Tổng Giám Đốc Lừa Đảo

Chương 34: Làm nũng?




Tháng một năm mới. Mọi chuyện đều thích hợp.

Vương thượng Thẩm Đình Xa của Đại Huỳnh đưa sính lễ tới phủ của Khúc đại tướng quân, lấy lễ nghi Đế Hậu mà cưới Khúc Gia đại tiểu thư Khúc Lăng Ngọc. Khúc Đại tướng quân đang đóng quân ở Tây Bắc xa xôi, phái người nhanh chóng mang về một quân hàm, chữ viết trên đó vô cùng cứng cáp có lực: Hôn lễ mùng tám tháng hai, thần lấy Đại nguyệt Thị Quốc làm quà mừng hỷ cho bệ hạ. Trời giúp Đại Huỳnh, bệ hạ hồng phúc tề thiên.

Cùng ngày hôm đó, Thẩm Đình Giao đi tới trước phủ Khúc Đại tướng quân thì bị Khúc đại phu nhân Ngụy thị ngăn cản. Năm này Ngụy thị chỉ mới ba mươi lăm tuổi, mặc áo choàng hồ ly quý giá, châu ngọc đầy người “Cửu vương gia, xin dừng bước.”

Thẩm Đình Giao từ bé đã biết bà, lúc đó bà đối xử với hắn rất tốt, cử chỉ và lời nói đều rất thân thiết, vậy mà bây giờ vẻ mặt lạnh lùng xa cách. Thẩm Đình Giao đành phải đứng nói với bà “Khúc phu nhân, lúc còn bé người từng nói với ta sẽ gả Lăng Ngọc cho ta làm vợ, bây giờ người còn nhớ không?”

Khúc Phu nhân nhíu nhíu mày, nói thẳng “Cửu vương gia, lúc trước thiếp thân thật có nói lời ấy, nhưng lúc đó Tiên hoàng còn tại thế, thái tử cũng chưa lập, lúc đó Tiên hoàng cũng từng nói Lăng Ngọc của chúng ta chính là phượng hoàng tương lai. Chẳng lẽ Cửu vương gia đã quên? Lúc ấy tiên hoàng chưa lập thái tử, Cửu Vương gia lại yêu thích Lăng Ngọc, thiếp thân cứ nghĩ Cửu Vương gia được lòng tiên hoàng, nào ngờ sau này Vương thượng mới là người kế ngôi, thống nhất đất nước. Cửu vương gia, việc đời lắm đổi thay, ngài cũng phải biết thế mới tốt.”

“Nhưng Khúc phu nhân, bổn vương và Lăng Ngọc lưỡng tình tương duyệt…”

Hắn chưa nói xong đã bị Ngụy thị ngắt lời “Cửu vương gia ăn nói cẩn trọng, đừng phá hủy trong sạch của Ngọc nhi chúng ta, không lâu nữa nàng sẽ đội mũ phượng làm mẫu nghi thiên hạ. Cửu vương gia, thiếp thân nghĩ ngài cũng hiểu rõ, nhìn xem thanh danh của ngài ở thành Trường An này xem, tuổi tác cũng không còn nhỏ nhưng chỉ là một người nhàn nhã rong chơi, không có chí khí, ngài bảo lão gia chúng ta làm sao yên tâm giao con gái cho ngài?”

Thẩm Đình GIao còn định nói tiếp, nhưng Ngụy Thị đã hạ lệnh đuổi khách “Nếu Cửu vương gia không có việc gì, xin tiễn.”

Thẩm Đình Giao rời khỏi Khúc phủ, thật ra miệng đời độc ác không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ mỗi câu bà nói đều là sự thật.

Lúc này Ân Trục Ly đang ở tú phường Thiên Y để cùng phường chủ Vân Thiên Y xem xét chỉ thêu, vì mới thay đổi người cung ứng hàng nên không thể qua loa được. Ở trong kho của tú phường Thiên y có ba mươi sáu tú nữ đang thêu, sáu tú nương có kinh nghiệm đang giám sát. Vân Thiên Y cũng nhặt lấy sợi tơ trong hòm ra mà xem kỹ.

Các loại bông vải, tơ, chỉ vàng chỉ bạc đều được dệt thành vải rồi để ngay ngắn trong rương, nhìn chất lượng là thượng đẳng.

Biết hôm nay Đại đương gia tự mình tới xem, trong kho hàng cũng chuẩn bị một bàn trà và chút điểm tâm cho nàng, nàng không ngồi, khoanh tay nhìn tú nương lấy ra từng xấp vải, chỉ nghe thấy tiếng khung thêu hoạt động không ngừng.

Không lâu sau có người chạy vào báo “Đại đương gia, có người tự xưng là người ở Phúc Lộc vương phủ xin cầu kiến.”

Ân Trục Ly im lặng trong giây lát rồi cao giọng “Ở đây là kho hàng của tú phường Thiên Y, không nên để người ngoài vào. Ngươi bảo hắn đi ra đại sảnh chờ, ta sẽ ra ngay.”

Nô tài vâng một tiếng, xoay người bước nhanh ra ngoài. Ân Trục Ly nhìn nhìn Vân Thiên Y đang xem tơ sợi, ghé sát vào hắn ho khan một tiếng rồi nói nhỏ “Thiên Y, buổi chiều ngươi sai người tới Ân Gia nói là đêm nay ta ở đây thảo luận mẫu thêu mới với ngươi rồi ngủ lại luôn.”

Vân Thiên Y vẫn chăm chú xem sợi tơ, không nói một lời.

Ân Trục Ly đưa tay đánh hắn một cái “Ngươi không phải là người Ân Gia, Lão nhân gia sẽ không dùng gia pháp với ngươi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn bản Đại đương gia bị đánh một trăm cây sao?”

Ánh mắt của Vân Thiên Y dường như dán chặt vào sợi tơ, vẫn không nói một lời.

Ân Trục Ly lại đưa tay đánh một cái nữa, tay nghề thêu thùa của hắn rất tốt nhưng lại không có võ, hắn lập tức ngã xuống đất, Ân Trục Ly dựa sát hắn “Có nghe thấy không?”

Hắn nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, bày ra bộ dáng “Người này đã chết”.

Ân Trục Ly bất đắc dĩ lại ghé vào lỗ tai của hắn mà nói “Ta biết nếu mà mẹ ta phát hiện sẽ trừ tiền lương của ngươi, như vậy đi, lão nhân gia trừ bao nhiêu, ta đền cho ngươi bấy nhiêu, được không?”

Vẫn Thiên Y vẫn muốn giả chết, Ân Trục Ly ác độc nói “Ngươi cứ giả bộ đi, Vân Thiên Y, ngươi lén bảo tú nương thêu dùm cho ngươi, bây giờ trên thị trường đang lưu truyền bức tranh thêu của Vân Thiên Y, nhưng ngươi lại chỉ thêu có phần đề tên, ngươi giải thích sao đây?”

Vân Thiên Y không giả chết nữa, hắn vội vàng ngồi dậy, hoảng sợ nhìn bốn phía, thấy không có ai nghe được mới kề sát lại nàng mà thấp giọng nói “Sao nàng biết vậy hả?”

Ân Trục Ly nháy mắt đắc ý “Tú nương Cẩm Tú thêu thay ngươi đi mua son thì nói với bà bán son phấn, bà bán son phấn nói cho Hồng Diệp ở lầu Quảng Lăng, Hồng Diệp lại nói cho Nhan chưởng quầy bán ngọc Nhan Như Ngọc, Nhan chưởng quầy đi đánh bạc nói cho Câu Tiễn ở phường Phú Quý.”

Vân Thiên Y ói máu, nhưng hắn vẫn không cam lòng “Dù cho vậy nàng cũng không thể biết được.”

Ân Trục Ly đưa tay “Câu Tiễn nói cho Hách Kiếm nghe.”

Hách Kiếm biết thì chẳng khác nào Đại đương gia cũng biết. Vân Thiên Y té trên mặt đất, nhắm hai mắt lại, lần này hắn chết thật.

Ân Trục Ly ra tới bên ngoài tú phường Thiên Y thì thấy Hà Giản, hắn mặc áo dài màu xám kiểu văn sĩ, chòm râu ba tấc được cắt gọn ngay ngắn, càng thêm nho nhã.

Ân Trục Ly không đợi hắn mở miệng, cười nói “Để tại hạ đoán xem, Thành Trường An đều biết vương thượng đưa sính lễ tới Khúc Phủ, Cửu Vương gia chắc chắn tới Khúc phủ, Khúc đại tướng quân không có nhà, hắn chắc là bị Khúc phu nhân đuổi khỏi cửa.”

Hà Giản im lặng.

Ân Trục Ly bước lên “Xe ngựa của tiên sinh đâu?”

Hà Giản đành phải dẫn đường, hai người ngồi trên xe tới Phúc Lộc Vương phủ. Ân Trục Ly men theo hành lang dài đi vào, ở sân sau thấy Thẩm Đình Giao đang đứng bên một hồ nước xanh mà ngẩn người. Trời đông giá rét mà hắn chỉ ăn mặc đơn bạc, gia nô nói gì cũng bất động, không nói gì.

Ân Trục Ly đứng dưới hiên rất lâu, hắn rất hợp với khung cảnh lúc này. Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước xanh thẳm, dương liễu hai bên bờ đều khô cằn, hắn mặc quần áo màu tím ngồi trên đá bên hồ, dây cột tóc lỏng lẻo, tóc dài bay trong gió, có cảm giác như đã mất hết dũng khí, mất hết can đảm.

Ân Trục Ly chậm rãi bước đến gần hắn, muốn xác thật một chuyện “Ngài tính nhảy hồ tự sát sao?”

Thẩm Tiểu vương gia vẫn đang ngồi yên có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn nàng, một lúc sau mới nói “Đang suy xét.”

Ân Trục Ly cởi áo choàng trắng lông hồ ly ra choàng lên vai hắn, nghiêng người buộc dây giúp hắn xong lại nói “Vậy ngài cứ từ từ suy xét đi, lúc muốn nhảy thì nhớ trả áo lại cho ta.”

Nàng vẫy vẫy tay, lập tức có gia nô mang lò than và một vài hũ rượu tới. Ân Trục Ly lấy ra một hũ rồi đẩy vào bình nước nóng, giọng nói không nhanh không chậm “Ngài đã muốn nhảy hồ thì chắc sau này chúng ta không còn dịp uống rượu. Hay là ngài uống với ta vài chén nhé?”

Thẩm Đình Giao cũng không nhiều lời, lấy bầu rượu ở trong bình nước nóng ra rót vào miệng, sau đó hắn phun toàn bộ ra. Ân Trục Ly nghi ngờ “Chẳng lẽ rượu này bị hư?”

Thẩm Đình Giao lấy rượu lạnh rót vào miệng rồi mới than “Nóng, nóng!”

Ân Trục Ly cũng không hoảng “Dù sao ngài cũng nhảy hồ, sau này cũng đâu cần lưỡi làm gì, nóng thì chịu nóng đi, ầm ĩ!”

Thẩm Đình GIao không nhịn được nữa, lườm nàng một cái, cũng không nhiều lời, kéo bình nước hâm rượu qua. Ân Trục Ly nhìn hắn hâm rượu, ngón tay của hắn đặc biệt dài, da thịt trong suốt, có thể nhìn thấy gân xanh dưới da. Lúc cầm bình rượu thì hơi cong ngón tay, vẻ mặt chăm chú tao nhã.

“Đây mới là hâm rượu, nàng là nấu rượu, khi không lại phá đi sự tinh khiến và thơm lành của rượu.” Mặc dù trong giọng nói có chút trách móc nhưng lại dịu dàng, đứng dậy rót cho Ân Trục Ly một chén. Không có bàn nên hai người ngồi ở trên đá bên hồ, dùng nước nấu rượu, thật có vài phần thú vị.

Ân Trục Ly ngửa đầu nhìn cây liễu trụi lủi bên bờ “Ngài đối với rượu, dế, đồ cổ, nữ nhân, đều rất hiểu biết nha.”

Thẩm Đình Giao giận “Bổn vương cũng rất hiểu biết âm luật và thưởng thức ca múa nha.”

Ân Trục Ly nghi ngờ “Vậy ngài múa một chút xem xem.”

Thẩm Đình Giao hừ lạnh, Ân Trục Ly vỗ vỗ vai hắn “Cửu Gia, ngài sắp nhảy hồ rồi, không còn cơ hội múa đâu.”

Thẩm Đình Giao cuối cùng nổi giận “Đủ rồi nha, nàng có thể nói một câu không nhắc tới chuyện nhảy hồ không hả?! Bổn vương nói muốn nhảy hồ hồi nào?! Có người an ủi người khác vậy sao?”

Vẻ mặt Ân Trục Ly càng kinh ngạc “Ai nói là ta tới an ủi?! Rõ ràng là tại hạ tới để xem Cửu GIa nhảy hồ nha! Vương Gia nhảy hồ, cảnh tượng hiếm thấy, nếu không phải vậy thì ta bỏ hết công chuyện chạy tới đây làm gì?” vẻ mặt của nàng lại trở nên kinh hoảng “Vương gia, ngài không thể không nhảy, ta còn đang định xem xong sẽ viết thành truyện để bán!”

Sắc mặt của Thẩm Đình Giao càng lúc càng đen, khuôn mặt tuấn tú hết trắng rồi xanh, hết xanh rồi đỏ rồi đen, hắn bất thình lình đứng lên, đá Ân Trục Ly một cái “Ân Trục Ly, nàng đi chết đi!”

Ân Trục Ly đương nhiên không sợ hắn, cười ha ha nghiêng người né, không ngờ nàng đang ngồi bên hồ, né như vậy làm Cửu vương gia một cước đạp vào không khí, cạch một tiếng, cắm đầu xuống hồ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.