Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 39




Năm đó bộ phim > không chỉ đạt được giải thưởng Spielberg Oscar mà còn đạt được sự khen ngợi và lợi nhuận to lớn trên thế giới, cũng khiến cho những khổ nạn mà người Do Thái phải chịu vào năm đó mười năm sau chiến tranh, khi mà một thế hệ người mới được sinh ra sống trong hòa bình đã quên mất sự giết hại tàn khốc năm đó và sự bất lực của người Do Thái thì nó đã làm cho người ta nhớ lại từng cảnh tượng năm đó.

Không biết có bao nhiều người khi xem >đã rơi lệ vì những người già, phụ nữ và trẻ em đã chết thảm ở một trại tập trung của Đức quốc xã; Không biết bao nhiêu người căm hận đến tận xương tủy chủ nghĩa phát xít, căm hận vô cùng kẻ chủ mưu, thủ phạm chính của tất cả tội ác này – Hieler; Mà với thân phận là quốc gia người Do Thái duy nhất trên thế giới Israel lúc đó cũng nhận được rất nhiều sự thông cảm – dù sao bất cứ quốc gia nào sau khi trải qua thảm kịch như vậy thì chuyện đuổi giết những người gây tội ác của Đức quốc xã cũng là chuyện vô cùng bình thường!

Hơn nữa, cách giải quyết việc người Do Thái ở Israel gây sự với người giàu ở Trung Đông cũng được rất nhiều người tren thế giới lượng thứ. Trong lúc nhất thời,độ phê bình và cường đội của xã hội quốc tế đối với Israel cũng có phận giảm bớt, điều này làm cho một số quốc gia Ả rập ở Trung Đông vô cùng đau đầu mà lại không thể làm gì.

Quan trọng hơn là, thông qua bộ phim > trong lòng những người Do Thái sinh ra sau chiến tranh họ đã đặt chủ nghĩa phát xít vào vị trí bị sỉ nhục nhất của lịch sử.

Trong mắt bọn người La Hoành Dịch, kế hoạch này của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông và việc Spielberg quay phim > tuy rằng cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu! Cùng là qua điện ảnh, đưa cuộc sống đau khổ của người Hoa kiều tại Indonesia ra trước mắt mọi người trên toàn thế giới! Điều này làm cho toàn thế giới có nhận thức sâu sắc hơn về việc chính phủ Indonesia đã nhiều năm liền kì thị chủng tộc với người Hoa kiều, thậm chí là hành động trái với chủ nghĩa nhân đạo là giết hại chủng tộc! Từ đó đem nhóm người Suharto và tâm phúc của hắn xuống đáy sự sỉ nhục của lịch sử giống như bọn Phát xít vậy!

Mặc dù nói, giờ đây Suharto đã từ chức rồi, bọn người La Hoành Dịch cũng hiểu rõ, do trong số những người dân bản xứ Indonesia, vẫn còn có tương đối nhiều người cho rằng Suharta cho dù vì gia tộc mà điên cuồng vơ vét của cải, nhưng trong thời kì hắn cầm quyền, Indonesia từ một nước lạc hậu đã phát triển thành như bây giờ nói chung hắn vẫn có công rất lớn, vẫn coi hắn là “người cha già” của dân tộc.

Hòa kiều muốn có được sự đối đãi công bằng tại Indonesia thì hoàn toàn đừng mong đợi gì! Cho nên chỉ có trong trường hợp toàn thế giới hoạc tuyệt đại đa số quốc gia đều cho rằng Suharto là một kẻ đồ tể hai tay dính đầy máu Hoa kiều thì mới hy vòng có thể rấy lên phong trào định tội hắn ở Indonesia!

Đối với pháp luật kỳ thị người Hoa kiều được hình thành vào những năm 50, 60 và trong những năm sau đó những kẻ đầu sỏ âm thầm điều khiển gây ra những cuộc bạo loạn nhằm vào Hoa kiều, bọn người La Hoành Dịch có thể nói là hận đến tận xương tủy!

Chỉ có điều. Trước kia dù là hận không thể rút gân lột da bọn người Suharto và thuộc hạ nhưng bọn họ cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi, người nắm giữ chính quyền và quân quyền là Suharto đối với bọn họ chính là một ngọn núi không thể lay động! Thế nhưng, bọn người La Hoành Dịch lại phát hiện ra cơ hội có thể dẫm một chân lên Suharto, làm cho hắn mãi mãi không thể thoát thân thì làm sao bọn họ lại có thể không hưng phấn tột độ cơ chứ!

Đương nhiên, đây cũng là do có thực lực của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông! Từ khi thành lập tới nay, với tốc độ của hỏa tiễn từ một công ty điện ảnh bình thường, chỉ trong có vài năm đã trở thành tập đoàn điện ảnh mà cả thế giới đều ngưỡng mộ. Tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đã tạo nên quá nhiều kì tích. Hơn nữa đạo diễn bộ phim “Danh sách Schindler” Spielberg và tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông lại có quan hệ hợp tác mật thiết với nhau, tác phẩm “Giang Ninh đại đồ sát” mà hai bên hợp tác nghe nói đã bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Nếu như có thể mời Spielberg hoặc Cameron đến làm đạo diễn cho bộ phim phóng sự thì mấy người La Hoành Dịch hoàn toàn tin tưởng dù chỉ là một bộ phim nhưng có thể làm chấn động toàn thế giới!

Nếu như bộ phim này có thể có được 70% sức ảnh ảnh hưởng như của bộ phim “danh sách Schindler” thì bọn người La Hoành Dịch tin rằng cuộc sống của người Hoa kiều tại Indonesia sau này sẽ càng ổn định hơn mà không cần lo láng chính phủ lúc nào sẽ âm thầm kích động bạo loạn! Mà bất cứ vị lãnh đạo cấp cao nào của Indonesia có ý nghĩ làm như vậy nữa thì cũng không tránh khỏi suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động, chuẩn bị tâm lí trở thành tội nhân thiên cổ!

-Tiểu thúc của tôi hiện giờ đang ở trong nước, không ở Hồng Kông. Về phần bà Vu Thu Hạ, chính là vị này!

Phương Minh Viễn vừa cười nói vừa kéo Vu Thu Hạ đang đứng bên lại.

-Bà Vu! Chúng tôi đại diện cho hàng vạn Hoa kiều ở Indonesia…

La Hoành Dịch còn chưa nói hết, Vu Thu Hạ đã liên tục khoát tay nói: “ La đổng sự trưởng, quyết định này không phải do tôi đưa ra, mà cũng không phải là việc tôi có thể quyết được, nên tạ ý của mọi người tôi cũng không dám nhận!

Ba người La Hoành Dịch không khỏi run sợ, câu nói này của Vu Thu Hạ là có ý gì, phải chăng tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ Hồng Kông lại có thay đổi gì sao?

Trong khi bọn họ vẫn đang định nói tiếp thì Quách lão gia đã khoát tay nói:

-Đây không phải nơi để nói chuyện, các vị, mời!

Thân là địa chủ, lại là ân nhân của bọn họ Quách lão gia đã lên tiếng thì ba người La Hoành Dịch cũng chỉ có thể để thắc mắc của mình lại trong lòng.

Đoàn người đi tới phòng khách của tòa nhà Quách gia, phân theo chủ khách mà ngồi.

-Quách lão ca, chúng tôi lần này đến đây là muốn thay mặt cho người Hoa ở Indonesia tỏ lòng biết ơn chân thành đến các vị! Vì cục diện Indonesia hiện giờ vẫn đang rất rối răm, mười vạn nạn dân hiện giờ vẫn đang trú ngụ ở Singapore và Malaysia vẫn cần có người chăm lo, cho nên năm người chúng tôi tay mặt hơn mười gia tộc của cả ba nơi, đến Hồng Kông để tỏ lòng biết ơn chân thành đến Quách ca và mọi người!

Lý Ẩn Thương trịnh trọng nói.

Sỡ dĩ nói hơn mười gia tộc ở cả ba vùng là vì các phú hào người Hoa ở Singapore, Malaysia và Indonesia có quan hệ liên hôn rất phổ biến. Như cháu gái nội ngoại của Lý Ẩn Thương có người được gả đi Malaysia. Còn nhà họ La và nhà họ Lăng lại có hôn ước với nhà kinh doanh cao su Malaysia . Nhiều năm qua, mỗi gia tộc có nhiều người thì đều có quan hệ hôn nhân với người Hoa ở Indonesia.

Lần này, nhờ có sự cảnh báo trước của Phương Minh Viễn và một loạt những hành động về sau mà số người thương vong trong các gia tộc này giảm đáng kể.

Dứt lời, cả năm người đồng loạt đứng dậy, khom người về phía đám người Quách lão gia.

-Ân đức của các vị với người Hoa ở Indonesia chúng tôi nguyện mãi ghi nhớ trong tim! Ba người chúng tôi thay mặt cho 23 gia tộc ở Indonesia ngay tại đây trịnh trọng cam kết, sau này nếu các vị có việc gì cần đến chúng tôi, dù lao vào nước vào lửa chúng tôi cũng quyết không từ chối!

La Hoành Dịch, Lăng Trường Hiên và Tôn Phàm Thắng vừa khom người vừa nói.

Mấy người Quách lão gia, Trịnh Ngu Đồng, Phương Minh Viễn, Do Thu Hạ nhận lễ của bọn họ. Vì chuyện này, họ đã bận rộn cả hơn nửa năm, làm trễ nãi không biết bao nhiêu công chuyện của bản thân, còn bỏ ra số tiền một tỷ đô la Mỹ, nhận cái thi lễ này của bọn họ cũng là đúng rồi.

-Lần này chúng tôi tới, còn có một việc nữa, chính là muốn thương thảo với các vị làm thế nào bồi thường lại tổn thất của các vị trong hành động cứu trợ lần này.

Lăng Trường Hiên trầm giọng nói,

-23 gia tộc ở Indonesia chúng tôi đã cùng nhau thống nhất! Tất cả chi phí mà các vị đã phải bỏ ra cho lần cứu viện này chúng tôi sẽ hoàn trả lại cả vốn lẫn lãi! Chỉ có điều mong các vị thư thả cho một chút thời gian!

Trước khi họ tới thì đã tính toán trước, tính đến thời điểm hiện tại, tất cả các loại chi phí có thể có, số lượng mặc dù lớn, nhưng tính kĩ lại thì cũng không phải là con số mà tất cả các gia tộc gộp lại cũng không trả được.

Chỉ có điều 23 gia tộc người Hoa này, trước mắt tài sản của mỗi nhà vì cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á nên số tiền còn lại hiện giờ cũng không nhiều, mà nếu muốn rút tiền từ ngân hàng Indonesia trong lúc này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nếu như rút số tiền này ra chỉ sợ sẽ làm cho việc quay vòng vốn của một số người gặp phải vấn đề.

Thứ hai, trong số 23 phú hào người Hoa này thì có không ít gia tộc đang có ý định trong thời gian sắp tới khi kết thức nghiệp vụ ở Indonesia thì sẽ chuyển doanh nghiệp và công ti của mình đến nước khác! Sản nghiệp lớn như vậy, nếu muốn chuyển thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Đặc biệt là khi bạo loạn ở Indonesia vẫn chưa được giải quyết hoàn toàn, chính phủ cũng không ở trong tình trạng ổn định!

Cho nên ba người bọn họ lần này đến hy vọng có thể đạt được hiệp nghị với mấy người Quách lão gia để có thể hoàn trả lại số tiền kia theo giai đoạn.

Quách lão gia vê râu trầm ngâm một lát rồi lại nhìn Trịnh Ngu Đồng cười nói:

-Việc này thì không cần thiết đâu. Tôi biết, rất nhiều đồng bào Malaysia và Singapore đều chủ động đứng ra chịu một phần chi phí. Nhưng khi mấy gia tộc chúng tôi quyết định làm việc này thì không hề nghĩ tới việc nhận được báo đáp! Nếu như các vị thất sự có lòng thì chi bằng chúng ta hãy suy nghĩ xem khi nào có thể tiếp nhận sự vụ trước mắt!”

Giờ đã gần nửa tháng từ khi bạo loạn xảy ra, số người Hoa chạy ra khỏi Indonesia giờ giảm xuống không tới ngàn người mỗi ngày, số chuyến bay hiện giờ đi Malaysia và Singapore cũng có thể thỏa mãn nhu cầu. Cho nên máy bay khách mà chính phủ Hồng Kông và Trung Quốc phái tới và tàu chở hàng của tập đoàn vận tải Quách gia đều đã được điều trở về rồi.

Hiện giờ chi phí lớn nhất chính là bảo đảm chi phí sinh hoạt cho hơn 500 ngàn người đang trú ngụ ở Malaysia và Singapore! Tuy nhiên, cùng với sự ổn định thế cục của Indonesia thì đã có hiện tượng nhiều người quay ngược trở lại đây. Mà trong nửa tháng này cũng đã có người tìm đường chuyển tới nơi tốt hơn, số người vẫn ở lại hai nơi này giờ đang dần dần giảm bớt!

Tôn Phàm Thắng tiếp lời nói:

-Quách tiên sinh, việc này chúng tôi tất sẽ tiếp nhận, nhưng những tổn thất của các vị phải chịu cho việc này, chúng tôi cũng nhất định phải bồi thường! Chúng tôi biết, các vị là bị cứu giúp đồng bào không mong hồi báo, nhưng chúng tôi lại không thể làm thế được! Chẳng lẽ các ngài đã quên mất điển cố Tử Cống chuộc người và Tử Lộ thu trâu rồi sao?

Quách lão gia và Trịnh Ngu Đồng không khỏi nhìn Phương Minh Viễn một cái, quả nhiên không vượt ra khỏi những gì Phương Minh Viễn đã dự đoán trước đó, mấy người La Hoành Dịch quả nhiên có nhắc tới điểm này.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, những lo lắng của mấy người La Hoành Dịch cũng không phải la không có lý. Mặc dù nói, ba người bọn họ từ bỏ khoản bồi thường của La Hoành Dịch thì sẽ có ích với tình cảnh của họ, nhưng lại mở ra một tiền lệ. Sau này nếu như lại xảy ra những việc như thế này, thì không chắc có người chịu giúp họ mà không cần báo đáp.

-Vậy cứ như thế đi, Minh Viễn, con đem chi phí cho xăng dầu, thuê phi cơ, mua đồ dùng sinh hoạt của mấy ngày qua ra tính toán lại, rồi đưa cho mấy người Lăng tiên sinh. Lăng tiên sinh, mọi người sau này chỉ cần trả lại 50% số tiền khi nào tiện, số còn lại, cứ coi như một chút tâm ý của chúng tôi với đồng bào!

Quách lão gia nói.

La Hoành Dịch còn đang định nói thì Quách lão gia đã khoát tay cự tuyệt mà nói:

-Chuyện này cứ làm như vậy đi!

Ba người La Hoành Dịch, Lăng Trường Hiên và Tôn Phàm Thắng cười nhăn nhó, Hứa Trường Thâm ở một bên cười nói:

-Các vị không cần kiên trì như vậy, mấy người Quách lão gia cũng là có tâm ý vì đồng bào, mọi người cũng không thể bỏ qua được chứ?

Anh ta biết rất rõ ban đầu đê mượn sân bay của Malaysia, Phương Minh Viễn đã đưa ra cho Hứa Trường Căn những điều kiện hậu hĩnh! Mặc dù sau đó Hứa Trường Căn đã từ chối, nhưng từ đó có thể thấy, người ta cũng quả thật không cần báo đáp gì!

-Trường Thâm nói không sai! Nếu như ba vị vẫn đang cảm thấy băn khoăn thì không ngại hãy coi như là giải thưởng vậy!

Lý Ẩn Thương cười nói.

Ban thưởng, không dám, không dám, chịu chi không hổ! Nói đến nước này, ba người La Hoành Dịch chỉ có thể cúi người thật sâu một lần nữa.

-Thật ra các vị cũng không cần tạ ơn hai lão già chúng tôi như vậy, việc này từ đầu tới cuối đều là do Minh Viễn xử lý cả, hai lão già chúng tôi chẳng qua chỉ giúp nó đưa ra vài chủ ý thôi! Hơn nữa trong số tiền này còn có ít nhất 50% là của nhà họ Phương, cho nên nếu các vị thật sự muốn tạ ơn thì nên tạ ơn anh ta mới đúng.

Trịnh Ngu Đồng đột nhiên cười nói.

-Hả? Ba người La Hoành Dịch giật mình nhìn Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn Trịnh Ngu Đồng và Quách lão gia đang khẽ vuốt cằm vẻ mặt khó có thể tin. Bọn họ chỉ biết trong lần hành động này, Phương gia giữ vị trí hết sức quan trọng nhưng lại thật không ngờ, xem ý của hai vị lão gia thì quả nhiên đều là chủ ý của vị thanh niên này. Thế nhưng điều này sao có thể? Xem bộ dạng của anh ta cũng chỉ trên dưới 20 tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là tên gà mờ mới bước vào xã hội, sao có thể quyết định chuyện của mười vạn dân, liên quan tới số tiền một tỷ đô la Mỹ cơ chứ?

-Ha ha, nghe ra có vẻ rất khó tin, nhưng tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho các vị biết ban đầu chính là anh ta nói ra do mâu thuẫn càng này càng gay gắt của khủng hoảng tại chính mà Indonesia có thể sẽ xảy ra bạo loạn! Thuyết phục được hai người chúng tôi, thì chúng tôi mới bắt tay vào chuẩn bị mọi việc. Cho nên, nếu mọi người muốn cảm ơn thì nên cảm ơn anh ta!

Quách lão gia cười lớn nói.

-Anh ta mới là ân nhân lớn nhất của các vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.