Tổng Giám Đốc, Người Ta Lại Chạy Mất Rồi

Chương 2: Tự nhiên mang thai




Editor: Yuhina

Vì thế, bây giờ cô nên lấy ra dũng khí ngay lúc đó, không cho hắn sắc mặt tốt, nói đi là đi.

"Vì thế nên bây giờ anh muốn trừng phạt em sao" Thời Tiểu Niệm hỏi, "Bởi vì em đã từng đối xử với anh như vậy, vì thế nên anh trả lại hết quãng thời gian đó lại cho em?"

Trừng phạt cô

Làm sao hắn nỡ.

Hắn chỉ muốn cô ra đi trong hòa bình, mà cô lại không muốn đi trong hòa bình

"Ừ"

Cung Âu dừng một chút nói tiếp, con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, lấy danh nghĩa của Mona để bao biện, "Hiện tại bệnh của tôi đã được chữa khỏi, chỉ cần nghĩ tới trước đây em đối xử với tôi như thế nào, cả người tôi đã không thoải mái rồi, tôi muốn cho em cũng nếm thử tư vị lúc đó như thế nào"

"Được, coi như anh muốn trả thù em, có thể chờ bảo bảo sinh ra rồi nói hay không "

Thời Tiểu Niệm nói rằng.

Trước đây cô đối xử không tốt với hắn, cô biết, cô làm tổn thương trái tim cuả hắn, cô biết, nhưng bây giờ trong bụng cô còn có bảo bảo, cô không thể để cho tâm tình của mình xấu đi.

Cô phải cố gắng.

"Không được"

Cung Âu dời mắt sang chỗ khác, nói một cách lạnh lùng, phát hiện tay của mình còn đang ôm cô lập tức buông ra, từ dưới đất đứng lên.

Hắn không thể đến gần cô thêm nữa.

Một khi đã tới gần, hắn sẽ không kiểm soát được chính mình, hắn sẽ không cưỡng được sức hấp dẫn của cô đối với hắn.

Đối với cô, hắn chưa bao giờ có năng lực tự kiềm chế.

Thấy hắn đứng lên, Thời Tiểu Niệm cho là hắn phải đi, liền vội vàng kéo tay hắn, thếp hèn mà níu kéo, "Được, không cần chờ bảo bảo được sinh ra, em sẽ để cho anh trả thù."

Chỉ cần bọn họ không đi đến cuối đường, chỉ cần bọn họ còn có thể có một mái nhà.

"…"

Cung Âu khiếp sợ trừng mắt nhìn cô, như nhìn một người xa lạ, gầm nhẹ lên, "Thời Tiểu Niệm em đang nói cái gì"

Cô lại nói để cho hắn trả thù, cô điên rồi

Cô có thể thấp hèn như thế hay không.

Không phải cô luôn nói mình có lòng tự trọng sao, lòng tự trọng của cô đi đâu mất rồi, bị chó ăn mất rồi sao.

"Em sẽ không chia tay với anh." Thời Tiểu Niệm nắm chặt lấy ngón tay của hắn, nghiêm túc nói, "Em sẽ để cho anh biết tất cả đều đã qua, em thật sự yêu anh, em thật sự muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời."

Dù cho giờ khắc này, biểu tình của cô có nghiêm túc như thế nào đi chăng nữa thì cũng không che dấu được sự thấp hèn.

"Thời Tiểu Niệm em có bị bệnh không, trước đây em tàn nhẫn với tôi thế nào, sao hiện tại lại cam tâm tình nguyện để cho tôi trả thù" Cung Âu trừng mắt nhìn cô.

"…"

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng mà nhìn hắn, đôi mắt ướt át.

Bởi vì cô thật yêu hắn, cô không bị hoang tưởng, cô không có bệnh, tình cảm của cô dành cho hắn không phải như tình cảm dành cho thú cưng.

Cho nên hiện tại dù có tàn nhẫn như thế nào, cô cũng chỉ muốn bảo vệ đoạn tình cảm này mà thôi.

Thấy cô như vậy, trong mắt Cung Âu lóe lên một vệt hoảng loạn rồi biến mất, "Thời Tiểu Niệm, không được phép khóc"

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn, đem nước mắt thu lại, "Anh sợ em khóc à anh sợ em khóc thì anh liền nói rõ anh không hoàn toàn ghét bỏ em, không phải không còn tình cảm."

Hắn còn để tâm tới cô, có đúng không

"…"

Âm thanh của Cung Âu như biến mất, như là đột nhiên biến thành người câm.

"Anh nghĩ muốn đối phó với em thế nào cũng được, coi như anh không yêu em, một lần nữa em cũng phải khiến cho anh yêu em." Thời Tiểu Niệm nói, cố lau đi từng giọt nướng mắt đang bướng bỉnh lăn dài trên má.

"…"

Cung Âu nghĩ có thể dễ dàng chia tay trong hòa bình với Thời Tiểu Niệm, dưới cái nhìn của hắn, còn lâu cô mới cần hắn như vậy, từ xưa đến nay đều là hắn cần cô.

Hắn không nghĩ tới, khi nói lời chia tay, Thời Tiểu Niệm sẽ biến thành bộ dạng này.

"Muộn rồi, em đi ngủ đi."

"Vậy còn anh" Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đệm mềm nói, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

"Em sẽ ở lại đây." Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay dụi dụi con mắt.

"Em còn muốn ở đây " cung Âu khiếp sợ trừng mắt nhìn cô.

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm  sáng lên, "Anh lo lắng cho em, vậy anh về phòng ngủ đi ngủ với em đi"

Đừng tiếp tục chủ đề chia tay có được hay không, không phải bọn họ còn chuẩn bị kết hôn sao

Cung Âu hất tay của cô ra, quay mặt đi, không nhìn tới đôi mắt đang chờ đợi kia của cô, "Không đi"

"Nha." Thời Tiểu Niệm cũng không cưỡng cầu hắn, cứ như vậy tiếp tục ngồi ở trên đệm, khẽ nói, "Vậy anh đi ngủ đi, em cũng ngủ."

Cung Âu nghe giọng điệu cố tỏ ra bình thường của cô liền buồn bực, trừng mắt nhìn cô quát, "Em trở về phòng đi ngủ cho tôi"

Cô còn muốn náo loạn đến bao giờ.

"Không phải anh nói trước đây em đối với anh quá độc ác sao, hiện tại em sẽ bảo vệ anh." Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó nói, lấy chăn che kín, nghiêm túc nói, "Em sẽ cho anh biết, em thật sự yêu anh."

"Con mẹ nó, em còn đang mang thai"

Ngủ trên đất, đùa gì thế.

"…"

Hắn còn biết cô đang mang thai sao, vậy sao còn náo loạn với cô, không biết kích thích về mặt tinh thần cũng là kích thích sao

Thời Tiểu Niệm bĩu môi, ngước mắt nhìn hắn, không muốn tranh chấp với hắn, chỉ miễn cưỡng cười nói, "Em biết, vì thế nên em còn cầm chăn theo chăn và đệm, em sẽ không làm tổn thương bảo bảo."

"Em còn muốn ở lại đây" Cung Âu không vui trừng mắt nhìn cô, giận dỗi mà quát, "Tùy em, em muốn làm thế nào thì làm, cho dù em có ngủ chết ở đây cũng không có quan hệ gì với tôi"

Đứa trẻ có làm sao thì cũng không quan trọng, chỉ cần thân thể cô không xảy ra chuyện gì là tốt rồi

Cung Âu đẩy cửa ra đi vào phòng, đóng sầm cửa lại, nhốt một mình Thời Tiểu Niệm ngoài cửa.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, nhìn cửa đóng "Ầm" một tiếng, nụ cười miễn cưỡng trên mặt vụt tắt, cô dựa vào vách tường.

Cô nghĩ, cô thật sự hối hận rồi.

Ngay từ đầu, cô không nên để Cung Âu đi chữa bệnh, lại càng không nên để Mona chữa bệnh cho Cung Âu.

Là cô tự đào hố chôn mình, tự mình đốt mình.

"Ầm."

Cửa đột nhiên bị mở ra.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Âu đứng ở nơi đó, một đôi mắt tàn bạo mà trừng cô, hận không thể đào hai cái lỗ trên mặt của cô.

Một giây sau, Cung Âu liền ôm cô lên,,amg vả chăn cả người, đi về phía phòng ngủ.

"…"

Thời Tiểu Niệm nằm trong lồng ngực vững chãi của hắn, ngực khẽ se lại.

Hay là, do hắn đang chữa bệnh nên trong lòng mâu thuẫn đi, luôn mồm nói muốn chia tay, tìm những lý do lung ta lung tung, nhưng lại không thể hoàn toàn bỏ xuống.

Thời Tiểu Niệm được hắn ôm trở về phòng ngủ, Cung Âu đặt cô lên trên giường, trừng mắt nhìn cô quát, "Thời Tiểu Niệm, em nghe lời cho tôi, em còn dám bò đến phòng ngủ của chúng ta, tôi sẽ trực tiếp đuổi em ra ngoài, tôi mặc kệ em có chia tay với tôi hay không, tôi cũng sẽ đuổi em ra ngoài"

"…"

Thời Tiểu Niệm yên lặng mà nhìn hắn, "Tại sao anh phải kiên trì chia tay trong hòa bình như vậy"

Nào có người nào cưỡng chế chia tay trong hòa bình.

"Em quản tôi à"

Cung Âu tàn nhẫn mà trừng cô một chút, lập tức rời đi.

Chỉ có chia tay trong hòa bình, sau này hắn mới có thể kiếm cớ đến gặp cô, không chia tay trong hòa bình thì cả đời này sẽ không qua lại với nhau.

Nhưng bây giờ xem ra, không được rồi.

"…"

Thời Tiểu Niệm nằm ở trên giường nhìn bóng lưng của hắn nhíu nhíu mày, cô không cố chấp đến phòng ngủ của bọn họ nữa, cô xoay người nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng.

Vốn dĩ vị trí này là của Cung Âu.

Nhưng bây giờ, không biết đến khi nào hắn mới có thể trở về.

Ngày hôm sau, Thời Tiểu Niệm ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, trên ti vi đang phát một bộ phim tài liệu mà Phong quản gia tìm cho cô, là phim tài liệu liên quan tới bệnh hoang tưởng .

Cô  ngồi ở chỗ đó nghiêm túc xem.

Phim tài liệu nói về một cậu bé tên là Arizona tóc vàng đang giữa giai đoạn điều trị, thằng bé rất thích một con thỏ nhồi bông, chưa bao giờ rời khỏi người, đi đâu đều ôm theo.

Tình cảm mà thằng bé dành cho con thỏ nhồi bông đó là tình cảm dành cho thú cưng.

Bác sỹ nói cho thằng bé biết, khi nào mà thằng bé vứt bỏ được con thỏ nhồi bông đó thì mới chữa khỏi được chứng hoang tưởng ma quye kia.

Thằng bé gọi là Arizona rất xoắn xuýt, thằng bé muốn bỏ con thỏ bông đi, nhưng lại không nỡ, thằng bé biết con thỏ bông này rất bẩn nên ném đi, nhưng lại không ném được.

Liên tục nhiều lần như vậy, Arizona cứ ném rồi nhặt ném rồi nhặt.

Đó là một con thỏ bông màu xám, có hai lỗ tai thật dài, hai cái cửa thật to, nhìn rất đẹp, rất đáng yêu.

Phim tài liệu chiếu được hơn một nữa, rốt cục Arizona cũng vứt bỏ con thỏ bông kia đi, thằng bé bắt đầu ra ngoài chơi cùng bạn bè đồng trang lứa, thằng bé dần trở nên vui vẻ, cười cũng nhiều lên.

Trong cuộc phỏng vấn mẹ của Arizona, đôi mắt màu nâu của bà ngấn lệ, "Tôi thật sự rất vui, khi Arizona đã vứt bỏ được con thỏ đáng ghét kia đi, bác sỹ nói đây là một sự tiến bộ rất lớn, bởi vì thằng bé không cần phải ký thác tình cảm vào một món đồ chơi vô tri vô giác nữa, thằng bé bắt đầu giao lưu với chúng tôi, thằng bé đã trở lại bình thường. Cảm ơn Thượng Đế, đã trả đứa con chân chính lại cho tôi."

Đứa con chân chính.

Trong phim tài liệu, Arizona vui vẻ chơi game cùng tất cả mọi người, thằng bé sẽ ôm bạn bè, thằng bé sẽ nở nụ cười, thằng bé không hề chửi mẹ mình .

Ống kính bỗng nhiên quay đến con thỏ bằng bông kia.

Kết cục cuối cùng của con thỏ bông là ở trong thùng rác, bẩn thỉu nằm ở nơi đó, lộ ra hai cái cái răng cửa to dưới ánh mặt trời.

"…"

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó nhìn, trong phim tài liệu thời điểm tất cả mọi người cao hứng như vậy, thì con thỏ bông lại nằm lẻ loi ở trong thùng rác.

Chỉ có vứt bỏ tình cảm sủng vật  mới xem như là tiến gần đến thành người bình thường.

Vậy có ai nghĩ tới thời điểm Arizona cần con thỏ bầu bạn, con thỏ đã vô điều kiện bầu bạn với thằng bé, khi Arizona không cần, con thỏ cũng chỉ có thể nằm ở trong thùng rác.

Nếu như con thỏ bông kia có thể mở miệng nói chuyện, nó sẽ nói gì

Có thể, có thể trao đổi với cô một chút không, bởi vì tình cảm của Cung Âu giành cho cô cũng chỉ như tình cảm giành co thú cưng, mà đến bây giờ cô mới biết.

Làm thú cưng, đau xót nhất chính là không biết mình là thú cưng.

"Thời tiểu thư, thiếu gia đã dậy."

Phong Đức đi tới, báo cáo với cô.

Thời Tiểu Niệm xoa xoa con mắt chua xót, đưa tay ấn nút remote tắt TV đi, sau đó đứng lên, đi tới nhà bếp, "Phong quản gia, phiền ông mang giúp tôi bữa sáng lên."

"Tốt, lúc tiểu thư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.