Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 64




Phượng Tê cung

Chủ Điện vô cùng xa hoa nhưng ý vị khiêm tốn. Từng cột đá cẩm thạch có khắc con hồ ly giương cánh muốn bay, thảm nhung xinh đẹp trang nhã vạn kim khó cầu, bạc Hán tinh chất trăm năm điêu khắc làm thành ghế ngồi. . . . . . màu trắng làm gốc, màu hồng, xanh lá cây làm phụ trợ, xanh lam điểm xuyết. Không thấy chút nào xa hoa lãng phí, tục khí.

Trên chủ vị, Bách Phi Thần và Đại Nhi một trái, một phải cũng xếp hàng ngồi, phía dưới theo thứ tự là Tương phi, Lan phi, Dung tần, Lưu tần, Cung tần, Ngọc tần. Hinh Tuyết ở cuối cùng. Hậu cung cũng không đầy đủ, chỉ những người này tất cả đều là có chút bất đắc dĩ, triều đình vững chắc loại thủ đoạn này nhìn mãi quen mắt. Lãm Nguyệt vốn không nên tham dự tranh giành hậu cung, nhưng nếu Đại Nhi gọi nàng đến tự nhiên là có đạo lý của nàng, thêm một cái ghế ở phía dưới Đại Nhi an an ổn ổn ngồi một chỗ xem cuộc vui, nha đầu Mạch Hi ngoan ngoãn đứng ở phía sau hầu hạ.

Đại Nhi nhìn Bách Phi Thần một cái, thấy hắn không lên tiếng, cũng không kiểu cách, không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào chánh đề.

"Hôm nay Bản cung gọi các ngươi tới cũng không có chuyện gì lớn, giới luật hậu cung chắc hẳn không cần Bổn cung nhiều lời, tất cả mọi người đã rõ ràng, hôm nay vừa lúc Hoàng thượng ở đây, nói một chút chuyện của Hinh Tuyết cô nương vào cung, một là không phá cung quy, hai là không trái thánh ý."

Hồi lâu không có người nói chuyện. Ai mà không biết Hoàng thượng yêu thích Hinh Tuyết, cho dù đối với việc nàng ở hậu cung có bất mãn cũng không dám có điều nói bừa, đắc tội, nàng tùy tiện ở bên tai Hoàng thượng nói vài lời, hậu quả còn chưa biết như thế nào đây. Chẳng qua theo ý tứ của Hoàng hậu nương nương muốn phong nàng làm phi? Không không, nên buộc nàng rời khỏi cung mới đúng, hậu cung vẫn không có tiền lệ nào không danh không phận chiếm cứ phi uyển. Truyện được edit tại diễn đàn Lê Quý Đôn Hơn nữa, còn là một nghĩa nữ của vương gia, nói nghĩa nữ cho dễ nghe, không biết là con hoang từ đâu tới khoác áo khoác vinh quang gây sóng gió khắp nơi. Nhưng dựa vào thái độ của Hoàng hậu nương nương đối với Hoàng thượng, hẳn không phải là người thích so đo loại chuyện như vậy a, chẳng lẽ thuần túy vì muốn đối nghịch với Hoàng thượng? Nhìn sắc mặt Hoàng thượng đúng là như vậy, rốt cuộc là nên lấy lòng Hoàng thượng hay đứng ở bên Hoàng hậu nương nương đây?

Người thông minh chắc sẽ không chỉ cân nhắc đến trước mắt, ngang ngược càn rỡ như Lan phi, tính tình nàng ta không ưa có người kiêu ngạo hơn nàng, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc. Từ lần trước đối với việc lấy lòng Hoàng thượng, nhìn thấy Tương phi hành động, sau đó mới ra tay xác định, nếu như mượn cơ hội này đuổi Hinh Tuyết ra khỏi hậu cung, về sau chuyện trúng độc cũng sẽ không xảy ra nữa, đối với xà mỹ nhân này, nguy hại tuyệt đối lớn hơn bất luận kẻ nào, cho nên nàng thông minh lựa chọn đứng về phía Hoàng hậu nương nương.

"Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp cho rằng Hinh Tuyết cô nương không nên ở hậu cung, thứ nhất, không danh không phận đối với cô nương nhà người sẽ không tốt, thứ hai, nếu truyền ra bên ngoài cung danh dự của Hoàng thượng sẽ bị tổn hại, thứ ba, không hợp quy củ hậu cung, thứ tư, Hinh Tuyết cô nương vào cung ba năm, nhưng lại trì hoãn không có danh phận, người bên ngoài còn không biết đồn đãi thế nào, nếu không có thì cũng thôi đi, nhưng mấy ngày trước đây khi đến thăm muội muội của thần thiếp, thần thiếp nghe nói chuyện này rất truyền lưu trong dân chúng, nói Hoàng thượng ép Hinh Tuyết cô nương vào cung nội, Hinh Tuyết cô nương lấy tính mạng bức bách mới có thể giữ được trong sạch, người bên ngoài rất có dị nghị đối với chuyện lần này của Hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng nghĩ lại."

Lan phi vốn không nguyện ý làm chim đầu đàn, nhưng lần trước Tương phi bị thua thiệt, lần này nhất định sẽ không mở miệng nói chuyện. Cho nên nàng không có lựa chọn khác. Lan phi cũng rất thông minh, người bên ngoài đồn đãi, bất kể nói thế nào cũng ở phía sau lưng thao túng một chút sẽ xong chuyện, như vậy lời đồn đãi thứ nhất, giữ được danh tiếng cho Hinh Tuyết, lui một bước nói Hoàng thượng để cho Hinh Tuyết trở về cũng không cần lo lắng danh dự của nàng bị tổn thương; thứ hai, danh dự Hoàng thượng bị tổn thương muốn phủi sạch quan hệ chỉ có đưa Hinh Tuyết rời cung, dĩ nhiên đây là kết quả tốt nhất. Nếu như Hoàng thượng không muốn lập nàng làm phi, vậy cũng phải có một thời gian giảm xóc, cho nên mặc kệ thế nào Hinh Tuyết đều phải rời đi khỏi hoàng cung trước. Dĩ nhiên, nếu Hoàng hậu nương nương thật sự có tâm làm như vậy.

"Lời nói của Lan phi không phải không có lý, các vị nghĩ thế nào?" Đại Nhi cười, cho dù trong lòng biết chuyện này thành hoặc là không thành sẽ bị Hoàng thượng ghi hận nhưng vẫn không thể không làm như vậy. Lan phi cũng là người thông minh đấy. Hoàng thượng ghi hận cũng là nhất thời, coi như ghi hận tên đầu sỏ gây nên thì còn có ta ở chỗ này chống đỡ, mà thành thì thu lợi cả đời. Nếu như để Hinh Tuyết xuất cung, như vậy tái tiến cung sẽ khó khăn. Không thể không nói, Lan phi tính toán thật hay.

Cho dù đại tiểu thư danh môn khuê tú không hề có dã tâm, ở nơi đầy nước bùn trong thâm cung lâu ngày cũng ít nhiều nhiễm chút ô trọc. Họ muốn cũng chỉ là một cái cớ mà thôi để cho các nàng thực hiện thủ đoạn lấy được cơ hội. Hôm nay vừa lúc Đại Nhi cho họ cơ hội này. Có lẽ cái chết Liễu Phi và Mai phi năm đó làm cho các nàng có điều kiêng kỵ, hôm nay thì khác rồi, trừ đi Hinh Tuyết là người được Hoàng thượng thích nhất, các nàng, ai cũng có cơ hội chiếm được ưu ái của Hoàng thượng. Lui một bước mà nói, được lòng hoàng thượng, nửa đời sau không lo cũng tốt hơn chết già trong hậu cung.

"Thần thiếp cẩn tuân theo ý chỉ của Hoàng hậu nương nương." Hậu cung không có nhiều người, lại hoàn mỹ, nên làm như thế nào, làm cái gì, trong lòng các nàng đều biết rõ. Câu nói đầu tiên đem toàn bộ trách nhiệm đẩy tới trên người Đại Nhi. Quả thật trách nhiệm này Đại Nhi không thể không gánh vác.

Đại Nhi liếc mắt nhìn phi tần duyên dáng sang trọng phía dưới, vừa liếc nhìn Hinh Tuyết đang cúi đầu, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lộ ra ủy khuất làm người ta thương xót, rồi nhìn về phía Bách Phi Thần chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng nghĩ như thế nào?"

Bách Phi Thần cau mày, rốt cuộc Lâm Đại Nhi giở trò quỷ gì? Bằng thông minh của nàng không thể nào không biết để Hinh Tuyết ở trong cung, khoảng cách gần nắm trong tay so với đặt ở bên ngoài phải tốt hơn nhiều, làm như vậy rốt cuộc là tại sao? Ghen tỵ? Đánh chết trẫm cũng không tin. Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nhưng mặc kệ Bách Phi Thần suy đoán thế nào hay là muốn kiên trì ý nghĩ của mình. "Hinh Tuyết là nghĩa nữ của Vinh vương gia, là biểu muội của trẫm, ở lại trong cung có gì không ổn. Huống chi chẳng lẽ các ngươi không biết tâm ý của trẫm đối với Hinh Tuyết, thật đúng là muốn ép trẫm và Thái hậu quyết liệt phong Hinh Tuyết làm phi các ngươi mới cam tâm sao? !"

Hinh Tuyết ngẩng đầu, hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn Bách Phi Thần. Bách Phi Thần cho nàng một ánh mắt yên tâm có ta ở đây, ánh mắt nhìn về phía mọi người trong nháy mắt lạnh lùng.

"Chúng thần thiếp không dám." Phía dưới tất cả phi tần cũng hoảng sợ, vội vàng đứng lên thoát tội. Rõ ràng là Hoàng hậu nương nương gánh vác tại sao muốn hướng về phía bọn họ phát giận. Dĩ nhiên những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.

"Xin Hoàng thượng nghĩ lại, chuyện này có liên quan đến hình tượng của Hoàng thượng ở trong lòng dân chúng, kính xin Hoàng thượng suy nghĩ cho đại cục." Tương phi vẫn trầm mặc, đúng lúc thêm một cây đuốc. Ý tứ của Tương phi rất đơn giản, hoặc là đưa Hinh Tuyết về nhà, hoặc là phong nàng làm phi.

"Trẫm phải làm thế nào còn chưa tới phiên ngươi nhúng tay! Đừng tiếp tục nói chuyện này, nếu không nhất định nghiêm trị không tha!" Bách Phi Thần tức giận. Giữ Hinh Tuyết lại, không biết thật sự là vì ích lợi hoàng gia hay chính mình không bỏ được. Dù sao mười mấy năm tình cảm, ánh mắt nhìn về phía Hinh Tuyết có chút đau lòng.

"Quốc có quốc pháp, cung có cung quy, chuyện hậu cung do Thái hậu làm chủ. Sức khỏe của Thái hậu không tốt, không nên lao tâm hao tổn tinh thần, Bổn cung thân là Hoàng hậu tự nhiên muốn vì Thái hậu chia sẽ lo lắng ưu phiền. chuyện của Hinh Tuyết cô nương quả thật không hợp quy củ, nàng mặc dù được Hoàng thượng quý trọng nhưng không thể không đem quy củ của tổ tiên để ở trong mắt, không có quy củ, hậu cung đều như thế tự nhiên có thể tưởng tượng, kính xin Hoàng thượng nghĩ lại. Không cần bởi vì nhỏ mất lớn." Đại Nhi từng bước từng bước ép sát, dường như không đem Hinh Tuyết đuổi ra ngoài sẽ không cam tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.