Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Chương 27




Diệp Thừa Dân mãi quan sát Vương Tử Quân, trước kia Vương Tử Quân đến phòng làm việc của mình đều thoải mái tùy ý, hôm nay lại có thái độ ngưng trọng khác thường. Diệp Thừa Dân căn bản rất hài lòng với thời gian công tác gần đây của Vương Tử Quân, vì vậy khi thấy bộ dạng lúc này của Vương Tử Quân thì thầm nghĩ: "Một kẻ dám công tác dám mạo hiểm như thế có phải gặp phải khó khăn gì rồi không?"

- Tử Quân, gần đây bận rộn gì vậy? Diệp Thừa Dân ngồi xuống ghế sa lông dùng giọng lơ đãng nói.

Vương Tử Quân đã suy xét rất kỹ, hắn căn bản không muốn đi đường vòng với Diệp Thừa Dân, thế nên trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, gần đây tôi đang chứng thực chỉ thị của bí thư, căn bản tiến hành khảo sát cho vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, bây giờ đã cho ra ý kiến sơ bộ.

Diệp Thừa Dân tuy luôn yêu cầu Vương Tử Quân nhanh chóng cho ra ý kiến, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân nhanh chóng cho ra kết quả như vậy thì lại có chút nghi hoặc. Lão là lãnh đạo tỉnh Nam Giang, lão căn bản cũng có một phần tâm tư với công ty xe hơi Đông Hồng. Dù sao thì xí nghiệp này thành bại không những liên quan đến chỉ tiêu kinh tế của tỉnh Nam Giang, còn liêu quan đến thu nhập của hàng chục ngàn người. Nếu xử lý không tốt vấn đề của công ty xe hơi Đông Hồng, như vậy sẽ một tay tạo nên một nhân tố không ổn định trong xã hội. Lão căn bản không muốn thấy một cục diện như vậy, lão cần ổn định, dân tâm ổn định thì thiên hạ phát triển hăng hái, những lời này căn bản là rất đúng.

- Cậu nói xem, ai là người có thể gánh vác trọng trách này?

- Bí thư Diệp, trải qua khảo sát, phòng tổ chức chúng tôi đã cho ra hai nhân tuyển, một là trợ lý giám đốc Lưu Thành Lâm của công ty xe hơi Đông Hồng, một vị khác chính là phó chủ nhiệm Triệu Kỳ Tường của ủy ban cải cách tỉnh ủy. Vương Tử Quân nói đến đây thì khẽ uống một hớp nước rồi nói tiếp: - Hai đồng chí này cơ bản đều vĩ đại, đặc biệt là Lưu Thành Lâm, người này công tác lâu năm ở công ty xe hơi Đông Hồng, bản thân càng là nhân tài trong lĩnh vực của mình, có những ý nghĩ độc đáo về phương diện chấn hưng nhà máy.

Vương Tử Quân tuy nói ra hai nhân tuyển thế nhưng hắn lại trọng điểm giới thiệu Lưu Thành Lâm, đây là hắn muốn tỏ thái độ của mình với Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân cười cười, lão biết rõ đó là ý kiến của Vương Tử Quân, nhưng vẫn phải hỏi: - Cậu thấy đồng chí Triệu Kỳ Tường này như thế nào?

- Triệu Kỳ Tường là một đồng chí không tồi, người này khá bốc đồng, rất tinh mắt, là một nhân tài khó có được. Trước kia từng công tác ở cơ sở, cũng biết rõ tròn méo, nhưng đáng tiếc là anh ta căn bản không hiểu quá rõ về ngành sản xuất xe hơi. Vương Tử Quân tuy không nhận Triệu Kỳ Tường là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng hắn căn bản vẫn có ấn tượng không tồi với người này, vì vậy cũng dùng những lời tán thưởng để đánh giá về Triệu Kỳ Tường.

- Chủ tịch Vận Phong thấy thế nào? Diệp Thừa Dân có chút trầm ngâm, giống như đang tiêu hóa những gì Vương Tử Quân đang giới thiệu với mình.

Diệp Thừa Dân nói ra những lời này thì Vương Tử Quân căn bản biết đã đến thời điểm mấu chốt, có thể nói được Diệp Thừa Dân hay không thì thành bại vào lúc này. Hắn lập tức trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, trên phương diện nhân tuyển cho công ty xe hơi Đông Hồng thì chủ tịch Chử Vận Phong coi trọng Triệu Kỳ Tường.

Diệp Thừa Dân không nói gì, lão vốn cũng có tâm tư tranh đoạt với Chử Vận Phong ở vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng. Lão yêu cầu Vương Tử Quân tiến hành khảo sát, thứ nhất đây là công tác của Vương Tử Quân, thứ hai cũng căn bản là phụ trách với công ty xe hơi Đông Hồng.

Nhưng Diệp Thừa Dân không ngờ Vương Tử Quân lại có ý kiến trái ngược với Chử Vận Phong ở sự kiện này. Ngàn người ngàn mặt, hai người khác nhau căn bản sẽ có góc nhìn khác nhau, hoặc là cùng một người thế nhưng đứng ở góc nhìn khác nhau sẽ sinh ra ý kiến khác nhau. Vương Tử Quân và Chử Vận Phong có ý kiến trái ngược nhau cũng là bình thường, nhưng sự việc này bày ra trước mắt lại làm cho Diệp Thừa Dân cảm thấy khó xử.

Dựa theo ý nghĩ lúc đầu, Diệp Thừa Dân căn bản không muốn lên tiếng ở sự kiện này, chủ yếu giao quyền lợi cho cấp dưới là Chử Vận Phong, để cho đối phương phụ trách công tác tìm người cho công ty xe hơi Đông Hồng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân tỏ thái đội làm cho lão có chút dao động.

Diệp Thừa Dân căn bản rất tin tưởng và tín nhiệm vào một vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi như Vương Tử Quân, lão tin Vương Tử Quân đến Nam Giang chưa lâu nhưng làm ra quyết định như vậy quyết không phải vì tư lợi bản thân. Nhưng nếu mình lên tiếng giúp đỡ Vương Tử Quân, như vậy rất có thể là đại cục mà mình giữ gìn lâu nay ở Nam Giang sẽ xuất hiện vết rạn.

Diệp Thừa Dân cũng có khó xử của Diệp Thừa Dân, lão trầm ngâm rồi không khỏi nghĩ đến lời nói của lãnh đạo khi mình nhận công tác ở Nam Giang. Khi đó lãnh đạo nói không nhiều, thế nhưng đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đoàn kết.

- Làm lãnh đạo càng phải chú ý thái độ, có ý chí dung người như biển cả, như vậy mới có thể tụ tập được một lực lượng mạnh mẽ.

Diệp Thừa Dân hít vào một hơi rồi mới nói: - Trưởng phòng Tử Quân, chuyện này cậu nên liên hệ nhiều hơn với chủ tịch Vận Phong.

Liên hệ nhiều hơn, đây là đáp án mà Vương Tử Quân không tình nguyện nghe nhất. Nhưng hắn cũng không nhiều lời, đến cấp bậc của Diệp Thừa Dân thì căn bản cho ra quyết định sẽ không vì anh nói vài câu mà thay đổi xoành xoạch.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi khẽ nói: - Bí thư Diệp, tôi sẽ chú ý liên hệ thêm với chủ tịch Chử.

- Nhưng này Tử Quân, sự việc nhất định phải nhanh, lúc này là thời điểm mấu chốt của công ty xe hơi Đông Hồng, vì vậy không thể để cho công ty như rắn mất đầu trong thời gian dài. Vào hội nghị thường ủy tuần này thì nhất định phải cho ra quyết định chính xác về nhân tuyển cho vị trí giám đốc. Diệp Thừa Dân có thể cảm nhận được sự thất vọng của Vương Tử Quân, nhưng lão là người đứng đầu một tỉnh, có đôi khi cho ra quyết định thì phải chú ý đến phương diện có lợi cho toàn tỉnh.

Vương Tử Quân có thể có vài ý nghĩ khác với Chử Vận Phong, có thể tiến hành tranh cãi với Chử Vận Phong ở hội nghị thường ủy, thế nhưng Diệp Thừa Dân là lãnh đạo đứng đầu, cần phải chú trọng đoàn kết.

Đoàn kết không những là thỏa hiệp, còn là một loại trí tuệ.

Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân và có chút thất lạc, tuy trước khi đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân thì hắn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, thế nhưng Diệp Thừa Dân cho ra quyết định vẫn làm hắn khó thể tiếp nhận được.

Sau khi tiến hành liên hệ với Chử Vận Phong, khả năng Chử Vận Phong tiếp nhận ý kiến của mình là rất nhỏ, nhưng dù thế nào thì cũng phải gặp mặt Chử Vận Phong một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.