Tổng Giám Đốc Tà Mị Manh Sủng

Chương 13: Câu cá phát hiện tay người




Trước khi Tiểu Ngọc và Thanh Tranh đến cửa hàng tơ lụa của nàng, Hải Đường vẫn chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể tiếp tục duy trì cửa tiệm mà thôi.

Không nghĩ tới, chỉ qua vài ngày, cửa hàng tơ lụa đã cải tử hoàn sinh, Tiểu Ngọc còn nói nàng, nhất định phải khiến cho lợi nhuận càng lớn hơn.

”Tiểu Ngọc tỷ tỷ, muội... có thể làm được sao?” Hải Đường hơi do dự.

Vẻ mặt của Tiểu Ngọc rất nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Hải Đường, đây không phải là vấn đề muội có làm được hay không mà đây là việc muội nhất định phải làm!”

Nhất định phải làm? Cụm từ này của Tiểu Ngọc dọa cho Hải Đường nhảy dựng lên.

Tiểu Ngọc biết Hải Đường còn chưa tiêu hóa hết những lời nàng vừa nói nên từ từ giải thích với nàng ấy.

Việc buôn bán cũng giống như luyện võ, người mạnh sẽ càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng yếu. Có lẽ Hải Đường chỉ nghĩ muốn sống yên phận kinh doanh chỉ cần lợi nhuận đủ ba bữa cơm là được nhưng mà cũng phải xem người khác nhường nàng ấy hay không.

Nếu như lão đại trong ngành nhìn ngươi không vừa mắt, muốn gây khó dễ cho ngươi thì ngươi muốn tự bảo vệ mình cũng chỉ là mơ tưởng.

Tiểu Ngọc hiểu điều này rất rõ vì khi trước nàng cũng không muốn đối đầu trực diện với Bàng Nhất Hưng, nín nhịn ông ta không biết bao nhiêu lần nhưng mà Bàng Nhất Hưng nào có chịu bỏ qua. Nếu không phải nhờ Thì Quý Phong bắt được thủ lĩnh của đám trộm kia, nắm được nhược điểm của Bàng Nhất Hưng thì sao có thể khiến cho ông ta chấp nhận giải hòa với Mỹ Ngọc Phường của nàng.

Muốn sống tốt trong thế giới này, nếu không có bối cảnh tốt chống lưng thì bản thân nhất định phải có thực lực đủ mạnh mẽ, khiến cho những người trước kia có ý nghĩ muốn gây khó dễ cũng không dám tùy tiện gây sự.

Hải Đường muốn phát triển cửa hàng tơ lụa thì quả thực không thể tránh khỏi việc xung đột với Chu thị. Nếu không muốn bị Chu thị ức hiếp thì chỉ có thể mạnh hơn nàng ta.

Nghe Tiểu Ngọc phân tích xong, Hải Đường cũng âm thầm gật đầu. Những đạo lỹ này vốn không phức tạp, chỉ là từ trước tới nay Hải Đường đều không có lòng hiếu thắng nên nhất thời không nghĩ tới mà thôi.

”Vậy, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, chúng ta phải làm thế nào mới có thể khiến cho lợi nhuận càng lớn hơn?”

Hải Đường vừa hỏi như vậy thì Tiểu Ngọc liền nở nụ cười, tư chất của muội muội này quả thực không tồi, vừa nghe đã hiểu được rồi.

”Hải Đường, ta không tin ngành tơ lụa ở Thành Minh Châu này chỉ là thiên hạ của một mình Chu gia. Có lẽ nhà mẹ của nàng ta cũng kinh doanh tơ lụa, nhưng chẳng lẽ không có đối thủ cạnh tranh sao?” Tiểu Ngọc hỏi.

”Đối thủ? Đương nhiên là có...”

Kinh doanh tơ lụa có lợi nhuận rất cao, đương nhiên có không ít thương gia tham gia vào ngành này. Nhưng mà thương gia lớn ở Thành Minh Châu thì không nhiều lắm. Ngoài Trần gia và Chu gia - nhà mẹ đẻ của Chu thị thì chỉ còn có Tô gia ở thành nam và Lâm gia ở thành bắc.

Trần gia, sau khi Trần Kế Hàn lên làm gia chủ thì gia nghiệp đã chia năm xẻ bảy. Trần Kế Hán là đại ca, Chu thị, Ngưu thị và Hải Đường đều được thừa thế những cửa hàng tơ lụa và ruộng đất dưới danh nghĩa của hắn.

Còn hai phần khác được kia cho đệ đệ ruột của Trần Kế Hán là Trần Kế Tổ và người đệ đệ thứ xuất Trần Văn Võ.

”Hải Đường, muội nghe qua câu nói này bao giờ chưa?”

Tiểu Ngọc cười một cách thần bí.

”Câu nói gì?” Hải Đường nhìn Tiểu Ngọc một cách khó hiểu.

”Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh... Muốn tìm được mối khách hàng thì phải nghĩ cách dựa vào những người này.”

Thanh Tranh đi tới vén một tấm lụa đỏ ra, thấy được ánh mặt trời sáng lạn chiếu lên gương mặt của Tiểu Ngọc, nụ cười của nàng ấy vừa tự tin vừa kiên cường.

Thanh Tranh vui mừng nghĩ: Tìm chút việc cho muội ấy làm quả nhiên là quyết định đúng!

Trong một gian phòng đẹp đẽ quý giá ở Minh Châu Thành, hai nha hoàn ôm mấy khối băng vội vàng đi vào phòng ngủ của nữ chủ nhân.

”Nhanh đặt xuống, nhanh đặt xuống! Sao tay chân các ngươi lại chậm chạp như vậy, những khối băng này cũng sắp tan hết rồi, muốn phu nhân nóng chết sao?” Một ma ma trung niên chỉ huy bọn nha hoàn đặt những khối băng vào chậu nước đá ở bốn góc phòng.

Mỗi một gia đình giàu có đều có hầm băng trong nhà, bên trong cất trữ những khối băng lớn. Mỗi khi mùa hè đến thì lấy băng đặt ở trong phòng để xua đi cái nóng hoặc dùng để ướp lạnh nước ô mai, xem như chính là một loại hưởng thụ xa xỉ.

”Tứ tẩu, được rồi, đừng quát mắng những nha đầu này nữa.”

Một nữ tử vẻ mặt hiền hòa ngồi trên tú đôn (*) trong phòng, trên tay cầm một chuỗi phật châu. Nữ tử này khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, mặc đồ tang màu trắng, giọng điệu ôn nhu, có vẻ rất dễ gần.

(*)Tú đôn: là một loại ghế ngồi thường được sử dụng trong những gia đình giàu có, có hình tròn, bụng ghế lớn, bên trên và bên dưới thì nhỏ hơn, tạo hình giống như cái trống.

Vị ma ma được gọi là Tứ tẩu vội nói: “Phu nhân, từ trước đến giờ người đều rất nhân hậu, đó là phúc khí của những người làm hạ nhân như chúng ta, nhưng hạ nhân có quy củ của hạ nhân, không thể để cho các nàng không có quy củ.” Bà ta nói xong lại quay đầu mắng hai nha hoàn: “ Tiểu đề tử (**), nhanh ra ngoài làm việc! Lần sau không được chậm chạp như vậy nữa.”

(**): Tiểu đề tử: là từ dùng để gọi những người con gái trẻ tuổi nhưng với ý khinh thường.

Hai nha hoàn vội vàng chạy ra ngoài, vị phu nhân kia vẫn tươi cười, nói với Tứ tẩu: “Có ngươi giúp ta quản lý mọi chuyện trong nhà, ta cũng yên tâm. Lão gia vừa mới mất, trong nhà chúng ta không có trụ cột, nhưng mà đại thiếu gia và nhị thiếu gia thì....” Nhắc tới hai đứa con trai, nụ cười của vị phu nhân này hơi ảm đạm: “Hai đứa bé này cũng đáng thương, mất cha từ bé. Chỉ hy vọng bọn họ có thể đọc sách, về sau, cho dù chỉ làm quan nhỏ cũng tốt hơn chúng ta kinh doanh tơ lụa phải đi sớm về tối...”

Tứ tẩu là người cực kì tôn sùng chủ nhân, vội nói: “Phu nhân, người yên tâm đi, những chuyện trong nhà đã có nô tỳ để ý, phu nhân chuyên tâm kinh doanh là tốt rồi. Phu nhân cũng là nữ trung hào kiệt, cửa hàng tơ lụa của nhà chúng ta trên tay phu nhân tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì. Đương nhiên sẽ không giống như tiện nhân kia...” Bà ta hừ lạnh một tiếng.

”Hả...? Nàng ta lại gây ra chuyện gì rồi?” Vị phu nhân kia quay đầu cầm lấy một ly trà nhỏ ở trên bàn lên uống, mi mắt khẽ cụp xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vị phu nhân này chính là vợ cả của Trần Kế Hán, Chu thị. Nàng ta là con gái thứ xuất của chi thứ hai của Chu gia, lớn lên trong hoàn cảnh đấu tranh trùng trùng điệp điệp ở nhà cao cửa rộng khiến cho nàng ta có tâm kế thâm sâu. Từ khi chỉ là thứ xuất nàng ta đã luyện được bản lãnh vừa thấy người liền cười, giành được sự yêu thích của lão phu nhân, có được số lượng đồ cưới đáng kể khi nàng ta gả cho con cả của Trần gia là Trần Kế Hán làm chính thất.

Tính tình của Trần kế Hàn rất tốt, Chu thị không nhận được tình cảm ấm áp của người nhà nên một lòng say mê vị phu quân trung hậu này của mình. Tuy nhiên, lão phu nhân của Trần gia lại đưa nha hoàn Ngưu thị của mình cho Trần Kế Hán làm thiếp, lại còn sinh ra một đứa con trai. Cho dù vậy cũng không thể thay đổi địa vị của Chu thị trong lòng Trần Kế Hán.

Mãi cho đến khi Hải Đường xuất hiện!

Ánh mắt Trần Kế Hán nhìn mình là ánh mắt kính trọng nhưng nhìn về phía Hải Đường lại là ánh mắt yêu say đắm, sao Chu thị có thể chịu đựng nổi chuyện này? Vì sao phu quân chưa từng nhìn mình như vậy?

Nghĩ đến con hồ ly tinh xinh đẹp kia, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Chu thị cũng xuất hiện vết rách.

Không ai biết trong lòng nàng ta hận Hải Đường thế nào! Thậm chí Hải Đường thành thân với Trấn Kế Hán nửa năm cũng không có con đều là do Chu thị âm thầm hạ thuốc tránh thai vào đồ ăn của Hải Đường, khiến cho nàng không thể mang thai. Sau đó Chu thị lại cho người truyền lời đồn ra, nói Hải Đường từng là nữ tử trong thanh lâu, sợ là đã uống thuốc gì nên mới không sinh được con, khiến cho danh dự của Hải Đường trong Trần gia trở nên rất kém.

Lúc này bàn tay cầm cái chén của Chu thị hơi run lên. Nàng ta nhất định phải nghĩ cách đẩy nữ nhân đã đoạt toàn bộ sự sủng ái của phu quân vào chỗ chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.