Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương nt-6




Thân thể mềm mại ấm áp của Đan Nhi được Trần Tiểu Cửu ôm vào trong ngực, một mặt lo lắng bị Song Nhi bắt gian, một mặt hưởng thụ cảm giác kích thích yêu đương vụng trộm, đầu óc mất minh mẫn, không còn nghe rõ Trần Tiểu Cửu đang nói: Chu Mị Nhi tâm trí mê sảng thế nào, cào Tiểu Cửu bị thương ra sao.

Cái mùi vị mất hồn này, nếu không có đặt mình vào hoàn cảnh của người khác nếm trải thử thì làm sao có thể nói rõ ràng, hiểu thông suốt được?

Tròng mắt Trần Tiểu Cửu đảo loạn, cười xấu xa nói:

- Đan Nhi ngoan, nàng thật muốn biết?

- Nói thừa!

- Vậy chúng ta hôn một cái, chẳng phải nàng sẽ biết hay sao?

- Ngươi nghĩ được lắm! Đừng gạt người nữa đi…

Đan Nhi mở trừng mắt, mặt đỏ phừng phừng, cúi đầu líu ríu nói:

- Hai chúng ta cũng không phải chưa từng hôn... đã hôn rồi, ta cũng cắn đầu lưỡi của ngươi.

- Đó là trước đây! Hắc hắc... Gần đây ta học được trò mới...

- Thật vậy chăng?

Đan Nhi len lén nhìn thoáng qua nhà bếp, một bên xuân tâm rục rịch, một bên lại do dự. Nàng lè lưỡi, sẵng giọng:

- Ngươi lớn gan thật, nếu Song Nhi bắt gặp chúng ta thì sao?

- Thì sao? Rau trộn thôi!

Trần Tiểu Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội, thừa dịp Đan Nhi vừa mới lè lưỡi, nhanh như điện đánh lén, bắt được đầu lưỡi của Đan Nhi.

Hai người đã lâu không tiếp xúc thân mật như thế, hai đầu lưỡi ngọt ngào như mật quấn lấy nhau, điên cuồng xoắn xuýt. Giữa lúc tình cảm mãnh liệt nhất là lúc vang lên từng tiếp "táp táp".

Đan Nhi vẫn đang cầm lòng, nhưng đã quẳng Chuyện có thể Song Nhi xông tới ra sau đầu. Trần Tiểu Cửu chộp ngay vào bờ mông của Đan Nhi, bóp chặt.

Đan Nhi lại không mẫn cảm như Nhị tiểu thư, thân thể mềm mại chỉ khẽ run, hô hấp gấp gáp, nhưng còn chưa đạt đến mức cực khoái.

Trần Tiểu Cửu nghĩ thầm, xem ra phản ứng thân thể, những vùng mẫn cảm của mỗi nữ nhân đều không giống nhau. Xem ra sự tích cắn đầu lưỡi này không thể thực hiện được trên người Đan Nhi rồi.

Song Nhi khom lưng, nhìn xuyên qua khe cửa sổ phòng bếp, thấy được tư thế thân mật của Đan Nhi và Trần Tiểu Cửu, còn mơ hồ nghe được tiếng miệng lưỡi giao nhau đầy sung sướng.

Tuy rằng nhìn Trần Tiểu Cửu ôm tỷ tỷ vào lòng, nàng khổ sở chua xót, nhưng nghĩ tỷ tỷ có thể cùng mình gần gũi một người nam nhân, vĩnh viễn không xa rời nhau, như vậy chẳng phải là kết cục tốt nhất sao?

Song Nhi đứng từ một nơi bí mật gần đó len lén nhìn hồi lâu; có thể là bởi vì sinh đôi có cảm ứng tâm linh, lại thêm rình trộm thấy hình ảnh trước mắt làm ngực Song Nhi như tê dại, dường như Trần Tiểu Cửu mỗi lần hôn xuống đều là hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng vậy.

Người rình coi hay kẻ đang chìm vào bể tình, đều rên rỉ một tiếng kiều mị.

Đan Nhi dưới những nụ hôn đầy tình cảm mãnh liệt của Trần Tiểu Cửu, nàng không chịu được rên lên một tiếng. Trần Tiểu Cửu chẳng có gì phải sợ, thế nhưng Đan Nhi sợ đến mặt hoa tái nhợt, cái miệng nhỏ nhắn giật một cái, vừa vặn cắn ngay vào đầu lưỡi Trần Tiểu Cửu.

Trần Tiểu Cửu hét thảm một tiếng, sờ đầu lưỡi một cái đã phát hiện bị cắn chảy máu, bất đắc dĩ nghĩ thầm: ăn vụng thức ăn mặn, luôn luôn phải trả cái giá lớn.

Đan Nhi liếc qua phòng bếp, phát hiện Song Nhi không chạy ra bắt kẻ thông dâm, trong lòng an tâm một chút, liếm môi, đỏ mặt lè lưỡi một cái với Trần Tiểu Cửu, gắt giọng:

- Tiểu Cửu, ngươi nói đúng là chính xác, ta rốt cục cũng cắn đầu lưỡi của ngươi chảy máu rồi...

Song Nhi vừa mới thất thanh rên lên một tiếng thì chuyện tốt của Trần Tiểu Cửu và Đan Nhi đình chỉ, mặt đỏ như ớt, nóng hổi như mặt trời, cũng không dám đi ra vạch trần gian tình của hai người.

Nàng không có việc gì làm, ngây người trong nhà bếp cả nửa ngày, nội tâm hoảng loạn bình ổn hơn chút liền bưng canh gừng lên cho Tiểu Cửu, cúi đầu, nhưng trong lòng lại sinh ra ý tưởng đùa giỡn Tiểu Cửu, giọng êm ái nói:

- Cửu ca, huynh kêu gì vậy? Bị đau ở đâu sao? Lẽ nào lại cắn phải lưỡi?

Hả?

Trần Tiểu Cửu sửng sốt một cái, Đan Nhi đỏ mặt, cuống quýt giải thích:

- Đúng vậy, vừa nãy hắn thèm ăn, vì ăn vụng rau nên mới cắn phải lưỡi. Lớn vậy rồi cũng không biết chú ý chút.

- Đúng vậy! Đúng vậy! Đan Nhi nói đúng, sau này huynh nhất định sẽ chú ý.

Trần Tiểu Cửu vội vã gật đầu.

Song Nhi đảo mắt, cười xấu xa:

- A, thì ra là vậy, muội còn tưởng có con mèo nào cắn lưỡi Cửu ca chứ!

Đan Nhi nghĩ mình chính thị con mèo nhỏ kia chứ đâu. Tâm tình hoảng loạn vừa mới bình phục được lại bắt đầu nhảy loạn, mặt đỏ tía tai, thật chỉ muốn nhảy vào lỗ nào để tránh.

Song Nhi nhìn chằm chằm Đan Nhi, hiếu kỳ nói:

-Tỷ tỷ, muội đang nói con mèo nhỏ cơ mà, tỷ đỏ mặt làm gì? Bị sốt sao?

Đan Nhi bị Song Nhi truy sát, trong lòng lại sợ vừa thẹn, vỗ vỗ vào mồm nói:

- Tỷ đang bị sốt đây, thật là khó chịu, hai người ăn trước đi, tỷ phải về phòng nằm đây.

Nàng u oán liếc Trần Tiểu Cửu, giả vờ giả vịt chạy về phòng.

Trần Tiểu Cửu thấy không khí có vẻ khác lạ liền xấu hổ, cười kéo Song Nhi ngồi xuống, uống một ngụm canh gừng, khoa trương khen:

- Ngon quá! Tay nghề Song Nhi càng ngày càng lợi hại nha! Đến nào! Song Nhi, huynh đút cho muội…

- Hừ… không có gì thẹn với lòng, cần gì phải ân cần?

Song Nhi trợn mắt với Trần Tiểu Cửu.

- Muội cũng sốt rồi đây, muốn đi ngủ, chỗ… rau này huynh ăn hết đi.

Song Nhi lắc cái mông nhỏ đi mất, còn lại Trần Tiểu Cửu một mình trên ghế, nhìn bàn thức ăn trước mặt mà đờ ra.

Hai tỷ muội này đúng là cũng thích làm trò!

Tỷ tỷ thì xấu hổ chạy đi, muội muội cũng bực mình đi mất…

Trần Tiểu Cửu nghĩ tới biểu tình của Song Nhi, khóe miệng nhếch lên cười. Tiếp xúc với Song Nhi lâu như vậy hắn biết, cô nàng này vừa ôn nhu, lại vừa ân cần, chưa từng giận thật.

Vậy mà thái độ hôm nay sao lại khác thường như thế, chẳng nhẽ vì mình bị mèo cắn vào lưỡi sao chứ?

Chỉ có cách giải thích duy nhất, chính là Song Nhi đứng từ nơi bí mật nào đó phát hiện hắn thân thiết với Đan Nhi, bằng không Song Nhi sẽ không hờn dỗi với hắn như vậy.

Ai... Vừa nghĩ đến khó xử của hai tỷ muội thờ chung một chồng, Trần Tiểu Cửu liền đau đầu, quên đi! Tạm thời thuận theo tự nhiên vậy, giải quyết xong Thạch gia, Lý gia, bãi bình Tào công công rồi trở lại thảo luận vấn đề của Đan Nhi, Song Nhi.

*********

Ánh bình minh chiếu rọi, nhiễm đỏ cả chân trời. Không khí lan tỏa ra mùi vị tươi mát.

Trần Tiểu Cửu thừa dịp sáng sớm trên đường không người liền chạy tới của quý phủ Chung Bân, nhỏ giọng nói chuyện thông suốt với ông ta cảm thấy mỹ mãn mới rời đi.

Chung Bân sáng sớm thăng đường, bọn nha dịch liền kéo Chu Bình, Chu Vũ và đám lưu manh ra trước sân.

Lưu manh nhiều lắm, hơn một trăm tên, tất cả đều bị buộc chặt ở bên ngoài, chờ hỏi.

Hiếm thấy nhất là Tôn Khoa cũng đến từ sớm chờ phán xét, đúng là một chuyện kỳ quái.

Chát…

Chung Bân cười bắt chuyện với Tôn Khoa một tiếng, tiện tay cầm lấy mộc bài đập lên bàn một cái, nha dịch hai bên trong miệng hô to

- Ùy... ù...

Chu Bình liền bị dẫn vào nha môn quỳ xuống.

Chu Bình len lén nhìn bàn chân Tôn Khoa, thấy bàn chân y xếp chữ bát (八), tâm tình thấp thỏm không yên mới bình ổn lại.

Chung Bân lạnh lùng của nhìn Chu Bình, quát to:

- Điêu dân to gan, dám kết bè kết đảng, cấu kết lưu manh du côn xông vào nhà riêng phá phách cướp bóc, phải bị tội gì? Ngươi khai thật cho ta! Bằng không bản phủ tất nhiên sẽ dùng đại hình hầu hạ.

Một cái tội danh đập xuống đã khiến Chu Bình cả kinh trợn trắng mắt! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tôn Khoa cười tiếp lời:

- Chung đại nhân, chúng ta tham khảo vụ án trước một chút đã! Ta nghe nói, Chu Bình chỉ là mang theo người đến Chu gia gặp Chu lão phu nhân, một là muốn thăm hỏi bệnh tình lão phu nhân, hai là bàn Chuyện phân chia tài sản thôi, thế nào lại là tự tiện xông vào nhà dân?

Chu Bình nghe Tôn Khoa biện giải cho chính thì an tâm hơn một chút, cũng vội vàng tự thanh minh, ngữ khí giống Tôn Khoa.

Chung Bân cười hỏi Tôn Khoa:

- Xin hỏi Tôn đại nhân, ngài nghe chuyện này ở đâu ra?

- Ta là…

Tôn Khoa dừng lại, ý thức được đó là một cái tròng, cũng không dám thò cổ vào.

Chung Bân lạnh lùng nói:

- Mặc dù là bái phỏng Chu lão phu nhân, phân chia tài sản, vì sao phải dẫn cả đám du côn hống hách đi vào? Vì sao cầm côn gậy theo? Vì sao phải đập hỏng đồ đạc quý giá của Chu gia?

- Chuyện này…

Tôn Khoa đỏ mặt hỏi ngược lại:

- Thế nhưng ta thấy hơn một trăm người của Chu Bình đều bị đám hán tử lỗ mãng của Trần Tiểu Cửu đánh đến gãy cả xương đứt cả gân. Theo ta, thật ra Trần Tiểu Cửu chờ người trái phép xông vào liền dung túng tay chân khi dễ huynh đệ Chu Bình, Chu Vũ!

- Đánh rắm à!

Tôn Khoa vừa mới nói xong liền nghe thấy một tiếng chửi thô lỗ, ngẩng đầu lên đã thấy Trần Tiểu Cửu và Trư Ngộ Năng, Chu Mị Nhi đang đi vào nha môn. Tôn Khoa nhìn thấy Trần Tiểu Cửu, trong bụng tất cả đều là oán khí, phẫn nộ quát:

- Lớn mật! Làm càn! Trên công đường sao dám nói lời bẩn thỉu?

- Đó là bởi vì trên công đường lại có rác rưởi, kẻ tiểu nhân bỉ ổi dối gạt dân tâm!

Trần Tiểu Cửu nghiêm nghị không sợ hãi, cười lạnh đáp lại:

- Xin hỏi đại nhân, nếu ta mang theo các huynh đệ thuỷ vận đến quý phủ của đại nhân, lại đập cho quý phủ tan tành ra, đại nhân có bỏ mặc không? Có lẽ nên hỏi lại đại nhân, ta tát ngài một cái, chẳng lẽ ngài không đánh lại, còn phải chỉnh trang khuôn mặt chờ ta tát tiếp hay sao?

- Cái… cái này sao… sao có thể ví dụ như thế…

Tôn Khoa đỏ mặt, ấp úng biện bạch.

- Sao lại không thể ví dụ như thế? Tôn đại nhân là người, bình dân bách tính chúng ta cũng là người, lẽ nào Tôn đại nhân so với chúng ta cao hơn một bậc hay sao?

Trần Tiểu Cửu hùng hổ ép hỏi Tôn Khoa.

- Ngươi... ngươi không được gắp lửa bỏ tay người…

Tôn Khoa đỏ mặt cãi:

- Bản quan chỉ là luận sự...

Trần Tiểu Cửu lại nói:

- Chu Bình mang theo đám lưu manh tùy ý phá hoại sản nghiệp Chu gia, ta thân là một phần tử của Chu gia, người khác tới nhà ta đập phá ta phải làm sao? Theo ý Tôn đại nhân, lẽ nào ta còn phải bó tay chịu trói, chờ bị Chu Bình đánh cướp hết sạch hay sao?

- Tôn đại nhân nghĩ thật là hay! Làm như vậy mà còn không phạm pháp, Trần Tiểu Cửu ta đây sau này cứ mang theo các huynh đệ đến quý phủ Tôn đại nhân quấy loạn lên, đoán chắc quý phủ Tôn đại nhân có rất nhiều bảo bối khó gặp đúng không?

- Đừng… ta… ta nói Chu Bình không phạm pháp bao giờ?

Tôn Khoa đỏ mặt, nhíu mày cãi:

- Chỉ là vì sao ngươi phải đánh những người này nặng như vậy? Đây là có ý định trả thù! Ngươi phải bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương.

Y thầm nghĩ, số bạc cho hơn trăm người gãy tay gãy chân chữa trị cũng đủ cho Trần Tiểu Cửu phải chảy máu một lần rồi.

- Thối lắm!

Trần Tiểu Cửu trừng mắt, rất thô lỗ đáp lại:

- Ngài chỉ thấy những tên lưu manh kia bị thương, có từng thấy huynh đệ của ta cả đám bị nội thương đều nằm ở trên giường tu dưỡng không? Ngay đến cả sức khiêng hàng hóa cũng chẳng còn?

- Nếu Tôn đại nhân muốn ta phải bồi thường tiền thuốc trị thương cho những lưu manh này, vậy trước tiên bắt Chu Bình bồi thường tiền công thủy vận của ta đây, ta cứ tính cho kỹ xem, là ai bồi thường nhiều hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.