Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 47: Xung Đột Kịch Liệt




Edit: Sahara

Sau khi rượu kia được rót ra ly, một mùi hương thanh dịu liền lan tỏa ra khắp đại sảnh.

Dù là người không thích uống rượu như Vinh lão cũng không tự chủ được mà nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Vinh lão không nhịn được, liền cầm lấy ly rượu lên uống cạn không còn một giọt, sau khi rượu vào bụng, Vinh lão liền cảm nhận được một luồng khí mát lạnh, giống như là có một cổ linh khí đang luân động trong người ông vậy.

Không lâu trước đó, Vinh lão đã chạm tới ngưỡng cửa đột phá, nhưng trước sau vẫn không thể phá tan lá chắn giữa hai cảnh giới kia! Tuy nhiên, hiện tại ông rõ ràng là cảm giác được, sau khi mình uống ly rượu kia xong, rượu liền biến thành một cổ linh lực, không ngừng va chạm vào tấm chắn bình cảnh kia.

Dưới sự va chạm mãnh liệt này, tấm lá chắn kia cuối cùng cũng có một tia lơi lỏng, ầm một tiếng, lá chắn bình cảnh liền khai mở ra, trên đỉnh đầu Vinh lão tức thì liền xuất hiện một luồng gió lốc linh khí.

Đột.... Đột phá?

Tất cả mọi người đều ngây dại ra tại chỗ, máy móc xoay đầu nhìn Vân Lạc Phong, ánh mắt chứa đầy vẻ kinh hãi.

"Vân nha đầu, sao lại thế này?" Vinh lão cũng vô cùng kinh ngạc, ông chớp chớp mắt liên tục, nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.

Ngay cả người vừa đột phá như không cũng không hiểu, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

"Rượu này của con, có tên là Linh Tửu! Có thể cung cấp một ít linh khí cho linh sư tu luyện, chỉ là do vận khí của Vinh lão tốt, vừa hay chỉ còn thiếu chút xíu nữa là đột phá, nếu không, hiệu quả cũng không đến nỗi cường đại như vậy đâu!"

Vân Lạc Phong cong cong khóe môi!

Linh Tửu này là kiệt tác trong mấy ngày nay của cô!

Ủ thành Linh Tửu hao tốn rất nhiều linh dược, không chỉ có tác dụng cung cấp linh khí cho linh sư tu luyện, mà còn có thể cường thân kiện cốt, cải thiện thể chất!

Sở dĩ Vân Lạc Phong lấy ra cho Vinh lão nếm thử, trong đó còn có một nguyên nhân khác, đó là bởi vì Vân Lạc Phong nhìn ra được tu vi của Vinh lão đang ở ngay ngưỡng cửa của bình cảnh, cho nên, một ly Linh Tửu này của cô vừa hay có thể cung cấp linh khí giúp ông đột phá.

Nguyên nhân thứ hai chính là, nhưng năm này, Vinh lão cũng đã bôn ba giúp cô và Vân gia của cô không ít chuyện, cũng che chở cho cô khắp nơi, cho nên, một ly Linh Tửu này, xem như là cô báo đáp lại một phần nào tình nghĩa mà ông dành cho Vân Lạc Phong cô.

"Nha đầu, mau, mau đem Linh Tửu của con lại đây cho ta!"

Lão gia tử hung hăng nuốt nước miếng liên tục, vội vàng nói.

"Một bầu Linh Tửu này đều là của người hết!" Vân Lạc Phong bất đắc dĩ cười cười, ra lệnh cho nha hoàn đem Linh Tửu đưa đến trước mặt lão gia tử.

Lão gia tử cũng mặc kệ ba bảy hai mươi mốt, trực tiếp cầm lấy bầu rượu đưa lên miệng mà uống, một bầu Linh Tửu rất nhanh đều chui hết vào bụng ông.

"Rượu ngon, rượu ngon, đây là rượu ngon nhất mà đời này ta được uống qua!"

Lão gia tử liếm liếm mép, vẫn cảm thấy chưa đã thèm.

"Phong nhi, rượu này có còn nữa không?" lão gia tử chuyển hướng sang Vân Lạc Phong, vội vàng hỏi.

Vân Lạc Phong nhún nhún vai: "còn hai bầu Linh Tửu, con đặt ở trong thư phòng của người á, người có thể....."

Vụt...

Lời Vân Lạc Phong còn chưa nói hết, lão gia tử đã nhanh chóng nhắm thẳng cửa lớn của đại sảnh mà chạy như bay, ngay cả quan khách dự tiệc còn trong đại sảnh cũng mặc kệ.

Thời khắc này, trong đầu ông chỉ có hai chữ rượu ngon, làm gì còn có chỗ chứa những kẻ râu ria này....

Thái dương của Vân Lạc Phong khẽ giật giật, quay sang nhìn Vân Thanh Nhã và Ninh Hân.

"Nhị thúc, nhị thẩm, chuyện tiếp đãi quan khách mừng thọ giao lại cho hai người vậy, nếu có người quấy rối, cứ trực tiếp quăng ra ngoài là được!"

Một tiếng gọi nhị thẩm này của Vân Lạc Phong làm cho Ninh Hân đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vàng ngượng ngùng cúi thấp đầu.

"Vân Tiêu, ta mệt rồi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi thôi, còn nữa, số dược liệu này cũng mang hết đến phòng của ta đi!"

Vân Lạc Phong ngáp một cái, nhắm thẳng hướng ngoài đại sảnh mà đi.

Các nhân vật chính đi hết rồi, mà người trong đại sảnh vẫn còn sôi nổi nghị luận không dứt, có lẽ, qua hôm nay rồi, địa vị của Vân gia trên phiếm đại lục này lại một lần nữa xảy ra biến hóa.

Sau khi trở về phòng, Vân Lạc Phong liền trực tiếp tiến vào không gian thần điển, giao hết số dược liệu này cho Tiểu Mạch.

Cũng may là theo thực lực của Vân Lạc Phong tăng lên, thì diện tích của dược điền cũng tăng lên rất nhiều, tất cả dược liệu mà Vân Tiêu tặng, phân ra mười lần là có thể trồng hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.