Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Quyển 1 - Chương 31: Rượu tráng dương




Ý Thiên khẽ thở dài:

- Nhân sinh muôn màu, không cách nào quơ đũa cả nắm. Ngươi nói nhiều như vậy, nói rõ ngươi đã có cái nhìn thấu triệt về tình yêu và tình dục của nam nữ, nhưng mà có thể thấy được ngươi không cách nào thoát được gông cùm của tình yêu, nhảy không ra khỏi hồng trần.

Thanh niên anh tuấn thân thể khẽ run lên, thoáng trượt một ít, hai tay chèo chống nửa người, cảm giác thập phần mỏi mệt.

- Gút mắc tình cảm khó mà giải quyết dễ dàng, không ngoài ghen ghét và sinh hận, ai trả giá nhiều hơn người khác một ít. Nhưng khi gặp gỡ loại nữ nhân dùng thân thể đổi lấy tín nhiệm của mình, rồi lại ở sau lưng chọc ngươi một đao, ngươi nên ngàn vạn cẩn thận. Loại nữ nhân này vi lợi ích, không những hi sinh người khác, cũng có thể hi sinh chính mình.

Tâm địa của nàng rất ngoan độc, cũng không phải nói nàng không có cảm tình, nhưng mà lý trí của nàng đã áp chế tình cảm. Một nữ nhân quá lý trí là nữ nhân rất đáng sợ.

Thanh niên anh tuấn giọng nói dần dần chuyển yếu, khí tức sinh mệnh xói mòn nhanh chóng.

Ý Thiên tâm thần chấn động, bật thốt lên, nói:

- Ngươi có thương tích trong người?

Thanh niên anh tuấn lúc này dùng khuỷu tay chèo chống thân thể, cười khổ nói:

- Ta nói qua cho ngươi, người mệnh phạm hoa đào thì phải gạp hoa đào kiếp. Ta cuối cùng phải chết trong tay nữ nhân, đây là số mệnh của ta.

Ý Thiên nghi hoặc khó hiểu, nghi vấn nói:

- Tại sao là giờ này khắc này, ta có thể làm chút gì đó cho ngươi không?

Thanh niên anh tuấn suy yếu cười khổ:

- Ngươi nghe ta lải nhải lâu như vậy, chính là hồi báo tốt nhất với ta.

Ta ở trong linh tuyền thạch nhũ vừa nằm chính là vài chục năm, sớm đã hút sạch linh khí trong linh tuyền thạch nhũ. Trọng yếu nhất là, trong hồ này ẩn chứa kịch độc giấu ở trong thạch nhũ, đó mới là thuốc kéo dài tính mạng của ta, đáng tiếc qua mấy chục năm ta đã hấp thu không còn lại gì.

Ý Thiên nhìn qua sắc mặt xám trắng của nam tử này, nói:

- Là thương thế gì nghiêm trọng như thế, đủ để trí mạng?

Thanh niên anh tuấn ánh mắt mê ly, dường như đang nhớ lại.

- Đó là một loại hỏa độc vô cùng khô nóng, là một loại thôi tình thế, có thể khiến cho nam nhân hưng phấn tới chết, máu huyết khô cạn.

Ý Thiên kinh nghi nói:

- Ngươi bị hỏa độc như vậy gây thương tích?

Phức tạp cười cười, thần sắc nam tử quái dị, nói:

- Đó là ta gieo gió gặt bảo, cũng là một loại khiển trách với nam nhân háo sắc như ta. Ta yêu mến một nữ nhân không nên yêu, nàng giống như hỏa diễm, ta là con bướm, biết rõ thiêu thân lao đầu vào lửa hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà ta không nhịn được vẫn lao vào đó.

- Ta cả đời này, nữ nhân quan hệ tình dục với ta không dưới trăm người, nhưng chân chính ưa thích không có mấy người. Có lẽ là ta quá hoa tâm, cô phụ quá nhiều nữ nhân, cho nên ta mới gặp nàng. Nàng giống như một đạo hỏa diễm, quỷ dị mà thần bí, hấp dẫn lực chú ý của ta thật sâu, khiến cho ta thà bỏ tất cả cũng phải có nàng, chinh phục nàng, dùng toàn bộ mị lực nam tính của ta ra, nhưng mà ta lại không biết nàng chính là người chấm dứt mạng của ta. Lúc ta hao tổn toàn bộ tâm cơ, tranh thủ tín nhiệm của nàng, lúc phát sinh quan hệ thân thể với nàng, ta từng đắc ý như vậy, trong nội tâm tràn ngập tự hào chinh phục, ai nghĩ tới vận rủi bắt đầu như vậy.

- Nàng là nữ nhân kỳ lạ nhất ta từng thấy, nàng giống như nữ thần bốc cháy hừng hực, thân thể thời khắc có lửa thiêu đốt, là nữ nhân nóng bỏng nhất cả đời ta gặp được. Thân thể nàng nóng như lửa, cảm giác kia không gì sánh kịp, kích thích tình dục của ta thật sâu. Thế nhưng mà ta lúc ấy cũng không biết loại hấp dẫn như lửa của nàng lại quá trí mạng, bao hàm một loại hỏa độc không cách nào giải được. Trừ phi ta chết, nếu không hỏa độc này mãi mãi không bao giờ chấm dứt.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Hỏa độc của ngươi nói là thông qua Âm Dương giao hợp lây truyền sao?

Thanh niên anh tuấn gật đầu nói:

- Trước đó ta đã từng cân nhắc qua loại khả năng này, nhưng mà bởi vì nàng quá mê người, chờ ta thanh tỉnh thì tất cả quá trễ. Bởi vì mạng sống nên trốn tới đây, vừa vặn phát hiện linh tuyền thạch nhũ và loại hàn độc trong hồ này, kéo dài tính mạng mấy chục năm ở nơi này, thẳng đến khi ngươi xuất hiện, nhìn thấu tung tích của ta. Vậy cũng là một loại số mệnh, nhất định ta sẽ không yên lặng chết đi, dù sao cũng phải lưu lại chút truyền thừa gì đó cho ngươi chứ.

Ý Thiên cảm khái nói:

- Bởi vì quan hệ này, ngươi mới nói tâm đắc lĩnh ngộ giữa nam và nữ cho ta nghe sao?

Nam tử anh tuấn lắc đầu, nói:

- Ta cho ngươi biết những chuyện này, chỉ là bởi vì ta nhìn ra, cuộc đười này của ngươi cũng là mệnh phạm hoa đào, có cùng vận mệnh với ta, ta không muốn ngươi lại giẫm lên vết xe đổ. Hôm nay tánh mạng của ta trước khi đi tới điểm cuối cùng nên tặng trí nhớ cho ngươi, hy vọng có hỗ trợ cho ngươi.

Ý Thiên không cách nào kháng cự yêu cầu này, chỉ có thể thở dài gật gật đầu, tiếp nhận hảo ý của hắn mà thôi.

Miễn cưỡng cười cười, hào quang trên trán nam tử này lóe lên, một nhúm hào quang màu vàng bắn vào mi tâm Ý Thiên, trong nháy mắt tiến vào trong óc của hắn.

Hoàn thành tất cả những việc này, thân thể thanh niên anh tuấn mềm nhũn, đổ vào trong hồ nước, đầu của hắn cố nhìn qua Ý Thiên và nói:

- Nhớ kỹ, linh khí trong ao này đã hết, độc khí vẫn còn, không thể đụng vào. Mặt khác nếu như sau này ngươi có gặp nàng, nhớ thay ta hỏi thăm... Nói ta đến chết vẫn còn nhớ nàng...

Giọng nói dừng lại, thanh niên anh tuấn chìm vào trong ao nước, sau đó không còn trồi lên được nữa.

Ý Thiên yên lặng gật đầu, biểu lộ quái dị, bởi vì thanh niên anh tuấn tặng trí nhớ có hai phần.

Bộ phận thứ nhất có quan hệ với nữ nhân, có thể xưng là hương thức nữ nhân, chính là kinh nghiệm tích lũy, nhưng cũng không trọn vẹn.

Truy cứu nguyên nhân, thanh niên anh tuấn chỉ sàng trọn ra một bộ phận, chọn người thiện mà đưa lên.

Dùng kinh nghiệm của thanh niên anh tuấn mà nói, giữa nam nữ chỉ có tình yêu cùng tình dục, trừ một mặt mỹ hảo còn có một mặt âm u.

Hắn chỉ mang mặt mỹ hảo lưu cho Ý Thiên, đem những thứ âm u kia lưu cho Ý Thiên ngày sau tự mình chậm rãi thưởng thức.

Bộ phận trí nhớ thứ hai là trí nhớ của thanh niên anh tuấn và những nữ nhân hắn thích nhất, bao hàm quá trình hai bên quen biết, gắn bó tương ôi, cho đến chia lìa.

Đoạn trí nhớ này làm cho Ý Thiên cảm xúc rất sâu, thẳng đến khi thanh niên anh tuấn chết đi, hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Thân thể chấn động, Ý Thiên giải trừ phòng ngự, một người lẳng lặng đứng bên cạnh hồ, không nói một lời.

Cảm thấy được khác thường của Ý Thiên, bọn người Từ Nhược Hoa, Lan Hinh cũng tới gần, mật thiết lưu ý phản ứng của Ý Thiên.

Đạo nhân đui mù lưu ý động tĩnh trong ao nước, hỏi:

- Hắn như thế nào, vì sao lại trốn trong ao?

Ý Thiên nói khẽ:

- Hắn chết rồi.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi nói rát nhiều tin tức, làm cho tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ.

Tiêu Minh Nguyệt hỏi:

- Phi Vũ, đã xảy ra chuyện gì?

Ý Thiên lắc đầu cười khổ, buồn bả nói:

- Cái ao này có độc, hắn bản thân cũng trúng độc, đã sớm đi tới thời gian cuối cùng, chỉ vừa vặn gặp gỡ chúng ta mà thôi.

Mọi người nghe vậy không hề hỏi nhiều, trầm mặc một lát sau mọi người cũng trở về huyệt động trên vách đá.

Bởi vì nhiều người, cho nên tổng cộng mở sáu huyệt động, huyệt động lớn nhất có mười người.

Trần Ngọc Lan cùng Mộc Thanh Thư một huyệt động, đạo nhân đui mù, Mã Chí Viễn tất cả ở một huyệt động, còn lại ba huyệt động do Ý Thiên cùng Từ

Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung, Đoan Mộc Thanh Vân bảy người phân phối.

Ý Thiên phân phó mọi người nắm chặt tu luyện, chính mình lại mang theo Ngọc Linh Lung rời khỏi khe sâu, ý định khai đạo nàng.

Với tư cách là công chúa của Ngự Linh Tông, Ngọc Linh Lung kỳ thật không thiện lui tới với người ta, lần này người đi theo đều chết đi, chuyện này khiến nàng mờ mịt thất thố, không biết nên làm thế nào cho phải.

Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của Ngọc Linh Lung sau đó đứng trên đỉnh núi, mặt nhìn qua phía nam quan sát xích vân sa mạc.

Phía nam của Xích Huyết Phong chính là khu vực của xích vân sa mạc.

Thế nhưng mà Ý Thiên phát hiện trên không Xích Huyết Phong van dặm không mây, nhưng trong khu vực xích vân sa mạc có cát vàng bay ù ù, che khuất bầu trời, chỉ có thể nhìn thấy cát vàng cuồn cuộn, cảnh sắc đều bị bão cát che dấu.

Ngóng nhìn một lát, Ý Thiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn qua Ngọc Linh Lung, phát hiện thần sắc của nàng cô đơn.

Ngọc Linh Lung xinh xắn dứng song song với Ý Thiên, chỉ đứng tới vai của hắn.

Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:

- Đang suy nghĩ gì?

Ngọc Linh Lung ngẩng đầu nhìn Ý Thiên, cảm xúc sa sút nói:

- Ta suy nghĩ, có lẽ ta không nên tới nơi này, ta nên quay về.

Ý Thiên ôn nhu nói:

- Chớ suy nghĩ quá nhiều, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, ta sẽ chiếu cố ngươi.

Ngọc Linh Lung buồn bả nói:

- Bên cạnh ngươi nữ nhân thành đàn, làm sao có thời gian chiếu cố ta?

Ngữ khí u oán lộ ra quan tâm trong lòng của Ngọc Linh Lung với Ý Thiên, có lẽ hắn đúng như thanh niên tuấn tú đã nói, chỉ cần có hảo cảm với nhau, giữa nam nữ sẽ không có tình bằng hữu thuần khiết.

Ý Thiên hôm nay gặp nhiều giai nhân, so về dĩ vãng tốt hơn nhiều, tự nhiên nghe ra u oán trong lời của Ngọc Linh Lung, thế nhưng mà Ý Thiên vẫn khó khăn, bởi vì hắn không muốn khiến Ngọc Linh Lung lâm vào gút mắc tình cảm.

Nói thật Ý Thiên đối với Ngọc Linh Lung cũng rất có hảo cảm, thế nhưng mà loại hảo cảm này còn chưa tới mắt bàn hôn luận gả, tướng mạo tư thủ.

Trong lòng Ý Thiên chỉ xem Ngọc Linh Lung trở thành bằng hữu, là bằng hữu có giá trị lợi dụng, cũng không muốn làm quan hệ này trở nên phức tạp hơn.

Nhưng mà từ biểu hiện của Ngọc Linh Lung vào lúc này, nếu như Ý Thiên không an ủi nàng, quan hệ của hai bên chắc chắn sẽ sinh ra biến hóa.

Theo như Ý Thiên biết, Ngọc Linh Lung thật ra là một người đơn thuần, yêu hận rõ ràng, tính cực đoan, nếu không thiện hướng dẫn, rất dễ dàng đi đến lối rẽ.

- Ngươi lúc này chẳng phải là một nữ nhân bên cạnh ta sao? Ta nói sẽ chú ý tới ngươi, vậy ta sẽ chú ý tới ngươi, yên tâm đi.

Tay phải nhẹ nhàng dùng sức, Ý Thiên thử thăm dò phản ứng của Ngọc Linh

Lung, thấy nàng cũng không bài xích, vì vậy ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng vào lòng.

Động tác của Ý Thiên rất nhu hòa, không mang theo chút tình dục nào, nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, trong lỗ mũi có hương thơm nhàn nhạt.

Ngọc Linh Lung cảm xúc trầm thấp, rúc vào trong ngực Ý Thiên, chậm rãi nhắm mắt lại, giống như tìm được chỗ tránh gió, chậm rãi điều chỉnh tâm tình của mình.

Xích Huyết Phong thời tiết thập phần nóng bức, nhưng mà Ngọc Linh Lung tựa vào ngực của Ý Thiên lại không cảm giác thấy nóng chút nào cả, ngược lại nhẹ nhàng khoan khoái thoải mái dễ chịu.

Ý Thiên trực giác nhạy cảm, hắn ý thức được tần suất chấn động cao, hắn ôm nhẹ Ngọc Linh Lung, cảm giác được ý thức chấn động của nàng..

Thông qua hiểu ý tần suất ý thức chấn động của Ngọc Linh Lung, Ý Thiên có thể đọc được suy nghĩ trong lòng của nàng, độ chính xác còn hơn xả

Tha Tâm Thông trong phật môn.

Lúc này thần sắc Ngọc Linh Lung bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ vững vàng, chuyện này làm cho Ý Thiên rất yên tâm.

Vuốt ve mái tóc của Ngọc Linh Lung, Ý Thiên nói khẽ:

- Trước khi Vô Biên Hoang Thành xuất hiện thì ngươi ơ bên cạnh ta. Đợi đến lúc qua chuyện Vô Biên Hoang Thành này, nếu như ngươi nguyện ý lưu lại, ta thập phần hoan nghênh, nếu như ngươi cố ý rời đi, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.

Ngọc Linh Lung ân một tiếng, Ý Thiên ôm ấp khiến nàng cảm thấy ấm áp, rất bình tĩnh, khí tức trên người Ý Thiên khiến cho nàng mê say.

Dưới ánh mặt trời, Ý Thiên cùng Ngọc Linh Lung gắn bó tương ôi, thỉnh thoảng trao đổi tiếng lòng.

Dần dần trên mặt Ngọc Linh Lung lộ ra nét vui vẻ, ánh mắt biến hóa rõ ràng, nàng đã xuất hiện nét thanh xuân kiều diễm, không còn ủ dột như xưa.

Hoàng hôn mặt trời lặn, Ý Thiên dẫn theo Ngọc Linh Lung tâm tình vui sướng trở lại huyệt động trong khe sâu, tất cả mọi người vẫn còn tĩnh tâm tu luyện, chỉ có đạo nhân đui mù ngồi trước huyệt động nhìn qua mặt trời.

Ý Thiên vỗ vỗ vai Ngọc Linh Lung, ý bảo nàng quay lại huyệt động nghỉ ngơi, chính mình thì đi tới bên cạnh đạo nhân đui mù, cười nói:

- Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc đã hoàng hôn.

Đạo nhân đui mù cười cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy a, trời chiều đẹp vô hạn, đáng tiếc đã hoàng hôn. Trên Vân

Hoang đại lục này người như lão đạo sinh mệnh không còn bao nhiêu như ta lại còn một lòng truy cầu trường sinh có vô số.

Ý Thiên thuận miệng nói:

- Thế nào là trường sinh?

Đạo nhân đui mù lắc đầu nói:

- Tìm không biết làm thế nào được trường sinh, chỉ biết tiên phàm có khác.

Ý Thiên nghi vấn nói:

- Có gì khác nhau?

Đạo nhân đui mù chần chờ nói:

- Nói như thế nào đây, tiên nhân tu luyện là tiên thuật, người phàm tu luyện là pháp quyết. Tiên thuật dung hợp các pháp. Đạo lý rất đơn giản, nhưng mà tiên thuật lại cần tu vị cực kỳ tinh thâm.

Ý Thiên ngạc nhiên nói:

- Ngươi nói tiên thuật chính là rất nhiều pháp quyết dung hợp mà thành?

Đạo nhân đui mù nói:

- Điểm này kỳ thật cũng không phải bí mật gì, chỉ cần dung hợp pháp quyết với pháp quyết, rất nhiều cái sẽ bài xích với nhau, cho nên lựa chọn pháp quyết nào thích hợp liền trở thành một vấn đề mấu chốt trong đó, chủ yếu nhất là tu vị, tiếp theo là lựa chọn tiên thuật. Nghe nói tiên thuật chủng loại rất nhiều, có chút tiên thuật là hai môn pháp quyết dung hợp mà thành, có chút tiên thuật là ba môn pháp quyết, bốn môn pháp môn, thậm chí mười loại, trăm loại, ngàn loại pháp quyết hội tụ mà thành. Tiên thuật cũng có phân chia cao thấp, cũng giống như phân chia pháp quyết mà thôi.

Ý Thiên nghi ngờ nói:

- Nếu như tiên thuật do nhiều pháp quyết ngưng tụ mà thành, như vậy trên Vân Hoang đại lục sao chưa từng nghe nói qua có tiên thuật lưu hành?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.