Tổng Giám Đốc Muốn Làm Thuê

Chương 17




Những lời này của Sato có thể nói là rất thành khẩn, thái độ cũng rất có thành ý, nhưng hắn ta lại cảm thấy, trong nháy mắt những lời ông ta đã nói, trong mắt Phương Minh Viễn dường ở trước mặt ông ta dường như lóe lên một sự tức giận! Sato có chút không dám chắc!

-Tình hữu nghị hai nước qua nhiều thời đại? hihi!

Phương Minh Viễn cười nhạt hai tiếng, lại không nói thêm gì nữa. nhưng thái độ như vậy, đã khiến Sato và Mitsui Masaki lạnh nửa người. trong lòng hai người âm thầm kêu khổ, nhìn dáng vẻ hai người hôm nay cũng coi như đụng lỗ châu mai lên, bất kể nói gì đi nữa, không ngờ sẽ khiến đối phương không vui, thì ngay cả phát ngôn của chính phủ Trung Quốc tình hữu nghị lâu dài của hai nước, cũng sẽ khiến đối phương cảm thấy bất mãn.

-Sato, mong dừng nói gì về vấn đề viện trợ trước mặt tôi, mượn cớ này để tôi mang ơn quý quốc!

Phương Minh Viễn lạnh lùng nói.

-Phương, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý mượn bất cứ cớ nào khiến Phương phải mang ơn đất nước tôi! sato kiên trì nói, ông không ngờ, đối phó với người Trung Quốc và quan chức Trung Quốc luôn dùng vũ khí lôi kéo quan hệ Nhật Bản viện trợ Trung Quốc trước nay chưa hề bị thất thế, sao đến Phương Minh Viễn lại mất linh! Hơn nữa thấy dường như càng khiên Phương Minh Viễn không hài lòng hơn.

-Tôi không phủ nhận, viện trợ của chính phủ Nhật Bản giành cho Trung Quốc mấy năm nay, có tác dụng thúc đẩy kinh tế Trung Quốc phát triển tương đối nhiều, cũng đổi mới rất nhiều kỹ thuật công nghiệp của Trung Quốc, có tác dụng quan trọng! Nhưng! Mong người Nhật Bản các ông đừng cho rằng đây là các ông bố thí cho chúng tôi, chúng tôi phải báo đáp ân đức cho đến khi xuống suối vàng!

Phương Minh Viễn trầm giọng nói,

-Khi người Nhật Bản các ông xâm lược Trung Quốc, khiến người Trung Quốc cực khổ vô cùng, tổn thất cả về sức khỏe lẫn tài sản, đến bây giờ, vẫn chưa tính được chính xác!

Phương Minh Viễn trước đây rất ghét những kẻ chỉ thích lải nhải việc Nhật Bản viện trợ cho Trung Quốc để chứng minh sự thân thiện của Nhật Bản đối với Trung Quốc. Theo thống kê của các ban ngành,từ năm 1937 đến 1945, trong cuộc chiến tranh nhật Bản xâm lược toàn bộ Trung Hoa, đã bao gồm cả cuộc xâm lược của Nhật Bản đối với Trung Quốc trước “biến cố 7.7”, Trung Quốc có gần nghìn thành phố bị lính Nhật chiếm đóng, đa số của cải của quốc gai và nhân dân đều bị quân Nhật điên cuồng cướp sạch, nhưng chính sách tam quang sau này của chúng càng khiến người dân Trung Quốc dần mất đi điều kiện để sinh tồn!

Chỉ trong tám năm, tổn thất trực tiếp của Trung Quốc đã lên đến trăm tỉ USD, gián tiếp tổn thất đến kinh tế đến 500 tỉ USD, tổng kim ngạch vượt 600 tỉ USD. Nếu như tính theo tỉ giá hối đoái của đồng NDT và USD vào năm 98, khoảng gần 5000 tỉ NDT! Tương đương GDP một năm 1993!

Mà tổng kim ngạch viện trợ của Nhật Bản cho Trung Quốc chẳng qua hơn 30 tỉ USD, bằng 1/20 việc trước đây! Hơn nữa 30 tỉ USD viện trợ, còn phụ thêm hàng loạt các điều kiện, ví dụ như, phải mua đồ ăn vật liệu ở các doanh nghiệp Nhật Bản! Hơn nữa, trong số tiền này tuyệt đại đa số còn muốn hoàn lại chính phủ Nhật Bản, mặc dù thời hạn hoàn lại tương đối dài mà thôi!

Theo thông lệ quốc tế thời cận đại, thông thường một một khế ước giữa hai quốc gia được ký sau chiến tranh bao gồm cả nội dung liên quan đến bồi thường chiến tranh. Khoản bồi thường này do nước bại trận giao nộp cho nước thắng trận, khoản phí thường lớn đến kinh người! Ví dụ như sau trận chiến Đức thua, theo “hòa ước Versailles” kí kết sau chiến tranh, chính phủ Đức phải bồi thường chi phí hơn 270 tỉ Marc, tương đương giá trị vàng gần 100 nghìn tấn. Mặc dù đến năm 1929, khoản bồi thường này được giảm bớt xuống gần 120 tỉ Marc, nhưng Đức vẫn phải trả trong 59 năm. Mặc dù, sau này còn trải qua chiến tranh thế giới thứ hai, nhưng sau chiến tranh thế giới thứ hai, khoản bồi thường chiến tranh của Đức cho các nước trên thế giới hàng năm vẫn tiếp tục!

Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, Nhật là nước chiến bại, đồng nghĩa với việc phải có trách nhiệm bồi thường tất cả hậu quả trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai của họ!

Các nước Đông Nam Á bị Nhật xâm lược, bị tàn phá của chiến tranh còn kém xa Trung Quốc đều được bồi thường theo các cấp độ khác nhau. Trong các nước được nhận bồi thường như Myanmar, Philippines, Indonesia là 200 triệu USD, 600 triệu USD và 250 triệu USD, thậm chí chính quyền Ngô Đình Diệm ở phía Nam Việt Nam lúc đó còn chưa thống nhất còn được bồi thường gần 40 triệu USD.

Nhưng trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, Trung Quốc là bộ phận trọng yếu trong phe đồng minh phản fascist của thế giới, trong cuộc chiến tranh chống Nhật kéo dài đến 14 năm, nhiều dân tộc lớn phải hy sinh. Nhưng mà điều khiến người ta kinh ngạc là, sau khi chiến tranh kết thúc, Nhật Bản chiến bại lại không hề bồi thường cho Trung Quốc một trong những nước chiến thắng chủ yếu.

-Phương, về việc Nhật bồi thường chiến tranh cho Trung Quốc, khi chính phủ nước chúng tôi khôi phục quan hệ ngoại giao với chính phủ quý quốc vào năm 1972, đã tạo bản liên minh Trung Nhật, Trung Quốc sẽ bỏ qua khoản bồi thường chiến tranh của Nhật!

Sato cao giọng nói.

-Ông sai rồi!

Phương Minh Viễn xua tay nói,

-Chúng tôi không hề bỏ qua khoản bồi thường chiến tranh của Nhật! Ông có thể xem lại tỉ mỉ nguyên văn bản liên minh, chúng tôi vì quan hệ hữu hảo của nhân dân hai nước Trung Nhật, bỏ qua yêu cầu bồi thường chiến tranh của Nhật! Hiểu chứ? Chúng tôi chỉ bỏ qua yêu cầu bồi thường chiến tranh! Mà không phải là miễn trừ trách nhiệm bồi thường chiến tranh của chính phủ Nhật Bản đối với Trung Quốc! Nói rõ hơn một chút, giống với việc ông Sato mượn tiền của tôi, do nhà của ông tương đối khó khăn, tôi có thể không phải đi, nhưng tôi lại không hề nói tiền này là đưa cho ông! Hơn nữa, chính phù nước tôi nói rất rõ ràng, vì tình hữu hão giữa nhân dân hai nước Trung Việt, nếu có một ngày, nhân dân Nhật Bản không hữu nghị với nhân dân Trung Quốc chúng tôi, thì khoản bồi thường chiến tranh đó, chúng tôi vẫn có quyền yêu cầu đấy!

Sato và Mitsui Masaki nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, trong đàu họ có chút mơ hồ, họ trước nay đều cho rằng, khi bản liên minh Trung Nhật được ký kết, đã tạo được nhận được thức chung về khoản bồi thường chiến tranh do những khổ cực mà Nhật Bản gây ra cho Trung Quốc khi Nhật Bản và Trung Quốc đã ở cuộc chiến tranh thế giới thứ hai. Nhật Bản từ nay về sau, không có trách nhiệm phải bồi thường cho Trung Quốc nữa! Nhưng Phương Minh viễn giải thích như vậy, cảm tình người ta chỉ tạm thời không muốn yêu cầu gì anh ta nữa, nếu như ngày nào đó chính phủ Trung Quốc không vui, người ta vẫn có quyền yêu cầu chính phủ Nhật Bản bồi thường?

Phương Minh Viễn vốn không cho họ thời gian cân nhắc cẩn thận, tiếp tục nói:

-Hơn nữa, người Nhật Bản các ông phải mang ơn đát nước tôi mới đúng! Không nói đến lịch sử hàng nghìn năm đã qua, người Nhật Bản các ông đã học được bao nhiêu kỹ thuật từ đất nước tôi, ngay cả quần áo và chữ viết của các ông đều là biến tấu tà trang phục và chữ viết của nước tôi! Chỉ vì chính phủ nước tôi bỏ qua yêu cầu bồi thường chiến tranh cho Nhật Bản, đã mang lại nhiều điều tốt cho các ông rồi! Tôi nhớ khi đó Tokuma Utsunomiya làm hội trưởng hiệp hội hữu nghị Trung Nhật của Nhật Bản đã nhiều lần công khai rằng, nếu Trung Quốc yêu cầu Nhật Bản lấy 50 tỉ USD bồi thường chiến Tranh, theo tình hình kinh tế cuả Nhật lúc đó, thì phải 50 năm mới trả hết! Như vậy, sẽ ngăn cản tốc độ phát triển kinh tế của Nhật, tất nhiên sẽ không có Nhật Bản phồn vinh hôm nay! Điều này các ông không nên quên!

-Phương!

Mitsui Masaki không kìm nổi mở miệng nói.

-Điều này chỉ là một tầng lớp đất nước các ông nói, nếu theo công ty sản vật Mitsui Nhật Bản mà nói, mặc dù các ông đã tham gia dự án hỗ trợ Trung Quốc, những không đồng nghĩa với việc các ông có quyền bằng tầng lớp cấp cao của chúng tôi!

Phương Minh Viễn căn bản không để ý đến Mitsui Masaki nói,

-Sato, là một cán bộ trong công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, ông nên biết chứ? Năm đó khi chính phủ Nhật Bản chiếm Đài Loan của nước tôi, nhưng phủ tổng đốc năm đó của quý công ty có ý đưa một trong những tập đoàn vào và nuôi trồng từ Nhật Bản! Mà khi đó, những hành động của quý công ty ở Đài Loan là gì? Đừng nói với tôi, ông là một cán bộ cấp cao trong công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, ngay cả một đoạn lịch sử cũng không biết!

Sato và Mitsui Masaki sắc mặt trở nên trắng bệch! Sato thân là cán bộ cấp cao trong công ty sản vật Mitsui Nhật Bản, Mitsui Masaki là một thành viên trong gia tộc Mitsui, làm sao mà không biết, đoạn lịch sử năm đó ở Đài Loan của sản vật Mitsui.

Sau khi Nhật Bản nắm trong tay nước Thanh năm đó rồi tiến đến Đài Loan, để khuếch trương tầm ảnh hưởng lúc đó của Nhật Bản, từ đó thống trị tốt hơn, Phủ tổng đốc của Nhật tại Đài Loan năm đó, đã mời một tập đoàn từ Nhật vào Đài Loan, sản vật Mitsui là một trong những số đó. Mà tới thế kỷ thứ 20, sản vật Mitsui không những đứng lên với Mitsubishi của Nhật và Fujiyama tam đại tư bản, độc chiếm lấy ngành được của Đài Loan; còn cùng với thống đốc khi đó làm lũng đoạn xuất nhập khẩu long não, chè, than thậm chí cả nha phiến của Đài Loan, trở thánh một trong số hai công ty cổ phần trên toàn Đài Loan!

Mà khu nhà chính được thành lập của sản vật Mitsui khi đó ở Đài Loan bây giờ vẫn còn!

-Thông qua việc bán nha phiện thứ bị quốc tế xã phỉ nhổ, quý công ty khi đó đã vơ vét vô số tài sản trên người đồng bào Đài Loan chúng tôi, đạp lên xương cốt của họ hoàn thành tích lũy ban đầu của quý công ty! Chỉ từ điều kiện này thôi, quý công ty có đáng để chúng tôi cảm ơn không cơ chứ? Chứ không nói đến trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai, quý công ty cũng như các nhà cung cấp chủ yếu vũ khí đạn cho quân Nhật! Chính vì vũ khí đạn mà các ông sản xuất, đã giết hại vô số quân dân nước tôi! Theo điều kiện này mà nói, quý công ty có đáng để chúng tôi mang ơn không?

Phương Minh Viễn tiếp tục chất vấn.

Sato và Mitsui Masaki bị liên tiếp những câu nói của Phương Minh Viễn gây choáng váng đầu óc, mấy lần muốn lên tiếng phản bác, nhưng nhất thời không biết nói gì mới được! Qủa thực là bì Phương Minh Viễn quở trách như con chó huyết xối đầu!

-Cho nên, nếu các ông muốn nhập khẩu đất hiếm, thì hãy thành thật mà đàm phán! Đừng có cái suy nghĩ đi đường tắt!

Phương Minh Viễn đứng dậy, vẩy tay áo bỏ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.