Tổng Giám Đốc Tà Mị Manh Sủng

Chương 8: Đối thủ




Bách Đồ cảm giác mình nhất định là điên rồi, rõ ràng đã hối hận hành động không khống chế được vừa rồi, nhưng tại sao lại có chút xúc động khi nhìn vào ánh mắt chờ mong của Lương Tỳ.

Cơ thể Lương Tỳ bởi vì mắc mưa nên ẩm ướt hơi lạnh, nhưng giờ phút này bọn họ không ai rảnh bận tâm đến chuyện râu ria này.

Bọn họ liều mạng hôn cuồng nhiệt, tay phải Lương Tỳ lung tung vuốt ve ngực Bách Đồ, tay trái dùng sức ép lưng cậu lại, để cho cơ thể hai người họ kề sát một chỗ không có khe hở nào.

Lương Tỳ không bao lâu liền bắt đầu chuyển động, mỗi một chỗ đều có phản ứng.

Bách Đồ đương nhiên cảm giác được, cậu duy trì tư thế nằm với Lương Tỳ, giúp Lương Tỳ chuyển đến cạnh sô pha.

Lương Tỳ đụng phải cạnh ghế sô pha cong gối thuận thế ngã ngồi xuống, Bách Đồ lại đứng không vững, cả cơ thể ngã nhào lên người anh.

Đối với hành động bất ngờ này, Lương Tỳ đương nhiên mở cờ trong bụng, nhiệt tình hôn môi, cằm và gáy của cậu.

Bách Đồ chống tay lên lưng ghế, Lương Tỳ lại lưu luyến không rời ôm eo không cho cậu rời khỏi, ngẩng đầu nhìn Bách Đồ, trong đôi mắt tràn đầy khao khát, thở dốc nói: “Đừng đi, chúng ta cái kia … a?” Nói xong anh liền ở trên trái khế của Bách Đồ liếm một cái, ám chỉ đầy nóng bỏng và mời gọi.

Bách Đồ căng cứng người, vô tình lui ra.

Lương Tỳ biểu cảm rõ là thất vọng.

“Người anh ướt quá.” Bách Đồ nói, “Đi tắm đi, thay quần áo.”

Lương Tỳ mắt sáng ngời, nói: “Sau đó lại tiếp tục?”

Bách Đồ không trả lời, đến cạnh tủ lạnh nhỏ lấy túi bọc thực phẩm ở bên trong ra, ngồi xuống bên cạnh Lương Tỳ, nói: “Tay.”

Lương Tỳ phối hợp nâng tay trái lên, Bách Đồ dùng túi bọc thực phẩm quấn mấy tầng nilon lên tay anh, nói: “Được rồi, bất quá anh nhớ chú ý đừng để ướt tay.”

Lương Tỳ rầu rĩ ừ một tiếng: “Cái kia, tắm xong có thể tiếp tục hay không?”

Bách Đồ nâng mắt nhìn anh, thấy anh bị mưa to táp toàn thân hầu như không có chỗ nào không ướt, lúc này đã cởi áo khoác, áo sơ mi ướt đẫm dán trên thân thể, cũng không nói quá nhưng cơ bắp hình dạng rõ ràng, trên mặt và trên cổ có vệt nước chảy xuống, không biết là nước mưa hay là mồ hôi, lộ ra làn da màu mạch phi thường gợi cảm.

Lương Tỳ cảm nhận được tầm mắt của cậu, trong lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, đôi mắt hoa đào đen nhánh đầy mong chờ, nhỏ giọng đề nghị: “Dù sao anh cũng em làm ướt rồi, có muốn tắm cùng nhau không?”

Bách Đồ thu hồi tầm mắt, đứng dậy bỏ túi bọc thực phẩm trở lại trong tủ lạnh, nói: “Không cần, em đổi áo ngủ khác là được.”

Lương Tỳ thất vọng, ủ rũ đi tới thùng hành lý lấy quần áo ra đổi, một tay miễn cưỡng mở được, nhưng lại làm đồ bên trong bật ra rối tung lên.

Bách Đồ đứng bên cạnh nhìn, cũng không có ý giúp anh.

Anh không hiểu tại sao Bách Đồ lại từ chối anh, vừa rồi lúc vào cửa đã thân thiết chủ động ôm anh, lúc hôn môi rõ ràng cũng rất nhiệt tình, nhưng nhắc tới chuyện ‘ấy’ liền lạnh như băng, xem thường xử nam cũng không cần rõ ràng như vậy chứ.

Anh lấy một cái quần lót trong vali ra, lúc lấy ra có hai cái hộp rớt theo, hộp ba con sói chói mắt rơi trên mặt thảm.

Trên đỉnh đầu là ánh sáng đèn, rọi xuống chiếc hộp, ánh sáng phản chiếu làm cho người ta xấu hổ.

Lương Tỳ lén nhìn Bách Đồ, Bách Đồ mặt không biểu tình, anh lại sợ Bách Đồ nhạy cảm, nói: “Đây không phải của anh.”

Bách Đồ có chút câm nín: “Chẳng lẽ của em?”

“Đây là Vương Siêu nhét vào.” Lương Tỳ giải thích nói, “Nó nói cái khách sạn cung cấp dùng không tốt.”

Bách Đồ không lên tiếng.

Lương Tỳ thấy cậu như vậy, ủy khuất nói: “Ai mà biết khách sạn dùng có tốt hay không? Dù sao với anh cũng vô dụng.”

Bách Đồ xoay người đi vào phòng trong, nói: “Anh đi tắm trước đi, em … ở bên trong chờ.”

Đây là phòng Junior Suite [1], phòng trong là phòng ngủ, chỉ có giường và tủ quần áo.

[1] Phòng Suite (SUT): Là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt. Thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất. Cũng là loại phòng Suite nhưng các khách sạn thường đặt tên loại phòng này với những tên gọi khác nhau nhằm tăng thêm mức độ VIP. VD :Phòng President, Phòng Royal Suite…

Lương Tỳ lập tức vui vẻ nhướng mày, cảm thấy Bách Đồ nhất định là nói ở trên giường chờ anh, nhưng vì quá xấu hổ mới do dự đổi lại lời.

Anh nhặt hai cái hộp trên thảm lên, miệng cười muốn toét đến mang tai.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, cùng với giọng hát kỳ quái của Lương Tỳ, không thể nào tưởng tượng nỗi người đã từng phát hành album nhạc và khách mời trong lễ trao giải âm nhạc lại là cùng một người, giới âm nhạc ngày nay thật sự đã hết người rồi sao.

Bách Đồ tâm trạng trên mây, cậu có chút mất tập trung, tinh thần không yên ngồi xuống giường.

Cậu nghĩ, có lẽ cậu là thích Lương Tỳ rồi.

Đây không thể tính là chuyện tốt, không thích thì may, một khi thích rồi, sẽ càng muốn quý trọng, lúc mất đi sẽ càng hoảng hốt.

Mặc dù cậu biết Lương Tỳ đối với cậu là chân tâm thật ý, nhưng cậu lại hoàn toàn không thể tự tin nỗi.

Lương Tỳ dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa toàn thân, quan trọng là tắm trym cho sạch, lúc tắm trong đầu toàn là hình ảnh hương diễm, thiếu chút nữa tắm tới cứng ngắc.

Sau đó anh tắt vòi sen lau khô người, đứng trước gương nhìn nhìn, cảm giác nếu một mỹ nam trần trụi level max bước ra ngoài như mình, nói không chừng thụ tính của Bách Đồ sẽ không kiềm chế được mà bộc phát, chỉ mới tưởng tượng trên gương mặt kia xuất hiện biểu cảm dâm đãng khó nhịn và dục vọng chưa thỏa mãn, xoang mũi Lương Tỳ đã nóng lên, quyết định không mặc quần áo cứ như vậy đi ra ngoài, dù sao lát nữa cũng phải cởi, anh một tay mặc mặc cởi cởi quá phiền phức, quả thực lãng phí thời gian xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.

Kéo cửa phòng tắm, anh vừa bước một chân ra ngoài, bên ngoài sáng trưng, không giống với bầu không khí sương mù dày đặt trong phòng tắm, cảm thấy hơi sốc.

Anh nhanh chóng rụt chân trở về, bỗng nhiên lại thấy có chút xấu hổ.

Tuy anh cảm thấy chỗ đó của mình rất được, nhưng anh lại chưa từng cho người khác xem, lỡ Bách Đồ không thích hình dạng của nó, ấn tượng đầu tiên không tốt, có khi nào sẽ hối hận đá anh ra khỏi cửa nữa không?

Anh bị Bách Đồ đá khỏi cửa rất nhiều lần, mà hầu như lần nào cũng có quan hệ tới nửa người dưới, nên hiện tại đã để lại di chứng rất nhỏ.

Bách Đồ nghe tiếng động, quay lại nhìn, Lương Tỳ đứng trước cửa phòng ngủ, ở trần, chỉ mặc quần lót đen bó sát người, hình dáng kích thước dưới đũng quần gần như thấy rõ hết.

Bách Đồ lập tức có chút xấu hổ.

Lương Tỳ thấy biểu cảm cậu như vậy, lập tức có chút thất vọng lại nghi hoặc, chẳng lẽ là anh hiểu sai ý, Bách Đồ căn bản không phải nghĩ tới ‘cái kia’? Anh phân vân không vào, giả vờ giả vịt nói: “Bách Đồ, giúp anh tháo lớp nilon xuống đi, anh một tay không mặc quần áo được.”

Bách Đồ so với anh còn phân vân hơn, cả buổi mới nói: “Anh tới đây.”

Lương Tỳ chậm chạp đi qua duỗi tay trái ra, Bách Đồ xé màng nilon xuống.

Bách Đồ vẫn ngồi ở cạnh giường không nhúc nhích, Lương Tỳ đứng ở trước mặt cậu, đối diện đường nhìn là phần bụng bằng phẳng của Lương Tỳ, hai bên cơ nhìn vô cùng đẹp mắt.

Lương Tỳ phát hiện cậu dường như đang nhìn chằm chằm phần bụng mình, vội hóp vào, không đợi anh hóp xong, chợt nghe đến Bách Đồ nói khẽ: “Lương Tỳ, đến.”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng ở dưới tình cảnh này, chỉ có thể là ý đó.

Anh mừng rơn, bổ nhào lên người Bách Đồ ngay lập tức.

Bách Đồ nằm ngửa trên giường, nhìn anh không chớp mắt.

Trái tim Lương Tỳ đập thình thịch, cúi người dùng sức hôn cậu một cái, khẩn trương nói: “Ý em là như thế này?”

Bách Đồ nghiêng đầu nhìn công tắc cảm ứng đầu giường, nói: “Tắt đèn đi.” Giọng của cậu mơ hồ có chút bất ổn.

Lương Tỳ không nỡ động đậy, vươn tay mò mẫm tắt đèn trần, ánh sáng lờ mờ khiến cho bầu không khí càng thêm mập mờ. Anh bắt đầu rục rịch, thử lấy tay thăm dò lên đùi Bách Đồ.

Bách Đồ hơi nhíu mày, hấp tấp nói: “Đợi một chút, đem đèn tắt hết đi.”

Lương Tỳ không muốn lắm, anh rất muốn nhìn thấy biểu cảm lúc này của Bách Đồ, như vậy sẽ càng làm anh có cảm giác.

Bách Đồ thấy anh bất động, liền muốn đẩy người ra tự đi tắt đèn.

So với không muốn tắt đèn, Lương Tỳ càng không muốn để cậu thoát khỏi mình, không tình nguyện thò tay qua tắt hết số đèn còn lại.

Trong phòng hoàn toàn tối đen.

Qua mấy giây, Lương Tỳ mới thích ứng, nói: “Em thích như vậy?”

Bách Đồ hàm hồ nói: “Ừ.”

Lương Tỳ kỳ thật không thích, nhưng anh cũng rất nhanh không để ý nữa, thời gian còn nhiều, đủ loại hoàn cảnh để thử nha. Anh cách quần ngủ sờ chân Bách Đồ, nhỏ giọng nói: “Anh giúp em cởi đồ nha.”

“Tự em cởi.” Bách Đồ đẩy đẩy anh.

Lương Tỳ không chịu động, chơi xấu nói: “Để anh cởi.”

Bách Đồ không nói chuyện, Lương Tỳ tự động hiểu thành ngầm đồng ý, động tay động chân đem áo ngủ và đồ lót của Bách Đồ cởi xuống hết, tiện tay vứt xuống đất, lại sờ lên, xúc cảm vượt hơn cả mức tưởng tượng, anh một bên sờ một bên nhẹ giọng thở dài: “Bách Đồ, em thật nhẵn.”

Bách Đồ bị anh sờ đến run rẩy, cảm giác tay anh sắp sờ tới bắp đùi, vội nói: “Anh đừng nhúc nhích! Để em… đổi tư thế đã.”

Lương Tỳ nghĩ nghĩ, tạm thời buông tay ra, nhưng vẫn dán trên người cậu không chịu rời khỏi.

Bách Đồ bị anh đè nặng, động tác có chút khó khăn, âm điệu có chút van nài: “Anh trước hết cho em xoay chỗ khác, em không thích chính diện.”

Lương Tỳ đã xem rất nhiều GV, biết rõ đi vào từ phía sau sẽ dễ hơn rất nhiều, nên cũng không khăng khăng giữ tư thế này nữa.

Bách Đồ xoay người nằm sấp trên giường, ấp úng nói: “Được rồi.”

Lương Tỳ lại dán người lên, ở trên gáy cậu hôn hôn, tay phải từ trên eo cậu vòng qua trượt xuống, Bách Đồ biết ý đồ của anh, thấp giọng nói: “Đừng chạm phía trước.”

Lương Tỳ ngừng một chút, cảm giác trong lòng có chút phức tạp, anh xem trên mạng người ta nói, tiểu 0 khi được điều giáo tốt rồi, chỉ cần làm đằng sau là phía trước sẽ đạt được khoái cảm.

Bách Đồ tứ chi cứng ngắc chờ, Lương Tỳ lại không có động tĩnh, cậu tưởng rằng Lương Tỳ phát hiện cái gì đó, do dự hỏi: “Làm sao vậy?”

Lương Tỳ đột nhiên cúi đầu hung hăng cắn lên vai cậu một cái, cậu lập tức càng thêm cứng ngắc, nhưng lại không cảm thấy đau.

“Bách Đồ.” Lương Tỳ nhả hàm ra, lại liếm liếm chỗ mình đã cắn, có vị máu, căm hận nói, “Em 17 tuổi năm đó, anh đúng là nên cưỡng gian em.”

Bách Đồ không hiểu tại sao đang yên đang lành anh lại nói một câu như vậy, là có ý? Đã cứng lại không nhúc nhích, cậu cũng không biết phải nói gì.

Lương Tỳ cắn một cái phát tiết xong, tâm tình đã tốt hơn một chút, niết niết phần mông thịt co dãn của Bách Đồ, chậm rãi ngồi dậy, ngồi quỳ sau lưng Bách Đồ.

Bách Đồ cảm giác được hai chân bị tách ra, lập tức giống như đà điểu đem mặt chôn xuống gối, lo lắng đến hai hàm răng đánh vào nhau, thân thể bắt đầu run nhè nhẹ.

Lương Tỳ vuốt ve sờ một lúc, rồi thử đem ngón giữa tay phải đâm vào, không giống với tưởng tượng bên trong vừa mềm vừa ẩm ướt của anh, nó vừa khô khốc vừa hẹp, đầu ngón tay vừa tiến vào đã bị kẹp cứng.

Anh cũng không dám quá dùng sức, chậm chạp thử hơn nửa ngày mới đưa vào được nửa ngón tay, trong lòng có chút lo lắng, nhỏ như vậy, có thể chứa nỗi anh không?

Nhẹ nhàng rút ra đưa vào vài cái, điểm mẫn cảm của Bách Đồ rất cạn, anh không cần phí sức đã tìm được điểm đó, so với chỗ khác nổi lên một tí.

Chính là chỗ này, trên mạng nói chỉ cần bị chạm vào chỗ này, đa số tiểu 0 đều sẽ eo mềm chân run toàn thân mất sức, rên dâm cầu số 1 mau tiến vào…

Tuy Lương Tỳ cảm thấy Bách Đồ chắc chắn sẽ không giống như bọn họ nói, nhưng vẫn không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, thử chọc một cái, biên độ rung của Bách Đồ quả nhiên càng lớn.

Anh có chút cao hứng, tay liền không biết nặng nhẹ, lực đâm đầu ngón tay lúc mạnh lúc yếu, cảm giác được thân thể Bách Đồ cũng ngày càng mất bình tĩnh.

Lương Tỳ tâm viên ý mãn dùng tay kia dọc theo bờ mông Bách Đồ vuốt ve lên trên, khi vuốt lại sờ được toàn mồ hôi lạnh trên lưng Bách Đồ.

Anh cảm thấy không đúng lắm, cho dù không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng anh cũng biết vào thời điểm này phản ứng không phải như thế này.

“Bách Đồ?” Anh hỏi, “Có phải anh làm em không thoải mái không?”

Bách Đồ nằm sấp trên giường, không nói câu nào.

Lương Tỳ bắt đầu do dự, rút tay ra, lần mò mở công tắc đèn đầu giường lên.

Quả nhiên toàn thân Bách Đồ đều là mồ hôi lạnh, chẳng những phần lưng, cánh tay mà phần gáy cũng có thể thấy đổ đầy mồ hôi, tóc gần như ướt hết.

Lương Tỳ thấy cậu vẫn nằm đó run rẩy, có chút hoảng sợ, nói: “Anh không làm nữa, có phải làm đau em rồi không?”

Bách Đồ chôn mặt trong gối, không nhúc nhích.

Lương Tỳ vẫn quỳ ở đó, hoàn toàn mất hết chủ ý, vừa thất vọng lại vừa hối hận, lần đầu tiên đã thành như vậy, Bách Đồ có khi nào vứt bỏ anh không?

Qua thật lâu, Bách Đồ mới chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt rất yếu ớt, môi cũng không có chút huyết sắc.

Lương Tỳ rất áy náy, cúi đầu không dám nói câu nào.

Bách Đồ nhìn xung quanh, anh liền vội lấy quấn áo mình vừa vứt xuống đất nhặt về, xấu hổ đưa tới trước mặt Bách Đồ.

Bách Đồ nhận lấy, lẳng lặng mặc lại lên người.

Lương Tỳ thấy chỗ đó của cậu vẫn mềm, càng thêm phiền muộn, nhỏ giọng nói: “Em đừng giận, anh chính là tay chân vụng về, nếu không, anh giúp ngươi thổi tiêu?”

Bách Đồ ngay lập tức giống như bị đánh một cái, khó chịu nói: “Lương Tỳ, anh có phải bị đần không?”

Lương Tỳ nhíu mày: “Em chứ đâu phải ai, anh nguyện ý thổi cho em.”

“Anh đúng là.” Bách Đồ bình tĩnh nhìn anh, sau nửa ngày mới nói, “Em căn bản không cứng được, anh chẳng lẽ nhìn không ra?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.