Tổng Giám Đốc Tà Mị Manh Sủng

Chương 12: Giết người diệt khẩu




Buổi sáng ngày hôm sau, Lương Tỳ lưu luyến rời khỏi Hong Kong.

Tiến độ quay《 Mật chiến 》cuối cùng vẫn làm theo những gì đã định trước, quay những cảnh văn hí của Bách Đồ trước, sau đó Hứa Gia Huy quay những cảnh hành động cùng Bách Đồ, rồi tạm thời rời đoàn phim.

Đạo diễn Lâm Nghiệp kỳ thật cũng rất khó xử, người đại diện của Hứa Gia Huy là kiểu gừng càng già càng cay, từ đầu đến cuối vẫn muốn diễn viên nội địa Bách Đồ làm chất phụ gia cho Hứa Gia Huy, Lâm Nghiệp lúc đầu kỳ thật cũng không phản đối cách làm này.

Điện ảnh nội địa mấy năm phát triển rất tốt, điện ảnh Hong Kong lại đang xuống dốc, dù bất đắc dĩ hạ mình chuyển hướng tìm kiếm hợp tác với diễn viên nội địa, nhưng chủ nghĩa tư tưởng cá nhân quấy phá, nhiều khi, các nhà làm phim Hong Kong, đạo diễn đều muốn hưởng dụng nhân lực, tài nguyên, minh tinh nội địa để kêu gọi giá bán phòng vé, nhưng lại không muốn bị diễn viên nội địa đoạt danh tiếng.

Lâm Nghiệp vốn định cứ thuận tay đẩy thuyền như vậy, dù sao mỗi nghề nghiệp đều có một loại quy tắc ngầm, diễn viên nội địa đến cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.

Thế nhưng quay phim chưa được mấy ngày, một vị đại lão trong giới trung gian truyền lời lại cho hắn, bảo hắn phải giữ cho hai chén nước cân bằng, phim hợp tác không thể cứ tuần hoàn ác tính như thế, phải có tiến triển tốt hơn.

Lâm Nghiệp vẫn chưa tới 40 tuổi, có thể ở làng điện ảnh Hong Kong cạnh tranh kịch liệt có chỗ đứng, đương nhiên cũng là cá thành tinh. Đại lão sai người truyền tin nghe có vẻ đường hoàng, kỳ thật chính là có một ý khác, sau lưng Bách Đồ có người chống, dù có thể cũng đừng chọc tới cậu.

Chu Niệm Sâm biết rõ Lâm Nghiệp và đoàn người HongKong Hứa Gia Huy nhất định sẽ làm một vài chuyện bí mật sau lưng, hắn sau khi nói rõ tình huống với công ty, liền phác thảo thành một hợp đồng kèm theo, xác nhận lần nữa Bách Đồ tuyệt đối là nam chính trong《 Mật chiến 》, khi đó bên nhà sản xuất vô luận là quay chụp hay hậu kỳ biên tập cũng không thể có bất cứ hành vi nào vi phạm hợp đồng .

Đây cũng là bảo hiểm quan trọng nhất, lúc hắn mang theo hợp đồng đến đoàn phim tìm Lâm Nghiệp, đã có ý định khai chiến thậm chí vạch mặt.

Ai ngờ đối phương xem xong hợp đồng, không nói hai lời đã ký.

Chu Niệm Sâm đem hợp đồng fax về cho công ty, phía công ty rất nhanh đã thông báo xử lý thoả đáng, sau đó còn nói nếu như bên Bách Đồ không còn việc gì, thì Chu Niệm Sâm mau nhanh chóng quay lại, nghệ sĩ dưới hắn không phải chỉ có một mình Bách Đồ, những người khác cũng phải ăn cơm khởi công, không có Chu Niệm Sâm quản, đã có hai người không phục giống như ngựa thoát khỏi cương.

Bách Đồ đương nhiên không có việc gì, cậu còn ước gì Chu Niệm Sâm nhanh nhanh xéo đi.

Từ khi cậu nói cho Chu Niệm Sâm biết mình và Lương Tỳ đang quen nhau, Chu Niệm Sâm luôn bày ra khuôn mặt mẹ kế cùng bộ dạng nửa sống nửa chết, sờ sờ trước mặt giống như ngày xưa kẻ bắt cá hay tay là Bách Đồ chứ không phải hắn.

Hợp đồng của Bách Đồ với công ty chỉ còn hơn nửa năm, quan hệ riêng tư của cậu và Chu Niệm Sâm lại rối tinh rối mù không thể quay trở lại ban đầu, cậu cũng không muốn làm việc mà tâm trạng không được vui.

Cùng Lương Tỳ yêu đương khiến cho cậu giống như tắm gió xuân, cả người hòan toàn khác so với trước kia, không riêng gì Phạm Tiểu Vũ bên cạnh cậu, mà ngay cả những người khác trong đoàn phim cũng mơ hồ nhìn ra chuyện bí ẩn bên trong.

Chu Niệm Sâm đố kị đến ngứa răng, nhưng hắn không có biện pháp, Bách Đồ trước kia còn tranh luận với hắn, hiện tại đã hoàn toàn không để ý tới hắn.

Hắn khó chịu ở lại thêm hai ngày, bên công ty càng hối gay gắt, hắn không còn cách nào khác đành phải quay trở về.

Lương Tỳ vẫn mỗi ngày gửi hơn mười tin nhắn tới, buổi tối nhắm thời gian Bách Đồ xong việc, liền gọi điện thoại tới trò chuyện chán chê.

“Anh hôm nay dẫn Cầu Cầu và Elise đi tắm, thuận tiện đo cân nặng cho tụi nó, nhân viên nói Cầu Cầu so với lúc trước nặng hơn 1 kg.” Lương Tỳ đắc ý nói, “Anh dụng tâm nuôi dưỡng, nó dám không mập?”

Bách Đồ ở trong điện thoại cười nói: “Ừ.”

Lương Tỳ lại nói: “Anh có nhận quảng cáo cho một hãng kem đánh răng, bây giờ đã chiếu trên TV rồi, em có xem không?”

Bách Đồ nói: “Có, răng rất trắng đấy.”

Lương Tỳ cười hắc hắc: “Anh năm ngoái bỏ hơn 100.000 tệ làm răng sứ, đúng là lừa gạt người tiêu thụ.”

Bách Đồ: “…” Cậu không tưởng tượng nỗi một Lương Tỳ với bộ răng vàng khè.

“Trước kia răng cũng trắng.” Lương Tỳ dường như đoán được suy nghĩ của cậu, giải thích nói, “Bởi vì anh bị sâu răng, có fans ở dưới weibo nói anh mà cười lớn là có thể thấy ‘hang sâu’, anh liền thay hết.”

Bách Đồ nhịn không được cười, sâu răng cũng đâu nghiêm trọng tới mức thấy được ‘hang’, fan kia có khả năng chỉ là trêu chọc Lương Tỳ thôi, cậu thuận miệng nói: “Anh ăn đồ ngọt nhiều quá, sắp 30 rồi mà còn bị sâu răng?”

Lương Tỳ cười toe toét nói: “Anh lúc trước thấy người ta điềm điềm mật mật, ghen tị đến ê răng, mỗi ngày phải nhờ kẹo phủ nước chua, sau này anh không cần ăn nữa, em đã rất ngọt rồi.”

Được khen “Em rất ngọt” không biết bao nhiêu lần, lần này Bách Đồ cũng cảm thấy ngọt đến ngậy miệng.

Bách Đồ một bên yêu đương, một bên chăm chỉ làm việc.

Lương Tỳ một bên nuôi một đôi trai gái, một bên đặt toàn bộ thể xác và tinh thần yêu đương, người đại diện của anh giúp anh liên hệ mấy cái quảng cáo đều bị anh đẩy đi hết, người đại diện có chút sốt ruột, nhưng lại không dám hối anh, chỉ có thể chuẩn bị càng nhiều chương trình và quảng cáo đưa đến trước mặt anh để anh chọn. (COCC có lợi quá nha =))). cỡ em Viên là bị la te tua =)) )

Lúc trợ lý bắt đầu giúp Lương Tỳ dắt chó cũng rất đáng thương, ông chủ cứ không chịu làm việc nhưng lại không sợ không có tiền tiêu, nhưng hắn có khả năng sẽ bị thất nghiệp đó a.

Lương Tỳ bị làm phiền đến bó tay, mở ra xem mấy kế hoạch show thực tế sắp tới của các đài truyền hình đưa tới, chọn lấy một show thực tế tháng sau bắt đầu quay từ trung tuần [1], tính toán lúc đó Bách Đồ cũng trở lại rồi, Cầu Cầu và Elise sẽ không bị những người khác ngược đãi nữa — Trợ lý tỏ vẻ ai ngược đãi tụi nó hả!? — Lương Tỳ liền vui vẻ ký hợp đồng show thực tế mới nhất của đài truyền hình BNC.

[1] từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng

Một tháng trong nháy mắt đã qua một nửa, Bách Đồ đã quay xong toàn bộ cảnh diễn của mình trong《 Mật chiến 》, chuẩn bị lên đường trở về.

Lần này cậu trở về rất thầm lặng, không để lộ cho giới truyền thông và fans biết.

Bởi vì Lương Tỳ mãnh liệt tỏ vẻ muốn đi đón.

Lương Tỳ nhìn gương thử đồ, thử một bộ lại một bộ, lại không thấy cái nào hài lòng, nếu như không phải bây giờ là mùa hè, anh thiếu chút nữa muốn mặc âu phục lúc tham gia trao giải đến sân bay.

Chờ anh chọn được bộ đẹp mắt nhất, nhìn thời gian còn hai tiếng nữa máy bay sẽ đáp, liền cầm chìa khóa xe ung dung đi ra ngoài.

Anh vẫn còn dùng xe Porche của Vương Siêu, Cayenne của anh đã sửa xong đem về từ sớm, bất quá bây giờ Vương Siêu không có thời gian đến đem xe về.

Vương Siêu trong khoảng thời gian này rất bận rộn, nhóm nhạc của hắn vừa phát hành album đầu tiên, đang thả ‘cảm giác’ tồn tại ở khắp nơi, sở hữu tất cả các đài âm nhạc buổi tối, lên show thực tế, mở TV lúc nào đài nào cũng thấy bọn họ, Lương Tỳ xem đến mức phiền, các cô gái trẻ hoàn toàn chìm đắm với nhóm nhạc mới, Vương Siêu hiện tại đi ra ngoài thế trận so với anh còn lớn hơn, đi đến chỗ nào cũng có một đám con gái cầm banner, poster thét lên:”Leo! Ở đây ở đây!” Khiến cho Lương Tỳ nhìn thấy bộ dạng giả trang thiếu niên khờ dại của Vương Siêu trên báo mà nổi cả da gà.

Ngón tay bị đứt của Lương Tỳ đã gần lành hẳn, tuy nhiên vẫn chưa có cảm giác, nhưng đã không ảnh hưởng đến việc lái xe và các hoạt động hằng ngày.

Bão tới, Lương Tỳ đi được nửa đường, mây đen đột nhiên bao phủ mưa ầm ầm, mấy phút sau đường đi đã trở thành sông.

Không biết Lương Tỳ là may mắn hay xui xẻo, anh lái Porche chứ không phải Cayenne, lái thêm được một lúc nữa, nước liền tràn vào pô xe, triệt để chết máy, cái này cũng không tính, chỗ chết máy vừa đúng ngay địa thế thấp, anh cố gắng đạp thêm mấy phút cũng không chạy được, trong nháy mắt nước tràn lên nửa thân xe.

Lương Tỳ ăn mặc nổi trội đi đón vợ, từ trong nước giãy dụa ‘bơi’ ra địa thế tương đối cao bên đường, xe Porche của Vương Siêu bây giờ chỉ còn nhìn thấy được cái mui xe. ( =))) )

Điện thoại mới vừa mua được một tháng đã bị ngâm trong nước mưa, màn hình vẫn sáng, nhưng đơ như cục đá không có phản ứng.

Lương Tỳ đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa bắt xe, nhưng hôm nay rất khó bắt được.

Dưới mái hiên ven đường có rất nhiều người đang trú mưa, thấy Lương Tỳ kiên nhẫn giơ tay bắt xe thất bại, lại giơ lại thất bại, trong nháy mắt đầy vẻ đồng tình với kẻ ngốc này.

Lương nhị đi chừng năm sáu dặm, mới bắt được một chiếc xe vô cùng to gan đậu trái phép ven đường.

Chờ lúc anh đến được sân bay, Bách Đồ đã xuống máy bay hơn một tiếng.

Anh tìm một vòng không thấy, đành dùng điện thoại công cộng gọi cho Bách Đồ.

“Bách Đồ.” Anh cao giọng giải thích, “Vừa rồi anh bị ngâm trong nước…”

Bách Đồ nói: “Em có chút việc, lát nữa sẽ gọi lại cho anh.”

Sau đó liền cúp máy.

Bị mắc mưa ướt như chuột lột không ai nhận ra, Lương Tỳ đang đứng trong sân bay hoàn toàn ngu người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.