Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 12: Bị thổ lộ




“Thế nào? Hoá ra con gái của TRầm Vân cũng chỉ thế này thôi sao, thiển cận chắc khác gì người ngoài cả” Độc Cô Dương lãnh đạm lườm Tiêu Tử Y, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường, rõ ràng là rất mất hứng với vẻ kinh ngạc trên mặt nàng.

Tiêu Tử Y bình tĩnh lại, phát hiện ra Độc Cô Dương ngồi trên chiếc xe lăn này bánh xe chỉ dùng gỗ tạo thành, vì thế nếu mặt đất mà nhấp nhô, thì cũng cần phải cánh tay có sức mạnh mới đẩy được, chứ người bình thường thì không thể. Tiêu Tử Y đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tưởng, dĩ nhiên biết rõ vị này trước đây là người có quyền cao chức trọng, địa vị cao ngất so với bộ dạng hiện giờ lại càng kính trọng thêm, vội vàng cười nói, “Lão chủ Độc Cô Phiệt à, vãn bối chỉ thấy kinh ngạc ở chỗ là chiếc xe lăn này thôi, cũng không có dụng ý nào khác ạ”

“Hả? Ngươi cũng biết đây là xe lăn sao?” Độc Cô Dương dừng lại ý định muốn đi sâu vào trong thư phòng, quay lại hơi có chút hứng thú hỏi.

“Có biết một chút ha” Tiêu Tử Y mượn cớ nhìn xe lăn đi lên phía trước vài bước, gật đầu tán thưởng, “Chiếc xe lăn này được chế tạo tốt lắm, chỉ tiếc bánh có lẽ dùng một loại nhựa cây gắn lên nên cũng giảm bớt hao tổn ma sát” Đến gần chút rồi nàng mới nhìn rõ cái vị lão chủ Độc Cô Phiệt này đang gắng gượng hết sức, hai xương gò má nhô cao, nổi bật màu da đồng tràn đầy nếp nhăn. Hai mắt sáng ngời có thần, căn bản không giống ông lão ẩn cứ ở đây nhiều năm, đến cả sợi tóc trắng cũng nhìn chẳng thấy mấy. Nếu không biết rõ chân ông lão có chút không tiện, nàng không nghi ngờ gì ông lão này có thể vẫn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ đại Tướng quân ấy chứ.

Kỳ lạ, nghe lời Độc Cô Diệp nói, thì lão chủ Độc Cô Phiệt này chân đã tổn thương nhiều năm rồi, Độc Cô Rực thì thừa kế chức Đại tướng quân, như vậy phụ thân của vị Độc Cô Rực này đâu rồi? Đã qua đời rồi sao? Sao cho tới tận bây giờ chưa thấy họ nói tới nhỉ?

Lúc Tiêu Tử Y đánh giá Độc Cô Dương thì đối phương cũng híp mắt lại đánh giá nàng. Mãi nửa ngày sau gật đầu thở dài, “Quả nhiên rất giống mẹ của ngươi, chỉ có điều hai đầu lông mày thiếu đi phần khí khái anh hùng, cũng vẫn thua kém không ít ha”

Tiêu Tử Y cười rất tự nhiên nói, “Ông nội Độc Cô à, cháu làm sao mà so được với mẹ của cháu chứ!”

Cái câu ông nội Độc Cô được gọi với Độc Cô Dương làm ông lão hết sức hài lòng. Nhớ năm đó ông lão nhà họ Thẩm không muốn cho TRầm Vân gọi hắn là đại ca Độc Cô, mà cứ ngang nhiên vì thân phận trên cao chiếm tiện nghi của ông, vì vậy bọn họ đã tranh đoạt đến đỏ mặt tía tai, bí mật bị những nhóm hạ nhân đùa cợt không biết bao lần, “Nào, đến bên trong ngồi đi nào!” Độc Cô Dương mời nàng đi sâu vào trong.

Tiêu Tử Y biết rõ mình đã qua được cửa thứ nhất, nhưng lại không biết chỉ vì một câu xưng hô vô tâm kia của nàng. Nàng tự cho là cùng trang lứa với Độc Cô Diệp, vì thế mới lễ phép xưng hô với đối phương một câu “ông nội”. Từ lúc nàng đi vào cổ đại mới phát hiện ra thân phận ở đây rất loạn, cứ gọi tên bừa bãi, cũng chẳng để trong lòng, vì thế cũng gây cho Nhược Trúc đau hết cả đầu.

Có lẽ thật sự là sau khi gặp Thẩm Khúc Ngọc xong, tâm tình vị lão chủ Độc Cô Phiệt này cũng tốt lắm ha, hay chính nàng được mẹ mình phù hộ, mượn cớ giao tình với ông lão mới có thể nói được mấy câu.

Hai tay Độc Cô Dương thoải mái đẩy hai bánh xe lăn, chậm rãi tiến lên phía trước. Còn Tiêu Tử Y cũng không câu nệ mà ân cần tiến lên đẩy xe lăn giúp, chỉ cung kính đi sau ông lão nửa bước. Nàng biết rõ ông lão quật cường như vậy, cứ coi như mình chết rồi cũng không chịu để cho người khác giúp tý nào, hơn nữa là thừa nhận sự thiếu hụt của thân thể mình.

Hai người đi rất chậm rãi, bước chân chậm cũng đủ cho Tiêu tử Y tự hỏi mình nên mở miệng nói thế nào về chuyện Độc Cô Huyền đây. Cuối thư phòng cũng đến một nơi rất thoáng đãng, ba phía đều có cửa sổ mở rộng ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ bên ngoài, khiến cho căn phòng trở nên ấm cúng hẳn. Bố trí ở đây là những đồ quý báu vô cùng, trên nền còn phủ một tấm thảm Ba tư, Tiêu Tử Y thấy Độc Cô Dương không chút do dự đẩy xe lăn lên, nàng mới dám dẫm vào một đầu thảm lông dê.

Mà càng làm cho nàng muốn nhìn khắp xung quanh không phải là cảnh sắc rực rỡ muôn màu mà cũng không phải ở đây sạch sẽ không nhiễm tý bụi nào, mà chính là nhìn xuyên qua cửa sổ nàng nhìn thấy cảnh sắc hoa lá rực rỡ muôn màu, khác hoàn toàn với cảnh bên ngoài nàng nhìn thấy.

Kỳ quá, chả lẽ là cố tình không quan tâm đến vườn hoa bên ngoài, làm cho người ta hiểu nhầm là ông lão đây đã bỏ mặt mọi chuyện rồi?

“Nha đầu, ngươi tới là vì tên nhóc Huyền Nhi đó hả!” Độc Cô Dương chuyển tới sau chiếc bàn học, cầm một cái giống cái tẩu lên bắt đầu hút từ từ, chầm chậm thở ra một luồng khói.

Tiêu Tử Y nhìn ra sau chiếc xe lăn, tựa như đối với bất kỳ đồ vật gì ở đây cũng đều không dám ngạc nhiên rồi. Trên thực tế cái loại mùi nhàn nhạt này không những rất giống mùi thuốc lá ở hiện đại, mà còn làm cho Tiêu Tử Y cảm thấy phấn chấn, hắn là Thẩm Khúc Ngọc đã cho vào đó một ít thuốc. Tiêu Tử Y nhìn lướt qua cũng không tìm được ghế, có thể thấy hầu như chẳng có ai đến cả. Nàng đành phải đứng đó than nhẹ một tiếng nói, “Ông nội Độc Cô à, xem ra cháu đúng rồi, Trên thực tế Độc Cô Phiệt này hẳn vẫn do một tay ông điều khiển nha”

Nàng chỉ đi vào Độc Cô phiệt chưa đến nửa canh giờ mà cái vị lão chủ Độc Cô Phiệt này cũng đã biết mục đích nàng tới đây rồi, nàng có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết thực tế người cầm quyền là ai mà.

“Tuy không phải lão phu bảo Rực Nhi đem Huyền i về đây, nhưng lão phu cũng không đồng ý cho Huyền Nhi tiếp tục được ở trong cung Trường Nhạc nữa rồi. Nha đầu, hôm nay ngươi vẫn trở về đi thôi” Tâm tình Độc Cô Dương hơi tệ. Ngay từ đầu ông bởi chân bị tổn thương mà ẩn cư, lúc đầu cũng chưa quen do hành động bất tiện, cự tuyệt tất cả mọi thứ. Dần dà, phát hiện ra hầu như chẳng ai dám đến gần, lại để cho ông không biết rất khó khăn, song cũng không thể hạ thấp mặt mo xuống là do mình chán nản. Trước đây tên nhóc Huyền kia thỉnh thoảng còn leo tường đi sang bên nhà Nam Cung, tiện đường hay chạy tới nhìn ông. Song từ lúc nó đi nhà trẻ ở cung Trường Nhạc trên kia, rõ ràng vẫn chưa tới lần nào cả! Hừ!

Tiêu Tử Y cũng không chút hoang mang, dù gì thì nàng cũng biết yêu cầu như vậy nhất định bị người ta cự tuyệt ngay. Nàng cứ chầm chậm đi dạo một vòng nhìn các đồ vật bày quanh, cho dù nàng không nói gì cũng biết những đồ vật đặt ở đầy là vật quý hiếm. Còn đang để ở đây…trong những đồ vật quý hiếm đó, ngay tại vị trí bắt mắt nhất đó là một chiếc mũ bảo hiểm.

Nói chính xác là vết đao chém còn vệt máu trên mũ bảo hiểm của binh sĩ. TRên mũ giáp có chùm tua đỏ đã biến thành màu sậm, nói rõ cái mũ bảo hiểm này niên đại cũng đã rất lâu rồi. Tiêu Tử Y sững sờ nhìn cái mũ bảo hiểm chằm chằm không rời.

Độc Cô Dương cũng không nỡ cứ vậy mà đuổi nàng đi, ngày thường ông cũng chẳng có người nào để nói chuyện, ông cũng muốn nghe một chút nha đầu kia khuyên ông kiểu gì để ông giao Huyền Nhi cho nàng.

“Nha đầu, ngươi vốn ở đây chẳng nói lời nào cũng vô ích thôi, trong nội cung Trường Nhạc kia của ngươi đã có rất nhiều bé trai bé gái rồi, vậy Huyền Nhi nhà ta có thể được chăm sóc tốt lắm hay sao? Ở Độc Cô Phiệt, nó chí ít còn có mười phu tử và trưởng bối chăm sóc, nhất định trưởng thành là một phiệt chủ hoàn mỹ nhất, ngươi cũng không cần thay ta dạy dỗ mất công mất sức tên nhóc này rồi”

Tiêu Tử Y mãi mới bình tĩnh trở lại, nghe xong những lời Độc Cô Dương nói…, lại không có chút cảm giác thất bại nào cả, tò mò hỏi lại, “Ông nội Độc Cô à, chả nhẽ ông cũng lớn lên như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.