Tổng Giám Đốc Tỏ Ra Uy Phong

Quyển 1 - Chương 14: Phòng ngừa chu đáo




Nhậm Tinh chỉ vào Nhậm Kiệt, ngón tay cứng đờ ở đó, pháp bảo giống như nôi hạch tinh cầu trong cơ thể sắp bạo phát cũng dừng lại, cả người đều trố mắt líu lưỡi ở giữa không trung, một hồi lâu không có phản ứng.

"Thật sự, là đúng thật ư?"

"Điều đó không có khả năng!"

Nhưng... nhưng lão tổ tông sẽ không lừa hắn, cũng không cần thiết lừa hắn, giọng nói của lão tổ tông kia hắn lại nghe hiểu: như đưa đám, bất đắc dĩ, mà hắn vừa nghe tin tức này, thì hoàn toàn yên tĩnh lại.

Thất bại, mình đúng thật là bại bởi một đứa nhỏ năm tuổi, không chỉ là bị đánh bại, còn bị bại khó coi như vậy, đối phương thật sự có năng lực có thể tùy ý đánh chết mình!

Hành động nó vừa mới làm hết thảy, còn khó khăn hơn gấp mười so với trực tiếp đánh chết mình, vậy chênh lệch giữa nhau rốt cuộc bao lớn?

Càng nghĩ trong lòng Nhậm Tinh càng chìm xuống, hào quang trong cơ thể từ từ tan hết, "bịch" một tiếng, thân mình từ không trung rơi thẳng xuống, đập mạnh trên mặt đất, chính hắn lại không có cảm giác gì...

- Tiểu Bảo! Sau này giao hắn cho ngươi, ngươi trước mang theo hắn ở trong này, nếu bên ngoài có chuyện gì sẽ có người liên lạc với ngươi, ngươi cũng có thể tùy thời ra ngoài. Tốt nhất là mang theo hắn đi ra ngoài! Loại tiểu thế giới phong bế này, ở bên trong bế quan hoặc là làm nghiên cứu cái gì, hay làm một căn cứ ra vào, giống như không gian trận pháp hạch tâm của Tây Bắc đại doanh thì tạm được, nhưng muốn ẩn cư lâu dài ở trong này, Nhậm Kiệt cũng không đồng ý.

Cũng như Nhậm Tinh, nói thật ra tình huống của hắn đích xác rất đặc thù, rất kinh người, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn biết rõ bối cảnh của hắn, nhưng Nhậm Kiệt biết tuyệt đối không tầm thường. Tuy rằng không thể so sánh với Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo là một tay mình bồi dưỡng thành, đã trải qua vô số trận chiến đấu gian khổ, khác biệt với hắn chỉ an nhàn đợi ở trong này đã nhiều năm như vậy.

- Mang đi ra ngoài ư? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói vậy, Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Thiên Kỳ đều giật mình, cũng đều từ trong khiếp sợ vừa rồi bừng tỉnh lại, vội quay đầu nhìn về phía Nhậm Kiệt.

- Lão tổ tông, ngũ thúc! Chúng ta vào bên trong nói đi, chuyện bọn nhỏ để chính bọn chúng xử lý đi! Đối với Nhậm Kiệt mà nói, chuyện trẻ nhỏ coi như xong, cho nên hắn nói với Nhậm Nhất Nguyên, Nhậm Thiên Kỳ, rồi cất bước đi trước vào chỗ Nhậm Nhất Nguyên bế quan.

Vừa rồi bởi vì Nhậm Nhất Nguyên xuất quan, cấm chế, trận pháp trong này đã hoàn toàn triệt bỏ, cho nên hiện ra bên trong chỉ là một tòa nhà nhỏ rất cổ xưa mà thôi.

Nhậm Thiên Kỳ cuối cùng chạy đến, nhưng cũng là bị chấn động khiếp sợ nhất, vừa nghe Nhậm Kiệt nói liền đi theo đi vào, nhưng cả người vẫn còn đang ngẩn ngơ. Đi theo Nhậm Kiệt một đường đi tới, còn không ngừng quay đầu lại nhìn Cổ Tiểu Bảo.

Nhậm Nhất Nguyên thì lắc đầu miệng lầm bầm mắng mấy câu, vốn lão cho là ngay cả Chiến Trường Táng Tiên mình từng đi vào, mà còn đã trải qua xú tiên hạc kia quấy phá đảo loạn bên trong thần hồn của mình, coi như là người kiến thức rộng rãi, từng trải rất nhiều, nhưng bây giờ như thế nào đột nhiên cảm giác mình chẳng khác gì một lão nông nhà quê.

Hơn nữa ít nhiều còn có chút cảm giác bị thất bại, đường đường là Pháp Thần Cảnh, còn là lão tổ tông của Nhậm gia hơn 1000 năm trước, người mình dạy dỗ lại...

"Gia gia, con bà nó! Vốn còn cao hứng, đắc ý vì tiểu tử mười mấy tuổi này đạt tới lão tổ Thái Cực Cảnh đây, hiện tại lại trở thành như vậy!"

Nhậm Kiệt vừa lên tiếng nói thế, tại tràng liền trở nên vô cùng tĩnh lặng, chỉ có Cổ Tiểu Bảo không phải lầm bầm mấy câu, thì sau đó đột nhiên cười lẩm bẩm lầu bầu, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện vui vẻ gì đó.

Về phần những người khác, hiện tại ngoại trừ trong nội tâm vô cùng rúng động và khiếp sợ, thật ra cũng không có tâm tình gì!

Đi vào trong gian nhà, Nhậm Kiệt cũng không có vội nói điều gì, bởi vì thấy thần sắc hai người hiển nhiên giờ có nói chính sự cũng không có tác dụng gì, hắn liền dứt khoát lấy ra một số tài liệu, đã rất lâu rồi không có luyện chế rượu, vừa lúc luyện chế một chút, trước từ từ nhấm nháp chút rượu, sau đó mình cũng có thể dò xét thể ngộ một chút những tiên hồn lực vây khốn vừa rồi, cùng với mảnh vỡ quy tắc Tiên đạo kia... từ từ chờ hai người bọn họ khôi phục bình thường.

Cho nên vừa đi vào, chung quanh thân thể Nhậm Kiệt lóe lên ngọn lửa, trong nháy mắt trăm ngàn loại dược vật, còn có một số thực vật đặc thù biến thành chất lỏng. Tuy rằng không phải luyện chế dược phẩm, nhưng Nhậm Kiệt dùng thủ pháp luyện chế lại rất tương tự với luyện chế dược phẩm, nhưng dễ dàng hơn nhiều. Chỉ có điều lần này Nhậm Kiệt vì để cho rượu này thật mạnh, cố ý đưa vào một chút xíu tinh huyết tâm mạch Cổ Thần.

Thứ này hắn còn có một chút, tuy rằng thứ này vô cùng trân quý, thậm chí cho dù là tiên nhân phi thăng trông thấy đều sẽ liều mạng tranh đoạt, nhưng đối với Nhậm Kiệt, bất kỳ thứ tốt gì chỉ có sử dụng mới có giá trị.

Cũng như chút xíu tinh huyết tâm mạch Cổ Thần hắn đưa vào trong rượu, tăng lên hiệu quả của rượu, vẫn có thể giúp cho người ta chậm chạp hấp thu không nói, còn giúp cho người đạt tới trình độ như hắn một lần nữa tìm thấy lạc thú.

Nếu không chỉ là rượu bình thường, vốn đối với Thái Cực Cảnh trở lên đã không có bất kỳ hiệu quả gì, đừng nói chi là Pháp Thần Cảnh.

Nhậm Kiệt vốn chính mình đi rất nhanh, lúc đi vào luyện chế rượu tốc độ còn nhanh hơn, mà Nhậm Thiên Kỳ, Nhậm Nhất Nguyên một hồi lâu mới đi vào. Chờ đến lúc bọn họ đi vào trong, Nhậm Kiệt đã luyện chế xong, dù sao luyện chế một chút rượu cũng không cần thời gian bao lâu.

Chờ đến lúc bọn họ đi vào, Nhậm Kiệt đã tùy ý lấy ra một bộ đồ uống rượu, rồi rót cho mỗi người một ly, tự mình thì trước nhấm nháp thưởng thức, mặc dù chỉ là rượu ủ lâm thời, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm. Trên thực tế với cảnh giới của hắn, làm ra các thứ gì đó đương nhiên sẽ không thua kém chi ai.

Tiếp theo sau Nhậm Kiệt vừa nhâm nhi rượu mới tiện tay cất chế ra, đồng thời cũng bắt đầu dò xét những mảnh vỡ quy tắc Tiên đạo kia, về phần những tiên hồn lực thì mức độ cứng cáp giống như Ngọc Tinh lúc trước Nhậm Kiệt vừa mới chiếm được, trong thời gian ngắn muốn thúc giục rất khó. Dù sao hiện tại pháp lực của hắn cũng chỉ là Thái Cực Cảnh, chưa có đạt tới trình độ pháp lực nhập thần của Pháp Thần Cảnh, hơn nữa cho dù đạt tới Pháp Thần Cảnh mà muốn hoàn toàn sáp nhập vào thân thể cũng không có đơn giản như vậy.

Về phần quy tắc Tiên đạo thì hoàn toàn khác, là lĩnh ngộ đối với quy tắc thiên địa, chỉ có điều đây là năm đó sau khi tiên hạc kia phi thăng đã trải qua thần kiếp, bắt chước quy tắc thiên địa nó lĩnh ngộ được ngưng tụ thành quy tắc Tiên đạo.

Cái này chỉ cần cảnh giới đủ cao, thần hồn lực đủ mạnh, là có thể từ từ tìm hiểu, từ từ học tập.

Mà con tiên hạc này lĩnh ngộ đúng lúc là quy tắc thiên đạo có liên quan với tốc độ, Nhậm Kiệt lĩnh ngộ đối với không gian, phương diện tốc độ vượt hơn xa Pháp Thần Cảnh bình thường, nên các thứ này hiện tại vừa lúc hợp với khẩu vị của hắn.

- - - - - - - - - - - - -

"Ầm!" Đột nhiên một luồng kiếm quang lóe lên, vốn phòng ngự tầng ngoài đã rất phân tán, trong tiếng nổ ầm ầm vỡ vụn, một bóng người theo sát kiếm quang trong chớp mắt đã xông vào bên trong.

- Hừ! Chẳng lẽ có người phát hiện trong này, còn muốn tới đoạt bảo, quả thực là muốn chết? Lúc này, bản thân Cao Bằng đang ở bên trong rèn luyện hắc thiết đại quân, đặc biệt là rèn luyện mấy nhân vật Thái Cực Cảnh thành thống lĩnh hắc thiết... hắn khẽ cau mày, trong mắt lóe lên một tia sát ý.

Từ sau khi chạy ra thế giới Cổ Thần, sau này hắn trở về lại trước hết rèn luyện thân thể những Thái Cực Cảnh chiếm được bên trong thế giới Cổ Thần kia trở thành thống lĩnh hắc thiết, cộng thêm một lượng lớn đại quân hắc thiết, cộng thêm giờ này hắn đã đạt tới Pháp Thần Cảnh, hiện tại hắn có đủ lòng tin đối với lực lượng của mình.

Nếu như gặp một số tên không biết sống chết, muốn xông vào di tích, thì cứ trực tiếp giết chết là được.

Hiện tại hắn cũng có hơi phiền lòng, tên Tiếu Kiểm Sát Thần Vương mang mặt nạ cười trong thế giới Cổ Thần kia luôn tạo cho hắn cảm giác bất an, mặc dù bây giờ hắn không thể xác định, nhưng hắn lại luôn nghĩ tới một người khác cũng giống nhau khiến cho hắn căm ghét, đó là Nhậm Kiệt.

Cộng thêm cọng tóc Cổ Ma luyện chế thành cây roi màu đen trong cơ thể kia, tâm tình của Cao Bằng càng không tốt lắm.

"Bùng!" Cao Bằng búng tay môt cái, nói với ba tên thống lĩnh đã luyện chế xong ở bên cạnh: - Đi một người, giải quyết sạch những kẻ xông vào đây, nhưng đừng hủy diệt thân thể. Tuy rằng phòng ngự bên ngoài di tích này đã hư hỏng, nhưng có thể đi vào đến đây cũng không phải kẻ yếu, lưu lại có lẽ còn có thể luyện chế thành một số đầu lĩnh cho hắc thiết đại quân!

Khác với hắc thiết đại quân kia, thống lĩnh hắc thiết đứng ở nơi đó vừa nghe mệnh lệnh của Cao Bằng, rồi lại biết gật gật đầu, trong mắt lóe ra một tia sáng yêu dị màu đen, trong nháy mắt liền phóng vọt ra ngoài.

Cao Bằng cũng không để ý tới nữa, chuyện hắn lo lắng không phải những thứ này, hắn muốn làm đều là đại sự, phiền lòng cũng là đại sự, chút chuyện nhỏ này hắn vốn hoàn toàn...

"Ầm..." Chỉ là cũng chưa tới thời gian mấy hô hấp, thống lĩnh hắc thiết đạt tới cảnh giới lão tổ Thái Cực Cảnh bị Cao Bằng luyện chế vừa mới phóng đi, cả thân thể đã bị đánh bay trở về, một đạo kiếm quang trực tiếp xuyên thủng thân thể của hắn. Trong quá trình bay trở về bất luận là nham thạch cứng rắn hay là trận pháp còn lại đều ầm ầm nổ nát.

"Bùng..." Ngay sau đó, khi thống lĩnh hắc thiết này bị đạo kiếm quang đánh bay vào, thân thể trực tiếp nổ tung.

- Không xong! Cao Bằng vốn cũng không để ý lắm, lúc này trong lòng chìm xuống, lập tức biết xảy ra chuyện lớn rồi.

Tên này vốn chỉ là tu vi Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu, bị hắn rèn luyện thành thống lĩnh hắc thiết, sau khi sáp nhập vào rất nhiều thứ tốt, cưỡng ép tăng lên tới trình độ lão tổ Thái Cực Cảnh. Tuy rằng chỉnh thể độ linh hoạt, thần thông, pháp thuật các phương diện kém một chút, nhưng cường độ thân thể lại tăng lên đến gần trình độ lão tổ ngàn tuổi, không sợ sống chết, giống như một kiện pháp bảo hình người, uy lực kinh khủng kinh người.

Cũng chính vì vậy, Cao Bằng mới lòng tin mười phần phái tên này đi, bởi vì người đến cho dù là lão tổ Thái Cực Cảnh, cũng chỉ có một đường chết, không nghĩ rằng lại xuất hiện cục diện như thế! Cho dù là hắn cũng chưa chắc có nắm chắc thoải mái, trong thời gian mấy hơi thở đã giải quyết tên thống lĩnh hắc thiết này như vậy!

"Vèo... Vèo..." Cao Bằng vung tay một cái, trong nháy mắt thu vào trong nhẫn trữ vật toàn bộ các thứ, đồng thời thúc giục trận pháp ở chung quanh.

"Ầm..." Trận pháp ở chung quanh tuy rằng không trọn vẹn, nhưng trong nháy mắt bị thúc dục, chung quanh có hơn một ngàn tướng sĩ hắc thiết đại quân bù vào chỗ thiếu sót của trận pháp, mang theo trận pháp không sợ chết đánh ra phía lối vào.

"Vèo Bùng Bịch..." Lại là một đạo kiếm quang, chỉ có điều lần này đạo kiếm quang biến thành hình bán nguyệt, quét ngang qua. Tất cả trận pháp lần nữa thúc động, thậm chí hơn một ngàn hắc thiết đại quân kia ngưng tụ thành trận pháp, nhưng không đợi phát huy ra uy lực cường đại, trong nháy mắt đều bị chặt đứt ngang, vỡ nát tan tành.

Kiếm quang kia quá kinh khủng, đã vượt qua tưởng tượng, bất kỳ thứ gì ngăn cản đều sẽ bị chém đứt. Không có biến hóa màu sắc rực rỡ, không có quá nhiều thứ gì đó, nhưng mỗi lần đạo kiếm quang này xuất hiện, là đại biểu cho tử vong, đại biểu cho hủy diệt!

Tuy rằng Cao Bằng rất phiền lòng mấy mấy sự kiện kia, nhưng không thể không nói sau khi đạt tới Pháp Thần Cảnh, đích xác hắn cảm nhận được: tại sao trong tu luyện giả đều xưng hô Pháp Thần Cảnh là nhân vật tối cao vô thượng, là do lực lượng cường đại, lĩnh ngộ đối với không gian, lĩnh ngộ đối với quy tắc thiên địa, làm cho hắn thật sự cảm nhận được loại cảm giác đứng ở đỉnh phong, chí cao vô thượng.

Thế nhưng thời khắc này, Cao Bằng lại cảm thấy cả người căng thẳng đến cực hạn, sau khi rời thế giới Cổ Thần, lần đầu tiên hắn có loại cảm giác này. Trong nháy mắt hắn dùng thần hồn lực thúc giục mấy kiện pháp bảo phòng ngự chung quanh thân thể, thúc giục trận pháp, trong nháy mắt mượn trận pháp này lui về phía sau, trực tiếp lui đến một động phủ khác ngoài trăm dặm, đạt đến dịch chuyển cự ly ngắn.

"Vèo... Bịch... Bịch..."

Nhưng theo sát phía sau hắn lại là một đạo kiếm quang, mà lại đuổi theo với tốc độ không hề chậm hơn hắn, lần này đạo kiếm quang này ngưng tụ giống như một chùm tia sáng, ngay cả pháp bảo phòng ngự Cao Bằng thi triển trước khi dịch chuyển cũng ầm ầm bị đánh vỡ vụn.

"Kiếm quang thật khủng khiếp..." Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Cao Bằng thời khắc này, dĩ nhiên, hiện tại hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều những thứ khác. Loại uy hiếp tử vong kia lập tức bao phủ hắn, sơ sẩy một cái là sẽ bị miểu sát trong nháy mắt.

"Vèo... Bốp..." Ngay khoảnh khắc đó, bóng một cây roi màu đen từ trong cơ thể Cao Bằng vọt ra, bốp một tiếng, vô cùng chuẩn xác đánh vào trên đạo kiếm quang kinh khủng kia.

Trên thực tế vừa rồi không phải là Cao Bằng không có biện pháp nào khác, nhưng ngay khoảnh khắc hắn cảm nhận được sự kinh khủng của kiếm quang kia, hắn cảm nhận được cây roi màu đen đang nhảy nhót trong cơ thể mình, dường như chính nó cũng cảm thấy sinh mạng bị uy hiếp.

Nếu như dùng phương pháp chu toàn khác, Cao Bằng có tối đa 7, 8 phần nắm chắc tránh thoát một kích này, hơn nữa khẳng định sẽ bị thương. Kiếm pháp kinh khủng như vậy, hắn nghe đều chưa nghe nói qua.

Loại thời điểm này cảm nhận được cây roi màu đen nhảy lên, tuy rằng trước đó có một loại kiêng kỵ sâu đậm đối với cây roi màu đen này, nhưng cuối cùng hắn cảm thấy tốt hơn là sử dụng nó.

Thanh âm không lớn, nhưng cây roi màu đen lại chặn được kiếm quang, chỉ có điều Cao Bằng đã bay đến bên cạnh động phủ lại bị lực phản chấn đánh văng ra xa, Cao Bằng cũng mượn thế bay đi, vọt thẳng về phía bầu trời.

- Hả? Sau khi đạo kiếm quang kia bị chặn, liền xuất hiện một bóng người, đúng là Thiên Châu con của Giáo chủ Kiếm Tiên Giáo, tỷ tỷ của Lam Thiên, có Thiên Kiếm kỳ mạch. Trông thấy một kiếm của mình bị đối phương ngay mặt ngăn chặn, nàng cũng rất bất ngờ, nhưng cũng không có phản ứng gì lớn lắm, ngược lại còn lộ ra một tia hứng thú, nhất là cuối cùng khí tức phát ra từ trên cây roi màu đen kia, càng làm cho nàng cảm thấy hứng thú.

Trong nháy mắt kế tiếp, một đạo kiếm quang phóng lên cao, Thiên Châu phát sau mà đến trước, khi Cao Bằng mượn lực phản chấn của cây roi màu đen vọt lên bầu trời cao vạn trượng, Thiên Châu cũng ở trên bầu trời vạn trượng, chỉ đứng cách hắn không tới một ngàn thước, mà lại còn nhanh hơn hắn một bước, dường như vốn từ trước đã chờ hắn ở chỗ này.

Cao Bằng trong lòng chìm xuống, nữ nhân này là ai, hắn vừa mới đạt tới Pháp Thần Cảnh vừa tìm đến loại cảm giác chí cao vô thượng kia, vốn tưởng rằng cộng thêm mình nắm trong tay hắc thiết đại quân, cùng với thống lĩnh hắc thiết mới luyện chế, thì đủ để tung hoành ngang dọc, không sợ hãi ở địa phương không có tồn tại như Cổ Ma kia... thế nhưng nữ nhân này vừa xuất hiện lại làm cho hắn lập tức tỉnh táo lại: Đáng sợ, nữ nhân thật đáng sợ!

Cho dù có cây roi màu đen trợ giúp, uy lực của đạo kiếm quang kia vẫn chấn cho thân thể hắn đau đớn, pháp lực trong cơ thể chấn động không dứt, cánh tay đều run run nhè nhẹ.

- Tại hạ Cao Bằng, không biết có chỗ nào đắc tội, còn xin nói rõ? Trong lòng Cao Bằng vô cùng kinh hãi, nhưng hắn cũng muốn hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hiểu rõ một nữ nhân kinh khủng như vậy vì sao lại muốn tới giết mình không một lời giải thích.

- Chặn một kiếm cơ sở, từ ba tuổi ta bắt đầu luyện tập, có thể nói hơn một câu với ngươi! Thiên Châu vẫn là bộ dáng lạnh lùng như vậy, nói: - Thiên Châu của Kiếm Tiên Giáo, Lam Thiên là thân đệ đệ của ta, hắn đã bị người giết chết, ta đến đây thay hắn giải quyết một chút tâm nguyện chưa kết liễu của hắn!

Một kiếm cơ sở bắt đầu luyện tập lúc ba tuổi, Cao Bằng vừa nghe nói lời này trong lòng không khỏi lại lần nữa chìm xuống: Ở đâu ra loại quái vật kinh khủng thế này, còn là một nữ nhân. Đợi nghe tiếp câu nói sau đó của Thiên Châu, cả đầu óc Cao Bằng có cảm giác ông một tiếng, có cảm giác như sắp nổ tung.

Người của đại giáo vô thượng, đúng thật là người của đại giáo vô thượng! Tuy rằng sớm biết Lam Thiên có quan hệ với đại giáo vô thượng, nhưng hắn cũng không để ý lắm, bởi vì cho tới nay hắn thấy Lam Thiên đều không có gì quan trọng, liên đới đối với đại giáo vô thượng cũng không có cảm giác gì. Hơn nữa từ khi đạt tới Pháp Thần Cảnh, đạt tới cảnh giới chí cao vô thượng, hắn càng thêm cảm thấy không cần e ngại cái gọi là đại giáo vô thượng, nhưng giờ khắc này hắn biết mình sai rồi, quá sai rồi!

Xem ra mình chiếm được một chút truyền thừa, nhưng cũng không có chân chính biết tình thế của cả tu luyện giới hiện nay, càng thêm không biết đại giáo vô thượng đáng sợ biết dường nào.

- Trước chờ một chút, nghe ta... Cao Bằng trước tiên muốn câu thông một chút với Thiên Châu.

Nhưng ở trong mắt Thiên Châu, Cao Bằng này cũng chỉ đáng để nàng nói nhiều hơn một câu như vậy mà thôi, ngay sau đó trong thân thể nàng tản ra một luồng kiếm khí nối liền trời đất, kiếm trong tay chỉ lên không trung, trong nháy mắt trong bầu trời bao phủ đạo đạo kiếm quang, ở chung quanh tạo thành một kiếm trận thật lớn, trong nháy mắt xoay tròn chém về phía Cao Bằng.

Nếu như nói một kiếm trí mạng vừa rồi chủ yếu là tốc độ, như vậy kiếm trận chính là một kiếm diệt sát kinh khủng, ngay cả không gian chung quanh đều bị kiếm khí cắt xé, bị kiếm trận kéo theo, cho dù có Bảo phù dịch chuyển cũng không dám thi triển, bởi vì không gian chung quanh bị kiếm trận này bao phủ, là một mảnh hỗn loạn, một khi thi triển dịch chuyển chỉ có một đường chết.

Vừa thấy tình hình này trong lòng Cao Bằng chỉ có một loại cảm giác xui xẻo, đồng thời cũng tràn đầy rúng động, Thiên Châu này rốt cuộc là tu vi bực nào, cho dù đồng dạng là Pháp Thần Cảnh, cũng không đến mức kinh khủng như vậy chứ!

Hắn là trải qua bao nhiêu kỳ ngộ, trải qua bao nhiêu chuyện mới đi tới một bước ngày hôm nay, nhưng bây giờ đối mặt với một nữ nhân như vậy, vẫn còn có cảm giác lực bất tòng tâm, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có... hắn phát hiện: rõ ràng chênh lệch quá lớn.

Nữ nhân này tạo cho hắn có cảm giác vô cùng lạnh giá, giống như một thanh kiếm sắc bén, không giống là con người. Thời khắc này Cao Bằng cũng chính thức hiểu rõ một chuyện: đại giáo vô thượng hơn xa tưởng tượng đơn giản của mình trước đây.

"Vèo vèo..." Cây roi màu đen trong tay Cao Bằng chợt xoay tròn, hắn đã luyện hóa cây roi này, hắn sử dụng nó cũng không kém cỏi giống như Du Thủy lão tổ lúc trước, chỉ là trong lòng hắn có điều lo lắng mơ hồ, lo lắng Cổ Ma kia có điều cổ quái, cho nên không dám sử dụng. Chính bản thân hắn đã dùng Phương Viêm vào loại chuyện như thế, đương nhiên hắn càng thêm cẩn thận. Thế nhưng thời khắc này không còn cách nào khác, hắn xoay tròn cây roi màu đen của Cổ Ma, trong nháy mắt cây roi tạo thành một lốc xoáy màu đen chung quanh thân thể hắn, rồi chui thẳng xuống mặt đất.

"Bùng Bùng Bùng..." Va chạm kinh khủng, mỗi một đạo kiếm quang quét trúng, còn có kiếm trận kia vận chuyển đánh trên lốc xoáy màu đen, đều sẽ bạo phát ra tiếng động kinh thiên động địa, không gian chung quanh đều vỡ nát, lực lượng cường đại đã vượt qua Pháp Thần Cảnh tầng năm toàn lực đối chiến.

Uy lực kinh khủng va chạm nhau từ từ tăng lên, mà Cao Bằng thân ở trong đó, mặc dù hắn được cây roi màu đen khẳng định có quan hệ với Cổ Ma kia tương trợ, chặn lại hết chín thành lực lượng trở lên, nhưng Cao Bằng cũng đau khổ vạn phần, bị từng đạo vết kiếm xuyên thấu qua tầng tầng phòng ngự do pháp lực ngưng tụ thành, cắt trên thân thể hắn.

- A... Giờ khắc này Cao Bằng nổi giận gầm lên một tiếng, vốn hắn muốn đánh bạc hết thảy, để cầu bảo vệ tánh mạng. Thời điểm này, chênh lệch giữa nhau rất lớn, muốn chiến thắng không có khả năng.

Nhưng trong lúc bất chợt, hắn vừa xoay chuyển ý niệm trong lòng: nếu như mình đều đánh bạc hết thảy tích súc trước đây, tự mình thoát ra thì quá khó khăn. Nếu như mình phỏng đoán là đúng, vậy bất luận là tỷ tỷ Lam Thiên của Kiếm Tiên Giáo kinh khủng này, hay là tên Nhậm Kiệt kia, đều không phải là người mình có thể đối phó.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, cũng không tin mình vĩnh viễn bị bọn họ áp chế, nhất là tên Nhậm Kiệt kia, Cao Bằng ở trước mặt hắn luôn luôn có cảm giác như đi ngược dòng nước, không tiến tất thối, phải liều mạng thôi.

Cuối cùng Cao Bằng cũng không dùng tới lá bài tẩy, cũng không ngừng kiên trì xông xuống phía dưới, xông phá kiếm trận khổng lồ này.

"Ầm!" Chờ hắn đánh sâu xuống phía dưới, cả kiếm trận đã ngưng tụ thành một sát trận siêu cấp, lực giết chóc làm cho thiên địa ở chung quanh biến sắc, núi sông mất đi màu sắc, linh khí bên trong chu vi ngàn dặm hoàn toàn tiêu tán, không gian hỗn loạn, lại có cảm giác giống như thiên địa sắp quay về thời hỗn độn. Mà ở dưới loại trạng thái này, cây roi Cổ Ma mang theo Cao Bằng đã bị thương không ra hình hài, va chạm đi xuống tầng tầng lớp lớp, tiếng nổ ầm ầm chấn động.

Kiếm trận kinh khủng, kiếm khí lực sát thương kinh người, ngưng tụ tới trạng thái uy lực cao nhất, như sắp xé nát, đánh rách tả tơi lốc xoáy màu đen của cây roi Cổ Ma kia tạo thành.

"Bịch..." Đúng lúc này, đột nhiên phía trước cây roi Cổ Ma đã hoàn toàn bị Cao Bằng luyện hóa kia tản ra từng tia từng tia ma khí, hình thành một ngón tay to lớn, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, vừa lúc điểm vào chỗ cốt lõi nhất, chỗ uy lực mạnh nhất của kiếm trận kia.

"Bùng" một tiếng, trong tiếng nổ ầm ầm kiếm trận vỡ ra một lỗ hổng, trong nháy mắt kế tiếp, cây roi Cổ Ma mang theo Cao Bằng gần như sắp sụp đổ, thân thể sắp vỡ vụn, tính mạnh sắp mất đi... trực tiếp chui xuống sâu dưới lòng đất sôi trào giống như tận thế kia, rồi biến mất.

- A... Thiên Châu đang ở trên không trung thúc giục kiếm trận đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng rịn ra một vết máu, trong mắt lóe lên hàn quang, kiếm ý trong cơ thể ngay lúc cây roi Cổ Ma ngưng tụ thành ngón tay xuyên thủng kiếm trận của nàng, thiếu chút nữa trong nháy mắt xuyên qua cơ thể mà ra, nhưng ngay khoảnh khắc đó cây roi Cổ Ma vọt xuống dưới đất biến mất, cổ kiếm ý đặc thù trong cơ thể nàng cũng từ từ thu hồi.

"Rồi lại để hắn chạy thoát!" Thiên Châu cũng không nghĩ tới cuối cùng lại như thế, nàng đứng giữa không trung trầm mặc một lát, hiện tại còn muốn đuổi giết đã không có khả năng lắm. Hơn nữa cuối cùng trên cây roi Cổ Ma của đối phương phát ra khí tức lại có thể dẫn động kiếm ý của Thiên Kiếm kỳ mạch trong cơ thể nàng, điều này nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhưng bất kể ra sao, loại lực lượng không thuộc về mình kia, nàng cũng không để ý lắm, người nàng muốn giết sớm muộn gì cũng phải chết. Nghĩ đến đây, nàng giơ tay lên mở ra tin tức của Kiếm Tiên Giáo cấp cho nàng: Khi còn sống Lam Thiên còn có một địch nhân lớn nhất, cũng là người làm cho hắn thất bại thảm hại nhất: đó là Nhậm Kiệt.

Nhìn xem tin tức về người này xong, ngay sau đó, Thiên Châu một lần nữa dùng phương thức của nàng, trong nháy mắt một đạo kiếm quang xông thẳng về phía chân trời, dường như xuyên thủng bầu trời, mà bản thân nàng thì biến mất ở nơi này, dường như thân nàng ở bên trong luồng kiếm quang xuyên thủng bầu trời kia...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.