Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Chương 35: 35: Cô Đi Nơi Nào Tìm Chồng! 2




Lục Vĩ Thanh ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Trần Thanh Trúc, nhếch môi cười khổ, nói.

"Cô biết không anh ta là chồng của tôi, tôi yêu đơn phương anh ta một thời gian nhưng không có dám ngỏ lời, đến một ngày kia anh ta tới nói với tôi rằng, anh ta có tình cảm với tôi muốn chúng tôi quen nhau. Rồi tôi có bầu, và chúng tôi kết hôn. Có lẽ tôi vẫn sẽ cho rằng mình hạnh phúc, anh ta thực sự yêu tôi. Cho tới khi cô gái kia quay trở lại, và đứa nhỏ tôi sinh ra là con gái. Đến lúc này tôi mới biết được hóa ra anh ta bị gia đình gây sức ép, nên mới muốn kết hôn, mà đúng lúc đó anh ta lại gặp tôi, mà tôi lại giống với người mà anh ta yêu đến năm sáu phần, hao hao, miễn cưỡng có thể mang về làm thế thân. Vậy là đã có câu chuyện hoang đường cẩu huyết như vậy. Cô nói xem tôi có phải là rất ngu ngốc hay không?"

Trần Thanh Trúc yên lặng đứng đó nghe Lục Vĩ Thanh nói, cô cảm thấy không đáng cho cô gái này. Điều sai duy nhất của cô ấy chính là yêu nhầm người mà thôi, mà trong chuyện tình cảm ai có thể nói rõ được điều gì đây?

Lục Vĩ Thanh tiếp tục vừa cười vừa khóc mà nói.

"Cô có thể cùng đi uống với tôi vài ly rượu không?"

Trần Thanh Trúc:"Ơ!!! Cái này?"

Lục Vũ Thanh thấy cô nhăn mày khó xử, thì cười một tiếng.

"Haha... là tôi không suy nghĩ rồi, tôi và cô cũng không quen biết nhau mà... cảm ơn cô vì đã nghe tôi kể khổ, và đã đưa khăn giấy cho tôi...ừm... tôi đi trước đây..."

Nói rồi cô ta đứng dậy muốn đi, nhìn dáng điệu của cô gái trước mặt, Trần Thanh Trúc tự nhiên không đành lòng, nói.

"Nếu vậy thì đi uống chút đi..."

Lục Vĩ Thanh nghe Trần Thanh Trúc nói vậy thì ngạc nhiên quay lại nhìn cô, rồi cười gật đầu.

"Cảm ơn cô..."

Hai người đi tới một quán cách đó cũng không xa, tùy tiện chọn một bàn. Trần Thanh Trúc gọi vài món ăn và một chai rượu.

Lục Vĩ Thanh không để ý nhiều, liền uống một mạch mấy ly liền. Khi men say đã ngấm vào người cô cười lên như bị người ta chọc lét vậy, rồi lại khóc rất thê thảm, bây giờ là ban trưa, hai cô gái ngồi uống rượu đã thu hút không ít sự chút ý của mọi người, nhưng cả hai đều là không quan tâm.

Lục Vĩ Thanh nhìn Trần Thanh Trúc nói.

"Cảm ơn cô... ợ... cảm ơn cô đã cùng tôi đi uống rượu... chúng ta lần đầu gặp mặt... ợ... haha... cô nói xem, tôi có phải rất thất bại không?... mồ côi, không cha, không mẹ, không tiền, không quyền, không công ăn việc làm, ngay cả một người bạn để tâm sự lúc buồn cũng không có... ợ... giờ đây lại sắp là một người bị chồng bỏ... ợ... là một bà mẹ đơn thân...haha..."

Nói đến đây Lục Vĩ Thanh lại cười lên sặc sụa, rồi nói tiếp.

"Ly hôn rồi... haha... nếu như trước đây một thân một mình thì không cần lo lắng, nhưng cô nói xem, tôi như vậy có thể nuôi con được không? Nhưng tôi lại không thể buông bỏ con bé lại được. Nhà nội nó không ưa thích gì con bé cả, họ cần cháu trai, cháu gái đối với họ mà nói... hừ... chướng mắt... còn ba nó... lại càng chướng mắt hơn... với anh ta có lẽ đứa nhỏ nếu là con trai thì sẽ đưa đến cho mẹ mình nuôi, còn con gái, anh ta không cần. Với anh ta ban đầu để tôi mang bầu và sinh ra đứa nhỏ hoàn toàn là bị ép, nếu được con trai thì coi như anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà thôi, hoàn thành rồi thì anh ta không cần phải chịu sức ép nữa, anh ta có thể tự do làm theo ý mình... cô nói xem giờ tôi phải làm sao đây..."

Trần Thanh Trúc nghe sống mũi mình cay cay, đây là thời đại nào rồi mà lại còn có những gia đình trọng nam khinh nữ đến vậy. Thật là không thể chấp nhận nổi mà...

Lục Vĩ Thanh uống rất nhiều, vừa uống vừa tâm sự, có lẽ đã rất lâu rồi không có người ở bên lắng nghe cô ấy nói.

Trần Thanh Trúc thật vất vả mới có thể mang Lục Vĩ Thanh về đến nhà của mình. Lúc này đây Lục Vĩ Thanh đã say đến bất tỉnh nhân sự luôn rồi.

Hai mươi giờ tối, Lục Vĩ Thanh tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, cô lần từng bước đi ra bên ngoài.

Bên ngoài phòng khách một đôi mẹ con đang ngồi xem hoạt hình và ăn trái cây, cười vui ấm áp.

Tin Tin nhìn thấy Lục Vĩ Thanh thì lễ phép lên tiếng chào.

"Cháu chào cô ạ..."

Cậu nhóc chào xong lại lấy tay huých nhẹ người mẹ vô tâm của mình đang cười vui vẻ, xem phim không biết gì kia của mình.

Trần Thanh Trúc bị con trai huých một cái liền ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy Lục Vĩ Thanh đi ra, Trần Thanh Trúc nhìn cô cười nói.

"Cô tỉnh rồi sao? Đến đây uống chút canh giải rượu và ăn chút cháo đi, cô uống nhiều như vậy rất hại dạ dày đấy."

Nói rồi Trần Thanh Trúc liền đi đến dắt ta Lục Vĩ Thanh đi vào phòng bếp, lấy canh giải rượu và cháo cho cô. Miệng nói không ngừng.

"Cô mau uống canh rồi ăn chút cháo đi. Lúc cô say quá, mà tôi lại không có biết nhà cô vậy lên đành phải mang cô về nhà mình..."

Lục Vĩ Thanh ngượng ngùng, xấu hổ một chút, nói.

"Lần đầu gặp mặt khiến cô chê cười rồi. Tôi là Lục Vĩ Thanh. Hôm nay thực sự cám ơn cô rất nhiều..."

Trần Thanh Trúc gật đầu, nói.

"không có gì... tôi là Trần Thanh Trúc. Gặp được nhau dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì cũng đều là có duyên cả. Cô mau ăn cháo đi..."

Tin Tin từ bên ngoài đi vào gọi Trần Thanh Trúc.

"Mẹ... hôm nay có bưu phẩm gửi cho con không?"

Trần Thanh Trúc:"có... mẹ để ở trên kệ trong phòng mẹ ấy..."

Tin Tin:"Dạ..."

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.