Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi

Chương 29: Được Hoa Khôi Phụ Đạo




Editor: Sakura Trang

“Tiêu Nhiên!”

Lấy hết dũng khí sãi bước xông vào nội thất, lại thấy sau bình phong không có một bóng người, trong hoảng hốt nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, chỉ thấy rèm lụa mỏng màu trắng không gió mà động, bay múa trước mắt.

  1. .. Lại chạy?



Nụ cười mong đợi cứng ở trên mặt, tên quỷ nhát gan này!

Lập tức gương mặt Mạc Ưu đen sì, không chút suy nghĩ liền đuổi theo.

Sân Mạc Ưu ở trong nơi ồn ào này vô cùng yên tĩnh, trong sân xa xa có thể nghe Cẩm Loan các truyền tới trận trận tiên nhạc phiêu phiêu, réo rắt trong trẻo bay qua hồ nước truyền đến, không nói ra được thoải mái sung sướng.

Nhưng giờ phút này hắn hiển nhiên không rỗi rãnh đi thưởng thức những thứ này, chẳng qua là chợt vận khí từ cửa sổ nhảy ra, tự trên mặt nước một trận bay vút mà qua, dõi mắt mà đi lục soát bốn phía tìm thân ảnh quen thuộc kia.

“Công tử, công tử ngươi có phải là uống nhiều hay không Ta đỡ ngươi đi nghỉ ngơi được không?”

Nguyên nhân do tìm mãi không thấy bóng dáng của Phong Tiêu Nhiên mà áo não, bỗng nhiên nghe sau núi giả truyền tới thanh âm kiều khiếp khiếp. Đây là tiểu quan ở đâu, lại chạy đến trong sân của hắn kéo khách. Công tử? Chẳng lẽ?

Tâm niệm vừa động ngay sau đó lắc mình mà tới, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ đang đỡ núi tường đứng, một tay vuốt ngực như có chút say rượu, quả nhiên chính là người nọ. Một tiểu quan thân cẩm y đang nửa đỡ nửa ôm dán lên người y, hận không được cả người cũng muốn treo lên trên người của y.

“Các ngươi đang làm gì?”

Lạnh lùng hỏi một câu, Mạc Ưu từ trong bóng cây loang lổ vắt tay sau lưng đi ra, Phong Tiêu Nhiên dường như không có nghe, nâng lên một đôi con ngươi thâm thúy mờ mịt vô tội nhìn người trước mắt, nhưng không biết giờ phút này bộ biểu tình như vậy đối với người khác mà nói là cám dỗ như thế nào.

“Gặp qua lão bản, vị công tử này sợ là lạc đường, quấy rầy lão bản thanh tịnh, Nhuận Thu lập tức đưa y ra ngoài.” Tiểu quan tên Nhuận Thu thấy Mạc Ưu, giống như là sợ hắn tức giận, bận bịu ôm lấy eo của Phong Tiêu Nhiên muốn đỡ y đi, Phong Tiêu Nhiên tựa như không quá thanh tỉnh, cũng không tránh né, chẳng qua là tùy hắn chơi đùa.

“Ngươi cho y uống cái gì!”

Một cái ôm lấy người nọ vào trong ngực, chỉ cảm thấy người y mềm như bông nóng bỏng, một đôi mắt phượng nửa khép lại triền miên như tơ, chọc người miên man.

“Bất quá là một ly rượu bạc mà thôi, nghĩ là vị công tử này lần đầu tiên tới chỗ như vậy, một ly liền gục.”

Nhuận thu thấy dáng vẻ Mạc Ưu hướng về phía Phong Tiêu Nhiên một bộ chiếm làm của mình, lập tức hiểu ý, cười hì hì nói một câu sau lấy một chiếc mâm đựng rượu trên núi giả, ngay sau đó yêu kiều đi, lưu lại hai ảnh một tỉnh một say ở dưới ánh trăng màu bạc, ôm nhau không nói.

“Ngô... Nóng quá.” Phong Tiêu Nhiên rúc vào trong ngực Mạc Ưu nhỏ giọng lẩm bẩm, y không hiểu mình chẳng qua là uống một ly rượu của tiểu qua đi ngang qua, làm sao liền say đến lợi hại như vậy. Nơi nào biết rượu nơi phong nguyệt ngoài ngon, xuân dược ngoài xông trên giường đệm, cũng cho thêm vào trong rượu để tăng thêm một ít tình thú trên giường, đối với người bình thường không dính chút nào mà nói, một ly cũng là đủ rồi.

Ngốc tử này!

Mạc Ưu cúi đầu nhìn một chút người ngoan ngoãn mềm nhũn bò lổm ngổm ở trước ngực này, đột nhiên nghĩ tới một năm kia, cũng là ban đêm giữa hè là như vậy, trong Văn vương phủ, hai người bọn họ liền chính là bởi vì một ly rượu bạc tăng thêm xuân dược kia mà nên duyên.

Từ đây... Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta chỉ vì ngươi.

Người trong ngực dường như càng làm khó dễ, gò má nóng hổi lơ đãng cọ trên cổ Mạc Ưu.

Thật lạnh, thật thoải mái... Trong lòng Phong Tiêu Nhiên một mảnh hỗn độn, chẳng qua là dựa vào khí tức quen thuộc bao quanh mình cùng xúc cảm mát mẻ kia, liền yên lòng đắm chìm vào, không khỏi hai tay quàng lên cổ Mạc Ưu tóc mai ma sát.

Mạc Ưu từ lúc cùng Phong Tiêu Nhiên phân ra, mấy tháng tới nay giữ thân, hôm nay người ngày nhớ đêm mong chân thực được ôm trong ngực, luôn luôn phát ra tiếng rên rỉ dụ nhân tâm, còn uốn éo người không an phận như vậy, trên người mấy chỗ vị trí nhạy cảm ma sát như có như không, nhanh chóng đốt hỏa, lửa cháy lan nhanh, dục hỏa đốt người…

Không quản được, một đêm, liền một đêm...

Mạc Ưu cũng không biết là nói cho mình, vẫn là nói cho Phong Tiêu Nhiên nghe, ôm ngang y lên, lao về phía tiểu lâu của mình.

Phù dung trướng noãn, hiểu hàn thâm xử, hồng y tương đối.

“Ưu Nhi, Ưu Nhi ngươi đừng đi, đều là ta không tốt, ngươi tha thứ ta đi!” Lúc này Phong Tiêu Nhiên dường như đã quên mình là quốc vương Dạ Huyền đế của Đại Dạ quốc, là kinh hồng tướng quân thống lĩnh mấy chục vạn đại quân, chẳng qua là bấu chặt vào đầu vai kiên cố của Mạc Ưu, càng nghẹn ngào đến giống như hài tử.

Cẩm bào màu đỏ trên người của y đã sớm nửa cởi đến tận eo, môi đỏ bừng mềm mại dán lên gò má của Mạc Ưu, làm hắn chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết cũng từ bụng dưới trào lên, xúc cảm căng đau nóng hừng hực dưới háng trào lên.

“Ngoan, Tiêu Nhiên không khóc, ngươi không có sai, là ta sai.”

Ôm lấy thân thể gần như trần trụi của người yêu, Mạc Ưu không nhịn được đỏ vành mắt. Liễu Minh Nguyên đáng chết, không phải nói chỉ cần cách xa y thì sẽ không có chuyện gì sao? Tại sao y trở nên gầy như vậy, gầy như vậy!

Da thịt vốn nở nang trơn bóng như mỹ ngọc, mềm mại nhãn nhụi là vậy, nhưng hôm nay nhưng có chút ảm đạm mà mất sáng bóng, nhẹ nhàng sờ một cái thì có xúc cảm gầy trơ xương, làm người càng thêm đau lòng, chỉ đành phải càng ôm chặt y hơn, tựa như chặt một cút có thể đem y xoa vào thân thể mình mới phải.

Môi nóng bỏng của người nọ có chút nhút nhát từ gò má nhẹ nhàng dời đến bên môi của hắn, thật giống như dò xét vậy, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, liền lại nhanh chóng giống như bị kinh sợ vậy tách ra,  hai vai hơi run rẩy, dường như đang suy tư có thể lại hôn một chút không.

Tiêu Nhiên... Ngươi vốn cao ngạo như vậy tự tin như vậy, là cái gì làm trở nên tiều tụy khiếp đảm giống như bây giờ vậy? Chẳng lẽ là ta sao...

Mạc Ưu đau lòng nhìn người trước mắt, đôi mắt sáng ngời luôn luôn dùng ôn nhu dung túng nhìn hắn, hôm nay nhưng lóe ra chút ánh sáng khao khát hèn mọn. Chẳng lẽ là hắn, là hắn đã biến y thành như vậy! Mạc Ưu đau lòng hận không thể giết mình, nghĩ hung hãn ổn định môi đỏ mọng cám dỗ đến người nổi điên của người trước mắt này, nhưng lại sợ dọa sợ người yêu giờ phút này đang nơm nớp lo sợ.

“Tiêu Nhiên, ngươi đừng sợ, đều là ta hại ngươi. Cho ta một cái cơ hội, để cho ta thật tốt lại yêu ngươi một lần đi.”

Nhẹ nhàng ở bên tai người đó nỉ non, hai tay đơn giản mà có lực cẩn trọng ôn nhu ma sát sau lưng, người nọ dường như cảm nhận được ấm áp của, mình cũng bị rượu thôi tình kia hành hạ đến quá sức, mặc dù trong lòng vẫn có chút khiếp ý, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của hắn chưa từng kháng cự.

Ừ... Theo môi ấm áp của Mạc Ưu nhẹ nhàng ngậm rái tai của y, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt mỉ tảo qua vị trí mẫn cảm nhất thẹn thùng nhất trong tai của y, Phong Tiêu Nhiên không nhịn được, khẽ ngâm một tiếng, thân thể co lại cũng hơi thư giãn ra.

Mạc Ưu thấy y thích, không khỏi càng ra sức, một cái ôm lấy y nhẹ nhàng đặt lên giường, cúi người liền hôn lên ngọc quả đỏ thẫm trước ngực y.

Ừ!

Hồi lâu chưa từng vuốt ve thân thể tự nhiên nhạy cảm dị thường, sao chịu được trêu đùa như vậy, lập tức cả người Phong Tiêu Nhiên mềm nhũn, ngọc châu trước ngực bị đầu lưỡi linh hoạt kia ôn nhu trêu đùa, khi thì lại bị người nghịch ngợm nhẹ nhàng gặm nhắm, lại ngứa lại đau, lại có một loại khoái cảm không nói ra được, làm y không nhịn được ưỡn người lên, dường như nghĩ đem mình càng đưa vào trong miệng của hắn nhiều hơn.

“Xem ra đoạn thời gian này ngươi thật biết điều nga, yên tâm, ta sẽ thưởng cho ngươi thật tốt.”

Mạc Ưu khẽ cười hôn một cái mi tâm hơi chau của y, quay lại công hướng ngọc châu bên kia của y, mà bàn tay không an phận kia cũng đã sớm dao động từ trên xuống dưới, đi tới  trong bắp đùi nhạy cảm mà nhãn nhụi kia vuốt ve.

Lúc này Phong Tiêu Nhiên cũng không biết là dũng khí từ đâu tới, dường như thần trí lập tức thanh tỉnh vậy.

Đúng, y là tới chuộc tội, yêu cầu Ưu Nhi tha thứ y, muốn hắn cùng y trở về.

Dường như hạ quyết tâm, y lại chợt đẩy Mạc Ưu ra, một cái xoay mình đặt hắn ở dưới người.

Cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của hắn, híp mắt hai tay vụng về lục lọi ở giữa háng của hắn, ngược lại cũng rất nhanh liền bắt được thứ hư hỏng nóng như lửa lại sưng lên kia.

“Tiêu Nhiên?”

Mạc Ưu giãy giụa ngồi dậy có chút không rõ nhìn người bận rộn trước mắt, cho đến phân thân sưng đau của mình bị miệng lưỡi ấm áp của người nọ bọc lấy.

“Ngô!”

Khoái cảm bài sơn đảo hải đánh bất ngờ mà tới, làm Mạc Ưu không khỏi toàn thân run sợ, một tay mạnh chống giường mới khiến cho mình không bởi vì đại não tê dại mà ngã xuống giường.

“Tiêu Nhiên, ngươi làm gì vậy, mau dậy đi!”

Hiển nhiên cũng không có thói quen thân thân Tiêu Nhiên của hắn vì hắn làm cái này, trong lòng Mạc Ưu một trận đánh trống. Nhưng khi chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt bắt chước dáng vẻ của hắn nhẹ nhàng đúng lúc đảo qua bộ vị mẫn cảm nhất của hắn, hắn vẫn là không nhịn được đắm chìm đi xuống, thậm chí thiếu chút nữa liền phóng thích ra ngoài.

“Ưu Nhi, ngươi có thể làm vì ta, ta cũng có thể làm vì ngươi. Van cầu ngươi tha thứ ta đi, ta không muốn vĩnh không gặp gỡ, ta không thể, ta không thể!”

Cặp mắt rưng rưng rưng rưng Phong Tiêu Nhiên trong bóng đêm yêu kiều lóe sáng, y một bên bày tỏ hết một bên lấy miệng lưỡi yêu thương bảo bối người kia, hận không thể dùng phương thức trực bạch hèn mọn nhất trên đời để diễn tả yêu của để diễn tả mình, cầu đối phương tha thứ.

Thì ra y vẫn nhớ câu nói giận rỗi của hắn lúc diễn trò, cuối cùng những thứ không đầu không đuôi này, mỗi ngày mỗi đêm hành hạ y như vậy... Mạc Ưu a Mạc Ưu, ngươi quả nhiên là một khốn kiếp!

Ba!

Mạc Ưu không nhịn được tát mình một cái thật mạnh, Phong Tiêu Nhiên bị cả kinh run sợ trận, cương ngồi ở đó không biết như thế nào cho phải.

“Ưu Nhi, ngươi... Ngươi không thích ta vì ngươi làm cái này sao?”

Câu hỏi nhút nhát rất nhanh bị chìm ngập ở trong nụ hôn hung hăng của Mạc Ưu, mà vấn đề của y cũng rất nhanh lấy được câu trả lời trong vuốt ve nóng như lửa của đối phương.

Ừ? Là cái gì? Nóng nóng, mặn mặn?

Phong Tiêu Nhiên cảm giác có chút chất lỏng ấm áp rơi vào trên mặt mình, dòng nước chảy tới bên môi của y, nhưng y cũng không kịp ngẫm nghĩ, đã bị ngón tay linh hoạt thong dài vững vàng nắm lửa nóng nhiệt tình dưới người của y, cũng từng chút từng chút ôn nhu mà bá đạo đất luật động.

“Ừ... Ừ!”

Tác dụng của xuân dược cộng thêm nguyên do hồi lâu chưa từng cùng người vuốt ve, khoái cảm của Phong Tiêu Nhiên tới rất nhanh. Mạc Ưu quyết tâm cấp cho y một lần thể nghiệm hoàn mỹ mà tràn đầy tình yêu, tự nhiên không dám vội vàng tiến vào, chẳng qua là một mặt chịu đựng, đem Phong Tiêu Nhiên cả người xụi lơ vô lực vững vàng tiếp ở trong ngực, một tay dùng sức toàn thân hầu hạ ngọc hành đã đứng thẳng dưới háng của y.

“Ưu Nhi, Ưu Nhi... Ngô, ngô!”

Phong Tiêu Nhiên thở hồng hộc rên rỉ biểu thị khoái cảm sắp đến tột cùng của y, mặt tuấn mỹ ngẩng cao, cần cổ sáng bóng nhu mỹ cùng sau lưng vẫn là cong thành một đường cong mê người hoàn mỹ, toàn thân giăng đầy mồ hôi hột dưới ánh trăng mập mờ càng vì quanh thân y tâng lên một tầng áo khoác thanh lãng thủy ngọc.

“A...” Rên rỉ kiềm chế mà xen lẫn khoái cảm từ bờ môi dính sát của hai người tràn ra, trong cơ thể Phong Tiêu Nhiên phóng thích ra chất lỏng dịch trắng, toàn bộ phun ở trên bụng căng chặt của Mạc Ưu.

Lúc này Mạc Ưu đã sớm nhịn một thân mồ hôi, tóc mai ẩm ướt dính trên mặt, ôn nhu rơi vào trán của Phong Tiêu Nhiên.

“Ưu Nhi, ngươi... Ngươi đừng chịu đựng, ôm ta đi, cầu ngươi.”

“Ngoan, ta không nghĩ, thật. Thân thể ngươi gần đây tốt không? Làm sao gầy như vậy như vậy, không ăn uống tốt sao?”

Mạc Ưu chẳng qua là ôm thặt chặt người nọ vào trong ngực, suy nghĩ hiện nay y gầy gò như vậy, quả thực không đành lòng làm gì trên người y.

“Nhưng mà... Nhưng mà ta nghĩ...”

Phong Tiêu Nhiên làm sao không biết hắn là đau lòng mình, mới vừa rồi một trận phát tiết sảng khoái đã sớm đem dược tính của xuân dược tan mất hơn nửa, thời khắc này đầu óc y vô cùng rõ ràng. Quan tâm cùng nhu tình Mạc Ưu Mạc Ưu làm y tâm treo cao nửa ngày cuối cùng cũng buông xuống, Ưu Nhi của y tự nhiên là tha thứ y, nhất định sẽ theo y trở về.

Cũng bởi vì trận triền miên khiêu khích vừa nãy, một tấm hợp lại nhẹ nhàng nhu động, dường như đang mời Mạc Ưu tiến vào.

Mạc Ưu gần như là không phí nhiều sức, liền đưa vào một ngón tay. Dũng đạo dịu dàng mềm mại bọc thật chặc lấy hắn, mật dịch dồi dào mà trơn trượt chậm rãi chảy ra ngoài, khiến cho bên trong càng thêm dễ dang tiến vào.

“Tiêu Nhiên, chỉ cần ngươi thích...”

Mạc Ưu tiến tới bên tai của Phong Tiêu Nhiên nhàng nói, nhưng không có nói hết, chẳng qua là rất nhanh lại đưa vào một ngón tay, cũng trong dũng đạo căng chặt nhẹ nhàng chèn ép, trăn trở tìm được một điểm nhỏ hơi có chút sần sùi, liền hơi dùng sức đè xuống.

“Ừ a...”

Nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể bị ngón tay của người yêu chậm rãi mở rộng, Phong Tiêu Nhiên gần như bị một trận lại một trận khoái cảm đánh lui, chỉ đành phải ôm chặt lấy đầu vai của Mạc Ưu, hoàn toàn dựa vào cánh tay sắt của hắn chống đỡ, mới khiến cho mình không ngã xuống.

Cảm giác hư không trong hoa huy*t càng ngày càng mạnh, ngón tay chọn trêu đùa đã không cách nào trấn an y, y không nhịn được không kiên nhẫn uốn éo người, trong miệng phát ra trận trận rên rỉ ngượng ngùng.

Mạc Ưu thấy dáng vẻ không được tự nhiên của y không nhịn được thương xót đặt một nụ hôn lên trán y, nhanh chóng ở dưới người y đệm một cái gối tròn mềm mạim ngay sau đó đem phân thân lửa nóng giữa háng mình kia đưa vào tiểu huyệt ướt át ấm áp.

“Ngô... Ngô...”

Quấn quýt cùng khoái cảm tràn đầy đồng thời vỗ về hai tâm hồn đau khổ, Mạc Ưu gần như điên cuồng luật động, dường như chỉ muốn giờ phút này miễn cưỡng yêu nhau, trời sáng liền vĩnh viễn không tới, bọn họ cũng vĩnh viễn không cần tách ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.