Lúc này, Thiển Thủy Thanh cười nói với Thế Quân Dương:
- Ta muốn nói chuyện với vị Công chúa Phong Uyển kia một chút, nếu như ngươi có hứng thú, xin cứ việc tới cùng nghe. Nếu tương lai có một ngày Đế quốc Kinh Hồng thật sự mất nước mà Thiển Thủy Thanh ta còn chưa chết, ta hy vọng ngươi có thể cân nhắc đến chuyện đầu hàng ta...
Nói xong hắn rời khỏi, đi tới chỗ của Xích Phong Uyển.
Hắn lớn tiếng nói:
- Công chúa điện hạ, ta biết nàng đã nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta, trên thực tế ta cũng không muốn giấu diếm nàng. Nhưng ta đoán rằng nàng tuyệt đối không thể hiểu được ta muốn nói với nàng chuyện gì, bởi vì cái mà ta quan tâm không phải là các người đã ký kết hiệp ước gì với người Đế quốc Kinh Hồng.
Hắn đi tới gần, ánh mắt nhìn Xích Phong Uyển chăm chú lúc này toát ra vẻ hung tàn lãnh khốc.
- Nếu như ta đoán không sai, trong quân Đế quốc Thiên Phong ta nhất định có vị tướng lĩnh cao cấp nào đó đã bị các ngươi mua chuộc thành công từ rất lâu, hoặc là đã làm nội ứng cho người Đại Đế quốc Tây Xi các người ngay từ đầu, có phải không?
Thiển Thủy Thanh vừa nói ra câu này, không chỉ có bọn Thế Quân Dương, Bát Xích, Dạ Oanh ngây người ra như phỗng, Xích Phong Uyển cũng sợ hãi tới mức hồn vía lên mây.
O0o
Rất nhiều lúc, mọi người không phục những nhân vật có địa vị cao. Khi tiếp xúc lâu ngày dài tháng với những nhân vật ở tầng lớp cao cấp, bọn họ sẽ phát hiện rằng thật ra những người này cũng giống như những người bình thường, cũng không có quá nhiều khác biệt. Bọn họ chưa chắc đã thông minh hơn, chưa chắc đã chăm chỉ hơn, cũng chưa chắc ai cũng có gia thế tốt đẹp.
Như vậy là vì sao? Vì sao có những người thành công, có những người lại thất bại?
Đây là một vấn đề mà từ xưa tới nay vô cùng khó xác định đáp án, chúng ta chỉ có thể mượn một câu châm ngôn thời xưa, sửa nó lại một chút để diễn tả: Kẻ thất bại, hầu như ai ai cũng giống nhau, nhưng người thành công thì mỗi người mỗi khác.
Bởi vậy mặc dù Cô Viễn Ảnh cho rằng thành công của Thiển Thủy Thanh là nhờ vào tính cách to gan lớn mật, làm theo ý mình của hắn, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn lại cho rằng thành công của Thiển Thủy Thanh là nhờ vào tài chỉ huy chiến thuật xuất sắc và năng lực vạch ra chiến lược xuất sắc của hắn. Cơ Nhược Tử lại cho rằng thành công của Thiển Thủy Thanh là nhờ vào hắn hiểu rõ và chủ động khống chế tâm tính con người, nhưng bản thân Thiển Thủy Thanh hiểu rõ rằng, hắn có thể làm được tất cả mọi chuyện, thật ra là nhờ một chuyện quan trọng, đó mới thật sự là sở trường của hắn: Trong một khoảng thời gian ngắn nhất tìm ra manh mối, tìm ra vấn đề trọng tâm của những chuyện phức tạp hay thay đổi.
Sau khi nói chuyện với Thế Quân Dương xong, Thiển Thủy Thanh nhạy bén nhận ra rằng, kế hoạch của người Đại Đế quốc Tây Xi không phải chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Hắn đã phát hiện ra vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ nào: Vì sao ngay từ đầu, người Đại Đế quốc Tây Xi lại để cho Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng bằng con đường hôn nhân chính trị? Rất hiển nhiên, bọn họ là vì người Đế quốc Thiên Phong mà đến!
Nhưng rốt cục là vì nguyên nhân gì người Đại Đế quốc Tây Xi lại lựa chọn người Đế quốc Thiên Phong để làm bàn đạp tấn công đại lục?
Vì sao không chọn người Công quốc Thánh Uy Nhĩ có vị trí địa lý rất tốt, cũng rất dễ dàng mượn sức hay lợi dụng? Vì sao không chọn Độc Lập lĩnh ở phương Bắc vốn do những kẻ man rợ và điên cuồng lập ra, rất dễ khiến cho các nước chung quanh bất mãn? Vì sao không chọn Đế quốc Mạch Gia là kho lương thực của đại lục, có thể cung cấp tài nguyên vô tận?
Vì sao lại chọn Đế quốc Thiên Phong có sức chiến đấu hùng mạnh, là mối uy hiếp duy nhất đối với dân tộc thảo nguyên?
Thông qua chuyện dung túng cho một Đế quốc khuếch trương quân sự để hấp dẫn sự chú ý của các quốc gia khác chung quanh, từ đó tạo cho mình hình ảnh một 'cánh quân chính nghĩa' để nhân cơ hội xuất quân, đây cố nhiên là một tính toán rất tốt. Nhưng nó cần có một điều kiện cơ bản để hoàn thành chính là: Phải đánh bại Đế quốc này trước đã!
Nếu không, để cho người Đế quốc Thiên Phong hoàn thành sứ mạng thống nhất Đại Lương, lúc ấy diện tích lãnh thổ của họ không kém gì người Đại Đế quốc Tây Xi, có thể dễ dàng đánh bại hay sao? Text được lấy tại
Khi người Đại Đế quốc Tây Xi trở mặt với Đế quốc Thiên Phong, họ sẽ dựa vào thực lực hùng mạnh của chính bản thân mình để chiến thắng địch nhân, hay là đối với Đế quốc Thiên Phong, bọn họ còn có pháp bảo độc đáo nào đó của riêng họ để giành chiến thắng?
Hay là cần có sự kết hợp song song giữa chính trị và quân sự?
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên nghĩ tới một khả năng mà từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới!
O0o
Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt cùa Xích Phong Uyển, hắn không cần Xích Phong Uyển trả lời câu hỏi của hắn, chỉ cần nhìn vẻ mặt của nàng. Sự kinh hãi lộ ra trên mặt nàng đã cho hắn biết những thứ hắn đang muốn biết.
Thứ nhất: Quả thật người Đại Đế quốc Tây Xi có nội gian cao cấp trong quân Đế quốc Thiên Phong.
Thứ hai: Vị Công chúa Phong Uyển trước mắt hiển nhiên là người biết nội tình. Là Vương hậu tương lai của Đế quốc Kinh Hồng, nàng ắt phải biết được ai là người mà sau này nàng có thể tin tưởng, có thể trông cậy.
Giây phút ấy, Thiển Thủy Thanh thở dài một tiếng thật sâu.
Khi gom tất cả manh mối lại với nhau, ý tưởng vốn mông lung mờ mịt trong đầu Thiển Thủy Thanh dần dần trở nên rõ ràng hơn, từng vấn đề mà hắn còn đang nghi hoặc cũng được nhất nhất giải khai.
Vấn đề thì có rất nhiều...
Thí dụ như vì sao đột nhiên Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo nổi lòng tham mãnh liệt, muốn hại chết Thiển Thủy Thanh hắn? Nếu như Cơ Nhược Tử đoán không sai, nguyên nhân là vì Liệt Cuồng Diễm đề bạt Thiển Thủy Thanh hắn làm Tổng Suất khiến cho hai người kia không phục mà bỏ mặc việc tấn công Hàn Phong quan, như vậy vẫn còn một chuyện giải thích không thông: Vốn bọn họ có thể nói ra một phần di ngôn của Liệt Cuồng Diễm, là kế hoạch tấn công Hàn Phong quan, mà không cần nhắc tới chuyện Liệt Cuồng Diễm đề bạt Thiển Thủy Thanh làm Tổng Suất. Như vậy, độ tin tưởng trong lời nói của bọn họ sẽ tăng lên đáng kể, căn bản sau này lại không có phiền phức, vì sao bọn họ lại ngu xuẩn đến nỗi bỏ không tấn công Hàn Phong quan? Hiển nhiên là có người cầu kế sách vạn toàn, cố ý như vậy, muốn đưa Thiển Thủy Thanh vào chỗ chết.
Thí dụ như vì sao Cách Long Đặc phải viết lá thư kia? Từ xưa đến nay, phàm là kẻ có thành tựu, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vô duyên vô cớ đắc tội với người khác mà bản thân mình không có ích lợi gì. Cho nên Thiển Thủy Thanh tin rằng trước khi Cách Long Đặc viết phong thư ấy, ông ta nhất định đã biết thương thế của Liệt Cuồng Diễm là vô cùng nghiêm trọng, tuyệt đối không được nổi giận dù chỉ là một chút, nếu không thì tính mạng khó bảo toàn. Vấn đề là làm sao Cách Long Đặc biết được bệnh tình của Liệt Cuồng Diễm rõ ràng đến như vậy...?
Thí dụ như vì sao người Đại Đế quốc Tây Xi lại cảnh giác đề phòng Thiển Thủy Thanh hắn cao độ như vậy, như thể sợ rằng sau khi Thiển Thủy Thanh cầm quyền sẽ bài xích người ngoài, đề cử người phe mình? Rất hiển nhiên có người sắp bị bài xích bên cạnh đó!
Thí dụ như vì sao người Đại Đế quốc Tây Xi phải phái Xích Phong Uyển tiến nhập Đế quốc Kinh Hồng đúng vào lúc này, chuyện này có phải có nghĩa rằng người Đại Đế quốc Tây Xi đã nôn nóng muốn động thủ càng nhanh càng tốt hay không? Mà nếu như vậy, hiển nhiên có liên quan tới những chuyện Thiển Thủy Thanh hắn đang làm ở Đế quốc Kinh Hồng.
Tất cả những vấn đề trên, lúc này Thiển Thủy Thanh đã tìm ra đáp án:
Trong Quân đoàn Bạo Phong quả thật có tướng lĩnh cao cấp đã sớm trở thành tay sai cho người Đại Đế quốc Tây Xi, bán mạng cho bọn họ, cũng sẽ chờ đến giờ phút quyết định đâm sau lưng người Đế quốc Thiên Phong một đao!
Mà lần này, đao ấy đã đâm vào người Thiển Thủy Thanh.
Hắn nhìn Xích Phong Uyển thở dài:
- Quả không hổ là cường quốc quân sự lão luyện lâu đời, chuẩn bị công tác trước khi xuất quân chiến đấu cẩn thận tới mức này, Thiển Thủy Thanh ta cũng không thể nào không nói câu bội phục! Nàng có thể không trả lời câu hỏi này của ta, nhưng ta vẫn muốn nói rằng, sự tồn tại của người này đã trở thành mối uy hiếp lớn nhất của Đế quốc ta. Nếu như hắn là tướng lĩnh cao cấp từ Trấn Đốc trở lên, có thể biết trước sự bố trí chiến lược, hướng phát triển chiến trận của quân ta, như vậy ngày mà quân ta khai chiến cùng quý quốc, e rằng cũng chính là ngày Đế quốc ta bị bại vong! Nếu hắn là đầu não của Quân đoàn, vậy có nghĩa là khi quân Đế quốc Thiên Phong ta đối mặt với đại quân của Đại Đế quốc Tây Xi, sẽ không còn chút năng lực phản kháng, cả trăm vạn tướng sĩ rất có thể bởi vì người này mà bị tiêu diệt hoàn toàn!
Nói đến đây, hắn lắc đầu tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối:
- Ta tiếc thay cho các người, các người đã vận dùng quân cờ này quá sớm, hiện tại hắn đã bị lộ ra dấu vết...
Xích Phong Uyển tức giận hừ:
- Thiển Thủy Thanh, ta rất bội phục trí tuệ của ngươi, có thể suy đoán sự tình tới mức này. Tuy nhiên thứ nhất, ngươi không thể nào biết được hắn là ai, thứ hai, ngươi không thể nào còn sống mà mang tin tức này ra ngoài!
- Ta đâu cần phải còn sống mới có thể mang tin này truyền ra bên ngoài?
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ cần đem những điều ta biết và những suy đoán của ta truyền rao rộng rãi khắp nơi, tự nhiên Dã Vương sẽ biết được chân tướng của chuyện này!
Xích Phong Uyển bật cười ha hả:
- Nếu ngươi làm như vậy sẽ dẫn đến chuyện các tướng bất hòa, nghi kỵ lẫn nhau, coi chừng, đề phòng lẫn nhau, lòng quân rời rạc, vô lực chiến đấu!
- Xem ra, nàng thật sự rất lo lắng cho an nguy của tên kia!
Thiển Thủy Thanh cười nói.
Sắc mặt Xích Phong Uyển biến đổi liên hồi, gương mặt vốn rất dễ nhìn của nàng lúc này vì quá giận dữ mà trở nên méo mó kinh khủng. Mắt nàng lại ngập tràn lửa giận, nếu như ánh mắt người ta có thể giết người, như vậy lúc này Thiển Thủy Thanh đã bị xẻ ra làm vạn đoạn, như bị trăm ngàn đao chém.
Thiển Thủy Thanh đưa tay lên mặt Xích Phong Uyển. Nữ nhân này ngoảnh sang nơi khác, hét lớn:
- Đừng chạm tới ta!
- Chạm vào nàng thì đã sao?
Thiển Thủy Thanh vỗ vỗ vào má nàng.
Nữ nhân này xoay sang há miệng định cắn lấy tay Thiển Thủy Thanh, xem ra nhất định phải cắn cho hắn đứt vài ngón tay mới cam lòng. Thiển Thủy Thanh biến vỗ thành trảo, chộp cứng cằm Xích Phong Uyển:
- Giỏi cho một nữ nhân hung hãn, quả nhiên có chỗ khác người! Có điều nàng thân là Công chúa mà lại hung hăng như vậy, danh xưng dân tộc thảo nguyên man rợ quả thật không sai!
- Ta ***!
Xích Phong Uyển phun một ngụm nước bọt, Thiển Thủy Thanh đưa tay chộp lấy, sau đó tát trở lại vào mặt nàng, cười lạnh lẽo:
- Của nàng trả lại cho nàng, ta không dám giữ!
- Ngươi...!
Từ nhỏ tới giờ chưa từng bị đối xử như vậy, Xích Phong Uyển tức giận đến mức gần như phát điên, nhưng Thiển Thủy Thanh đã cười lạnh nói:
- Ta biết nàng muốn chọc cho ta nổi giận giết nàng đi, sẽ không còn ai biết được trong Quân đoàn Bạo Phong ta, ai là tên nội gián chết tiệt kia. Nhưng ta muốn nói thật cho nàng biết, cho dù nàng không mở miệng, ta cũng có biện pháp điều tra!
- Ngươi chỉ nói bừa!
Xích Phong Uyển điên cuồng hét lớn.
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
- Nàng có thể cho rằng ta nói bừa, bởi vì các người tự cho rằng chuyện mình làm vô cùng bí mật...Ừ, quả thật cũng rất là bí mật, đáng tiếc là các người đã phạm phải một sai lầm!
- Sai lầm gì vậy?
Rốt cục Xích Phong Uyển cũng rơi vào bẫy của Thiển Thủy Thanh, hoàn toàn bị những lời trên trời dưới đất của hắn thu hút.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt nói:
- Sai lầm này Dã Vương không nhìn ra, Hồng Quân Suất không nhìn ra, đó là vì bọn họ không biết người Đại Đế quốc Tây Xi các người có dã tâm với Đế quốc Thiên Phong ta và thế giới Đông thổ. Nữ nhân của ta cũng không nhìn ra, đó là vì nàng ta không hiểu biết về quân sự (chỉ Cơ Nhược Tử). Nhưng vận mệnh đều được tạo hóa an bày, an bày khiến cho các người xuất hiện tại nơi này, khiến cho Bát Xích gặp được ta, khiến cho ta gặp được Thế Tướng quân, khiến cho ta biết được đầu đuôi gốc ngọn. Nhưng quan trọng nhất chính là...ta là Thiển Thủy Thanh, cho nên, ta đã nhìn ra!
Khi hắn nói những lời này, giọng hắn không nặng nhưng lại to lớn khác thường, khiến cho Thế Quân Dương và Xích Phong Uyển cảm thấy hết sức ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy hơi tin.
Rốt cục Thiển Thủy Thanh đã nhìn ra cái gì?
Xích Phong Uyển nghiến răng nói:
- Ngươi đừng gạt ta, căn bản là ngươi không có khả năng nhìn ra bất cứ vấn đề gì!
- Ủa, vậy sao?
Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
- Như vậy chúng ta đánh cuộc đi, nếu như ta nói ta có biện pháp tra ra người này, vậy nàng phải nói tên của hắn cho ta, sao hả?
- Được!
Xích Phong Uyển gật đầu. Nếu quả thật Thiển Thủy Thanh có biện pháp có thể tra ra ai là nội gián của người Đại Đế quốc Tây Xi, như vậy cho hắn biết sớm một chút cũng không có khác biệt gì đáng kể.
Ngay sau đó, Thiển Thủy Thanh đổi giọng lạnh lùng gọi to:
- Bát Xích, ngươi lại đây!
Bát Xích thành thật bước tới.
Thiển Thủy Thanh ung dung nói:
- Lúc nãy ta đã dạy ngươi hai bài học, như vậy bây giờ ta sẽ dạy ngươi bài học thứ ba. Trước khi dạy bài học thứ ba cho ngươi, ta muốn nói với ngươi rằng: Muốn làm một quân nhân xuất sắc, nhất định phải hiểu biết về quân pháp, quân quy, quân tình, hơn nữa càng hiểu biết sâu càng tốt. Cho nên bài học thứ ba chính là: Chuyên nghiệp quyết định năng lực, chi tiết quyết định đại cục.
- Chuyên nghiệp quyết định năng lực, chi tiết quyết định đại cục?
Bát Xích nghi hoặc lặp lại.
- Đúng vậy!
Thiển Thủy Thanh gật đầu:
- Phải biết rằng trong các quốc gia luôn luôn có gian tế mật thám của địch hoạt động, chuyện này xảy ra thường như cơm bữa. Tuy nhiên rất ít khi nào trong nước có gian tế của địch có chức quan hàm tam phẩm trở lên. Nguyên nhân là vì tuy luật pháp của các quốc gia không giống nhau, nhưng vì muốn bảo vệ mình, thật ra đều có cùng tôn chỉ chính. Phàm bất cứ quốc gia nào muốn đề bạt trọng thần, Vương thất của quốc gia ấy trước tiên phải tra gia phả ít nhất là ba đời của kẻ ấy. Người không sống trong quốc gia từ hai mươi năm trở lên, không được nhận chức vị quan trọng, kẻ lai lịch không rõ ràng càng không cho làm sĩ quan hay Tướng quân. Dù là như vậy, còn phải chú ý cảnh giác, quan sát cẩn thận để bảo đảm rằng địch không có cơ hội mua chuộc trọng tướng trọng thần bên ta. Thà rằng để cho hắn ăn của đút phi pháp, chứ không để cho hắn bị địch mua chuộc lợi dụng. Trừ phi kẻ có công lớn cứu giá, hay kẻ lập đại công diệt quốc, nếu không sẽ không dễ dàng thay đổi nguyên tắc đã nêu trên. Bởi vậy tên phản nghịch trong Quân đoàn Bạo Phong ta, đối với chúng ta mà nói cố nhiên là gây ra nguy hại rất lớn, nhưng đối với người Đại Đế quốc Tây Xi mà nói cũng là có được không dễ, cho nên sẽ không khinh suất vận dụng tới hắn!
- Con hiểu!
Bát Xích nói.
Tên nội gián cao cấp của Đại Đế quốc Tây Xi này, tuyệt đối là có được không dễ, bởi vậy bình thường ẩn nấp rất sâu, dù sao công tác lựa chọn tướng lĩnh cầm quân của các quốc gia cực kỳ nghiêm khắc. Sở dĩ Thiển Thủy Thanh rất khó thăng quan tiến chức, chỉ nhờ vào công cứu Hoàng đế ở cung Phong Tuyết mới một bước lên trời, phần nhiều cũng là vì nguyên nhân này.
Lai lịch của hắn quá đơn giản: Là cô nhi, vô gia cư, không nghề nghiệp, lai lịch bản thân không rõ. Nếu không phải trước diệt Chỉ Thủy, sau cứu Hoàng đế, hắn muốn làm đến chức Trấn Đốc còn khó hơn lên trời.
Nhưng hiện giờ dưới tình huống không tìm ra manh mối hiện tại, Thiển Thủy Thanh lại muốn tìm tên nội gián trong Quân đoàn Bạo Phong, khó khăn đến mức nào có thể tưởng tượng được. Nhưng Thiển Thủy Thanh hắn lại nói rằng có phần nắm chắc, làm cho Xích Phong Uyển khó mà tin được.
Thiển Thủy Thanh tiếp tục nói:
- Nhưng muốn tra ra người này, thật ra nói dễ không dễ, nói khó không khó, chỉ xem chỗ dụng tâm như thế nào...
Nói đến đây, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh hơi lộ ra vẻ đắc ý:
- Bát Xích ngươi có biết điều lệnh trong quân, phàm là quân địch gởi thư, cần phải có người bên cạnh kiểm tra trước. Thứ nhất là vì đề phòng địch nhân hạ độc trong thư, ám hại tướng lĩnh cao cấp của quân ta. Thứ hai là vì đề phòng có tướng lĩnh cao cấp tư thông với địch. Cho nên nếu muốn biết ai là nội gián, vậy phải bắt đầu từ phong thư kia...
Thiển Thủy Thanh vừa nói ra những lời này, Thế Quân Dương lập tức bừng tỉnh ngộ, rốt cục đã hiểu ra Thiển Thủy Thanh dựa vào cái gì mà nói hắn có thể tra ra người này, duy chỉ có Xích Phong Uyển vẫn còn ngơ ngác.
Bát Xích cao giọng hét to:
- Con hiểu rồi, phong thư gởi cho Liệt Tổng Suất là bằng chứng quan trọng hại chết Liệt Tổng Suất, chuyện này tuyệt đối không sai. Nếu để cho những người khác kiểm tra trước phong thư này, lúc ấy có thể sẽ chú ý tới nội dung trong đó, vậy người đó rất có thể sẽ nhắc nhở Liệt Tổng Suất, khiến cho lão nhân gia có sự chuẩn bị về tâm lý trước. Nếu là như vậy, âm mưu chọc cho tức chết của Cách Long Đặc sẽ tan thành bọt nước. Cho nên người truyền tin phải bảo đảm rằng khi phong thư này tới tay Liệt Tổng Suất, không có bất cứ kẻ nào được xem trước, càng không để cho tiết lộ trước nội dung bên trong. Chuyện này nếu để cho người khác làm hiển nhiên là không thể nào yên tâm, cho nên...
- Cho nên mới nói...
Giọng Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:
- Ai tự tay giao phong thư kia cho nghĩa phụ của ta, kẻ đó chính là nội gián của người Đại Đế quốc Tây Xi!
Lúc này tinh thần của Xích Phong Uyển đã sụp đổ hoàn toàn.
O0o
Đứng trên đồi cao, Thiển Thủy Thanh để mặc cho gió thổi tạt vào mặt, nhưng lại không thổi bay được tâm sự rối bời trong lòng hắn.
Phong thư ấy là do Kế Hiển Tông giao cho Liệt Cuồng Diễm, chuyện này cũng không phải là bí mật trong quân. Khi Xích Phong Uyển nghe Thiển Thủy Thanh nói xong, nàng đã sảng khoái nói ra tên của kẻ làm nội gián.
Bởi vì trên phong thư không có độc, cho nên nhìn bề ngoài, kẻ giao phong thư là Kế Hiển Tông không có vấn đề gì. Trừ phi biết trước bên trong Quân đoàn Bạo Phong có nội gián của người Đại Đế quốc Tây Xi, sớm tiết lộ cho người Đại Đế quốc Tây Xi biết về thương thế của Liệt Cuồng Diễm, nếu không sẽ không ai nghĩ ra rằng, Cách Long Đặc viết phong thư này có mục đích là muốn chọc cho Liệt Cuồng Diễm nổi giận mà chết. Cho đến bây giờ, kể cả hai người Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo vẫn không hiểu được vì sao Cách Long Đặc lại viết một phong thư như vậy. Nhìn bề ngoài giống như là một hành động cầu may, nhưng có ai ngờ trong đó lại bao hàm nhiều âm mưu như vậy.
Thiển Thủy Thanh khi biết kẻ làm nội gián chính là Kế Hiển Tông không hề cảm thấy kinh ngạc mảy may nào. Sau khi Hồng Bắc Minh chết, kẻ được lợi nhất chính là hắn, mặc dù không thể lấy chuyện này để kết tội hắn là thủ phạm, nhưng hoàn toàn đủ điều kiện để xếp hắn vào hàng đối tượng bị tình nghi.
Sau khi giao thư cho Liệt Cuồng Diễm, Kế Hiển Tông đứng nhìn Liệt Cuồng Diễm tức giận hộc máu ngã lăn xuống đất, sau đó đích thân phái người thông báo cho bọn Vũ, Kiếp. Đồng thời hắn sắp xếp cho Liệt Diễm Vệ trấn giữ bên ngoài, lấy lý do để ổn định lòng quân, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận, thật ra là để kéo dài thời gian chữa trị cho Liệt Cuồng Diễm, chính hắn ở đó quan sát thương thế của Liệt Cuồng Diễm. Hắn làm chuyện này là để bảo đảm Liệt Cuồng Diễm nhất định phải chết, nếu như thương thế của Liệt Cuồng Diễm tái phát không đủ nặng, hắn bắt buộc phải tính đến chuyện đích thân hạ sát thủ. Đương nhiên nếu làm như vậy, khả năng hắn bị bại lộ sẽ tăng lên rất nhiều, vì vậy hắn mới không để cho bất cứ kẻ nào biết được lúc ấy mình đang ở trong trướng của Liệt Cuồng Diễm.
Đến khi Kế Hiển Tông phát hiện ra tính mạng Liệt Cuồng Diễm đã không thể nào cứu nổi, lập tức cảm thấy yên lòng, lúc này hai người Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo cũng vừa tới. Nhưng chuyện khiến cho Kế Hiển Tông tuyệt đối không ngờ chính là, di ngôn của Liệt Cuồng Diễm trước lúc lâm chung lại là đại kế phối hợp với Thiết Huyết Trấn tập kích Hàn Phong quan.
Kế Hiển Tông hiểu rất rõ một chuyện: Trong kế hoạch lâu dài về sau của Đại Đế quốc Tây Xi, Đế quốc Kinh Hồng là một bàn đạp vô cùng quan trọng. Thông qua nó, người Đại Đế quốc Tây Xi có thể có cớ để tiêu diệt các nước Khâu, Phong..., có thể lấy danh nghĩa là 'cánh quân chính nghĩa' để chống lại người Đế quốc Thiên Phong, có thể tiến vào Trung thổ một cách danh chính ngôn thuận. Tuy nhiên tất cả những chuyện này phải được tiến hành sau khi Xích Phong Uyển trở thành người của Hoàng thất Đế quốc Kinh Hồng, lúc ấy mới có sức thuyết phục.
Cho nên, người Đại Đế quốc Tây Xi cần người Đế quốc Thiên Phong mang áp lực tới cho người Đế quốc Kinh Hồng. Nhưng đối với vấn đề có diệt Đế quốc Kinh Hồng hay không, người Đại Đế quốc Tây Xi có hai cách nhìn.
Cách nhìn thứ nhất, bọn họ không muốn người Đế quốc Kinh Hồng bị diệt quốc như vậy, bởi vì chuyện này sẽ làm cho thực lực Đế quốc Thiên Phong tăng lên, đồng thời tạo thành phiền phức cho hành động xuất quân của người Đại Đế quốc Tây Xi sau này. Cách nhìn này do Cách Long Đặc chủ xướng, đây cũng là lý do vì sao Cách Long Đặc lại kiên trì phải bảo vệ Đế quốc Kinh Hồng, diệt trừ Thiển Thủy Thanh trước đã. Cách này về phương diện quân sự thì vô cùng đảm bảo.
Cách nhìn khác cho rằng dù Đế quốc Kinh Hồng bị diệt cũng không quan trọng, bởi vì quan hệ thông gia cho tới bây giờ cũng không phải là một mối quan hệ đáng tin giữa các quốc gia, ngược lại chuyện liên kết về mặt chính trị và kinh tế mới là đáng tin cậy. Cách làm lý tưởng nhất chính là: Trước hết cầu thân, sau đó ngồi nhìn Đế quốc Kinh Hồng bị diệt. Sau khi người Đế quốc Thiên Phong chiếm được Đế quốc Kinh Hồng, tất sẽ tàn sát Vương thất không để lại người nối dõi. Trước đó một bước, Xích Phong Uyển sẽ rời khỏi Đế quốc Kinh Hồng, lấy hai danh nghĩa vừa là Vương hậu Đế quốc Kinh Hồng vừa là ái nữ của Xích Đế để mời người Đại Đế quốc Tây Xi tiến vào. Như vậy lúc đó chỉ cần đuổi người Đế quốc Thiên Phong đi, kết quả xấu nhất, Đại Đế quốc Tây Xi cũng chiếm được Đế quốc Kinh Hồng. Có sự tồn tại của Xích Phong Uyển, người Đại Đế quốc Tây Xi mới chiếm được Đế quốc Kinh Hồng danh chính ngôn thuận. Nếu như nàng mang trong mình giọt máu còn sót lại của Lương thất, vậy thì quá tốt. Lúc ấy kết quả mới tiến thêm một bước, người Đại Đế quốc Tây Xi sẽ dùng Đế quốc Kinh Hồng làm bàn đạp, hoàn toàn chiếm lĩnh vùng Trung thổ của đại lục Quan Lan. Cách này thực hiện trên phương diện chính trị thì vô cùng chắc chắn, người ủng hộ cách làm này là lão Thừa tướng Vượng Tán.
Đương nhiên, trong việc chuẩn bị về quân sự, còn bao gồm một loạt thủ đoạn sách động các nước chung quanh sử dụng vũ lực đối phó với Đế quốc Thiên Phong.
Nhưng bất kể là tiến hành bằng cách nào cũng phải thành lập trên cơ sở Xích Phong Uyển phải được gả sang Đế quốc Kinh Hồng. Chỗ khác nhau chỉ là một cách thì ngồi chờ Đế quốc Kinh Hồng bị diệt, cách kia thì không chờ mà ra tay trước.
Áp lực hùng mạnh mà người Đế quốc Thiên Phong đang gây ra cho người Đế quốc Kinh Hồng hiện tại đang làm cho mọi chuyện trở nên thuận lợi với người Đại Đế quốc Tây Xi, bởi vậy người Đại Đế quốc Tây Xi luôn luôn cố gắng hết sức ở phương diện này. Kế Hiển Tông nhạy bén ý thức được rằng, trong giờ phút này vẫn chưa thể để cho quân Đế quốc Thiên Phong chiếm được Hàn Phong quan. Nếu không, Xích Phong Uyển còn chưa được gả cho Thái tử Đế quốc Kinh Hồng, người Đế quốc Kinh Hồng rất có thể sẽ bị diệt quốc trước, đây cũng là ý tưởng giống với cách nghĩ của Cách Long Đặc. Hắn không thể chấp nhận chuyện Đế quốc Thiên Phong thống nhất được ba nước, dưới sự thống lĩnh của một vị Thống soái thiên tài trở thành kẻ địch hùng mạnh nhất của người Đại Đế quốc Tây Xi. Cho nên hắn phải ngăn cản chuyện này.