Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 7: Gương vỡ lại lành




Tứ Hải Bang, khu nhà cao cấp Vương gia.

Trong phòng ngủ chủ nhân, một đĩa nhạc màu đen đang chậm rãi diễn tấu dạ khúc của Chopin.

Mặc dù trở về nhà từ tiệc tối, trời đã khuya, nhưng Vương Chấn Thiên không có ý đi ngủ.

Gã mở nhạc, đánh thức vợ mình Hàn Nguyệt đã ngủ, nhào tới không hề khách khí, vừa hưởng thụ âm nhạc, vừa hưởng thụ cảm giác phóng túng vợ mình mang lại cho gã.

- Ai nha… a… ô… đêm nay chồng thực là lợi hại…

Hàn Nguyệt vừa vặn tuổi như lang như hổ, cho nên nửa đêm bị chồng mình hành hạ như vậy, lại rất chăm chú.

Chờ đến lúc ca khúc tiến tới bộ phận dồn dập, động tác của Vương Chấn Thiên cũng nhanh hơn, hoàn thành thế công giống như thủy triều.

Ném Hàn Nguyệt đã xụi lơ lên giường, Vương Chấn Thiên vỗ mạnh vào mông cô ta, nở nụ cười hài lòng.

Sở dĩ năm đó gã đồng ý lấy người phụ nữ từng sinh hai đứa con này, cũng bởi vì công phu trên giường của cô ta tốt, hơn nữa cô ta vừa vặn ngốc nghếch, trao đổi cũng dễ dàng.

Gã muốn chính là một người phụ nữ có thể khiến gã yên tâm thả lỏng cả thân thể lẫn tinh thần như vậy, mà không phải một người phụ nữ nhỏ tuổi xinh đẹp, hoặc là thông minh.

- Chồng à, có phải tâm tình của anh không tốt hay không?

Hàn Nguyệt gãi tay người đàn ông hỏi.

Vương Chấn Thiên châm một điếu thuốc, phun khói:

- Sao cô biết?

- Mỗi lần anh tức giận trong lòng, buổi tối đều cực kỳ mãnh liệt.

Hàn Nguyệt cười híp mắt nói.

Vương Chấn Thiên ngạc nhiên nhìn vợ mình một cái, hóa ra cô nàng này còn có chút đầu óc, biết rõ tổng kết quy luật, quả thực bị cô ta đoán đúng.

- Đêm nay tới nhà cô nàng Bạch Dạ kia tham gia tiệc tối, gặp phải đại tiểu thư cũng Tần Xuyên kia, anh cùng Thế Huân chỉ có thể cười với họ, giả trang con trai giả trang cháu trai, khiến người khác chế giễu…

Trong mắt Vương Chấn Thiên lóe lên một tia âm độc, năm đó gã vẫn lăn lộn phía dưới Đường gia, mấy năm nay tự lập môn hộ, kết quả gặp Đường Vi vẫn phải thấp hơn nửa cái đầu.

Đây là ưu thế mà cổ võ giả, đặc biệt là cổ võ giả cường đại mới có thể có trên thế giới này.

Nhưng gã không cam lòng, gã không thể tha thứ, cái bóng Đường gia tiếp tục bao phủ trên đầu gã!

- Chồng à, vậy nếu không anh triệu tập toàn bộ người trong bang hội, cùng đi giết Đường Vi này đi! Bắn vài phát súng không phải là được rồi sao? Tần Xuyên kia còn bắt nạt Đại Hải nữa, anh sẽ không phải là buông tha hắn chứ…

Hàn Nguyệt giả bộ đáng thương giải oan cho con trai.

Vương Chấn Thiên vừa rồi còn cảm thấy chỉ số thông minh của người phụ nữ này cao một chút, vừa nghe như vậy lại thở dài trong lòng, quả thiên là người phụ nữ ngu xuẩn, quả thực cho rằng thế đạo này bang phái là có thể vô pháp vô thiên.

Thật tình không biết, lúc nào chính phủ Hoa Hạ cũng ngó chừng mình, chỉ dám làm càn một chút, không cẩn thận để lộ ra thứ gì cấm kỵ, diệt cả bang hội cũng chỉ là chuyện thời gian.

Ngay khi gã chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, chiếc điện thoại di động màu đen giống như bộ đàm đổ chuông.

Vương Chấn Thiên nâng cao tinh thần, cầm lấy di động trên tủ đầu giường, thuận tiện tắt nhạc.

Điện thoại di động này chỉ liên lạc với một vài nhân vật đặc biệt, làm như vậy là để phòng ngừa bị quốc gia nghe trộm, dẫu sao có thứ khá mẫn cảm.

- Mosey Mosey, Lộc Đảo tiên sinh! Chào buổi tối!

Trong mắt Vương Chấn Thiên để lộ sự hưng phấn.

Giọng nói của người Nhật Bản đầu điện thoại bên kia mang vài phần kiêu ngạo:

- Vương tiên sinh, ngày mai chúng tôi có thể đổ bộ thành phố Đông Hoa, ngài chuẩn bị sẵn điểm tiếp ứng rồi chứ?

- Nhanh như vậy sao? Ha ha, đã chuẩn bị xong rồi, vừa vặn mấy ngày nay phát hiện một bến cảng bỏ hoang, nơi đó không có hải quan và quân đội, tuyệt đối là vị trí tốt để các vị tiến vào thành phố Đông Hoa!

- Còn có bến cảng không có quân đội trú đóng sao? Có phải là bẫy rập của quân đội Hoa Hạ hay không?

Lộc Đảo hoài nghi hỏi.

Vương Chấn Thiên cười ha ha nói:

- Yên tâm đi, tôi đã mua được một quan viên, hắn nói cho tôi bởi vì bến cảng kia dư thừa tài nguyên, chính quyền quyết định bỏ hoang, bên ngoài không biết rõ tình hình, bởi vậy để trống chưa tới một tháng.

- Thì ra là thế, vậy ngày mai làm phiền Vương tiên sinh phái người tiếp ứng rồi.

- Được được, tôi cùng khuyển tử bày tiệc ngay tại khách sạn, chuẩn bị đón gió Lộc Đảo tiên sinh cùng các vị khách Yamada từ phương xa đến, ha ha…

Sau khi cúp điện thoại, Vương Chấn Thiên tươi cười đắc ý.

Hàn Nguyệt thấy chồng mình vui vẻ như vậy, hiếu kỳ nói:

- Quỷ Nhật Bản kia thực sự tốt như vậy sao? Lại kiếm rất nhiều tiền cho chúng ta sao?

- Đàn bà như cô biết cái gì, Yamada là xã đoàn lính đánh thuê và buôn lậu thuốc phiện số một số hai Nhật Bản!

Chỉ Lộc Đảo dẫn người tới vào ngày mai, đã được xưng một trong Mười ba Binh Vương trên thế giới, là siêu cao thủ trong giới lính đánh thuê!

Nếu không có Thánh Giáo trung gian giới thiệu, Tứ Hải Bang chúng ta nào có cơ hội thành lập con đường cung ứng với Yamada, còn khiến một trong hai đại cao thủ của Yamada tự mình dẫn đội tới đây.

Chờ sau khi giao dịch lần này hoàn thành, họ có thể loại bỏ mấy trở ngại trong làm ăn của chúng ta, đến lúc đó ta sẽ để Lộc Đảo dẫn người giết Đường Vi và Tần Xuyên, hừ hừ… một mũi tên trúng hai con nhạn!

Hàn Nguyệt ở trên giường vặn vẹo mông lớn, nhỏ giọng thì thầm:

- Nói thực lâu, cũng không nói có thể kiếm được bao nhiêu tiền…



Tiếng kêu vang của chim biển trong gió biển, ánh mặt trời mùa hè rọi vào giường lớn một căn phòng ngủ khu nhà cao cấp sơn trang Bích Hải.

Đường Vi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, ngửi thấy một hương vị tươi mát nhưng lạ lẫm, cô dụi dụi hai mắt, chậm rãi đứng dậy khỏi giường.

Nhìn bốn phía chung quanh, cô phát hiện đây là một căn phòng ngủ lấy màu vàng nhạt và màu trắng làm chủ, giường lớn rộng rãi, tấm rèm màu trắng, cửa sổ sát đất khổng lồ, mặt hướng tới biển xanh thẳm.

Cô từ từ suy nghĩ, mình ở nơi nào, xem ra tối qua Tần Xuyên mang cô vào căn phòng trong tòa nhà này.

Tần Xuyên… hắn ở nơi nào?

Đường Vi bắt đầu quan tâm, nhưng vừa đặt chân xuống đất, cô lại cảm thấy có chỗ không đúng…

Cô vuốt bụng mình, bất ngờ phát hiện nội thương của mình đã tốt hơn bảy tám phần, không hề đau đớn!

- Điều này làm sao có thể… Y thuật của hắn thực sự lợi hại như vậy sao?

Đường Vi biết rõ, muốn chữa khỏi thương thế tối quá, bình thường cần thời gian và cái giá lớn, nhưng Tần Xuyên lại trị liệu chỉ một đêm, khiến cô cảm thấy không có gì đáng ngại, quả thực là Thánh thủ hồi xuân cũng không đủ!

Lúc này, hương vị bữa sáng nồng đậm bay vào phòng, Đường Vi rời phòng, rốt cuộc nhìn thấy Tần Xuyên đang làm điểm tâm trong phòng bếp dưới tầng.

Mặc dù nhà rất lớn, nhưng khu vực sinh hoạt hàng ngày vẫn tương đối gọn, phòng bếp, phòng khách, buồng vệ sinh đều tập trung một nơi, mấy trăm mét vuông còn lại là các loại phòng như phòng tập thể thao.

Đường Vi đi qua hành lang thật dài, xuống dưới tầng, đi tới phòng bếp.

Tần Xuyên cầm xẻng rán trứng gà, hắn vừa huýt sáo vừa đặt trứng luộc xong vào trong đĩa.

Tần Xuyên mặc rất khôi hài, chỉ mặc một chiếc quần tứ giác, thân trên để trần, thắt một chiếc tạp dề ca rô.

Đường Vi hé miệng cười, người đàn ông này quả thực coi nơi này như nhà của mình, lại thoải mái như vậy.

Chẳng qua không biết vì sao, nghĩ tới từng hình ảnh tối qua, lại nhìn bóng lưng người đàn ông đang làm điểm tâm, cô ấm áp trong lòng, có một loại tình cảm đặc biệt không ngừng lan ra.

- Ha ha, Tiểu Vi Vi, tôi phát hiện trong tủ lạnh đồ ăn gì cũng có, vừa vặn làm chút điểm tâm, có phải cô bị tay nghề làm bếp mạnh mẽ của tôi làm cho chấn kính rồi hay không?

Tần Xuyên bưng một chiếc đĩa trứng luộc và lạp xường, khoe khoang nói.

Đường Vi thực sự không làm gì được hắn, nhận lấy đĩa, lườm hắn:

- Tranh thủ thời gian ăn xong rồi rời đi thôi. Anh cũng thật là, lỡ như chủ nhà trở về thì làm sao bây giờ, cũng không đánh thức tôi sớm một chút.

- Trở về cái rắm à, tôi chính là chủ nhà, sao cô lại không tin chứ, đây là nhà của tôi!

Tần Xuyên buồn bực.

- Được được được… là nhà của anh… toàn bộ vũ trụ đều là của Tiểu Xuyên Xuyên…

Đường Vi gật đầu qua loa, căn bản không tin tưởng. Cô đi tới chiếc bàn ăn cách đó không xa, định bắt đầu nếm thử tay nghề của người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.