Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 33




Trưa ngày 23 tháng 5 năm 1998, Phương Minh viễn đã ăn xong cơm trưa, trong phòng của mình ở nhà Quách gia.-Minh Viễn, đến bây giờ đã có trữ lượng vật tư giá trị hai tỉ bảy trăm tám mươi triệu nhân dân tệ ở trong các thành lớn sông Tùng Hoa, Trường Giang và lưu vực Châu Giang, còn có các loại vật tư giá trị một tỉ ba trăm hai mươi triệu Nhân dân tệ đang liên tục trả!Lâm Dung đang báo cáo tình hình trữ lượng vật tư gần đây của tập đoàn Carefour. Mặc dù, Lâm Dung cũng không hiểu tại sao Phương Minh Viễn có thể hạ lệnh cho các ban ngành thu mua của tập đoàn Carefour toàn lực thu mua các đồ dùng cứu tế, nhưng Phương Minh Viễn về chuyện này vốn không nghê sự khuyên can của bất kỳ ai. Số tiền sử dụng cũng hoàn toàn là tài sản của riêng anh ta, chỉ có điều ban ngành thu mua tập đoàn Carefour phụ trách thực thi! -Ừh, bảo họ tiếp tục thu mua, tất cả phí chi tiêu, sau này đều do tôi chuyển!Còn nữa, bảo họ tăng tốc lên,sau tháng 6, nước ta sẽ vào mùa mưa, đến khi đó, vận chuyển sẽ rất phiền phức!Phương Minh Viễn nhẹ gật đầu nói,-Nhất định đầu tháng 6, trữ lượng các loại vật tư giá trị ít nhất cũng 5 tỉ USD! Lâm Dung ghi chéo lại mệnh lệnh của anh ta, nhưng cô cũng không kìm nổi nói:-Minh Viễn, anh mua nhiều vật tư cứu nạn như vậy làm gì? Lẽ nào, năm nay nước ta xảy ra đại hồng thủy sao?Mấy năm nay, hàng năm những ngành công nghiệp dưới tên Phương gia đều quyên góp vật tư và tiền cho các khu vực gặp nạn trong nước, các thành viên của Phương gia, cá nhân mỗi năm cũng quyên góp với số lượng lớn, nhưng trước nay chưa hề đạt đến con số đáng sợ như vậy! Các loại vật tư cứu nạn đến 5 tỉ USD, mấy năm trước, trung ương chuyển giao cho cả nước Trung Quốc một năm cứu nạn cũng không đến như vậy? Phương Minh Viễn muốn làm gì? Phương Minh Viễn gật đầu nói:-Cô nói đúng đấy, theo tin tôi nhận được, rất có thể là một trận đại hồng thủy mang tính cả nước hàng trăm năm qua!Đã đến bây giờ Phương Minh Viễn cũng không có gì phải giấu diếm nữa cả.Nếu tất cả vẫn như trước đây, mưa nhiều mười mấy đến 20 ngày, lưu vực Trường Giang rơi vào tình trạng hiếm thấy, mưa lớn kéo dài không ngừng với khí thế đất trời không thể ngăn cản hướng tới lưu vực Trường Giang khiến lưu Vực Trường Giang trong 100 ngày không có cơ hội thở dốc để trải qua trận đại hồng thủy với quy mô lớn nhất từ năm 1954 đến nay. Thượng du Trường Giang trước sau xuất hiện tám lần lũ lụt, vùng trung hạ du gặp trận hồng thủy hình thành trận đại hồng thủy toàn lưu vực. Chỉ ở lưu vực Trường Giang, số người gặp nạn đã vượt một trăm triệu người, cây nông nghiệp hơn mười triệu hecta, chết gần 2000 người, gần năm triệu phòng ốc bị sập. Tổn thất kinh tế vượt 150 tỉ nhân dân tệ.Hơn nữa, không chỉ lưu vực Trường Giang, phía Bắc Nộn Giang, Tùng Hoa Giang, phía Nam Châu Giang cũng trước sau xuất hiện trận hồng thủy trăm năm khó thấy! Nhất thời, trên dưới cả nước khắp nơi hồng thủy cuồn cuộn! --Giấc mơ lại cảnh báo anh điều gì à?Lâm Dung có chút khó tin nói.Phương Minh viễn không kìm nổi cười nói:-Lần này không phải là mơ, là kết quả nghiên cứu của các nhà khí tượng!Luôn viện cớ là mơ, há chẳng phải anh là thần thánh sao!-Trận đại hồng thủy manh tính cả nước trăm năm mới gặp?Lâm Dung mở to hai mắt nói,-Sao có thể?Cho đến bây giờ, cô ít chút cũng không thể nhìn ra nước có dấu hiệu của thủy tai!Phương Minh Viễn đứng sậy,vỗ vai cô nói:-Không gì là không thể! Cô nhất định phải đốc thúc họ làm tốt việc này!Ở Trung Quốc, thân là nhân viên công vụ đều tránh đưa ra tỉ vạn tài sản, trên thế giới có gì là không thể chứ?Phương minh Viễn đứng trên ban công nhìn mặt biển ở phía xa, duỗi cái lưng mệt mỏi, năm 98, đối với TRung Quốc mà nói là một năm xảy ra nhiều chuyện.Một trận khủng hoảng kinh tế Châu Á thổi quét khiến cho thị trường các nước Châu Á suy thoái, cũng đã khiến nền kinh tế trong nước nguy nan. Indonesia lại xảy ra bạo loạn, sau đó lại phải đối mặt với trận đại hồng thủy mang tính quốc gia trăm năm khó hặp thật khiến người ta không thể an tâm!Hông Kông mấy hôm nay cũng không yên tĩnh, vì ngày 24 tháng 5, tuyển cử hội lập pháp nhiệm kỳ đầu sau khi Hông Kông trở về chính thức được tổ chức, vì đây là tuyển cử hội lập pháp nhiệm kỳ đầu tiên của khi hành chính đặc biệt Hông Kông đã được thành lập, cho nên cho dù là trung ương, hay là chính phủ đặc biệt Hông Kông, nhân dân Hông Kông rất coi trọng việc này! Quách lão gia và Trịnh Ngu Đồng cũng không thể không bỏ ít tinh lực vào cuộc tuyển cử hội lập pháp này!Nhưng điều khiến Phương Minh Viễn lo lắng nhất là thế cục của Indonesia. So với trước đây, thời gian đã qua gần mười ngày, Indonesia vẫn không có biến động gì lớn, hoạt động kháng nghị của giáo viên sinh viên đại học Saskatchewan, thanh thế đã càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều người gia nhập vào hoạt động thị uy kháng nghị đối với chính quyền Suharto.Mặc dù bạo loạn nằm trong dự liệu vẫn chưa xảy ra, điều này khiến lòng người cảm thấy may mắn. Nhưng Phương Minh Viễn lại cảm thấy, bạo loạn không phải không xảy ra, mà là thời gian bị nới ra sau. Có lẽ là vì bài báo của giới truyền thông nổi tiếng các nước trên thế giới trước đây đối với bạo loạn khu vực Đông Nam Á niên đại năm sáu bảy mươi, có lẽ là vì bây giờ giới truyền thông này còn có không ít các nhóm phỏng vấn đang ở Indonesia, có lẽ là Suharto có xảy ra biến cố gì, mình cũng chỉ là cơn gió nhẹ quạt con bướm đi, khiến lịch sử bị thay đổi! Nhưng chỉ cần một ngày gia tộc Suharto không rút khỏi chính đàn Indonesia, Phương Minh Viễn không dám có chút nới lỏng! Hơn nữa cục diện Indonesia càng ngày càng biến động bất an, trong lòng anh càng hướng vào không trung, càng lo lắng, tình thế càng khó khống chế hơn!Ánh mắt của Phương Minh Viễn chú ý đến phía Tây đảo Hông Kông, Đại Tự Sơn phong cảnh thanh tú, anh biết, trên đảo này có bảo liên tự đồ sộ của thánh địa tôn giáo hùng vĩ Hông Kông, khắp nơi độ cao từ trên đỉnh so với mặt biển hơn 480m, còn lại là tượng đồng Thích Ca Mầu Ni lớn nhất cao nhất trên thế giới. Bởi vì móng được thiết kế gần theo thiên đàn ở kinh thành, tục ngữ gọi là Phật thiên đàn.Phương Minh Viễn đã từng cùng đi với mẹ con Vu Thu Hạ đến du ngoạn, còn nhớ tổng độ cao Phật thiên đàn đến hơn 30m, nặng hơn 250 tấn! Tượng Phật trang nghiêm hiền từ, tọa hướng Nam hướng về phía Bắc, tay phải nâng ngang ngực,năm ngón tay duỗi thẳng, chỉ “không sợ ấn”, đại diện cho dọn sạch đau khổ, tay trái để dưới chân,bàn tay hướng ra ngoài, hơi chỉ xuống phía dưới,chỉ “với nguyện ấn”, ngụ ý tạo khoái lạc.Hai tay Phương Minh Viễn tạo thành chữ thập,trong lòng thầm cầu khẩn:-Phật tổ phù hộ, nếu thật sự có thể để đồng bào Hoa Kiều ở Indonexia tránh khỏi kiếp nạn này, tôi nhất định làm lại tượng Phật bằng vàng!Trước đây Phương Minh Viễn cũng không tin thần phật, nhưng sau nhiều chuyện xảy ra, đã nhiều lần kính thần phật! Nhưng, kính sợ mà kính sợ, bất luận là Phương Minh Viễn hay bất cứ người nào của Phương gia đều không tham gia bất cứ hoạt động tôn giáo gì,cũng không quyên góp khoản nào.Nếu lịch sử thật sự rẽ ngoặt ở đây, khiến cuộc bạo loạn trước đây không xảy ra nữa, Phương Minh Viễn cảm thấy đừng nói là làm lại tượng Phật thiên đàn bằng vàng, ngay cả Bảo Liên tự cũng phải tu sửa lại một lần nữa cũng đáng! So với tính mạng đồng bào Nam Dương tiền có há là gì?-Cạch!Lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đảy ra bằng một lực mạnh, sau đó Lâm Dung hồng hộc xuất hiện ở cửa nói:-Minh Viễn, vừa nhận được tin, hoạt động thị uy của đại học Saskatchewan bị chính phủ trấn áp rồi! Jakarta nổ ra bạo loạn rồi!Đoàn người Aomaba vội vàng đến đại sứ quán Mĩ, lúc này Ngô Hải Thuận dẫn đường bọn họ mặt cắt không còn giọt máu, vừa điên cuồng gọi điện, vừa cầu xin Aomaba:-Tiên sinh, xin ông có thể đưa tôi về nhà một chuyến! Đón già trẻ con cái tôi đến đây!Trên chợ Jakarta lúc này đã loạn thành một đoàn, không biết từ đâu nhảy ra một nhóm côn đồ, hoành hành trên chợ cướp bóc phá phách các cửa hàng hai bên đường! Rất nhiều xe cộ trên đường cũng bị chúng đốt, khói đen cuồn cuộn!Quả thực Aomaba cảm thấy có ảo giác, ông như rơi vào cuộc bạo động ở Los Angeles năm 1992! Năm đó, ông là phóng viên AP, cũng bôn ba trên chợ Los Angeles. Ông đã từng tận mắt chứng kiến một đám người chặn một chiếc ô tô của hai người da trắng, đẩy bọn họ ra ngoài mà đánh. Còn một người đồng hành của ông lúc đó bị một đám người chặn lại, không chỉ đạp xe của anh ta còn đẩy anh ta ra ngoài! Chỉ vì khi đó ông đeo dây an toàn, một người trong đó kéo anh ta xuống, bắn anh tab a phát súng.Mà khi đó, truyền hình trực tiếp quay lại hiện trường một chiếc trực thăng trên khoảng không Los Angeles. Còn lại phát một tài xế da trắng bị một đám người kéo ra khỏi xe, những người này không chỉ lấy chân đạp anh ta, còn lấy bình chữa cháy trong xe đập vào đầu anh ta. Ý đồ đập chết anh ta, cuối cùng, do cảnh sát đến, những người này không thể không đi. Không ngờ vẫn còn không quên trộm ví của anh ta! Còn nhiều chuyện hơn nữa Aomaba nhìn thấy, điên cuồng cướp bóc đánh đập, mọi người như phát điên cướp bóc cửa hàng và siêu thị, những người tới ngăn cản đều bị đãnh ngã xuống đất!-Cảnh sát Jakarta đi đâu rồi?Giọng Robert nghe trong tai Aomaba đã hoàn toàn biến thành âm!-Cảnh sát Jakarta không thể đến! Họ cố ý thả bọn côn đồ đó!Ngô Hải Thuận khóc nói.-Sao có thể?Marc vừa quay lại cảnh tượng trên chợ, vừa khó tin mà nói. Ở đây là Jakarta, thủ đô một quốc gia, lực lượng trị an phải dồi dào nhất, xảy ra bạo loạn như vậy sao cảnh sát lại phóng túng cho nó xảy ra!Ngô Hải Thuận thấp giọng nói:-Các cậu đưa tôi về nhà đón già trẻ vợ con tôi, tôi sẽ nói cho các cậu biết tại sao!-Chỉ sợ là lịch sử lại tái diễn một lần nữa!Aomaba trầm giọng nói, ông cũng không phải thằng ngu, chỉ cần nghĩ đến những người mình tại sao bị phái đến đây ông đã hiểu bảy tám phần!-Nếu ông lo lắng cho người nhà như vậy, tại sao ông không về đi?Marc hỏi Ngô Hải Thuận,-Chúng tôi có thể thanh toán tiền cho ông trước.-Tôi không thể quay về! Về rồi cũng không thể đưa họ ra! Họ không dám giết người Mĩ các cậu, nhưng lại dám hạ thủ với chúng tôi!Ngô Hải Thuận không ngừng rơi nước mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống!Lúc này, người da trắng luôn đi đằng sau họ bất ngờ tiến về phía trước, ngăn Aomaba nói:-Các anh đợi đã, người của chúng tôi sẽ đến bây giờ!-Đợi ở đây? Anh không thấy ở đây khắp nơi đều là côn đồ sao?Robert khó tin nói,-Muốn đợi, chúng tôi cũng phải đến nới an toàn đã chứ?-Đây còn nơi an toàn sao?Người da trắng vẻ mặt khinh miệt nói,-Nếu trốn vào trong cửa hàng, những người đó sẽ đốt cửa hàng, các anh chạy cũng không được! Trừ khi các anh có thể vào khách sạn cấp cao và lãnh sự quán nước ngoài, mới thực sự an toàn! Xe sắp đến rồi!Nói xong, anh ta cởi áo ra, mắt Robert lập tức dựng ngược lên! Trong quần áo của anh ta có hai khẩu súng!-Xưng hô thế nào?Aomaba cười nói.-Ông có thể gọi tôi là Viper! Người của chúng tôi 5’ nữa sẽ đến! Ông yên tâm, chính họ xuất quân đội, chúng tôi có lòng tin đưa các ông ra ngoài!Viper lạnh lùng nói,-Theo chúng tôi mà nói, họ chẳng qua chỉ là cái bia ngắm tốt nhất mà thôi!-Các anh là lính đánh thuê à?Marc nhẹ giọng hô.-Chúng tôi là gì, các anh không cần quan tâm! Các anh chỉ cần tin chúng tôi không hại các anh đâu, chúng tôi có khả năng bảo vệ các anh là được rồi!Viper chặn lại nói. Ánh mắt của anh ta lại quay sang Ngô Hải Thuận nói:-Người nhà của ông ở đâu? Có bao nhiêu người, có phải ở khu người Hoa không?Ngô Hải Thuận ngạc nhiên nhìn anh ta, Viper không kiên nhẫn nói:-Nói nhanh lên, xem chúng ta có đáng đi một chuyến không!Ngô Hải Thuận mừng rỡ nói:-Nhà tôi có 8 người, chúng tôi ở khu người Hoa! Toàn khu có gần nghìn người!-Gần nghìn người!Rắn hổ mang vuốt cằm nói. Giờ khắc này, Aomaba nhìn trong mắt Viper tỏ vẻ vui sướng!Lúc này, có một đám côn đồ nhìn thấy Ngô Hải Thuận đứng bên cạnh họ, lập tức có người kêu lớn:-Ở đây có một con chó Hoa!Lập tức đám người này đi theo hướng tên la lên, Ngô Hải Thuận thấy vậy chân mềm nhũn! Mấy người Aomaba cũng mang vẻ mặt kinh hoàng!Chỉ có Viper cười lạnh lùng nhìn chúng, đợi mấy tên đó đến gần, lấy súng ra bắn mấy phát, đánh cho chúng văng đi khắp nơi! Những tên này kinh hoảng dừng bước, bên trong có tên nói:-Nó chỉ có một khẩu súng, hắn không có đạn!Những tên này lập tức chạy tới.Viper cười lạnh lùng, tay trái lấy ra từ hông sau một khẩu súng liền bắn vào chân một tên trong số đó một phát, tên đó lập tức ngã gục, ngã trên đường! Còn đẩy mấy tên kia!-Chúng mày còn tiến thêm một bước, chỗ tao bắn không phải là chân nữa đâu!Viper dịch chuyển hai tay, những người khác không nhìn rõ, liền đổi băng đạn khác, hai tay dùng súng, hướng về phía bọn chúng nói:-Chúng mày có thể thử, là súng của tao nhanh hay là chân chúng mày chạy nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.