Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 27-3: Phiên ngoại : Không muốn để ngươi chịu thương tổn (hạ)




Tập kết và hành quân, mấy từ này chưa bao giờ có trong từ điển của người tiên giới.

Ở một thế giới mà đứa trẻ bình dân cũng biết cách sử dụng pháp bảo, giống như trẻ con trái đất chơi đồ chơi, mười tuổi biết ngự không lơ lửng, mười một tuổi biết cưỡi phi kiếm để bay như thế này, việc hành quân vốn là không cần thiết.

Người tiên giới phát triển vũ lực cá nhân đã đến cực hạn, được coi là mạnh nhất trong sáu đại thế giới, chỉ đứng sau thần giới với thần lực và thần kỹ đã được những vị thần bất tử trui rèn đến đỉnh phong. Muốn tấn công một thứ gì đó, họ chỉ cần đưa ra mục tiêu, sau đó bất kể khoảng cách xa xôi như thế nào, chỉ cần nó còn nằm trong bản đồ của tầng trời thứ nhất, những thanh phi kiếm có thể đưa người di chuyển với tốc độ âm thanh sẽ nhanh chóng giáng thẳng xuống chỗ mục tiêu chỉ định. Cái này chính là thuật giết người cách ngàn dặm mà người tiên giới vốn rất tự hào.

Không cần phí sức di chuyển, chỉ cần thần thức – một loại sóng linh tử đưa ý thức của người tu hành vào trong phi kiếm, những thanh pháp bảo phổ thông nhất tiên giới này sẽ lập tức trở thành một bộ phận thân thể của bọn họ, thay bọn họ giết người. Điểm đáng sợ nhất là bộ phận thân thể này di động cực nhanh, và phạm vi tấn công cực hạn được ghi nhận là cách mười vạn tám ngàn dặm. Một chiến binh tiên giới tiêu chuẩn thấp nhất cũng có thể thao túng phi kiếm như cá trong nước một cách chuẩn xác trong phạm vi 300m, với tốc độ di chuyển của phi kiếm vào khoảng 227m/s.

So với một đầu tên lửa, phi kiếm của người tu hành đáng sợ hơn rất nhiều. Nó giống như một viên đạn thần kỳ, sau khi bắn trúng mục tiêu này, nó sẽ tự động rẽ sang mục tiêu khác, tốc độ không đổi, lực sát thương không giảm,và quan trọng nhất là viên đạn này mang theo động năng vô hạn, chỉ cần người sử dụng không hao hết sức lực thì nó sẽ tiếp tục hành trình tàn sát của mình vĩnh viễn. Thời gian thao túng phi kiếm cực hạn của chiến binh tu chân cấp trúc cơ là một tiếng, của kim đan là mười tiếng, của nguyên anh là ba ngày hai đêm. Thử tưởng tượng trong khoảng thời gian những thanh kim loại sắc bén đó hoành hành trong hàng ngũ quân địch, sẽ có bao nhiêu nhân mạng mất đi mỗi giây !?

Trước khi vũ khí nóng được phát triển, người nhân giới với vũ khí lạnh không có bất kỳ biện pháp nào trước loại vũ khí đơn giản mà đáng sợ tới cực điểm này của tiên giới. Một vài võ giả đẳng cấp cao có thể đánh bay phi kiếm, chấn nát phi kiếm, nhưng những người có thể làm như vậy ở nhân giới rất ít, còn số lượng người có thể sử dụng phi kiếm ở tiên giới là 90%. Chênh lệch một cách áp đảo.

Ở thế giới cạnh tranh tàn khốc này, trẻ em mười tuổi mà chưa đạt tới trúc cơ kỳ sẽ bị cho là kém cỏi, không có tiền đồ. Đạt tới trúc cơ là mốc quan trọng nhất để bắt đầu tu luyện cách sử dụng pháp bảo, có thể ngự kiếm phi hành, là cột mốc mà bất cứ đứa trẻ tiên giới nào cũng phải trải qua.

Nói cách khác, chỉ cần một đội quân khoảng 100 đứa trẻ ở tiên giới, có thể hiên ngang mà đồ sát một quốc gia của con người. Đây là trọng điểm khiến cho sự phân biệt chủng tộc và đẳng cấp khắt khe nhất giữa hai thế giới sinh ra, dù cùng mang hình dáng giống nhau, cùng có văn hóa và ngôn ngữ của riêng mình, nhưng hai bên chưa bao giờ là đồng loại.

Với người tiên giới, con người, hay nói cách khác, người phàm, những kẻ không có linh căn, không cảm nhận được linh tử trôi nổi trong mỗi tấc không khí chỉ là một đám khỉ trụi lông, không tiến hóa lên được nữa, vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới mặt đất nhìn các tiên nhân cao cao tại thượng bay lượn trên trời mà thôi. Đối với con người, tiên giới là thế giới bọn họ chỉ có thể nhìn lên với vẻ kính ngưỡng và sợ hãi. Bất kính với tiên nhân, đó là tội chết. Từng có một đế vương của phàm nhân bày tỏ thái độ không phục, muốn đối thoại một cách công bình, quốc gia của vị vua đó lập tức biến mất trên bản đồ thế giới chỉ trong ba ngày. Từ “thiên phạt” cũng từ đây mà sinh ra.

Suốt quá trình tiến hóa dài dằng dặc của loài người trong vô số năm lịch sử, những vị tiên nhân này vẫn luôn đứng ở trên đầu bọn họ như vậy.

Ta muốn có hương hỏa nhân gian, các ngươi phải lập đền thờ, hàng ngày kính dâng hoa quả hương khói và lòng thành kính.

Ta muốn có đàn bà, các ngươi phải dâng lên những xử nử trinh tiết xinh đẹp nhất.

Ta muốn tinh phách hài đồng để tu luyện, tốt nhất là trẻ chưa sinh, vậy thì nhau thai của sản phụ các người cũng phải lột ra để cống nạp cho ta.

Không vì gì cả, các người là phàm nhân, chúng ta là tiên nhân, như vậy còn không rõ ràng hay sao !?

Văn hóa, kinh tế, chính trị, công nghệ đều là những thứ vô nghĩa, các người chỉ cần cúi đầu xuống, sống dưới bóng tiên nhân là được, phát triển là không cần thiết. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, con người không hơn gì đám cỏ cây, dê bò heo ngựa, tất cả đều chỉ có một tính mạng, phải biết giữ lấy, kính trọng và thần phục tiên nhân để bảo toàn nó, không nên làm những việc thừa thãi.

Cách suy nghĩ này là đã thành lối mòn ở cả hai thế giới cho tới thời điểm 4000 năm trước, trước sự kiện thông đạo giữa tiên giới và nhân giới bị sụp đổ. Từ sau sự kiện này, các tiên nhân không thể dễ dàng tới thế giới loài người nữa, những người có thể cảm nhận linh tử và linh khí để tu luyện thành tiên cũng không dễ dàng tới tiên giới tìm một cuộc sống trường sinh khoái hoạt nữa. Hai thế giới giống như bị ngăn cách hoàn toàn, chỉ có những người cực kỳ mạnh mẽ mới có thể phá vỡ màn chắn giữa hai thế giới để đi lại, nhưng nếu chỉ làm vậy để nô dịch một giống loài yếu kém như đám khỉ hoang nhan nhản đầy đường, các vị tiên nhân cường đại này không rảnh như vậy. Tiên nhân càng mạnh, thời gian bế quan tu luyện càng nhiều, ai rảnh rỗi đi quản cái bọn chỉ chục năm là lăn ra chết kia làm gì chứ. Có khi nhắm mắt một cái, mở mắt ra thì đứa trẻ ngày nào đã biến thành ông già nằm trong hòm gỗ, không nên lãng phí thời gian với chúng làm gì nữa.

Thế là chuỗi ngày cướp đoạt tài nguyên vô tận của nhân giới đành bất đắc dĩ mà kết thúc như vậy. 4000 năm trong mắt các tiên nhân chẳng qua chỉ là bước chuyển giao của một thế hệ, nhưng với con người, đó là một khoảng thời gian quý báu duy nhất để cho họ phát triển.

Nỗ lực không ngừng nghỉ trong 4000 năm, thế giới đã thịnh vượng, con người đã có đủ vũ khí để bảo vệ mình, cũng là lúc cổng không gian một lần nữa khôi phục sau quãng thời gian bền bỉ tự tu sửa dưới danh nghĩa mẹ thiên nhiên.

Hai thế giới một lần nữa lại va chạm.

...

Đứng trên một ngọn núi lớn trải dài giống như một con trăn màu xanh lục cắt ngang gần hết cả tầng trời thứ nhất, chín vị chưởng môn và một phó chưởng môn của thập đại danh phái mặc áo bào hoa lệ, cả người sáng chói quang mang, cùng nhìn về phía tàn tích của thiên môn phái cũ với ánh mắt khinh miệt.

Thật là một môn phái chẳng ra sao. Bao nhiêu năm ăn bám con khỉ đá kia, không ai động đến bọn họ, bọn họ cũng chẳng dám động đến ai, chỉ có thể thỉnh thoảng chạy xuống nhân giới khi dễ và cướp đoạt của phàm nhân nên mới miễn cưỡng duy trì được. Là môn phái trông coi thiên môn, bọn họ là một trong những người hiếm hoi có thể qua lại giữa hai thế giới mà không cần chờ cổng không gian hoàn toàn tu phục, cũng là những kẻ cướp đoạt tài nguyên nhân giới trắng trợn nhất, thậm chí còn lấy làm tự hào về điều đó. Giờ thì hay rồi, thuyền lật trong mương, bị chính những phàm nhân đó diệt phái, thật đáng thương.

Không ai trách Thiên Môn phái làm mất mặt người tiên giới, vì môn phái cùi bắp chỉ có trưởng môn là người duy nhất đạt tới nguyên anh kỳ như vậy quá nhiều, chỉ có thể coi như đám dân thường ở tiên giới này, đâu thể đại diện cho tinh anh tiên tộc được. Nếu đem ra so sánh với xã hội loài người, Thiên Môn phái chỉ giống như một công ty trách nhiệm hữu hạn đã hết hạn, chẳng có giá trị gì.

Còn đám phàm nhân kiêu ngạo kia, nếu cảm thấy diệt được Thiên Môn phái là đã chứng minh được thực lực của mình, vậy chỉ có thể trách chúng tầm mắt quá hạn hẹp, quá ngu xuẩn.

Cần phải dạy dỗ lại.

Trưởng môn Tiên Nhất phái, môn phái mạnh nhất tầng trời thứ nhất nhìn đám tàn tích đổ nát lờ mờ sau một màn chắn xấu xí màu xanh da trời kia mà cười gằn, sau đó phất tay.

Vô số bóng trắng của các môn sinh đệ tử tu chân ưu tú bay vụt qua người ông ta, nhìn từ xa giống như một cơn lũ trắng xóa, dùng tốc độ kinh khủng xé gió bay về phía màn chắn màu xanh lam kia.

“Còn muốn dựng màn chắn !? Ngu xuẩn.”

Bùm bùm bùm.

Tất cả bóng dáng màu trắng bay qua màn chắn đều biến mất không chút tăm hơi nào, nhưng Trưởng Môn Tiên Nhất phái không gấp, ông ta rất tin tưởng các đệ tử ưu tú do chính tay mình đào tạo, với đội hình tinh anh vừa rồi, có thể quét ngang một châu lục của phàm nhân. Bởi vậy ông ta rất bình tĩnh, khí định thần nhàn đứng chờ đợi. Chờ đợi một tên học sinh dẫn đầu cả đàn quân mạnh mẽ nhất tầng trời thứ nhất kia trở về, báo tin thắng lợi với ông ta.

Chín vị lãnh đạo của tầng trời thứ nhất nhìn đám học sinh như lang như hổ vừa bay qua người mình mà âm thầm sợ hãi. Gần ba trăm đứa, tất cả đều còn rất trẻ, mà đều đã có thành tựu kim đan !? Ở môn phái của bọn họ thì đã có thể làm giáo viên, làm trưởng lão. Phái Tiên Nhất không thẹn là danh phái đứng đầu, lực lượng như vậy bọn họ vốn không thể chống lại. May mắn lúc trước không có làm gì xấu mặt với bọn họ.

Quá đáng sợ rồi, đám phàm nhân kia chỉ sợ không chịu được đến nửa giờ.

Bọn họ vốn hi vọng trận chiến dài lên một chút, nếu không họ sẽ không có cơ hội ra sức, xuất lực, lấy cớ gì mà đòi chia phần. Giờ thì hay rồi, chỉ sợ một chén canh thừa cơm thặn cũng không có.

Nghĩ tới đây không ít người phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, phất phất ống tay áo xoay người muốn về.

Trưởng Môn Tiên Nhất phái liếc nhìn bọn họ, khuôn mặt thong dong không che giấu được ánh mắt xem thường và đắc ý, ông ta cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhạt nhẽo.

...

Trong khi đó, ở bên trong màn chắn, Trung Thành, Robert và Claude đang buồn bực lắm, vì không biết vì sao từ trên trời đột ngột rơi xuống vô số đoạn tàn chi máu me be bét, bôi bẩn cả con đường bọn họ vừa mới quét vạch vôi trắng. Thê thảm hơn là Claude, gã này bị một mảnh kim loại giống như đoạn kiếm gãy rơi trúng đầu, may mắn không va chạm với đầu nhọn, nhưng nếu là người thường thì đã bẹp sọ chết tốt rồi.

“Móa, tại sao thằng Shen Jian không phải xuống đây dọn rác !?” Robert vừa gắp một mảnh thịt giống như cái chân thì phải, vừa bịt khẩu trang vừa cho vào cái xô bên cạnh, nói với giọng bất mãn.

“Hắn cũng là người tu chân, sợ rằng nhìn thấy đồng bạn mình thành tương thịt sẽ không thể thoải mái được, nên trung tá Nam giữ hắn lại văn phòng rồi. Mà có lẽ hắn còn chưa biết RERF là cái gì, chắc bây giờ đang giảng giải đấy. Lớ ngớ đi qua thành thịt vụn lại hiện hồn về trách chúng ta không nhắc.”

Trung Thành lầm lũi nhặt mảnh kim loại vừa rơi trúng đầu Claude lên xem, sau đó ngẩng đầu lên bầu trời nhìn nhìn, mấy quả cầu đen xì đang dần dần teo nhỏ lại, thỉnh thoảng thải ra mấy vòi máu nho nhỏ, rơi bẹt xuống con đường mà hắn vừa phết sơn làm vạch ngăn cách xong mà nhíu mày. Lấy sơn ra cẩn thận sơn lại một lượt nữa, vừa mới hài lòng quay đi thì bộp một tiếng, có một bàn tay rướm máu rơi chuẩn xác đúng chỗ đó, màu đỏ lại be bét. Hắn giận lắm, đá văng bàn tay đó đến chỗ Robert, gã này giơ xô chuẩn xác hứng lấy, vẻ mặt tự hào như vừa ném bóng trúng rổ.

Trung Thành bĩu môi với hắn, lại cẩn thận sơn lại cái vạch kia, đây là cái cuối cùng rồi, phải làm sao cho đẹp chút, hắn đã không nhận lệnh thì thôi, đã nhận đều làm gọn gàng dứt khoát với kết quả ưu tú cả, không thể phá hỏng bảng thành tích được, rất quan trọng để lên lon đấy.

Claude tự quấn một cái băng quanh đầu, nổi giận nhìn mảnh kim loại đã từng là phi kiếm giết người của ai đó, thổi ra một ngụm lửa lớn, mảnh phi kiếm kia lập tức bị nung chảy, bực bội nói:

“Mấy việc dọn rác này để robot công nghiệp làm cũng được, tại sao lại bắt quân nhân ra lao động !? King đang nghĩ gì thế !?”

Trung Thành thở dài nói:

“Có thể cậu ta muốn chúng ta quen thuộc hơn.”

“Với cái gì !?” Claude hỏi.

“Với máu và thịt của tiên nhân. Với tinh hoa huyết nhục của cao thủ trúc cơ kỳ, kim đan kỳ, những kẻ mà trước giờ chúng ta có liều mạng cũng không thể chạm tới cái chéo áo của bọn họ.”

Trung Thành nhìn về tòa tháp cao nhất trong những cột trụ đóng vai trò dựng mái nhà màu xanh RERF, biết rõ rằng trong đó có một thiếu niên tóc trắng, người bắt nguồn của cơn mưa gió máu tanh đầu tiên trên thiên giới này.

Lúc này hắn đang nghĩ gì nhỉ !?

Bộp một cái, lại có mảnh thịt vụt bèn bẹt rơi lên cái vạch sơn màu trắng của hắn. Trung Thành quạu lên, giơ ngón giữa lên lớp màng màu lam của RERF, âm thầm chửi bới toán loạn.

Đội hình của đám tiên nhân này chả ra sao cả, mỗi đứa cứ tự do bay loạn nên chết cũng toán toạn theo, không thể đi theo đội hình chuẩn để chết chùm một cú à !?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.