Tổng Giám Đốc, Em Muốn Lấy Anh

Chương 27-1: Bắt cóc




Bắt đầu từ không hạm đầu tiên mang ký hiệu IMI – A1, những khối sắt khổng lồ di chuyển chậm chạp giống như đám rùa bơi trên bầu trời tiên giới này lần lượt hạ xuống đất sau khi xì ra cả một làn khói bụi từ những động cơ ngừng hoạt động.

Chúng bắt đầu chồng lên nhau, ngăn cách bởi một tầng trụ sắt ăn khớp một cách kỳ lạ, hình thành mấy trăm tòa nhà cao tầng trong phút chốc. Vùng đất rộng lớn bị quả bom khinh khí san bằng kia chẳng mấy chốc đã được phủ lên một lớp sắt thép sáng lạnh, quy hoạch hóa rõ ràng, giống như một vùng tiểu đô thị.

Mộng tưởng của viên kiến trúc sư nào đó đã thành sự thật, trước một dãy những tòa nhà ta không muốn nhìn, cảm thấy nó lòe loẹt, lằng nhằng và kệch cỡm, dân kiến trúc hẳn là chỉ mong cho có quả bom nổ thật lớn, san bằng đi tất cả mà xây lại từ đầu, may ra nom cái thành phố này nó mới tử tế lại một chút.

Bây giờ nổ bom xong một cái rồi, ai cũng cảm thấy nó dễ xây dựng hơn hẳn.

Những chiếc xe tăng cũng bắt đầu lắp ghép lại, bánh dây xích biến mất, thay vào đó là bốn cái chân máy hiện ra, dùng một mũi khoan đen xì khoan xuống mặt đất, cắm chốt và cố định lại. Nòng súng chĩa ra bên ngoài, giống như sợi lông của một con nhím để bảo vệ những tòa nhà cao tầng do đám không hạm kia chất chồng lên nhau mà thành.

Nhựa đường bắt đầu được rải, sau đó một máy bay phun hơi lạnh bắt đầu bay vòng quanh khu căn cứ mới này, lập tức xua đi hơi nóng của con đường mới kiến tạo. Sau đâu đấy một đội nhân công xách xô trắng chạy ra, kẻ vẽ mấy thứ như vạch phân cách, điểm dừng, điểm đỗ rất rõ ràng.

Một tàu container tạo hình giống như con cá đuối lơ lửng giống như cây diều, liên tục thả dây xuống những mảng thực vật tại các địa điểm chỉ định, nhanh chóng đem màu xanh phủ xuống căn cứ.

Cuối cùng, bắt đầu từ tòa nhà trung tâm do chiếc không hạm IMI – A1 làm mặt sàn đầu tiên, một cột trụ giống như tháp Eiffel được mười mấy tòa nhà phía trên nó ráp nối tuần tự tạo thành, dần nhô lên từ sân thượng. bắt đầu tỏa ra một lớp màng màu xanh giống như một cái ô lớn, bao phủ căn cứ.

Những tòa nhà khác cũng bắt đầu lắp ghép các ngọn tháp tương tự, cùng tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh tựa da trời đó, kết hợp với cây cột đầu tiên, làm dày bức màn, đến cuối cùng, khi bức màn được phủ toàn bộ căn cứ, khu công nghiệp mới được xây dựng trong vòng nửa ngày này dần dần biến mất.

...

Shen Jian ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên, ngoại trừ không có mây ra, còn lại chẳng khác gì bầu trời ngoài kia cả. Lại nhìn quét qua căn cứ một hồi, quang cảnh giống y hệt như một khu căn cứ quân sự ở trái đất, hoàn toàn không nhận ra chút nào của tiên giới nữa, nếu không phải còn có những cơn gió mang linh khí mát dịu vẫn thổi qua làn da của mình, hắn thật sự còn tưởng mình vẫn đang ở địa cầu.

Thế mới biết, khả năng đồng hóa của con người còn đáng sợ hơn thế giới được tạo thành từ linh tử này.

“Ngụy trang quang học như vậy có cần thiết không !? Dù sao có cả đám mật thám vẫn đang ở xung quanh quan sát chúng ta, ai chẳng biết chúng ta đang dừng lại ở trên nền của Thiên Môn cũ !?”

Hoài Nam đang cầm một quyển sách với tựa đề “Linh tử và những điều chưa biết” đọc chăm chú, nghe thấy câu hỏi của cấp dưới mới nhận cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng đáp:

“Ngụy trang quang học không phải để giấu vị trí của chúng ta, mà là để người ngoài nhìn vào không biết bên trong có gì mà thôi.”

Shen Jian không cho là đúng nói:

“Người tiên giới có rất nhiều thủ đoạn do thám, không phải chỉ đơn giản che đậy mắt thường là được. Có rất nhiều môn đạo pháp giúp người ta vượt qua mọi khoảng cách để quan sát thứ mà họ muốn thấy. Ví dụ như thiên nhãn thuật, đại chân tướng thuật, Linh nhãn thấu thị thuật... hoặc đơn giản chỉ cần dùng những pháp bảo như Chiếu Quang Kính là được rồi, thứ này rất dễ dùng, chỉ cần hình dung đại khái về mục tiêu, cho phương vị rõ ràng, là có thể theo dõi được mục tiêu chỉ định rồi.”

Hoài Nam ray ray trán nói:

“Cái gì mà đạo với chả thuật, nghe mà ù hết cả đầu. Cho dù dùng phương pháp nào để do thám, nhưng với thế giới được hình thành từ linh tử này, tất cả mọi phương pháp đều chỉ là dùng sóng não của bản thân bọn họ để tương tác và ứng dụng linh tử mà thôi. Tấm màn này còn có tác dụng khác, nói ra thì hơi dài dòng, cậu có khả năng sử dụng linh lực phải không !? Bắn thử một mũi tên chứa linh lực lên màn chắn là biết liền.”

Shen Jian nhíu mày, còn muốn phản bác rằng “Thần thức của người tu chân khác xa với sóng não của nhân loại.” Nhưng nghĩ tới chút kiến thức khoa học ít ỏi của mình, chắc gì đã cãi được thằng cha được đào tạo từ trường quân sự đệ nhất kia, kết quả là đành nuốt câu đó lại, tháo cây cung trên lưng xuống, giương nó lên bầu trời.

Hoài Nam gấp sách lại, chăm chú nhìn xem. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn một người tu tiên sử dụng linh lực để chiến đấu. Linh tử di chuyển theo dòng dưới dạng hạt phân tách được gọi là linh khí, cũng chính là gió ở thế giới này, linh khí được cơ thể hấp thu và áp súc lại thì được gọi là linh lực. Khác với Ki ở trái đất, thứ này mang năng lượng tinh thuần hơn, ứng dụng cũng dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vậy mới có cảnh cả trăm võ giả sử dụng Ki không đấu lại một người tu tiên. Cũng là căn nguyên chủ yếu để hình thành các tiên nhân cao cao tại thượng và phàm nhân ti tiện.

Người trái đất có thể sử dụng linh lực không nhiều, cái gã thanh niên có khuôn mặt kiêu ngạo này là một trong số ít ỏi có khả năng đó.

Shen Jian giương cao cánh cung cổ phác, một dòng năng lượng màu xanh từ dọc cánh tay hắn chạy dọc lên thân cung khiến cho nó sáng ngời, sau đó một mũi tên năng lượng hiện ra từ hư không, chuôi tên kẹp chặt trong hai ngón tay hắn. Thật không hiểu da thịt con người làm sao có thể giữ được một tia năng lượng như vậy, theo lý giải của mấy lão già chuyên nghiên cứu về chủ đề này, thì đó là do lực tương tác cân bằng, hay cái gì đó giống như lực ma sát hình thành giữa các linh tử với nhau, nhưng với người không thể tu luyện để nắm giữ linh lực như Hoài Nam, mấy cái này vẫn thực sự quá khó hiểu, quá mới lạ, vì thế hắn nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên đang cong người giương cung kia như sói già thấy dê béo, tràn đầy hưng phấn và mong đợi.

Shen Jian buông tay, mũi tên hình thành từ linh lực xé gió bay đi, mang theo một luồng gió xoáy rít gào, bắn thẳng lên bầu trời như pháo bông trước khi nở rộ.

Mũi tên năng lượng màu xanh lục từ dưới mặt đất nhanh chóng va chạm với tấm màn che xanh lam kia chỉ trong vòng 0.5 giây, ngay sau đó, nó bị tấm màn màu lam nhẹ nhàng hòa tan, đồng thời từ vị trí va chạm, một tiếng ù ù giống như sắp có sấm động vang vọng.

Bùm.

Bầu trời màu lam đột ngột xuất hiện một quả cầu đen ngòm với đường kính khoảng 3m, tỏa ra năng lượng khiếp người, Shen Jian nhíu mày, lấy ra một mũi tên thường, lại giương cung, lần này không sử dụng linh lực bắn thẳng vào quả cầu màu đen đó.

Mũi tên lao vút đi với tốc độ gấp ba bốn lần một viên đạn súng bắn tỉa, vừa chạm vào quả cầu màu đen đó lập tức bốc hơi trong nháy mắt. Shen Jian há hốc mồm với vẻ sửng sốt. Mũi tên hắn được hắn bắn đi cho dù xuyên qua ba bốn vụ nổ mạnh vẫn có thể hoàn hảo không tổn hao gì, vậy mà vừa tiếp xúc với quả cầu màu đen kia đã biến mất như chưa hề tồn tại, thật sự khiến hắn nôn nao một hồi.

Thỏa mãn nhìn linh lực hàng thật giá thật, Hoài Nam cất quyển sách lên giá để đằng sau bàn làm việc của mình, đều giọng nói:

“Phân rã nguyên tử, toàn bộ hạt cấu thành mũi tên bị năng lượng trong quả cầu đen kia tách nhỏ ra rồi nghiền nát trong 0,0006677028 giây. Cho dù là thân thể của người tu tiên cấp bậc chân tiên hay huyền tiên gì đó, bị quả cầu này chạm phải, chắc chắn cũng không dễ chịu đâu.”

Shen Jian nuốt một ngụm nước bọt hỏi:

“Quả cầu màu đen đó là thứ gì thế !?”

Hoài Nam quay người lại nhìn hắn:

“Tôi đã nói trước đây rồi phải không !? Linh tử có thể phản ứng với mọi thứ, linh lực do linh tử áp súc cực độ mà thành thậm chí có đầy đủ tính chất của toàn bộ dãy đồng vị hóa học, kết hợp với một vài loại khí trơ ở trái đất, có thể sinh ra một loại vật chất không tồn tại ở cả hai thế giới đấy.”

“Phản vật chất !?”

Hoài Nam cười cười, nghĩ tới cái gì đó, mắt hắn sáng lên mấy điểm âm u, giống như lửa ma trơi lập lòe:

“Chúng tôi gọi nó là RERF (Reiki Explosive Reactive Field) Trường phản ứng nổ linh lực. Chỉ cần va chạm với linh lực, một vụ nổ sinh ra phản vật chất sẽ xảy ra bên trong màn chắn. Và vì thứ này còn có tác dụng ngụy trang quang học, bên ngoài sẽ không thấy gì cả. Cho dù dùng mấy cái đạo hay thuật mà cậu nói, cũng không thể tra ra được, vì vụ nổ sẽ làm nhiễu loạn linh tử ở khu vực lân cận trong bán kính 20m. Ây, thật mong chờ đám tiên nhân gì đó kia mò đến, chắc là cái bầu trời xanh lam trên đầu chúng ta sẽ đen lắm đây.”

Trong người mỗi tiên nhân đều có không ít linh lực, có thể nói đó chính là chứng minh thân phận của bọn họ, linh lực càng nhiều, tu vi càng cao, càng là cao thủ.

Nhưng vọt qua màn chắn, linh lực càng nhiều thì nổ càng mạnh, quả cầu màu đen kia sẽ càng lớn....

Shen Jian nghe mà lạnh người. Hắn bắt đầu hình dung ra tràng cảnh mấy trăm mấy ngàn vị tiên nhân cao cao tại thượng mang theo tâm thái kiêu ngạo bễ nghễ cùng bay qua màn chắn, để lại hàng trăm hàng hàng quả cầu đen như vậy trên bầu trời, rồi cùng mất xác sau một tiếng nổ nhẹ. Trong khi đó đồng đội bên ngoài vẫn đang hí hứng chờ xem bọn họ sẽ dạy cho đám phàm nhân ti tiện kia một bài học như thế nào.

Cho dù là hắn, thân mang linh lực mà vọt qua màn chắn cũng chẳng khác gì mang cả trăm quả bom bên mình, chắc chắn là mảnh xương vụn cũng chẳng còn.

Sạch sẽ, nổ không to, không sợ ô nhiễm môi trường...

Cái này...

Thật sự là âm hiểm quá đi đó mà.

Hắn vừa nghĩ xong thì trên bầu trời đột ngột vang lên những tiếng đùng đùng đùng không dứt, ngẩng đầu lên thì thấy có chục quả cầu màu đen to nhỏ không đều đang dần dần thu nhỏ lại như con dã thú giấu đi bộ răng nanh của mình, có vài mảnh vải vụn mang theo tàn chi rơi bộp bộp xuống mặt đất, bên cạnh còn nghe thấy tiếng gã cấp trên ngạc nhiên sửng sốt:

“Ối giời ơi, địch tấn công, địch bất ngờ tấn công kìa, sao không thằng nào đánh chuông báo động nhỉ !?”

Cái giọng rõ ràng là đang thấy vui sướng khi có người gặp họa.

Mang theo bộ lòng đắng chát, Shen Jian nhìn lại mấy mảnh tàn chi đằng xa kia, là một bàn chân thì phải, vị nhân huynh này chắc lúc bị quả cầu hút vào vẫn cố gắng nhắm mắt đưa chân ra đạp đạp mấy cái trong đau đớn đây mà. Chưa lúc nào Shen Jian cảm thấy sợ cái thứ linh lực mình dày công khổ luyện như lúc này. Cảm giác kiêu ngạo vì mình là người tu chân hiếm có trong vạn người trái đất bị lung lay nghiêm trọng. Khóe miệng hắn giật giật mấy cái lẩm bẩm:

“Hóa ra không phải là thi cốt vô tồn, cố nhón ra vẫn còn mấy mảnh sót lại cơ đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.