Tổng Giám Đốc Không Tốt

Chương 1: Mất anh




Mảnh ghép 35 : Nước mắt mang tên quá khứ và nụ cười mang tên hiện tại

Nếu thấy con đường vắng tanh , một mình cô đơn mỏng manh hãy nhớ nơi đây còn có anh....đứng chờ em

Ngày thứ 2 trong tuần.

Không ai bảo ai mà cả 6 người đều nghỉ học nên các cái miệng bàn luận của học sinh trong trường k ngừng hoạt động

Băng đồng ý theo cha nó đi gặp mặt ông Chính ( tức cha Phong, Băng k biết ông Chính là cha Phong nha )

Tại một ngôi biệt thự sang trọng và lộng lẫy, tất cả được bao phủ bởi một màu xám chủ đạo, những cây cảnh được uốn nắn và những cây cổ thụ to không thôi vi vu trong gió tạo nên sự âm u đúng với cái màu xám tro ấy

- Ông Phúc, mời ngài vào trong - Một tên cận vệ canh cổng cúi chào ba Băng và Băng

Ông dắt tay Băng vào bên trong..Băng hất tay ra tự mình bước vào , ông chỉ mỉm cười nhìn con bé khi cái má nó đỏ hồng vì giận ba

Bên ngoài biệt thự thì âm u thế nhưng bên trong chủ đạo là màu vàng cam trắng tạo nên cảm giác ấm cúng lạ thường

- Ấy ông Phúc, đến rồi ư , ngồi đây chơi tôi kêu người đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho nha - Ông Chính cười và đi xuống bếp 5 giây rồi trở lại phòng khách nơi cha con Băng đang ngồi

- A, con gái ông đây sao, trông dễ thương nhỉ, cháu học lớp mấy rồi? - Ông Chính hỏi

- Con gái tôi mà lại, Băng năm nay lớp 11 rùi - Ông Phúc cười nói

- Ờ, tên Băng hả, lớp 11...- Ông Chính chưa kịp nói xong ( Học trường nào, có học cùng Hứa Thiên Phong không ?? ) thì ....

- Dạ thưa ông chủ đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ - Bà quản gia

- Được rồi, thôi xuống ăn thôi - Ông Chính cười nói rồi đi xuống nhà ăn

Nếu bà quản gia này đến muộn hơn một tẹo nữa thì chuyện Phong và Băng học cùng lớp nhau sẽ được 2 người lớn biết thôi

Từ lúc đến đây Băng chưa hề nói một câu nào ngoài " 2 người ăn ngon miệng " vì thật sự chẳng biết nói câu gì

Một lúc sau vì chán nên Băng xin phép về trước do có hẹn với bạn ( nói dóc để được next ạ )

Hôm nay là ngày Kiệt nhập học lại tại trường Hằng Thuyên

Kiệt đẹp trai và có chút lạnh lùng nên cũng có rất nhìu girl thích và ngưỡng mộ ở trong trường

Tan học trường Hằng Thuyên , Băng muốn được gặp Kiệt trước khi ra quyết định chuyển sang Mĩ sống cùng gia đình theo lời của ba nó.

Trường Hằng Thuyên không to cao vĩ đại và giàu mạnh bằng trường Quốc tế H nhưng ngôi trường này học sinh rất gắn kết với nhau không như trường Qt H cạnh tranh thế lực và cạnh tranh hoàng tử.

Chờ một lúc lâu, thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ đeo trên tay nhưng vẫn không thấy Kiệt ra. Băng vừa quay lưng đi thì có tiếng nữ gọi

- Băng ơi - Đó là tiếng Diệp Hân, Hân đi cùng bộ 3 Hùng , Quân , Tùng và một người nữa là Kiệt

Băng nghe thấy và quay lại, môi nở nụ cười chào Hân và bộ 3,khi nhìn thấy Kiệt chợt Băng khựng lại không cười nữa

KÉTTTTTTTTT...

Tiếng một chiếc ô tô thắng lại và thảm cảnh một lần nữa hiện lên trước mặt Băng đó là Kiệt nằm đó với chiếc đầu chảy máu rất nhiều, cả hàng người trên đường dừng chân lại xem, 5s chạy nhanh ra phía Kiệt và Tùng bấm điện gọi xe cứu thương. Một lần nữa Băng òa lên trong nước mắt, cảm giác sợ mất thứ gì đó 1 năm trước đã trở lại trong tim Băng....Kiệt ơi, Kiệt ơi, Băng gọi trong vô vọng mà không thấy câu trả lời của Kiệt, Kiệt đã ngất đi

Tua lại 2 phút trước..

Môt bé trai khoảng 4 tuổi chạy ra đường nhặt một quả bóng bay mà không biết phía trước là một chiếc ô tô đang lao tới, Kiệt thấy vậy lên chạy ra bế bé vào nhưng không may cứu được pé Kiệt bị chiếc xe đó đâm ngã ra và đầu chạm mạnh xuống đất.

Ông trời ác với Kiệt quá ( và ông trời chính là t/giả.hihi // Kiệt : T/giả ơi Kiệt không thích đụng xe nữa đâu em // T/giả : Hức..ai bảo Kiệt tốt quá làm gì .?.?. )

Tại bệnh viện...

Chờ đợi cánh cửa màu trắng kia mở ra mà trong lòng 5s không khỏi bồn chồn và sợ sệt, Băng vẫn khóc, nước mắt của quá khứ đã chạy lại vào tim nó , quá khứ cướp đi trí nhớ của Kiệt và Băng sợ hiện tại sẽ có thể cướp đi Kiệt mãi mãi, nước mãi cứ lăn dài mà k biết cánh cửa trắng đã hé

- Bác sĩ , bạn cháu sao rồi - Diệp Hân víu tay bác sĩ, bấy giờ Băng mới hoàn hồn

- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm và....- bs ngưng lại định nói j đó

- Và sao...- 5s đồng thanh

- Bệnh nhân đã từng bị chấn thương ở vùng đầu và mất trí nhớ đúng không

- Đúng, thì sao hả bác sĩ - Tùng

- Thật may mắn vì vụ va chạm lần này bệnh nhân đã khôi phục lại trí nhớ -

- Ôi, cảm ơn bác , cảm ơn bác sĩ - Hân reo lên vui sướng và bộ 3 cũng vậy còn Băng thì chạy thẳng vào phòng bệnh của Kiệt nằm

Ngồi cạnh giường bệnh nhìn vào đôi mắt vẫn nhắm của Kiệt, Băng nói nhỏ

- Kiệt ơi, Kiệt nhớ lại được rồi,Kiệt có nhớ lại Băng không, Băng vui quá, may là Kiệt không sao....

Băng nâng nhẹ bàn tay Kiệt lên và thấy những ngón tay của Kiệt đang động đậy..Băng bất ngờ quá và gọi 4s vào, Kiệt dần dần mở mắt ra nhìn 5s

- Kiệt à, Kiệt tỉnh rồi Kiệt đừng lạnh lùng với Băng nữa nhớ - Diệp Hân vui quá mà mất khôn quên cả Kiệt đã khôi phục trí nhớ

- Sao lại lạnh lùng, pà bị bệnh hả, Băng là bạn gái của tui điên mà lạnh lùng với Băng, Băng nhỉ - kiệt cười quay sang nhìn Băng, gương mặt thấm nước mắt của Băng giờ đã hình thành một nụ cười tuyệt đẹp

- Ơ ơ, tui quên - Diệp Hân vừa nói vừa xoa đầu khiến cả lũ cười

- Sao mặt Băng có nước mắt kìa, khóc vì ai đây - Kiệt trả vờ nghiêm mặt và đưa tay định lau nước mắt cho Băng nhưng á lên một tiếng vì thấy rằng tay mình đang được chuyền dịch, chệch kim một cái là thôi xong, hết chuyền dịch về lun ( Ka Ka Ka )

Kiệt đã trở lại là Kiệt của năm xưa và dành trọn tình iu cho Băng, trên môi

Kiệt nở một nụ cười hạnh phúc mà đánh mất một time khá lâu,4s cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.