Tổng Giám Đốc Gạt Cưới

Chương 18




- Tôi là Ngô Thì Nhuế, cậu ấy là Dương Chiêu, chúng ta ở cùng một tiểu khu, sau này có dịp cùng đi chơi nhé.

Ngô Thì Nhuế nói xong giật ống tay áo Dương Chiêu, nhằm trúng một vị trí gần cửa sổ sát đường, nơi đó ánh sáng đủ màu chiếu vào, nếu thắp thêm một cây nến sẽ rất lãng mạn, đã có người chú ý tới nơi đó, nên cô tỏ ra rất sốt ruột.

Trước khi đi Dương Chiêu liền chỉ menu nói:

- Các cậu lần đầu tới đây nên chọn mocha đá, hoặc là món Điệp Toái cà phê chiêu bài ở nơi này.

Chưa nói xong đã bị Ngô Thì Nhuế kéo đi, Quách Tiểu Chung chẳng còn lòng dạ nào nữa, nếu như có cả Triệu Hâm đi cùng hai người kia thì hắn còn chút hi vọng, giờ xem ra quan hệ hai người này đã xác lập rồi.

Đi tới vị trí gần cửa sổ, Ngô Thì Nhuế khẽ lườm Dương Chiêu đi sau một cái:

- Ai chẳng biết hai món đó đắt nhất, sao lại giới thiệu cho bọn họ. 

Dương Chiêu cười hì hì:

- Ai bảo thằng Tiểu Chung cứ nhìn bạn chằm chằm, thật ngứa mắt.

- Cậu thật xấu tính.

Ngô Thì Nhuế đánh Dương Chiêu một cái, miệng nói vậy nhưng trong lòng rất thích, như thế không phải chứng tỏ Dương Chiêu quan tâm tới mình sao, tuy hơi bất công với Quách Tiểu Chung thì sao nào?

Bọn họ chỉ gọi cappuccino giá 38 đồng, nhìn sang bàn Tô Xán thấy hai người họ gọi đúng thứ Dương Chiêu giới thiệu, giá 98 đồng, đã thế Tô Xán thấy bọn họ nhìn sang còn nâng ly lên cười. Hành động này của Tô Xán lọt vào mắt hai người không khác gì sự chọc tức, Ngô Thì Nhuế vốn không ác ý gì với Tô Xán cũng thẹn quá hóa giận, càng tin lời đồn nhà Tô Xán ăn bớt tiền công trình ở Hạ Hải nhờ hối lộ leo lên tổng công ty, ghét y ra mặt.

Phía bên kia Quách Tiểu Chung không còn tâm trạng nào, cùng Tô Xán uống cà phê xong nói vài ba câu chuyện rồi trở về sớm.

…..

Tiệc hàng năm của công ty rất náo nhiệt, toàn bộ công chức cấp khoa xử trở lên của công ty đều được mời tham gia, còn có nhân viên có công hiến, điển hình lao động ưu tú, đều được mời.

Hàng xe dài nối nhau rời tổng bộ công ty, cứ như là đi đánh trận, lên đường tới nhà khách Cẩm Giang.

Tằng Kha đứng trước gương tỉ mỉ chỉnh trang y phục cho chồng, Tô Xán thì chỉ năm phút đã võ trang xong, đủng đỉnh pha một chén trà, làm bộ ông cụ non ngồi bình phẩm này nọ.

Đông Kiến Quân nói hôm nay lão gia tử sẽ dự tiệc, mỗi ngày lão gia tử bay khắp nơi, bình thường nếu không phải cuộc họp trọng đại thì khó mà thấy mặt được một lần, như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, hôm nay có thể tranh thủ tiếp xúc ở khoảng cách gần, để lại ẩn tượng tốt là rất quan trọng.

Cho nên cha mẹ rất chú ý, còn dẫn Tô Xán ra TTTM mua y phục, nhìn cha mẹ ăn mặc rất quy củ, không quá nổi bật, cũng không quá bình thường khiến người ta bỏ qua, Tô Xán thấy đã tới lúc rồi, cả nhà xuống lầu, đi sang tổng công ty có xe đưa đón.

Đông Kiến Quân đã đưa cả nhà đi trước, ông ta còn phải bố trí hội trường, vả lại cái santana cũ kỹ của ông ta cũng chẳng thể chở được hai nhà. Song ông ta an bài Quách Triệu Đông đưa nhà Tô Xán đi, vừa gọi điện qua, nhà Tô Xán liền tới ngoài cổng công ty chờ đợi.

Không ít người tụ tập ở cổng công ty đợi xe, lúc này xe công ty, xe gia đình trưng dụng hết, đội xe rất hùng tráng, thu hút không ít người qua đường xem náo nhiệt,

Tô Xán rất phấn khích cái cảnh "cả làng đi dự tiệc" không dễ thấy này, còn vợ chồng Tằng Kha hơi khẩn trương, di động của Tô Lý Thành vang lên, cán bộ cấp chủ nhiệm trở lên đều có công cụ thông tin và trợ cấp chi phí, người gọi điện tới là Quách Triệu Đông, nói xe của bọn họ sắp ra rồi, là xe của phó tổng giám đốc Dương.

Tuy người ta thuận tiện xe có chỗ trống mới đón họ, song là xe của phó tổng giám đốc, làm nhà họ Tô phấn chấn.

Một chiếc Audi từ xa tới gần, lái xe chính là Dương Khai Phục phó tổng giám đốc tổng công ty, người xương xương, gò má cao, mắt dài, hơi xếch, trông không được thoải mái lắm. Quách Triệu Đông ngồi ở ghế phụ lái, vừa hạ cửa sổ xe xuống, thò đầu ra định gọi nhà Tô Xán thì hai phụ nữ trung niên đang đợi xe bên cạnh vẫy tay với Dương Khai Phục:

- Giám đốc Dương, xe của anh trống à, vậy thuận tiện cho chúng tôi đi nhờ với, cái lão Thẩm bảo đón chúng tôi mà bây giờ không thấy cái mặt đâu cả. Thế này thì muộn mất.

Dương Khai Phục cười ha hả:

- Được, chị Lưu, xe tôi cũng trống mà, chị lên xe đi.

Hai người phụ nữ trung niên không biết xe này nhà Tô Xán đang đợi, liền tới mở cửa đi lên.

Quách Triệu Đông ngớ ra nhìn Dương Khai Phục, vừa rồi đã hẹn đón nhà Tô Lý Thành, thế mà ông ta làm như không nhớ gì hết vậy, mình ăn nói với người ta ra sao đây.

Song Quách Triệu Đông cũng linh hoạt, cười với Tô Lý Thành:

- Vậy anh chị ngồi xe sau đi, Tiểu Chung cũng ngồi đó, là xe Lão Lý, sau chúng tôi thôi.

- Không sao, anh đi đi.

Tô Lý Thành không làm Quách Triệu Đông khó xử, song không thèm chào hỏi Dương Khai Phục, ông hiền lành, song không phải là dễ để người ta bắt nạt.

Quách Triệu Đông tuy vì Tô Lý Thành xuất hiện mà chuyện điều chức thành khó khăn, song ít nhất ông ta còn biết ứng xử.

Trong lúc họ đứng nói chuyện có mấy cái xe khác còn trống, nhưng không xe nào chủ động dừng lại, cứ thế vọt thẳng đi.

Ngay sau đó có cái xe cũ sản xuất trong nước, Quách Tiểu Chung thò đầu ra ngoài:

- Chú Tô, dì Tằng, mọi người chưa đi ạ?

Tô Lý Thành thấy xe chỉ còn hai chỗ trống, bảo:

- Tô Xán, hay con đi trước đi, cha và mẹ bắt xe theo sau.

- Cha mẹ đi đi, con một mình bắt xe dễ hơn.

Tô Xán lắc đầu, Tô Lý Thành và Tằng Kha liền lên trước.

Khách sạn Cẩm Giang nằm ở bên sông Cẩm Giang giữa trung tâm Dung Thành, năm 1995 được công nhận là khách sạn 5 sao, là khách sạn thương vụ du lịch đầu tiên ở vùng tây nam có được vinh dự này, thành viên của tổ chức Chìa khóa vàng quốc tế, cực kỳ nổi tiếng, lúc này ngoài khách sạn còn giăng biểu ngữ lớn "Chúc lễ hội hàng năm của tổng công ty Đại Dung thành công mỹ mãn."

Đông Kiến Quân đang sốt ruột chờ đợi ở hội trường, thấy Tô Lý Thành tới, yên tân nói:

- Có kẻ thật quá đáng, song cậu đừng để trong lòng, nghe nói lão gia tử đã đồng ý vấn đề của cậu rồi.

Tô Lý Thành thực sự không để trong lòng, trước kia ở Cty Công trình số 4, ông có xích mích với giám đốc cũ, tình hình có lúc còn tệ hơn, chỉ có điều người trong cùng công ty lại làm chuyện mất tư cách như thế, khiến ông không khỏi thất vọng.

Thực ra không có gì lạ, tầng lớp lãnh đạo cũ của công ty đa phần "sống lâu lên lão làng", văn hóa thấp, tư tưởng cục bộ nặng nề, rất bài xích người ngoài.

Toàn bộ tầng hai của khách sạn Cẩm Giang được công ty bao trọn, thể hiện khí phách của công ty kiến trúc đứng đầu trong tỉnh. Từ lão thái gia không có kiểu người quan trọng tới cuối cùng, khách còn chưa ngồi kín bàn đã xuất hiện, mọi người đứng dậy vỗ tay, ông là nhân vật truyền kỳ của công ty, tuy thường ngày vì tính cách cổ quái mà khiến người thích người ghét, song ai cũng tôn trọng. Phó thị trưởng Dung Thành, chính ủy quân khu, chủ nhiệm ủy ban kiến thiết cũng tới tham dự, làm bữa tiệc vẻ vang thêm không ít.

Từ lão thái gia không phát biểu, gì hết, mọi người biết thói quen của ông, nên đợi ông vào chỗ, bữa tiệc liền bắt đầu.

Bữa tiệc diễn ra một nửa, Từ lão thái gia cũng chuẩn bị rời đi, trợ lý của ông là Kim Vũ Dương đại diện cho ông đi chức rượu các khách quý, khi qua bàn nhà Tô Xán, nâng ly với Tô Lý Thành nói một câu "chúc mừng!", nghe câu này Đông Kiến Quân và Tô Lý Thành đều thở phào, đứng lên đáp tạ.

Kim Vũ Dương uống rượu xong thuận tay xoa đầu Tô Xán, cười:

- Chú nhóc này thông minh lắm.

Tô Xán chắn tay hắn lại:

- Cháu không thích người khác xoa đầu mình.

Tô Lý Thành không hài lòng trách:

- Tô Xán, sao lại ăn nói với chú như thế?

Tằng Kha cũng trừng mắt lên với Tô Xán, không ngờ Kim Vũ Dương thu tay lại, chẳng hề tỏ ra phật ý:

- Hay, có cá tính lắm, chú uống một chén, coi như bồi tội vậy.

Đối với người trong nhà hoặc thân thiết, Tô Xán không bài xích bị xoa đầu, nhưng tưởng tượng xem tuổi tâm lý gần 30, bị người không hơn mình bao nhiêu xoa đầu sẽ khó chịu thế nào, Tô Xán cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, nói:

- Chú nói thế cháu không dám nhận, về nhà bị cha mẹ cháu mắng mất.

Mọi người cười vui vẻ, không khỏi thầm khen Tô Lý Thành biết dạy con, cá tính lại hiểu chuyện lễ phép, không làm người ta ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.