Tổng Giám Đốc Tà Ác Yêu Thương Vợ

Chương 16: 16: Chuyển Nhà 4




Tin Tin nhìn Hà Nhất Hải. Đối với ba người nhà ông cố mẹ bé vẫn luôn căn dặn bé phải hiếu thuận, ngoan ngoãn và nghe lời của họ. Bởi vì họ vừa là người thân vừa là ân nhân của hai mẹ con. Tin Tin vẫn luôn ghi nhớ.

Tin Tin:"ông cố... con vô cùng nhớ người nha... ông cố phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, không được thức khuya đâu. Khi nào ông cố nhớ con thì gọi điện cho con nhé..."

Hà Nhất Hải bên kia nhìn bé ánh mắt nhớ mong có chút rưng rưng.

"Ông cố cũng rất nhớ Tin Tin của cố... cũng chỉ tại con nhóc vô tâm kia, đang yên đang lành lại đòi trở về nước làm cái gì không biết. Ở bên này một nhà đoàn tụ vui vẻ không tốt hơn sao?"

Tin Tin nghe Hà Nhất Hải của trách mẹ mình thì liền sốt sắng nói đỡ.

"Ông cố... người cũng biết mà mẹ con trở về bên này là có việc cần làm. Phải xa mọi người mẹ con cũng rất khổ tâm a... "

Hà Nhất Hải:"Hừ hừ... con nhóc đó ý hả... haizzz... thôi không nhắc tới mẹ con nữa. Tin Tin kể cho ông nghe một chút chuyện bên đó đi..."

Hà Nhất Hải biết rất rõ Trần Thanh Trúc có việc của mình, chỉ là ông vô cùng xót thương cho đứa nhỏ này. Tuổi còn trẻ đã phải mang theo đứa nhỏ bôn ba bên ngoài, cũng không dễ dàng gì. Trong năm năm này, ông đã đem cô xem như cháu gái ruột thịt mà yêu thương nên bây giờ thấy cô phải ở bên ngoài vất vả, vẫn là không đành lòng.

Hai người một già một trẻ tâm sự với nhau rất lâu, mãi tới lúc Trần Thanh Trúc trở về mới ngắt máy, vẫn là Hà Nhất Hải lão gia không đành lòng nhìn thấy cháu gái mình, nhìn thấy cô, ông sợ không kìm lòng nổi mà trách cứ cô, khiến cô tự trách.

Trần Thanh Trúc vào nhà cở giày ra, liền ném người lên sopha nằm thẳng người, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.

Tin Tin từ trong phòng đi ra nhìn cảnh này liền lắc cái đầu nhỏ, đi đến tủ lạnh rót một ly nước mang tới.

Trần Thanh Trúc xúc động, nhìn con trai, với tay ôm bé vào lòng, từ trên mặt bé hạ xuống những nụ hôn.

"Con trai của mẹ là tốt nhất... yêu con nhất..."

Tin Tin để mặc cho cô ôm, hôn thỏa thích, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được phải đẩy cô ra, lắc đầu.

"Mẹ... kiềm chế... kiềm chế... mẹ cứ như thế sẽ làm hao mòn hết nhan sắc của con..."

Trần Thanh Trúc bị con trai ghét bỏ liền bất mãn.

"Tin Tin... con có nhan sắc sao? Có sao?... hừ hừ... được một đại mỹ nữ như mẹ ôm, hôn con phải cảm thấy đây là một niềm hạnh phúc to lớn, con không biết ở ngoài kia có bao người mong được như con mà không được đấy..."

Tin Tin bất đắc dĩ, một đàn quạ đen bay đầy đầu, kịch bản lại lặp lại...

"Mẹ... con đi nấu cơm đây..."

Trần Thanh Trúc một lần nữa bị ghét bỏ, nhăn mày.

"Này... con... thằng nhóc chết tiệt chạy nhanh như vậy làm gì?"

Tin Tin chạy vào bếp liền vỗ ngực thở. Mẹ bé mỗi lần tự luyến đều là như vậy, thật đáng sợ...

~~~~~~~~

Lê Gia Hào lẳng lặng nhìn người ngồi trước mặt mình, ánh mắt sắc lạnh như muốn đông cứng đối phương lại.

Lê Xuân Trường nuốt một ngụm nước miếng, hít một hơi thật sâu mới dám lên tiếng.

"Anh... anh nhất định phải cứu em lần này... em thực sự hết cách rồi..."

Lê Gia Hào nhìn người thanh niên trước mặt. Cậu ta là Lê Xuân Trường con trai của chú ruột anh Lê Bác Minh. Năm nay hai mươi sáu tuổi. Là một thanh niên ăn chơi trác táng, vô sư vô sách, không ai có thể quản.

"Chú lấy gì trao đổi để anh giúp chú..."

Lê Xuân Trường thoáng giật mình ngơ ngác, cậu ta thì làm gì có gì cơ chứ nhỉ...

Lê Gia Hào cũng không có vòng vo quá nhiều liền nói.

"Anh là người làm kinh doanh, cái gì với anh cũng phải là trao đổi lợi ích. Tuy chú là người nhà, nhưng việc chú nhờ anh giúp chú giải quyết lại là một chuyện quá phức tạp, rủi do cao, tràn đầy nguy cơ..."

Lê Gia Hào đúng là hôm nay mới được mở rộng tầm mắt, thằng em anh vậy nhưng lại có thể ngu si tới mức bị lừa thua sạch cổ phần công ty trong tay. Không những vậy còn mất luôn cả nhà ở. Chuyện này mà truyền tới tai của chú anh, không biết ông có tức giận tới nhẩy khỏi giường bệnh luôn không.

Chú anh vốn sức khỏe không được tốt lắm, lấy thím anh mãi mới có được một mụn con độc đinh này, đâm ra có phần nuông chiều dung túng nó.

Nhìn Lê Xuân Trường, Lê Gia Hào nghĩ đứa em này của mình dù thế nào cũng phải chỉnh đốn một phen, nếu không sau này chú thím anh về sau khó mà yên ổn an hưởng tuổi già với nó. Lặng lẽ ra quyết định. Vốn là trước đây anh không muốn quản vì chú thím anh còn đó, họ không nói, anh cũng không thể chạy tới nói muốn quản con thay họ được. Nhưng lần này trước khi ra nước ngoài trị bệnh chú anh đã nói nhờ anh quản nó, mà lần này nó tự mang mình tới cửa, anh cũng không thể không quản.

(Còn tiếp)

Kiều Lê: các bạn hãy like, vote, nhấn theo dõi và nhận xét cho mình nhé.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Nhớ like, vote, nhấn theo dõi và nhận xét để ủng hộ mình nhé (Điều quan trọng phải nhắc lại...hhhh)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.