Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương nt-5




Chu Mỵ Nhi tuy là thân mật với Trần Tiểu Cửu, nhưng vẫn chưa từng bị hắn chui vào trong áo hôn thân mật qua, theo động tác khép mở của cái miệng rộng, một luồng điện khiến lòng người run sợ lướt ngang qua bụng, trong lòng vừa tỉnh vừa mê, đừng gãi.

Trong lúc hoảng hốt, hai bên trán buông xuống một vài sợi tóc rối, dính sát vào khuôn mặt kiều mỵ của Chu Mỵ Nhi, trong dịu dàng quyến rũ lộ ra sắc đỏ bừng, xấu hổ, hà ra hơi thở mùi lan.

Miệng anh đào của Chu Mỵ Nhi khẽ nhếch lên, hơi thở nóng bỏng, thì thào nói:

- Tiểu Cửu, đừng…, bây giờ ngươi càng ngày càng xấu xa rồi.

Trần Tiểu Cửu vẫn không thuận không buông như trước, cơ hội tốt như vậy không muốn bỏ qua dễ dàng.

Tâm thần Chu Mỵ Nhi lúc này như say sưa, vừa hưởng thụ sự âu yếm của tình lang, vừa cảm thấy áy náy, mẫu thân vừa qua đời, mình sao có thể lén lút thân mật với tình lang như vậy?

Nàng dùng sức, đẩy Trần Tiểu Cửu đang ủi loạn trước ngực nàng ra xa.

Nhưng ưu thế lớn nhất của Trần Tiểu Cửu chính là múa trống khua chiêng nâng cao khí thế, bám riết không tha, lập tức thay đổi trận địa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Mỵ Nhi.

- Tiểu Cửu, ngươi không thể đứng đắn chút sao?

- Nàng là người phụ nữ của ta, không đứng đắn với nàng, có gì không đúng?

Chu Mỵ Nhi vốn bị Trần Tiểu Cửu hôn đến tứ chi vô lực, nghe thấy giọng nói khốn khiếp của Trần Tiểu Cửu, lại không thể phản bác, nàng muốn đẩy tình lang ra, không chỉ không có sức lực, mà bản thân cũng có chút luyến tiếc cái ôm của tình lang, lúc này ánh mắt mê ly, trong đôi mắt đang gợn sóng không ngừngnhư nước mùa thu, khóe miệng cong cong, tràn đầy sự thẹn thùng của thiếu nữ.

Trần Tiểu Cửu chà đạp nhiều phụ nữ rồi, kinh nghiệm đầy mình, nhẹ nhàng ma sát trên môi Chu Mỵ Nhi, nhìn ánh mắt mê ly của Chu Mỵ Nhi, đôi lông mày cong cong khẽ run lên, rõ ràng là đã động tình.

Thừa lúc này, Trần Tiểu Cửu đưa đầu lưỡi ra, mạnh mẽ mở khớp hàm của Chu Mỵ Nhi, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, vẫn không nhúc nhích.

Chu Mỵ Nhi phản ứng lại thì đã muộn, trong lòng vừa tức vừa thẹn, đưa tay ra sau lưng Trần Tiểu Cửu, hung hăng véo một cái, đôi mắt mở to.

Bộ dáng hờn dỗi kia, khiến Tiểu Cửu không cảm thấy đau đớn, khí nóng trong lòng lại càng tăng lên.

Chu Mỵ Nhi cuối cùng cũng mềm lòng, chỉ là bóp nhẹ một cái, liền không nỡ tiếp tục động tay động chân với tình lang.

Trần Tiểu Cửu ôm chặt Chu Mỵ Nhi, quấn quanh đầu lưỡi của nàng, bao lấy, giao hòa, trong chốc lát lại hút đầu lưỡi đó vào miệng mình, một lúc lại thè lưỡi ra luồn vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Chu Mỵ Nhi.

Chu Mỵ Nhi động tình nói không ra lời, thân mình nóng bỏng, hừ hừ vài tiếng… đầu óc như đi vào một cõi thần tiên, làm ra bộ dạng như tùy ý người ra tay.

Bàn tay của Trần Tiểu Cửu lại không thành thật, thừa lúc Chu Mỵ Nhi bị mình hôn môi làm cho tâm thần mê loạn, bàn tay lại dò vào trong áo, bắt lấy bộ ngực đầy đặn trắng mịn như sữa.

Ưm…

Chỗ này của Chu Mỵ Nhi rất mẫn cảm, gần như khiến nàng rơi vào trạng thái lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục, rất nhanh, rất chặt, Chu Mỵ Nhi không ức chế được mà muốn phát ra tiếng kêu, những chiếc răng nhỏ nhanh chóng cắn chặt.

A….

Trần Tiểu Cửu hét thảm một tiếng, đầu lưỡi đã bị Chu Mỵ Nhi cắn chảy máu!

Chu Mỵ Nhi bị tiếng kêu này làm bừng tỉnh, vội vàng rút bàn tay của Trần Tiểu Cửu ra khỏi áo mình, mặt giận dữ, bàn tay lại nhéo lưng hắn, giống như sắp khóc:

- Tên xấu xa, ngươi sao…sao có thể thò vào trong đó mà sờ soạng chứ? Ngươi bây giờ càng ngày càng xấu xa rồi.

- Nàng là …là người phụ nữ của ta, ta sờ một chút sợ gì chứ? Ôi…đau quá.

Trần Tiểu Cửu chảy máu lưỡi, nói chuyện có chút khó khăn, che miệng lại, hừ một tiếng rồi nói:

- Nàng nhìn nàng, nhẫn tâm như vậy, cắn lưỡi ta bị thương rồi, sau này ta sao dám hôn nàng nữa?

Chu Mỵ Nhi đỏ mặt, cãi lại:

- Không hôn thì không hôn, ai thèm ngươi hôn chứ.

Miệng nói lời cay độc, nghĩ tới cái cắn động tình vừa rồi của mình, thật là có chút tàn nhẫn.

Nàng bảo Trần Tiểu Cửu mở to miệng, thè lưỡi ra, còn có chút vấn máu, lại là đau lòng, lại là oán trách, cũng không biết nên cầm máu cho Trần Tiểu Cửu thế nào, chỉ buồn bã dậm chân:

- Ai bảo ngươi sờ vào chỗ đó của ta chứ? Ngươi không sờ thì không sao rồi, sao ta lại cắn ngươi chứ.

Trần Tiểu Cửu thở ra, vẻ đáng thương nói:

- Sờ ngực của nàng, nàng cũng không được cắn ta, còn cắn đau như vậy.

- Người ta….

Chu Mỵ Nhi toàn thân nóng bỏng, bị Trần Tiểu Cửu hỏi như vậy, vành tai đỏ lên như máu.

Ngồi trên đùi Trần Tiểu Cửu, cúi đầu lắp bắp nói:

- Tên xấu xa, ngươi vừa sờ ta, ta liền khó chịu, không phải sự khó chịu bình thường, là cảm giác ngứa ngáy vô cùng, hình như phải phát tiết ra, thần trí có chút mê loạn, một lúc không cẩn thận, nên đã cắn ngươi.

Hả?

Không ngờ có thể mẫn cảm như vậy? Chỉ là sờ ngực thôi mà, sao có thể có cảm giác thoải mái phập phồng thế này?

Trần Tiểu Cửu ôm eo Chu Mỵ Nhi, lắc đầu lia lịa:

- Thiệt lớn rồi, thiệt lớn rồi, sớm biết nàng mẫn cảm như vậy, ta không sờ thì tốt rồi, lần này thật không hay, trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo…

- A!

Trần Tiểu Cửu đau đớn thê thảm kêu lên thành tiếng, trên lưng bị Chu Mỵ Nhi hung hăng véo, bên tai truyền tới tiếng tức giận:

- Ai là gà? Ngươi trộm gà ở đâu ? Ta là Nhị tiểu thư của Chu gia, sao có thể là gà ?

- Mị Nhi, ta sai rồi. Nàng đừng đánh ta....

Trần Tiểu Cửu cầm tay Chu Mị Nhi xin tha thứ.

Chu Mỵ Nhi vẫn không thấy hết giận, há mồm để lại một dấu răng trên cổ Trần Tiểu Cửu, tức giận nói:

- Ngươi thiệt cái gì? Ngươi hôn môi ta, còn sờ ngực ta? Sao ngươi lại thiệt được, hai chỗ này, còn chưa từng bị ai chạm tới, bây giờ đều bị tên xấu xa ngươi hưởng dụng rồi, cắn ngươi một chút, ngươi liền kêu oan, xấu xa. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Trần Tiểu Cửu liên tục xin tha, ôm chân Chu Mỵ Nhi, yêu thương nói:

- Nhị tiểu thư, nàng xem, đây chính là tướng mạo vốn có của nàng. Hi vọng nàng có thể nhanh chóng thoát khỏi ám ảnh tâm lý về chuyện lão phu nhân đi xa, bằng không, ta sẽ đau lòng chết.

- Tiểu Cửu, tên xấu xa….

Chu Mỵ Nhi ôm chặt lấy thắt lưng Tiểu Cửu, giống như vớ được một cái la bàn thần kì trong biển cả bao la, trán nhẹ nhàng cọ xát vào gốc râu của Tiểu Cửu, nước mắt nhỏ xuống nói:

- Tên xấu xa, nếu không có ngươi, ta thật không biết làm thế nào. Phục hưng cơ nghiệp của Chu gia, manh mối kẻ sát hại cha ta, đều đặt trên người ngươi.

- Mỵ Nhi, có ta ở đây, nàng cứ yên tâm đi.

Trần Tiểu Cửu an ủi Chu Mỵ Nhi một lúc, thấy trời đã tối, liền đứng dậy.

Chu Mỵ Nhi kinh ngạc, cơ thể gắt gao ôm lấy cổ Trần Tiểu Cửu, đôi mắt còn nước mắt, u oán nói:

- Đi như vậy sao? Tên xấu xa, đêm nay...đêm nay đừng về....

- Không về?

Trần Tiểu Cửu xấu xa thổi vào mũi của Chu Mỵ Nhi, nhướn mày nói:

- Nếu ta không về, còn sợ nàng cắn đứt lưỡi ta.

- Tên xấu xa, ngươi nói lời điên cuồng gì vậy.

Chu Mỵ Nhi lườm hắn;

- Ta là để ngươi ở đây, chứ không nói ngươi và ta... và ta ở cùng với nhau, tên xấu xa nhà ngươi, luôn nghĩ chuyện đẹp lòng mình.

Trần Tiểu Cửu cười, bắt lấy cổ tay nhỏ bé của nàng, dặn dò nói:

- Mỵ Nhi, nàng phải hiểu cho ta, đợi ta làm ổn thỏa mấy việc mà lão phu nhân nhắc tới, sau đó sẽ chuyển tới Chu gia ở, bằng không trong lòng ta cảm thấy không thoải mái.

Chu Mỵ Nhi ngẫm nghĩ một chút, khẽ gật đầu.

Trần Tiểu Cửu về tới nhà, lại thấy Song Nhi, Đan Nhi đã làm xong cơm, đôi mắt tròn xoe mở to, đợi hắn về, nhìn thấy hai tỷ muội này, trong lòng không khỏi cảm động.

Song Nhi nét mặt tươi cười như hoa, thay y phục cho Tiểu Cửu, kéo cánh tay hắn ngồi xuống, Đan Nhi lại hừ lạnh một tiếng:

- Khốn khiếp, bị lạc đường sao? Có thể đành lòng trở về, thật là hiếm có.

Giọng điệu lạnh lùng, đôi mày nhíu chặt rồi lại giãn ra.

Trần Tiểu Cửu vừa ăn miếng cơm, lại đau đớn kêu lên, không dám ăn nữa.

- Sao vậy? Cửu ca?

Song Nhi vẻ mặt kinh hoàng.

- Không…không có gì, hôm nay trong khi nói chuyện, cắn phải lưỡi!

Cắn phải lưỡi?

Đan Nhi, Song Nhi vừa nghe, duỗi cổ nhìn, Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ mở miệng, thè lưỡi.

Ai dà…

Song Nhi sợ hãi kêu lên thành tiếng, đau lòng, kéo Trần Tiểu Cửu muốn đi tìm lang trung, thấy Trần Tiểu Cửu không nhúc nhích, liền gấp gáp giẫm chân la lên:

- Cửu ca đợi đấy, muội nấu bát canh gừng cho huynh, giảm nhiệt.

Khuôn mặt nhíu lại, vội đi vào bếp.

Trong lòng Trần Tiểu Cửu vô cùng cảm động, ngoan ngoãn ngồi một chỗ giống như là bệnh nhân, lại cảm nhận được Đan Nhi đang trừng mắt nhìn, trong con ngươi hàm chứa ánh đao nghiêm nghị.

- Đan Nhi, nàng làm gì vậy?

Trần Tiểu Cửu có tật giật mình, hơi bối rối.

- Có thậthật là tự ngươi cắn không?

Đan Nhi lườm hắn, truy vấn.

- Ừ! Là ta không cẩn thận tự cắn..

- Sao ngươi không cắn xuống dưới?

- Hả?

- Hả cái gì?

Đan Nhi nhéo hắn một cái, giận dữ nói:

- Ngươi lừa được Song Nhi, chứ không lừa được ta đâu,, dấu răng trên đầu lưỡi rất rõ, sâu như vậy, sao có thể là tự ngươi cắn?

- Cái này...thật là tự ta...

Trần Tiểu Cửu muốn che lấp.

Đan Nhi đạp một cái, bóp cổ Trần Tiểu Cửu, chất vấn nói:

- Nói, hôm nay ngươi làm chuyện xấu xa gì? Không ngờ lưỡi cũng bị người ta cắn? Ngươi phải nói cho ta nghe xem, ngươi lén hôn cô nương nhà ai, bị cắn ra thế này? Hừ….dám cắn ngươi, ta chém ả.

- Cái này…không phải là ta hôn trộm…

Trần Tiểu Cửu thấy Đan Nhi rút kiếm ra, biết là không giấu được, mới kéo Đan Nhi lại, thở dài một tiếng, lặng lẽ nói:

- Là bị Nhị tiểu thư cắn bị thương.

- Nhị tiểu thư?

Đan Nhi sớm đã biết quan hệ giữa hai người, trong lòng cho dù là ghen, cũng không thể làm gì Chu Mỵ Nhi, cho kiếm vào vỏ, lại vừa tức vừa thẹn nói:

- Ngươi hôn Nhị tiểu thư, sao có thể bị cắn lưỡi? Ngươi và nàng ta đã thế này rồi, còn có thể không để ngươi hôn sao?

Trần Tiểu Cửu thở dài, thưa dạ nói:

- Cái này…cái này nói không rõ được, dù sao Nhị tiểu thư kích động, liền cắn ta.

Đan Nhi không thuận cũng không tha, bĩu môi nói:

- Sao nói không rõ được? Chu Mỵ Nhi là phụ nữ, ta cũng là phụ nữ, cô ấy cắn ngươi, sao ta nghe không hiểu? Ngươi nói rõ với ta, sao lại là kích động?

Nàng vừa giống như một cô bé tò mò chất vấn Trần Tiểu Cửu, lại vừa chậm rãi cọ xát trên đùi Trần Tiểu Cửu.

Song Nhi vừa bưng bát canh gừng ra, nhìn Đan Nhi vô cùng thân thiết ngồi trên đùi Trần Tiểu Cửu, lại vội vàng lui vào, mặt nóng bừng, vô cùng khó chịu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.