Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 3: Mẫu nữ gặp nhau




Editor: Yuhina

Mona hếch cằm lên, nói chuyện bằng âm thanh kiêu ngạo bẩm sinh.

Nghe vậy, Cung Âu ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm đứng cương cứng ở nơi đó, ánh mắt dời đi rất nhanh, không tiến lên ôm cô, không nói với cô lời nào, tiếp tục ăn bữa sáng của hắn.

Hắn làm cho cô trở nên hoàn toàn không thích ứng được.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn, lại như nhìn thấy trong phim tài liệu, thằng bé tên là Arizona kia cuối cùng cũng chữa khỏi bệnh, sau đó hòa đồng chơi đùa cùng bạn bề đồng trang lứa.

Mà cô, chính là con thỏ bông bị ném trong thùng rác, cô đơn mà nhìn bọn họ.

"Thiếu gia, bữa sáng đến"

Phong Đức từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng khay thức ăn, vừa vào đã thấy Cung Âu đang ở ăn điểm tâm, nhất thời ngẩn người, âm thanh kẹt ở trong cổ họng.

Tiếng nói của Phong Đức khiến cho Thời Tiểu Niệm phục hồi lại tinh thần.

Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mona, "Không phải tôi đã đuổi việc cô rồi, sao cô vẫn còn ở chỗ này"

"Đuổi việc " Mona ngồi ở chỗ đó, dáng vẻ tao nhã như đang ngồi ở nhà mình vậy, "Tiểu Niệm, người thuê tôi là Cung tiên sinh, hắn không đuổi việc tôi, thì sao mà tôi đi được"

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu đang ăn điểm tâm, "Cung Âu, chuyện của chúng ta thì để tự chúng ta giải quyết, xin anh hãy sa thải cô ta đi."

Mona dùng cử chỉ vô hại để tiếp cận bọn họ, sau đó tìm một vị trí ổn định để ở bên cạnh Cung Âu.

Cô rất hối hận, hối hận tại sao trước kia cô không đề phòng.

Khuôn mặt của Cung Âu lạnh lùng, ngồi ở chỗ đó ăn bữa sáng, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, mới lạnh nhạt mở miệng, "Cô ta làm rất tốt, tôi không có ý định sa thải cô ta."

"Anh thay cô ta nói chuyện"

Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn về phía Cung Âu, có chút bất ngờ.

Cô cho rằng, chí ít chuyện về Mona, hắn sẽ nghe cô.

"Người là tôi thuê, có cần hay không, dùng hay không dùng là do tôi định đoạt, không phải do em." Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng nhìn cô một chút, buông dao nĩa ra, "Tôi ăn không thấy ngon miệng nữa."

Nói xong, cung Âu đứng lên đi ra ngoài.

"…"

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm hoàn toàn trắng bệch.

Cô làm đồ ăn cho hắn khiến cho hắn ăn như hổ đói, nhưng bây giờ, cô lại làm cho hắn không cảm thấy ngon miệng nữa.

Cung Âu đi ra ngoài.

Phong Đức theo sát phía sau.

Mona từ trước bàn ăn đứng lên, tư thái thành thục mà quyến rũ, chậm rãi đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, đôi mắt màu xanh nước biển nhìn kỹ lấy cô, "Thời Tiểu Niệm, tôi nói rồi, tôi muốn cô trơ mắt mà nhìn, tôi làm thế nào đem Cung Âu đoạt lấy từ tay cô."

"Cô lợi dụng nghề bác sỹ tâm lý để làm chuyện như vậy, cô không cảm thấy mất mặt sao"

Thời Tiểu Niệm nói một cách lạnh lùng, ánh mắt giận dỗi nhìn về phía khuôn mặt phương tây đẹp đẽ kia.

"Cô cũng có thể học tâm lý, có thể tranh cùng tôi." Mona nở nụ cười khinh bỉ, "Không phải cứ học tâm lý là có thể điều khiển cảm tình của một người, cô cứ thử nhìn Cung Âu đi."

"…"

"Trước đây, hắn muốn ai là do bệnh của hắn quyết định, hắn nhìn người nào hợp mắt thì muốn người đó; nhưng sau này, hắn muốn ai là do con tim hắn quyết định." Mona nói, trên mặt mang theo nụ cười.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó muốn phản bác, nhưng không nghĩ ra lời nào.

Mona nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Niệm rất là đã nghiền, khinh bỉ nhìn cô một chút, đi qua người cô.

Trước đây, hắn muốn ai là do bệnh của hắn quyết định, hắn nhìn người nào hợp mắt thì muốn người đó; nhưng sau này, hắn muốn ai là do con tim hắn quyết định.

Aaaaa.

Vì thế nên, cô chưa từng ở trong tâm trí của Cung Âu, mà chỉ là ở trong bệnh của hắn mà thôi.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, không bởi vì chán chường mà khóc rống lên, lập tức rời đi, cầm vài miếng bánh mì trong phòng bếp liền vội vã rời đi, đi ra ngoài cửa của pháo đài.

Bên cạnh đài phun nước, mấy chiếc xe đã đậu ở chỗ đó.

Tài xế mở cửa xe, như thường lệ Mona ngồi vào ghế phụ kế bên tài xế, Cung Âu đang muốn ngồi vào phía sau, Thời Tiểu Niệm bước nhanh chân, mở cửa xe bên kia ra ngồi vào, trên miệng vẫn đang cắn một miếng bánh mì.

"Em muốn làm gì"

Cung Âu trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm.

"Em đến công ty với anh."

Thời Tiểu Niệm vừa cắn bánh mì vừa nói, cô không phải là con thỏ bông vô tri vô giác kia, dù tình cảm cô nhận được là tình cảm giành cho thú cưng thì cô cũng không cam lòng bị vứt bỏ như vậy.

"Ai cho em theo, tôi không sẽ mang em theo" Cung Âu trừng mắt nhìn cô nói, vẻ mặt không vui.

"Tự em mang mình đi."

"Đây là xe của tôi"

"Em muốn đuổi một phụ nữ có thai xuống xe à" Thời Tiểu Niệm học ánh mắt của hắn, trừng về hắn, không có ý muốn thỏa hiệp.

Cung Âu bị chọc tức, "Em cho rằng tôi không dám"

Hành động của Thời Tiểu Niệm hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn, côlại dây dưa với hắn.

Giống như đối với Mộ Thiên Sơ trước đây vậy

"Anh dám đẩy em xuống xe, em liền dám một xác hai mạng cho anh xem"

Thời Tiểu Niệm cố dùng sức mà nói, sau đó dụng lực cắn một miếng bánh mì, hai đôi mắt tỏ rõ quyết tâm.

Phải đoạt về người đàn ông của mình.

Bảo bảo của mình cũng không thể bị đói.

"Em"

Cung Âu trừng mắt nhìn cô giận dữ, không thèm quan tâm tới cô, xoay người nhìn ra bên ngoài xe, lạnh giọng quát, "Lái xe"

"Vâng, cung tiên sinh."

Tài xế ngồi ở chỗ tài xế ngồi, khởi động xe tiến về phía trước.

Cung Âu hạ cửa kính xe xuống, khuỷu tay đặt lên trên cửa sổ xe, trên gương mặt anh tuấn thể hiện rõ sự không vui, hai con mắt trừng cảnh sắc bên ngoài cửa xe.

"…"

Mona ngồi ở ghế phụ, nhìn hai người bọn họ từ trong gương, trong đôi mắt màu xanh nước biển tràn đầy phiền muộn.

Không nghĩ tới Thời Tiểu Niệm lại khó chơi như vậy.

Cung Âu sẽ không bị đánh động chứ

Bị đánh động cũng sao, hiện tại Cung Âu đang phải giãy dụa trong khổ sở, cô ta không cần ra tay, chỉ cần yên lặng ngồi chờ nhìn Tiểu Niệm có kết cục thế nào.

Trên đường Thời Tiểu Niệm đều theo sát Cung Âu, trước đây, là do Cung Âu cưỡng chế mà đem cô theo bên người, hiện tại không cần cưỡng chế, cô cũng theo.

Ngược lại thì Cung Âu lại bất mãn với việc cô theo sát hắn như vậy.

Thời Tiểu Niệm cảm thấy bọn họ đang đổi vị trí lại cho nhau.

Cô chỉ biết là, cô không thể làm chú thỏ bông vô tri vô giác không thể phản kháng kia, cô muốn Cung Âu trị hết bệnh, cũng muốn hắn vẫn đối xử với cô như trước đây.

Thời Tiểu Niệm không ngừng đi theo, đến nỗi làm cho Cung Âu đau đầu.

Ra khỏi N.E, Thời Tiểu Niệm lại cấp tốc theo Cung Âu lên xe, Cung Âu trừng cô một chút, không đuổi cô xuống xe.

Hoàng hôn đến.

Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm nỗ lực tìm đề tài muốn nói chuyện gì đó với Cung Âu, nhưng toàn bộ hành trình Cung Âu đều trưng lên bản mặt thối, hoàn toàn không phản ứng với cô.

Thời Tiểu Niệm rất mệt mỏi.

Mona ngồi ở ghế phụcạnh tài xế cười đến hài lòng, thưởng thức móng tay mình mới làm.

Xe chạy về phía trước, cuối cùng dừng ở nơi Thời Tiểu Niệm từng đến.

Núi Ô.

Lại là núi Ô.

"Cung tiên sinh, chúng ta đến nơi rồi." Mona quay đầu ôn nhu nhìn Cung Âu nở nụ cười, sau đó đẩy cửa xe ra.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, đẩy cửa xe ra xuống xe theo.

Cung Âu xuống xe từ bên kia, đi tới dưới chân núi Ô, liếc mắt nhìn thềm đá thật dài kia, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi, "Các người muốn đi đâu"

"Đương nhiên là leo núi." Mona cười cợt, đứng bên cạnh Cung Âu, có chút khiêu khích nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Tiểu Niệm cô theo lâu như vậy, có muốn cùng leo với chúng tôi hay không "

"…"

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt đi, nhìn về phía Cung Âu, "Tại sao phải chọn leo núi "

Biết rõ cô mang bầu không thể leo núi.

"Bởi vì tôi không muốn em lại tôi, nên đến nơi này "

Cung Âu dời tầm mắt trừng mắt về phía Thời Tiểu Niệm, bá đạo nói, sau đó đi lên thềm đá.

Hắn xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất để đi, chỉ lo cô sẽ đuổi tới.

"…"

Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ, ngón tay xoắn lấy váy đang mặc, môi mím chặt, đôi mắt nhìn bóng lưng Cung Âu  đi xa.

Khoảng cách bao xa.

Mới đến núi Ô được bao lâu chứ, lúc ấy, từng giây từng phút Cung Âu cũng không chịu tách ra với cô, dù cho tách ra cũng nhất định phải giữ  điện thoại.

Nhưng bây giờ, bởi vì cô theo, nên hắn thấy chán.

"Tiểu Niệm, tôi phát hiện cô rất giống stalker (kẻ bám đuôi)."

Mona đứng ở nơi đó, khinh bỉ nhìn Thời Tiểu Niệm, trào phúng nói rằng, "Trước đây thì dính chặt lấy Mộ Thiên Sơ sáu năm, hiện tại, lại muốn dính chặt lấy Cung Âu sáu năm à"

"…"

Thời Tiểu Niệm không nói câu nào.

Mona nói xong liền chạy lên thềm đá, tăng nhanh tốc độ đuổi theo Cung Âu, nghiêng mặt mỉm cười nói cái gì với hắn.

Thời Tiểu Niệm đứng dưới chân núi Ô, ngước mắt nhìn bọn họ sánh vai,  bóng lưng như tỏa ra ánh sáng vạn trượng, tâm như bị lăng trì, đau đến không muốn sống.

Cô giơ tay lên ấn về phía lồng ngực của mình, nguyên lai đây chính là cảm giác trơ mắt nhìn người mình thích sánh bước bên cạnh một người khác.

Lúc trước, Cung Âu cũng nhìn cô và Mộ Thiên Sơ như thế sao

"Cung Âu, anh trả thù được rồi."

Thời Tiểu Niệm trầm thấp mở miệng, âm thanh chỉ có mình nghe được.

Hắn trả thù được rồi, rốt cục cô cũng được nếm trải với tư vị bị lạnh lùng, bị ghét bỏ, thì ra là đau như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.