Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 17: Ác mộng tình yêu




1.

Ăn xong, Trương Hoa đi thanh toán tiền. Đợi Trương Hoa quay lại, Ngô Tĩnh cười nói: “Chức vụ của anh cao hơn em nhiều, em cũng không tranh giành với anh làm gì, thôi để anh khao vậy!”

Trương Hoa cũng cười: “Ngày nghỉ em thường làm gì?”

“Thu dọn nhà cửa, sau đó đọc báo, xem tivi, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo”.

Trương Hoa cười hỏi: “Em không biết nấu nướng nên thường ngày chắc toàn ra ngoài ăn phải không?”

Ngô Tĩnh im lặng một lát rồi mới trả lời: “Đa phần đều là ra ngoài, tiện gì ăn nấy!” rồi lại nhìn Trương Hoa hỏi: “Anh ở một mình à?”

“Ừ, hiện tại thì đang một mình, bố mẹ anh ở ngoại ô, căn hộ đang ở là bố mẹ mua cho, nói ra thấy ngại quá!”

“Thế thì tốt quá còn gì, những người đi thuê nhà như bọn em rất ngưỡng mộ những người có nhà riêng như anh!”

Trương Hoa cười cười không nói.

Ngô Tĩnh đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi!”

Ra ngoài, Ngô Tĩnh liền nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì chúng ta về thôi!” Trương Hoa định hỏi chiều nay cô có bận không, nếu không bận thì kiếm chỗ nào ngồi nhưng cuối cùng lại thôi.Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, nói: “Thế cũng được, lúc nào rảnh rỗi lại nói chuyện tiếp!”

Ngô Tĩnh đi chưa được bao xa, thì thấy Trương Hoa đuổi theo nói: “Quên không hỏi số của em, em không ngại cho anh số chứ?”

Ngô Tĩnh nhoẻn miệng cười: “Được thôi!”

Ngô Tĩnh đi rồi, Trương Hoa đứng bần thần một lúc, chẳng nghĩ ra chiều nay làm gì. Cuối cùng anh quyết định về nhà ngủ một giấc.

2.

Lúc Trương Hoa tỉnh lại thì trời đã tối. Anh rời khỏi giường, ra ngoài kiếm gì đó bỏ bụng. Về nhà, Trương Hoa bật tivi lên, sau đó đổi kênh liên tục, cuối cùng bỏ cuộc, ném điều khiển sang một bên, rút thuốc lá ra hút. Đưa mắt nhìn căn phòng trống rỗng, Trương Hoa đột nhiên cảm thấy vô cùng hụt hẫng.

Điện thoại đổ chuông, là Lí Dương Uy, nói tối nay sẽ qua chỗ Trương Hoa ở. Trương Hoa nói: “Cậu qua đi, tôi đang ở một mình, chán chết đi được!”

Khoảng nửa tiếng sau, Lí Dương Uy đến, tay xách theo ít đồ nhắm và bia.

Trương Hoa nhìn thấy liền cười: “Cậu hiểu ý tôi đấy!”

Hai người bật tivi nhưng không xem, chỉ ngồi uống rượu và tán dóc. Trương Hoa không hỏi chuyện Kỉ Oanh, mà Lí Dương Uy cũng không nói.

Lúc mỗi người đã uống được mấy lon thì Cổ Vân Vân gọi điện: “Cậu có nhà không? Lí Dương Uy có ở bên cạnh cậu không?”

“Đang ở nhà, đang uống rượu với Dương Uy!”

“Thế thì tôi lên đây, đang ở dưới tần nhà cậu!”

Cổ Vân Vân vừa bước vào nhà đã nhìn Lí Dương Uy chằm chằm. Lí Dương Uy cũng mặc, chẳng buồn đoái hoài, chỉ mải mê uống, sau đó lấy thuốc lá ra ném cho Trương Hoa một điếu, rồi cũng châm một điếu cho mình vừa hỏi Trương Hoa: “Có phải dạo này tôi trở nên rất đẹp trai không?”

“Sao cậu lại nói thế?”

“Nếu không tại sao người đẹp vừa vào đến đây đã nhìn tôi chằm chằm như thế?”

Lúc này Cổ Vân Vân mới ngồi xuống, mở miệng nói: “Lí Dương Uy, cậu làm sao thế hả? Muốn sống chung thì sống chung, muốn chia tay là chia tay! Kỉ Oanh cả ngày buồn bã ở chỗ tôi, tôi vừa đưa cô ấy về, thấy cậu không có ở nhà, gọi điện cũng tắt máy, hóa ra là đang trốn ở chỗ Trương Hoa!”

3.

Lúc này Lí Dương Uy mới ngẩng đầu nhìn Cổ Vân Vân: “Cậu có biết rõ tình hình không?”

“Đương nhiên là tôi rõ, Kỉ Oanh đã nói với tôi rồi, chẳng qua chỉ là bạn trai cũ của cô ấy dạo này hơi buồn, cô ấy đi cùng anh ta có một lần thôi mà, cậu có cần phải nhỏ nhen thế không?”

Lí Dương Uy đột nhiên trở nên rất kích động, lớn tiếng nói: “Tôi nhỏ nhen? Bạn trai cũ của cô ấy dạo này thất tình, tìm cô ấy kể khổ ư? Tối qua đã đi với bạn trai cũ rồi còn đau lòng cái gì, lại còn muộn như thế, ai biết được bọn họ làm cái gì với nhau? Đã thế còn tắt máy, nói cái gì mà bạn trai cũ một mực bắt tắt máy nên chẳng còn cách nào khác. Nói như vậy hắn ta bảo cô ấy lên giường cô ấy cũng không còn cách nào khác à?”

“Cậu đừng có nói khó nghe như thế, Kỉ Oanh không phải loại người ấy, cô ấy rất điềm đạm!”

Lí Dương Uy cười khẩy: “Điềm đạm? Tôi thấy tình cũ khó quên thì có!”

“Cho dù có còn chút vương vấn cũng là chuyện bình thường, dù gì họ cũng ở bên nhau bao nhiêu năm. Hơn nữa các cậu cũng chuẩn bị cưới đến nơi rồi, Kỉ Oanh cũng đồng ý sau này không liên lạc với anh ta nữa mà!”

“Đó là việc của cô ta, đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa, tôi quyết định hủy hôn lễ, bởi vì tôi không muốn vợ tôi sau này thường xuyên dành thời gian để đi giải khuây cho>

“Tôi thấy cậu chẳng đáng mặt đàn ông gì hết, nhỏ nhen, ích kỉ, hay nói chính xác, cậu không muốn gắn bó với Kỉ Oanh nữa rồi!”

Lí Dương Uy cười khẩy: “Cậu muốn nghĩ thế nào thì tùy!”

“Cậu thực sự không chịu về nhà sao?”

“Đó chẳng qua chỉ là chỗ tôi thuê ở tạm, vốn chẳng phải nhà, nếu cô ta thích thì cứ ở tiếp, đó là chuyện của cô ta!”

“Cậu đã nói như vậy tôi cũng chẳng phí lời với cậu nữa, sau này cậu đừng hối hận!”

Nói rồi Cổ Vân Vân liền lao ra ngoài cửa.

Trương Hoa vội vàng đuổi theo nhưng Cổ Vân Vân không đếm xỉa đến anh mà đi thẳng xuống dưới.

4.

Cổ Vân Vân đi rồi, Trương Hoa cũng không nhắc lại những chuyện này, chỉ ngồi uống với Lí Dương Uy. Lúc đi ngủ, Trương Hoa nói: “Sau này muốn về đó thì về, nếu không muốn về thì cứ qua đây, dù sao tôi cũng ở một mình. Nếu tôi đi công tác, tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu!”

Ngày hôm sau, Trương Hoa đang chăm chú xem phương án hoạt động tết Nguyên Đán thì Cổ Vân Vân bước vào. Anh ngẩng đầu nhìn, thấy Cổ Vân Vân vẫn còn bực tức liền hỏi: “Vẫn còn tức cơ à?”

Cổ Vân Vân ngồi xuống ghế, tức tối nói: “Tối qua sao cậu không nói gì? Cũng không biết đường khuyên nhủ cậu ta? Kỉ Oanh thật lòng với cậu ta, tại sao không thể tha thứ?”

“Đây là chuyện riêng của họ, chúng ta không thể can thiệp. Hơn nữa, chuyện hôn nhân không phải trò đùa, phải bình tĩnh thì mới suy nghĩ được!”

Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa, đột ngột hỏi: “Đàn ông các cậu có phải rất dễ dàng nói chuyện chia tay không?”

“Sao cậu>

“Không có gì, chỉ đột nhiên cảm thấy đàn ông các cậu rất dễ dãi trong chuyện tình cảm, có thể ở bên nhau cũng có thể chia tay bất cứ lúc nào!”

“Cậu sai rồi, tôi cảm thấy tâm lý phụ nữ rất khó nắm bắt, chính vì điểm này mới khiến đàn ông không yên tâm”.

Cổ Vân Vân đang định nói gì nhưng lại thôi.

Một lát sau, Cổ Vân Vân mới nói: “Tôi chỉ hi vọng Lí Dương Uy đừng đối xử như thế với Kỉ Oanh. Cậu không biết hôm qua ở nhà tôi cô ấy đã khóc thế nào đâu, hôn lễ đều chuẩn bị hết cả rồi, thế mà Lí Dương Uy đột nhiên nói hủy bỏ. Đàn ông thì không sao, nhưng Kỉ Oanh còn mặt mũi nào nữa chứ?”

Trương Hoa lạnh lùng nói: “Có mâu thuẫn nên không cưới còn tốt hơn là cưới xong rồi lại ly hôn!”

5.

Trước tết Nguyên Đán, Trương Hoa lại đi công tác, lần này anh xuống khu vực của Tần Hải Vận phụ trách, đây là khu vực có lượng tiêu thụ lớn nhất trong số các khu vực xung quanh thành phố. Lần này Trương Hoa âm thầm đi, thậm chí không thông báo với cả giám đốc khu vực Lưu Vân Đông.

Rút kinh nghiệm lần trước, xuống đến nơi Trương Hoa âm thầm đi một vòng các trung tâm thương mại, tìm hiểu tình hình qua các nhân viên bán hàng ở đây. Nắm rõ tình hình rồi anh mới về khách sạn, soạn ra một bản kế hoạch chi tiết, cụ thể yêu cầu địa điểm cần cải tiến. Cuối cùng, anh mới đến gặp Tần Hải Vận.

Lúc Trương Hoa vào văn phòng của Tần Hải Vận, anh ta hơi kinh ngạc, vội vàng chạy đến bắt tay Trương Hoa: “Giám đốc Trương đến khi nào thế? Sao không thông báo trước với tôi để tôi còn chuẩn bị!”

Trương Hoa cười đáp: “Sắp đến tết Nguyên Đán rồi, biết giám đốc Tần bận rộn nên tôi không dám làm phiền!”

“Cậu khách sáo quá rồi! Có bận thế nào thì cũng phải chăm sóc cậu cho chu đáo chứ! Chuyện lần trước vẫn còn chưa cảm ơn cậu được đấy!”Trương Hoa cười cười không nói gì, ngồi xuống ghế và lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra, bắt đầu bàn công việc với Tần Hải Vận.

Tần Hải Vận nghe Trương Hoa đề xuất những phương án này, im lặng hồi lâu rồi từ tốn nói: “Bảo sao chủ tịch lại xem trọng cậu, quả đúng không phải là hư danh!”

Trương Hoa cười: “Đâu có, còn phải học hỏi ở bậc tiền bối các anh nhiều!”

-Cậu lại khách sao rồi! Xem ra tôi phải đánh giá lại cậu mới được! À, hôm nay tôi nhất định phải mời cậu một bữa, đừng hiểu lầm, chỉ là chiêu đãi đơn thuần thôi!

6.

Buổi chiều, Trương Hoa về khách sạn, anh biết kết quả lần này rất tốt, cuối cùng anh cũng hiểu ra ý nghĩa thực sự của những điều mà Phùng Lâm Hàn đã nói với anh.

Nằm xuống giường, Trương Hoa thấy vui vui, tiện tay vớ lấy cái điện thoại, lướt một lượt danh bạ. Lúc nhìn thấy cái tên Ngô Tĩnh, anh đột nhiên muốn chia sẻ niềm vui với cô.

Ngẫm nghĩ một hồi, Trương Hoa liền gửi một cái tin nhắn: “Mấy hôm nay anh đi công tác, thay đổi phương pháp làm việc, hiệu quả rất tốt, vì vậy muốn chia sẻ niềm vui với em!”

Một lát sau, Ngô Tĩnh trả lời lại: “Chúc mừng anh, em cũng vui thay cho anh, tiếp tục cố gắng nhé!”, phía sau còn kèm theo một cái mặt cười.

Trương Hoa đọc đi đọc lại tin nhắn, cuối cùng nhìn cái mặt cười kia, trong lòng chợt cảm thấy rất hạnh phúc. Sống với Trần Dĩnh bấy nhiêu lâu, mặc dù trước đây cũng thường xuyên nhắn tin nhưng chẳng bao giờ nói mấy lời tình cảm, toàn chỉ là hỏi gì đáp nấy.

Trương Hoa lại nhắn lại, chẳng mấy chốc Ngô Tĩnh cũng nhắn lại một tin. Trương Hoa chợt cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, đang định nhắn tin tiếp thì Lưu Vân Đông gõ cửa.

Lưu Vân Đông vào phòng liền hỏi: “Sao giám đốc Trương đến mấy hôm rồi mà không thông báo với chúng tôi, lúc chiều, qua văn phòng giám đốc Tần tôi mới biết!>

Trương Hoa cười bảo: “Như thế mới yên tĩnh một chút!”

Lưu Vân Đông cười: “Tôi đã xem số tài liệu và phương án kia rồi, quả là khâm phục giám đốc Trương, cũng thật xấu hổ vì làm việc chưa được tốt, anh cứ thẳng thừng phê bình đi!”

“Phê bình gì chứ, anh đã làm rất tốt rồi, nếu như ngay cả khu vực tiêu thụ mạnh nhất ngoại ô mà tôi còn phải phê bình thì các khu vực khác phải tính sao đây?”

7.

Hai người nói chuyện một lúc thì Lưu Vân Đông nói: “Cũng gần đến giờ rồi, giám đốc Tần đã chuẩn bị tiệc rượu rồi, chúng ta qua đó đi!” Trương Hoa gật đầu đáp, đúng lúc ấy có tin nhắn của Ngô Tĩnh gửi đến, Trương Hoa đọc rồi nhắn lại: “Anh phải đi tiếp khách rồi, tối về nói chuyện tiếp nhé!”

Ngô Tĩnh liền nhắn lại luôn: “Anh uống ít thôi!” còn kèm theo cái mặt cười phía sau. Trương Hoa đọc tin nhắn, khẽ nhoẻn cười.

Lưu Vân Đông cười bảo: “Giám đốc Trương đi công tác mà vẫn không quên nhắn cho công chúa nhà họ Cổ cơ à?” Trương Hoa biết Lưu Vân Đông nghĩ anh nhắn tin với Cổ Vân Vân nhưng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Mặc áo khoác xong, anh nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vẫn là rất nhiều người tiếp đón. Trong buổi chiêu đãi, Trương Hoa cảm nhận rõ sự kính trọng của họ đối với mình có sự khác biệt. Trước đây sự kính trọng ấy xuất phát từ việc hiểu nhầm thân phận của anh, còn lần này, sự kính trọng phần nhiều là vì họ đã khẳng định được năng lực của anh trong công việc. Trương Hoa nghĩ, chắc chắn là Tần Hải Vận đã nói với bọn họ về kế hoạch cải tiến lần này của anh.

Sau bữa ăn, vẫn là đi giải trí, Trương Hoa không muốn đi nhưng vẫn bị lôi kéo đi. Vẫn giống như trước, có rất nhiều “em” ngồi phục vụ. Lưu Vân Đông lại gần Trương Hoa, thì thầm nói: “Giám đốc Trương, tối nay có cần bao một em không?”

Trương Hoa cười: “Thực ra tôi chưa bao giờ đến những nơi như thế này!”

Lưu Vân Đông cười lớn: “Đàn ông mà, nên học cách chơi”, sau đó thì thầm vào tai Trương Hoa: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho công chúa nhà họ Cổ biết đâu!”

Kì thực kể từ sau khi ly hôn, nhiều tối Trương Hoa cảm thấy rất “bức bách”, đặc biệt là sau khi uống rượu. Có lúc anh cũng nghĩ, hay là buông thả một lần, dù sao, đó cũng không phải là chuyện đùa giỡn tình cảm, chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

8.

Đặc biệt là ở những nơi như KTV, mọi người liên tục uống rượu, ai cũng rất thoải mái, hơn nữa các cô phục vụ ngồi bên cạnh cứ đụng chạm liên tục, đúng là một thách thức lớn đối với đàn ông, Trương Hoa nhìn cảnh tượng này, trong lòng nghĩ, chắc là chẳng mấy gã đàn ông có thể giữ được suy nghĩ và thể xác trong sạch trong một thời gian dài ở đây.

Đột nhiên điện thoại trong túi quần anh đổ chuông, lấy ra xem, là tinh nhắn của Ngô Tĩnh: “Vẫn chưa về khách sạn à? Muộn lắm rồi, đừng chơi bời lăng nhăng nhé!” phía sau còn kèm theo một cái mặt cười.

Suy nghĩ hư hỏng vừa nhen nhóm trong đầu Trương Hoa bỗng chốc bị cái tin nhắn ấy xua tan đi mất. Đọc tin nhắn này, Trương Hoa cảm thấy mình không nên làm bừa. Hơn nữa, trong lòng anh cảm thấy rất ấm áp, nghĩ rằng cô gái này đang quan tâm đến mình.

Thế là anh liền lấy cớ đi vệ sinh để nhắn tin lại cho cô, nói là mình vẫn đang bàn chút công chuyện, đợi khi nào về khách sạn sẽ nhắn tin cho cô. Ngô Tĩnh nhắn lại nói: “Em chuẩn bị đi ngủ nên nhắn tin cho anh, nhớ về sớm nghỉ ngơi”, sau đó lại là một cái mặt cười.

Cuối cùng, Trương Hoa không đi “tăng ba” với Lưu Vân Đông, chỉ nói đùa với anh ta: “Anh cẩn thận kẻo mang bệnh vào người đấy!”

“Yên tâm đi, chỉ có điều giám đốc Trương về công ty đừng có vì chuyện này mà đuổi tôi đấy!” – Nói rồi liền cười lớn.

Trương Hoa cũng cười theo: “Làm gì có chuyện đó, sở thích này của các giám đốc khu vực ngoại ô các anh đều trở thành bí mật được công khai từ lâu rồi!”

Về đến khách sạn, Trương Hoa nằm trên giường, đọc đi đọc lại những tin nhắn của Ngô Tĩnh. Sau mỗi ci tin nhắn của Ngô Tĩnh đều có kèm theo một cái mặt cười, những cái mặt cười ấy khiến cho Trương Hoa nghĩ đến bộ dạng hay cười của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.