Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Quyển 2 - Chương 4: Đáp án cùng đề thi




Ý Thiên nghi vấn nói:

- Xích Vân Tử Thần rốt cuộc là cái gì?

Vạn Niên Hỏa Quy cảnh cáo nói:

- Không thể nói, không thể hỏi.

Ý Thiên hơi thất vọng, đổi chủ đề nói:

- Vậy còn ngươi? Ngươi trong xích vân sa mạc tính là cái gì?

Vấn đề này nói trúng tim đen, Vạn Niên Hỏa Quy chỉ một cái đầu đã có phạm vi mấy ngàn dặm, thân hình nguyên vẹn của nó không phải lớn gấp mười, gấp trăm lần sao?

- Người gặp được ta, không phải chết ngay lập tức thì chính là người may mắn, mà ngươi là người may mắn.

Ý Thiên không phải rất hiểu, cũng muốn tiếp tục thăm dò, lại phát hiện

Vạn Niên Hỏa Quy này co đầu vào trong cát vàng, nó nhắm hai mắt đỏ sậm lại, chỉ một lát sau nơi này bị bão cát bao phủ.

Ý Thiên đôi môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cân nhắc một lát lại trầm mặc.

Trở lại, Ý Thiên nhìn qua phía trước, Tả Thiên Huệ và bóng đen thần bí đang bị vây khốn, nhưng Hỏa Linh Quy cũng không có tấn công quá mức rõ ràng, song phương dường như lâm vào giằng co.

Đứng bất động, Ý Thiên thừa dịp này bắt đầu suy tính tất cả, mang tiền căn hậu quả của chuyện xuôi nam tới xích vân sa mạc nghĩ mấy lần, kết hợp với tình huống hiện tại, cũng tổng kết quy nạp một lần.

Có đầu mối xong, Ý Thiên tĩnh tâm tu luyện trong bão cát, thời gian đối với hắn mà nói giống như vĩnh viễn không đủ.

Từ khi Phi Vân thành tới Xích Vân Phong, Ý Thiên trước sau đánh chết, thôn phệ sáu đại Thánh Hoàng, hôm nay chỉ luyện hóa hai tên, còn cần thời gian hấp thu tiêu hóa.

Giờ phút này Ý Thiên đang chuyên tâm tu luyện, thân thể chậm rãi trầm xuống trong cát, cũng thu liễm khí tức toàn thân, như vậy cũng không bị người ta phát giác.

Cuồng phong gào thét, bão cát trải rộng.

Tả Thiên Huệ và bóng đen thần bí tạm thời bị vây khốn, Ý Thiên thì lẻn vào cát vàng, nắm chặt thời gian luyện hóa hấp thu.

Cùng thời khắc đó cũng có không ít cao thủ vượt qua Xích Huyết Phong, tiến vào xích vân sa mạc vô biên vô hạn, tìm kiếm Vi Tinh Nghi hoặc là tung tích của Vô Biên Hoang Thành.

Xích vân sa mạc ban đêm khác với ban ngày, nơi này bão cát bay múa, cuồng phong gào thét, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vòi rồng mọc lên rất nhanh..

Những vòi rồng này đáng sợ đến cực điểm, có thể dễ dàng xét nát thân hình của cao thủ Huyền Hoàng, có năng lực phá hư và hủy diệt đáng sợ.

Tại lối ra của Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát

Đằng Huy hai người nhìn qua bản đồ của sa mạc bảy màu, chậm chạp không có vọng động.

Với tư cách thủ hộ giả, Chư Cát Đằng Huy xem như hiểu xích vân sa mạc vượt xa người thường.

Nhưng mà càng hiểu càng cẩn thận, càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Nhược Nhiên tại Xích Huyết Phong ngây ngốc ba năm, đối với xích vân sa mạc cũng quen thuộc, mặc dù nàng hôm nay đã có tu vị Vũ Đế, nhưng cũng không dám chủ quan.

Trong trầm mặc, trong lối ra có tiếng sấm sét cuồn cuộn, khiến cho Lý Nhược Nhiên chú ý.

- Chư Cát sư huynh, Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên sắp đi ra rồi, ngươi cân nhắc tốt chưa vậy?

Chư Cát Đằng Huy quay đầu nhìn qua Lý Nhược Nhiên, chất vấn:

- Sư muội là đang lo lắng cho tiểu sư đệ của ngươi sao?

Lý Nhược Nhiên nói:

- Có một chút, nhưng lại không tính là quá lo lắng, bởi vì Phi Vũ thập phần đặc biệt, khác với người thường, ta cũng nhìn hắn không thấu.

Chư Cát Đằng Huy nghi vấn nói:

- Ngươi đã nhìn không thấu hắn vì sao tín nhiệm hắn như vậy?

Lý Nhược Nhiên nhìn qua Chư Cát Đằng Huy, mỉm cười nói:

- Sư huynh ghen?

Sắc mặt Chư Cát Đằng Huy đỏ lên, nhưng không có phủ nhận.

- Ta xác thực có chút ghen ghét Nam Cung Phi Vũ, hắn và ngươi quen nhau mấy tháng, lại được ngươi ưu ái như vậy, ta và người ở chung ba năm...

Lý Nhược Nhiên nói:

- Đây là số mệnh, nói ra cũng không rõ, cũng không cách nào thoát khỏi, sư huynh cũng chớ quá câu chấp, nhân duyên thuộc về ngươi còn chưa có tới, ngươi không cần quá nóng vội.

Chư Cát Đằng Huy cười khổ nói:

- Mặc cho khát nước ba ngày, ta cũng muốn uống một hồ lô nước.

Lý Nhược Nhiên nghe vậy thở dài, an ủi nói:

- Sư huynh không cần như thế, ta từng suy tính nhân duyên của ngươi rồi, đó là một đoạn nhân duyên tốt, sẽ mang hạnh phúc cho ngươi. Hiện tại

Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên sắp đi ra, chúng ta nên tránh một chút.

Bàn tay trắng nõn vung lên,, Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy liền đột nhiên biến mất, khí tức lưu lại cũng được thanh trừ.

Một lát sau lối ra Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Hoa Vô Khuyết cùng Ứng

Thải Liên tám người lần lượt hiện thân, nhìn thần sắc của bọn họ xông qua Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên cũng hơi vất vả.

Sửa sang lại quần áo, Ứng Thải Liên nhìn qua sa mạc bảy màu trước mặt, ánh mắt lập lòe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hoa Vô Khuyết vẻ mặt ngạc nhiên, khóe miệng tươi cười. Hoa Cửu Công và

Phương Hoành Dực một trái một phải bảo hộ Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải

Liên, cảm giác hai Vũ Đế có ngăn cách rõ ràng, dường như đang đề phòng lẫn nhau.

- Không thể ngờ địa đồ của xích vân sa mạc là như thế này, thật sự là không nhìn không biết, nhìn là giật mình.

Ứng Thải Liên cười nói:

- Vô Khuyết công tử ngươi lúc nào trở nên nhát gan như vậy?

Hoa Vô Khuyết cười hắc hắc nói:

- Xích vân sa mạc chính là một trong chín tuyệt địa của Vân Hoang, muốn nói có ai không sợ, hơn phân nửa là trái lương tâm, ta từ nhỏ sinh ra trong gia đình phú quý, cẩm y ngọc thực, có bao giờ phải bước vào chỗ hung hiểm chứ?

Ứng Thải Liên khiêu khích nói:

- Vậy ngươi có dám tiến lên không?

Hoa Vô Khuyết cười nói:

- Có thể đi theo bên cạnh thánh nữ, làm hộ hoa sứ giả, Hoa Vô Khuyết ta tự nhiên là xung trận ngựa lên trước, không chút do dự.

Hoa Vô Khuyết ở trong Hỏa Linh Thành nổi danh phong lưu thành tính, khẩu tài không kém, rất hiểu được cách lấy niềm vui của thiếu nữ.

Nhưng mà Ứng Thải Liên không phải nữ nhân bình thường, Hoa Vô Khuyết dùng vẻ ngoài tuấn mỹ, tu vị bất phàm cùng thân phận cộng thêm cử chỉ và việc làm khiến người ta ưa thích, nhưng vẫn không thể lấy tâm hồn thiếu nữ của thánh nữ, chuyện này làm hắn cảm thấy không phục.

Nhưng mà Hoa Vô Khuyết cũng không vội, cái gọi là thứ khó chiếm được mới tốt, nếu dễ dàng đạt được thì sao trân quý được?

Ứng Thải Liên dường như rất hiểu tâm lý nam nhân, đối với Hoa Vô Khuyết như gần như xa, song phương bảo trì khoảng cách không xa không gần, quan hệ có chút ám muội, rồi lại không rõ.

- Như thế chúng ta cùng đi vào xích vân sa mạc.

Bước đi nhẹ nhàng, Ức Thải Liên đi đầu bay ra.

Hoa Vô Khuyết theo sát phía sau, người còn lại nhanh chóng đuổi theo, trong nháy mắt đã tiến vào trong xích vân sa mạc một trong chín tuyệt địa ở Vân Hoang, bị bão cát bao phủ.

Một lát sau Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy xuất hiện ở lối ra.

Nhìn mấy thân ảnh đi xa, Lý Nhược Nhiên nói:

- Sư huynh cân nhắc như thế nào?

Chư Cát Đằng Huy cau mày nói:

- Sư phó rời trước khi đi từng nói qua, không thể tự tiện xông vào xích vân sa mạc, nếu không sẽ gặp hung hiểm.

Lý Nhược Nhiên cười cười, khẽ nói:

- Đây là sư phó lưu khảu dụ lại cho sư huynh, cũng không phải là lưu cho ta. Sư huynh có muốn nghe khẩu dụ của sư phó trước khi đi nói với ta không?

Chư Cát Đằng Huy nghi vấn nói:

- Lúc trước ta hỏi ngươi, ngươi nói là không nói, tại sao bây giờ tự nhiên nói ra?

Lý Nhược Nhiên yêu kiều nói:

- Trước khác nay khác, lúc trước không nói là thời cơ chưa tới. Hôm nay

Vô Biên Hoang Thành sắp hiện thế, cũng nên vạch trần nó ra.

Chư Cát Đằng Huy nhìn qua Lý Nhược Nhiên xinh xắn, bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi:

- Nói đi, sư phó lúc trước dặn dò gì với ngươi?

Lý Nhược Nhiên thu hồi dáng tươi cười, nghiêm mặt nói:

- Sư phó ngoại hiệu Không Kiếp Thần Toán, cả đời thu ta và ngươi là hai truyền nhân. Sư huynh kế thừa binh pháp, mưu lược của sư phó, được xưng

Bất Bại Chư Cát, dùng cơ trí, trận pháp dương danh thiên hạ. Mà ta lại kế thừa Thần Toán Chi Thuật của sư phó, có thể thấy rõ đường nhỏ, nhìn thấu số mệnh sinh tử của nguời ta, xu cát tị hung.

Bất Bại Chư Cát nghi vấn nói:

- Thì sao?

Lý Nhược Nhiên nói:

- Truyền thừa khác nhau thì con đường khác nhau. Sư phó trước khi đi từng nói cho ta biết, hồng trần tiên duyến, số mệnh gặp lại. Lúc trước ta cũng không hiểu được, nhưng bây giờ ta hiểu rồi, tiên duyến của ta chính là trong hồng trần.

Chư Cát Đằng Huy nghi ngờ nói:

- Hồng trần giống như biển, từ đâu mà nói vậy? Đây chính là mò kim đáy biển a.

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Hồng trần trong miệng của sư phó khác với hồng trần trong lời sư huynh nói. Hồng trần trong lời của sư huynh chỉ thế tục phàm trần, mà hồng trần trong lời sư phó là nói một thủ khúc. Sư phó lúc trước đã ám chỉ cho ta, tiên duyến ngay trong hồng trần. Chỉ là hai chữ hồng trần này khiến người ta lý giải sai lầm.

Chư Cát Đằng Huy nhíu mày, không phục nói:

- Ý ngươi nói tiên duyên của mình ở trên người của Nam Cung Phi Vũ?

Lý Nhược Nhiên gật đầu nói:

- Chắc có lẽ không sai. Với tư cách thần bí truy tầm giả, truy tìm bước chân số mệnh, chính là truy cầu cả đời của chúng ta. Hiện tại Vi Tinh

Nghi xuôi nam tiến vào xích vân sa mạc, nếu như Vô Biên Hoang Thành thật sự nằm trong xích vân trong sa mạc, như vậy ngày hiện thế không xa, chúng ta tự nhiên không thể bỏ qua.

Chư Cát Đằng Huy trầm ngâm nói:

- Nếu sư muội nghĩ như vậy, vậy sư huynh đi theo ngươi một chuyến. Mặc kệ núi đao biển lửa, cũng tuyệt không lùi bước.

Lý Nhược Nhiên khẽ cười nói:

- Ta biết ngay sư huynh hiểu rõ ta nhất, hiện tại chúng ta nên rời đi.

Phiêu nhiên bay đi, Lý Nhược Nhiên giống như tiểu nha đầu tinh nghịch, trong miệng cười đắc ý, mang theo Chư Cát Đằng Huy tiến vào xích vân sa mạc.

Cuồng phong gào thét, bão cát rậm rạp.

Chỉ một lát sau thân thể Ý Thiên chìm vào trong cát.

Dưới bóng đêm xích vân sa mạc cùng khác ban ngày.

Trong bão cát không cảm giác được nóng bức hay độ ẩm gì, nhưng mà sau khi vào cát vàng thì Ý Thiên lại cảm giác rõ ràng, trong hạt cát không ngờ có nhiêt lượng kinh người như vậy, làm cho người ta khó thừa nhận nổi.

Ý Thiên thể chất đặc thù, cho dù vùi vào trong cát vàng cũng không để ý, tuy nhiên cảm giác được nhiệt độ cực cao nhưng hắn vẫn thừa nhận được.

Thời điểm bắt đầu rời khỏi Phi Vân thành, Ý Thiên đã không cót hời gian an tâm tu luyện qua.

Hôm nay đi vào xích vân sa mạc, Ý Thiên sớm đã tập trung khí tức của Tả

Thiên Huệ cùng bóng đen thần bí, bởi vậy cũng không lo lắng bọn họ đột nhiên biến mất, cho nên cứ yên tâm đi tu luyện.

Giờ này khắc này Ý Thiên tĩnh tâm tu luyện Thiên Tâm Thần Dục Quyết, điều động tất cả lực lượng trong người, cùng vận chuyển pháp quyết cả đời của mình nhưng chúng không xung đột với nhau.

Đây là chỗ tốt của Thiên Tâm Thần Dục Quyết, có thể khống chế tất cả pháp quyết, không cần như người thường tu luyện từng cái, hiệu suất ít nhất đề cao gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.

Tĩnh tâm tập trung tư tưởng suy nghĩ, thân thể Ý Thiên thời khắc này biến ảo không ngừng, trong cơ thể rất nhiều pháp quyết, rất nhiều lực lượng, đều xảo diệu dung hợp hoàn mỹ với nhau, cộng đồng thành lập chỉnh thể mới, tiến hóa tăng lên, rèn luyện, sửa sang lại, phân tích, tính toán, diễn biến ra nhiều công dụng.

Tron quá trình Ý Thiên tu luyện, thân thể vận tác gần như đạt tới hoàn mỹ, mà tinh thần ý thức cũng vận chuyển.

Ý Thiên hôm nay kỳ ngộ rất nhiều, pháp quyết tu luyện thập phần pha tạp, hỗn tạp, liên quan tới nhiều lĩnh vực, người bình thường căn bản không thể thừa nhận nổi.

Trong người Ý Thiên trừ siêu linh khí Quy Tịch ra, còn có cửu cấp tiên khí Hồng Trần cùng Hồng Vân Tráo, có Sinh Tử Ấn, ký tự diệt tuyệt, Âm

Dương tuyền, Kỳ Lân Thánh Quả các loại bảo vật hiếm thấy.

Ý Thiên sâu trong linh hồn ý thức còn có một vòng xoáy đặc thù và Âm Dương thần tinh, đang dung hợp với ý thức của Ý Thiên.

Những vật này đối với tu vị của Ý Thiên tăng lên rất mạnh, nhưng vẫn cần thời gian và tinh lực đi luyện hóa hấp thu, hoặc là dung hợp với bản thân.

Giờ phút này Ý Thiên Thiên Tâm Thần Dục Quyết toàn lực vận chuyển, ý thức của Thiên Tâm tinh chuẩn vận dụng mỗi pháp quyết, không ngừng phân bố lực lượng, quan hệ tương hỗ với nhau rất cân đối.

Thông qua phân tích, tính toán theo công thức, cho ra phương án tu luyện tối ưu, y theo các loại phương án này Ý Thiên tăng cao hiệu suất tu luyện thật lớn, đạt tới hiệu quả tốt nhất.

Trong lúc bất tri bất giác, thời gian vội vã qua đi.

Trong người Ý Thiên còn trữ lại rất nhiều linh khí, đang dung hợp nhanh chóng với cơ thể, khiến cho tu vị của hắn tăng lên thật nhanh, lực lượng thân thể tăng cao gấp mười lần.

Ý Thiên trước mắt vẫn chỉ có tu vị Thánh Hoàng, nhưng hắn vẫn tru sát sáu Thánh Hoàng, thôn phệ toàn bộ tu vị của bọn họ.

Giờ phút này Ý Thiên đang toàn lực luyện hóa hấp thu, tốc độ nhanh kinh người, chỉ qua một hồi hắn đã luyện hóa toàn bộ tu vị của bốn Thánh

Hoàng vào trong người của mình.

Một khắc này tu vị của Ý Thiên tăng lên rất rõ ràng, số lượng nguyên lực trong người gia tăng thật nhanh, nhưng tần suất nguyên lực chấn động không vượt qua năm vạn..

Nguyên lực khổng lồ ẩn chứa trong người của Ý Thiên, mà thân thể của Ý Thiên vẫn do tế bào tạo thành.

Mỗi một tế bào có dung lượng kinh người, có thể dung nạp đầy đủ nguyên lực kinh người.

Lúc này nguyên lực trong người không ngừng gia tăng, một ít tế bào trong người Ý Thiên bắt đầu được kích hoạt, biến thành một vật chứa nguyên lực, tiêu hóa số nguyên lực khổng lồ này.

Sau khi kích hoạt số tế bào này so với kích hoạt số tế bào trước đây, ý thức của Ý Thiên khống chế chúng và bồi bổ thân thể thật tốt.

Trong mỗi tế bào, nguyên lực đang lưu động thật nhanh, có được tần suất chấn động khác nhau.

Bởi vì ý thức của Ý Thiên ở cấp độ khác hẳn so với thường nhân, cho nên có thể cảm ứng rõ nguyên lực khác nhau tỏng mỗi tế bào, hiểu được tình huống hoạt động khác nhau, biến rõ mỗi biến hóa trong đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.