Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 9: Mộng tỉnh




- Sau đó mới biết được gia gia của Tôn Vĩ từng đối với Kiếm tông có đại ân, hơn nữa vì Kiếm tông mà chết, cộng thêm bản thân Tôn Vĩ cực kỳ ưu tú, cho nên các trưởng bối cho phép hắn có thể tu luyện ở Kiếm tông năm năm!

Nói tới đây, Niệm Thần không nhịn được lại là cười lạnh.

- Tính tình của Tôn Vĩ rất bình thản, làm người cũng có tình có nghĩa, cho nên hai chúng ta liền nói chuyện rất tốt, từ từ cũng là để cho ta biết hắn tới Kiếm tông, làm như vậy là vì Hoàng Vũ!

- Hắn rất thích Hoàng Vũ, nhưng cũng biết rõ nếu như không có một thân tu vi mà nói, ngay cả Hoàng Vũ đáp ứng, trưởng bối Hoàng gia cũng sẽ không đáp ứng, tiến vào Kiếm tông tu luyện ở lúc đó là lựa chọn duy nhất của hắn.

Thần Dạ vẫn là không hiểu:

- Hắn thích Hoàng Vũ cùng với trở thành đệ tử của Kiếm tông cũng không có xung đột a!

Niệm Thần lãnh đạm nói:

- Hoàng gia cùng Tam Thiên Thanh Huyễn lưu xưa nay có một chút giao tình, cộng thêm thiên phú cùng một chút thủ đoạn của Hoàng Vũ, chỉ cần Tam Thiên Thanh Huyễn lưu có vị trí, như vậy lấy quan hệ của song phương, Hoàng Vũ trở thành môn nhân của cái thế lực này quả thực là nước chảy thành sông.

- Nếu như sau này Tôn Vĩ muốn kết hôn với Hoàng Vũ, như vậy hắn không thể có quan hệ quá sâu với Kiếm tông.

Niệm Thần lạnh lẽo bức nhân:

- Lấy thiên phú cùng tính tình của hắn, tuyệt đối có thể nhận được tài bồi có lực độ mạnh nhất của Kiếm tông, tương lai tiền đồ vô lượng. Nhưng vì Hoàng Vũ, Tôn Vĩ tình nguyện buông tha Kiếm tông, mặc dù cũng không đại biểu sau này hắn cũng không phải là không có tiền đồ tốt, nhưng con đường tương lai nhất định khó đi vô cùng.

Đây là tự nhiên, có một thế lực to lớn ở sau lưng ủng hồ, tài nguyên, chỉ điểm, vân vân đều phải so sánh với một mình một người tốt hơn quá nhiều.

- Hắn giao ra như vậy, nếu như có thể đổi lấy thực tâm đối đãi của Hoàng Vũ, đó cũng không thể nói được cái gì, bởi vì yêu nhau mà làm ra chuyện hi sinh, đây vốn là bình thường. Nhưng Thần Dạ, ngươi cũng nhìn thấy thái độ của Hoàng Vũ đối với hắn!

- Nàng tại sao lại đối đãi với Tôn Vĩ như vậy?

Nhìn Niệm Thần tức giận không thôi, Thần Dạ cũng đã cảm thán cái giá mà Tôn Vĩ giao ra thật là khiến cho người ra rung động rồi.

- Mỗi người đều muốn sống có tôn nghiêm, cho dù yêu cũng phải có tôn nghiêm của mình! Nếu Hoàng Vũ không cấp cho Tôn Vĩ cái tôn nghiêm này, như vậy ta ngay cả không thể hủy diệt tôn nghiêm của nàng cũng phải hung hăng cạo xuống một lớp da!

Niệm Thần oán hận nói.

- Có lẽ chuyện này ta có thể hỗ trợ.

Thần Dạ cười nhạt, trong tươi cười tràn đầy vẻ quỷ dị...

Trên mặt đất trống trải trước Hoàng gia, vô số người bận rộn, đại chiến của Hoàng Vũ cùng Niệm Thần, cùng với giao thủ ngắn ngủi sau đó của Từ Lăng lão quái cùng Thần Dạ đã đem nơi này đều phá hư.

Nếu như người bình thường muốn khôi phục nơi này, thời gian cần thiết là không cách nào tính toán, nhưng đối với võ giả, hơn nữa là đối với võ giả đối với tu luyện có thành tựu mà nói, những thứ này cũng không phải là vấn đều, thời gian mấy ngày mà thôi.

Hoàng gia tiền viện, nhìn thấy Tôn Vĩ đi vào, Hoàng Vũ nghênh đón trước, cười nói:

- Trở về rồi, gặp qua bọn họ không?

- Thấy bọn họ có thể muốn ở lại Tinh Vân thành một đoạn thời gian ngắn.

Tôn Vĩ nói, trong ánh mắt không tự chủ mà toát ra vẻ mệt mỏi.

- Mấy ngày qua ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở cùng với ngươi, đừng trách ta nha!

Hoàng Vũ có lẽ nhìn thấy, có lẽ không nhìn thấy, cái tin tức kia hiển nhiên rât tốt, nàng muốn cũng là như vậy.

Tôn Vĩ cười một tiếng nói:

- Không có chuyện gì, ta cũng có chút chuyện riêng muốn làm, ngươi còn bận việc của ngươi, không cần phải để ý đến ta.

- Tốt, ta đi làm việc!

Hoàng Vũ xoay người đi về phía nội viện, liền ở lúc nàng xoay người lại, không ai thấy trong cặp mắt của nàng có bất đắc dĩ, càng có áy náy cùng oán giận.

Nội viện, cảnh tượng xinh đẹp, giả sơn, tiểu đình, hồ nước hợp lại càng đẹp, thanh phong thổi qua, hồ nước nhộn nhọa, lá cây đung đưa, ngồi ở bên trong tiểu đình uống rượu, cùng người thương hưởng thụ thiên địa này phải nói là địa phương thích ý nhất.

Song, ở thời điểm Hoàng Vũ đi vào nơi này, bên trong ánh mắt của nàng nguyên bản có oán giận giờ phút này càng thêm nồng đậm.

Nhưng khi nàng đưa ánh mắt xa xa nhìn về phía đình tử ở trên giả sơn, tâm tư lập tức khôi phục lại bình tĩnh, hết thảy tất cả phangrphaats đề tan thành mây khói, mà nàng cũng là chậm rãi hướng chỗ đình tử đi tới.

- Tiểu Vũ, đến a!

Trong đình có hai vị lão giả, ba trung niên nhân, khuôn mặt đều có mấy phần giống nhau, bọn họ hẳn là quan hệ thân thuộc.

Quả nhiên như thế.

Đối với năm người này Hoàng Vũ cung kính nói:

- Nhị gia gia, Tam gia gia, Đại bá, Nhị bá, Tam bá!

- Phía ngoài thu doạn như thế nào rồi?

Lão giả ngay giữa bên trái ôn hòa hỏi.

- Khoảng ba bốn ngày nữa hẳn là không sai biệt lắm.

Hoàng Vũ đáp.

Bên cạnh lão giả bên trái là vị tráng hán vạm vỡ, thân thể dị thường khôi vĩ, cho dù là ngồi cũng không so với Hoàng Vũ đang đứng thấp hơn bao nhiêu, tùy ý mà động liền có một cỗ lực lượng mang tính áp bách bạo xuất ra.

Hắn nhìn Hoàng Vũ, không có ôn hòa cùng nhẹ nhàng của trưởng bối, thanh âm cũng là có chút nghiêm nghị:

- Tốt nhất không nên xảy ra chuyện đồng dạng, Hoàng gia ta ném không được người kia.

Lông mày của Hoàng Vũ nhẹ động, vẫn là bình tĩnh đáp:

- Đại bá yên tâm, tuyệt đối sẽ không!

- Vậy thì tốt!

Tráng hán vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, không có nói thêm cái gì.

- Tiểu Vũ, đại bá của ngươi chính là tính tình cấp bách, đừng trách hắn a!

Lão giả ở phía bên phải cười ôn hòa một tiếng, nói:

- Nghe nói ngươi để cho Tôn Vĩ tiến vào Hoàng gia.

- Vâng!

Hoàng Vũ khom người nói.

Mi già của lão giả hơi cau, nhưng ngay sau đó hỏi:

- Làm như vậy có hay không để cho những người khác cảm thấy bọn họ cùng ngươi là không thể nào, cho nên không đến tham gia thịnh hội.

Hoàng Vũ cười nhạt nói:

- Tam gia gia yêm tâm, bọn họ muốn cũng không phải là tâm của ta, mà là thân thể của ta, cho nên cái này bọn họ sẽ không để ý.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của năm người trong đình viện đều có vài phần mất tự nhiên, lão giả bên trái nói:

- Tiểu Vũ, phụ thân ngươi sớm qua đời, hoàn toàn dựa vào một tay mẹ ngươi đem ngươi nuôi lớn, hiện tại nàng có bệnh trong người, hơn nữa cái bệnh này trì hoãn không được, ngươi phải dùng chút ít tấm lòng, chớ để làm người bất hiếu.

Hoàng Vũ cung kính thi lễ nói:

- Đa tạ Nhị gia gia nhắc nhở, Nhị gia gia yên tâm, mẫu thân không có việc gì, trước đó vài ngyaf, trong môn biết tin đã vì mẫu thân mà tìm được một ít linh dược, ít ngày nữa sẽ đưa đến, tin tưởng sau khi mẫu thân phục dụng linh dược nhất định có thể tốt lên.

Lời ày làm cho thần sắc của năm người lại càng nhíu chặt.

- Nếu như không còn chuyện gì mà nói, ta liền gấp rút đi trước, Nhị gia gia, Tam gia gia, tôn nữ cáo lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.