràng, ngày ngày ngồi ăn chờ chết được? Bởi vậy, ngươi phải chuyên tâm vào tu luyện, nhất nhất không thể để bản thân bị những suy nghĩ thô tục làm sao nhãng đạo tâm được.

- Được thôi…

A Tư Mạc nhướn mày, kéo dài giọng đáp lại tràng giáo huấn không hiểu từ đâu mà ra đó. Hắn hiện tại đã chẳng còn cảm giác ngạc nhiên nữa, chỉ hiếu kì, cuối cùng cái cảnh này là từ đâu là ra vậy. Có nghĩ đến nát óc, A Tư Mạc cũng không thể nhớ nổi, bản thân đã làm gì mà rơi vào cảnh này…

Khoan đã, hình như gò má của Chu tỷ đang đỏ lên hay sao ấy?

- Đương nhiên là con trai các ngươi khi trưởng thành cũng có những… nhu cầu… đặc biệt, nhưng ngươi cũng phải biết tiết chế chứ. Dù rằng hàng ngày môn đường chúng ta không có ai, phòng bếp cũng ít người lui tới, nhưng ngươi vẫn phải chú ý những việc tế nhị đó chứ…

- Khoan, dừng, tỷ đang nói về cái khỉ gì vậy?

A Tư Mạc cuối cùng cũng không thể nhịn được nửa, hắn đứng bật dậy, lên tiếng phân bua. Chỉ là khi đó hắn lại bỏ qua một dấu hiệu nữa: Chu tỷ thấy hắn đứng dậy lại càng đỏ mặt luống cuống, khoa chân múa tay hết cả lên.

- Ngươi… ngươi thừa biết ta nói cái gì… ngươi… ngươi đừng tưởng ta không dám nói ra…

- Đệ chẳng hiểu tỷ đang nói cái gì cả, đệ làm gì trong phòng bếp chứ?

- Còn việc gì nữa? Việc mà ngươi dùng tay… tay… ngươi… ngươi thậm chí còn không… không dọn dẹp hết… hết nữa?

Tay? Dọn dẹp?

- Dọn dẹp cái gì chứ?

- Ngươi… còn dọn cái gì nữa? Cái thứ… cái thứ trắng đục… lỏng… lỏng?

Hai người bọn họ cứ thế gân cổ gào vào mặt nhau, mà lần nào Chu tỷ nói xong, đều lại cúi mặt xuống thấp, mà A Tư Mạc càng nghe, càng điên đầu. Hai người bọn họ cứ thế ông nói gà bà nói vịt nửa buổi không xong. Cũng may mà đúng lúc này, cứu tinh cho cái cảnh giở khóc giở cười ấy bước vào.

- Làm ồn gì ở đây?

Chu sư phó tay cầm một gói lá bước vào trong chính điện, tay kia khẽ xoa xoa thái dương, vẻ mặt cực phiền lườm hai người bọn A Tư Mạc. A Tư Mạc cùng Chu Đường Mộng hốt hoảng vội chắp tay cúi người đồng thanh:

- Sư phó.

Chu Ngọc Yên chỉ lừng thừng bước vào, trên mặt rõ ràng là vô cùng mệt mỏi, thả mình ngồi trên ghế thủ tọa ở giữa chính đường.

- Bác à, đại sư huynh thế nào rồi?

- Thế nào là thế nào? Lần này bế quan, Thương Hùng nó thật không ngờ lại liều mạng đến vậy, nếu không phải ta khi đó… Hừ, chiến ước cái khỉ gì chứ? Toàn là một lũ cục súc.

- Chiến ước?

A Tư Mạc nghe hai chữ đó vô cùng ngạc nhiên, liền khẽ quay ra hỏi nhẹ Chu Đường Mộng. Bất quá tiểu sư tỷ của hắn mặt lại ngoảng đi chỗ khác, vành tai vẫn còn hồng thắm, rõ ràng là tránh mặt hắn. A Tư Mạc vốn đã mù mờ, giờ lại càng cảm thấy khó hiểu, song đúng lúc này, sư phó lại gọi hắn.

- A Tư Mạc?

- Có đệ tử?

- Là ngươi làm món bơ này?

- Dạ… A…

A Tư Mạc đương định trả lời sư phó, bỗng khẽ vỗ đầu, quay sang nhìn Chu Đường Mộng, vẻ mặt vô cùng quái dị, vừa như thông suốt đốn ngộ, vừa là ngạc nhiên bất ngờ. Nhu cầu đặc biệt, tế nhị, nhà bếp, tay, dọn dẹp, chất lỏng trắng đục,… tất cả “manh mối” kia như những mảnh ghép, vốn vô cùng hỗn loạn, giờ lại ráp khít lại với nhau tạo thành một bức tranh tổng thể, A Tư Mạc như đưa tay vén khỏi màn mê, cuối cùng cũng hiểu ra.

Ba năm rưỡi trước, Thương Hùng sư huynh có tặng hắn hai món quà: món thứ nhất chính là quyển “Đệ tam chương Thánh Nhân Mục chú giải”, mà món quà thứ hai, lại nằm ở dưới chân núi Mộc Bảo, chính là một cặp dê.

Nhớ năm đó A Tư Mạc lần đầu tiên nhìn thấy Hôi công cùng Tông nương đang nhàn nhã gặm cỏ, liền đứng hình á khẩu, phải một lúc sau mới có thể chầm chậm ngước lên nhìn Thương Hùng sư huynh:

- Nghe nói ở Cận Mạc nuôi rất nhiều dê sữa phải không? Ta nhờ mấy vị sư huynh bên Kim Đường tìm mua một cặp dê sữa, các huynh ấy cứ tìm mãi mới được một cặp ưng ý, nên giờ ta mới tặng được cho đệ

- Đại sư huynh, món quà này…

- Sao? Đừng bảo đệ không biết chăm dê chứ? Đệ khỏi lo về phải trông giữ gì, hàng rào này ta nhờ Trương sư đệ bên Khí Đường làm hộ, nội bất xuất ngoại bất nhập, không đáng lo không đáng lo.

- Không phải thế, đệ chỉ là… Đại sư huynh, huynh thật tốt.

A Tư Mạc nhìn thẳng vào mắt Thương Hùng sư huynh, cảm kích nói. Việc chăn dê, hắn hồi bé vẫn nhìn thấy, dù chưa biết gì, song vẫn có thể học. Song đối với người Cận Mạc mà nói, hai con dê giống như thế này, vô cùng đáng giá, nếu may mắn, quả thực có thể nhờ chúng mà gầy dựng nên một tiểu cơ nghiệp không biết chừng.

- Tưởng gì, chúng ta là huynh đệ, còn cần phải cảm kích sao? À, nhưng mà ta chẳng biết sữa dê có thể làm gì trừ uống cả, mà giết thịt chúng thì thật phí. Nghe nói ẩm thực Cận Mạc có không ít món dùng đến sữa phải không? Bao giờ ta xuất quan, đệ làm một hai món ta ăn thử, vậy là được rồi.

Đó là ba năm rưỡi trước, đại sư huynh vẫn chưa có xuất quan, đàn dê cũng đã nhân lên gấp ba. Tông nương đến nay đã đẻ được hai lần, toàn là sinh đôi. Lần đầu đẻ được hai chú dê đực, A Tư Mạc liền tặng lại cả cho bên Kim Đường, chỉ có cặp dê cái nương nương mới sinh ba tháng trước là hắn giữ lại. Một mẫu đồng cỏ này, còn có thể nuôi thêm bốn năm con dê nữa vẫn còn vừa, A Tư Mạc vẫn thường nhẩm tính như vậy.

Mà sữa của Tông nương, A Tư mạc cứ một hai ngày liền vắt một lần, nói chung là vừa đủ để hắn "nghịch chơi". Ở Dược Đường vốn chỉ có bốn người, mấy năm nay gần như chỉ có mình hắn, ăn uống cũng không nhiều, dùng đống sữa đó chủ yếu là để nâng cao tay nghề thôi. Trừ uống trực tiếp, A Tư Mạc cũng chỉ tập làm đi làm lại có ba món: bơ, pho mát và sữa chua. Mà thứ hôm qua hắn tốn công tốn sức để làm nên, chính là cục bơ sữa bên trong gói lá kia.

Làm bơ thực sự không khó. Đầu tiên, sữa vắt ra cần đem đặt nơi khô lạnh để kem nổi lên trên. Ở Dược Trang, không khí cực kỳ mát mẻ, mà trong phòng bếp còn có một hầm lạnh đặc biệt, A Tư Mạc để sữa ở đó hầu như chẳng bao giờ phải lo sữa hỏng cả. Sau khi kem đã nổi hết lên trên thì hớt ra, cho vào trong một cái lọ, rồi bắt đầu xóc thật mạnh tầm một khắc (15 phút). Lại lấy bơ đã hình thành trong lọ trải ra mặt thớt, rồi lấy thìa nhẹ nhàng ấn xuống phần bơ để phần chất lỏng còn tồn đọng thoát hết ra. Nếu thích có thể nêm thêm muối, song A Tư Mạc vẫn thường thích ăn bơ nhạt hơn. Cuối cùng là để lại bơ trong hầm lạnh để bảo quản.

Ngày hôm qua, hẳn khi A Tư Mạc hắn đang làm bơ thì nhị tỷ liền bước vào, rồi vì lý do nào đó mà lại hiểu nhầm, hơn nữa là hiểu nhầm tai hại. Có thể tỷ ấy bắt gặp hắn đang xóc bơ, rồi lại nhìn thấy phần chất lỏng còn thừa rơi vãi ra xung quanh mà hắn quên không dọn, rồi đi đến kết luận… đặc biệt kia. Song dù gì thì gì, A Tư Mạc cũng vẫn cảm thấy, bản thân bắt buộc phải nhìn nhận lại tỷ tỷ của mình dưới một con mắt khác.

Thật không ngờ tiểu cô nương này lại lợi hại như vậy, có thể nhầm được sang thứ đó.

Mà Chu Đường Mộng từ trong nét mặt của A Tư Mạc, liền hiểu ra đến tám chín phần, gương mặt từ nãy đã đỏ giờ chính thức trở thành một quả cà chua tươi roi rói.

- Đồ ngốc, ngươi chết đi.

Tỷ ấy hét lên một tiếng rồi chạy biến ra ngoài sân, tế khởi Chu Lăng tiên kiếm bay trốn đi mất, bỏ lại một Chu sư phó đang nhướn mày khó hiểu, và một A Tư Mạc dở khóc dở cười đứng như trời trông giữa chính điện.

Này, đây là tỷ nhầm đấy nhá, không có liên quan đến đệ a.

Chu sư phó liền lạnh lùng nhìn hắn, song A Tư Mạc cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải phép, đành nhún vai cười trừ đáp lại sư phó.

- Còn đứng đây làm gì? Thành thực đi làm bài tập đi, đừng phá phách nữa.

Chu sư phó cuối cùng cũng tha cho hắn, khẽ phẩy phẩy tay cho hắn lui, rồi nhắm mắt dưỡng thần, dựa người vào ghế nghỉ ngơi. A Tư Mạc như được đại xá, như bay chạy ra ngoài, trong đầu thầm nghĩ, tiểu sư tỷ à, có cơ hội, tiểu đệ đây chắc chắn cho tỷ biết tay. Hắn vừa chạy, miệng vừa nở một nụ cười ranh ma, rõ ràng trong đầu đang toàn suy nghĩ bất thiện.

Việc A Tư Mạc không để ý tới, chính là hắn vừa rời đi chưa lâu, Chu sư phó liền đưa tay uể oải bóc gói lá, cục bơ màu trắng tuyền bên trong liền lộ ra. Khẽ phẩy tay, một con dao nhỏ liền hiện ra trong tay sư phó, cùng một lát bánh mì nóng hổi được đặt gọn ghẽ trên một chiếc đĩa nhỏ trên đùi bà. Nhẹ nhàng cắt ra một lát bơ phết đều lên trên miếng bánh, Chu sư phó nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ thưởng thức.

- Hừm, không tệ. Tay nghề còn tốt hơn tên chết tiệt kia nhiều, chỉ có hơi nhạt chút thôi.

Chu sư phó lẩm nhẩm, rồi lại cắn thêm một miếng, nhớ lại năm xưa, tên họ Hạo kia lần đầu tiên chỉ cho bản thân cách làm món này.

- Ngày đó tên chết tiệt ngươi kém hơn lão nương đủ đường, đến món này ngươi làm cũng tệ hơn ta, sau đó cứ lúc nào ta làm món này, ngươi lại luẩn quẩn bên cạnh đùa thật lắm câu vô duyên.

Từ trong chính điện, khẽ vang lên một tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.