Ai đã từng tránh được ánh mắt trời gay gắt
Nhưng cũng không thể tránh được ánh nhìn chăm chú của ai kia
Có rượu trong ánh mắt của em, tôi say rượu...
Muốn đặt bàn tay lên eo của em
Níu kéo thật chặt
Níu kéo kiếp trước của em
Níu kéo kiếp sau của em
Níu kéo em cả đời này...
Kỳ Hinh xoay người, cô kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, trong lòng có cảm giác khẩn trương, trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
Anh đang nói cái gì? Vừa mới nói cái gì?
Lăng Thiếu Đường cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỳ Hinh, sau đó lấy ra
một bó hoa với những bông hoa tươi xinh đẹp: "Tặng cho em, Hinh Nhi!"
"Hoa tươi? Tặng cho em?" Kỳ Hinh càng kinh ngạc hỏi lại, nhìn bó hoa trên tay Lăng Thiếu Đường, rồi chậm rãi vươn tay ra- -
Nhưng mà, ngay tại lúc cô sắp chạm được vào bó hoa tươi, giống như có kì
tích xảy ra vậy, hoa tươi biến mất, không thấy đâu nữa, trong khoảng
thời gian ngắn ngủi này, có một thứ man mát rơi vào lòng bàn tay Kỳ
Hinh, đó là một chiếc hộp đựơc đóng gói tinh xảo!
"A - -" Kỳ Hinh bị những vịêc đang diễn ra trứơc mắt làm cho cả kinh, cô
kêu lên. Rõ ràng là hoa tươi nhưng nó lại biến mất, thay vào đó là một
chiếc hộp xinh đẹp!!
Nhìn chiếc hộp Kỳ Hinh giật mình – chiếc hộp này, là chiếc hộp cô nhìn thấy ở trong văn phòng của Lăng Thiếu Đường!
“Hinh Nhi, mở ra xem đi, xem có thích nó hay không?” Ánh mắt Lăng Thiếu Đường dịu dàng nhìn cô…
Lúc cô mở chiếc hộp ra, một ánh sáng thâm thúy, xa hoa chiếu rọi, chống lại ánh sáng của căn phòng.
Là một chiếc nhẫn đính một viên kim cương to màu hồng phấn hiếm thấy!
Cô như bị ánh sáng đó vây lấy, không thể thở nổi.
“Đường, anh…” Đôi mắt trong veo của Kỳ Hinh khẽ nhếch lên, nước mắt như muốn chảy xuống.
Cô mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp. Nụ cười đó thật ấm áp, thật trong
sáng. Chính là nụ cười đó đã khiến trái tim lạnh lẽo của Lăng Thiếu
Đường trở nên ấm áp.
“Hinh Nhi, gả cho anh, được không em?” Lăng Thiếu Đường thu hồi vẻ tươi
cười tà mị, giọng nói trầm thấp đầy nghiêm túc, một đôi con ngươi màu hổ
phách như muốn cướp hồn đoạt phách của người khác, nháy mắt đã đi thẳng
đến đáy lòng cô.
Lăng Thiếu Đường bất ngờ cầu hôn Kỳ Hinh khiến não bộ của cô tạm ngừng
hoạt động. Cô chỉ sững sờ nhìn Lăng Thiếu Đường, vẫn không nhúc nhích.
Anh chăm chú nhìn Kỳ Hinh, lại phát hiện cô đang ngẩn người.
Vì thế, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh, cúi đầu nói một tiếng: “Hinh Nhi...”
Cô bé này sao vậy? Lời cầu hôn của mình lại dọa cô sợ choáng váng sao?
Có trời mới biết lúc này mình đang khẩn trương như thế nào, mà cô lại bị
hành động của bản thân dọa sợ choáng váng sao? Thật sự là vật nhỏ đáng
yêu!
Hả?!
Cảm giác được độ ấm từ ngón tay anh truyền đến, não của Kỳ Hinh mới hoạt động lại bình thường, anh vừa mới cầu hôn mình sao?
“Hinh Nhi, em... em không muốn gả cho anh sao?” Đáy mắt Lăng Thiếu Đường
hàm chứa sự lo lắng, bàn tay to cũng nắm lấy đầu vai của cô, để cho cô
đối diện với mình.
“Không... Đường, em... em không có ý đó.” Khi Kỳ Hinh nhìn thấy đáy mắt
của Lăng Thiếu Đường lướt qua sự lo lắng, vội vàng giải thích, nói.
Có trời mới biết cô cũng rất muốn gả cho Lăng Thiếu Đường, người đàn ông này, cô tin tưởng anh có thể yêu cô cả đời!
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường tràn ngập vẻ thương tiếc, nâng bàn tay nho nhỏ
của cô lên, để bên môi mình, in lên đó một nụ hôn tỉ mỉ: “Hinh Nhi, có
lẽ anh thật sự rất ích kỷ, ích kỷ đến nỗi muốn có được em vĩnh viễn,
muốn yêu em thật nhiều, gả cho anh được không? Anh muốn em hoàn toàn trở
thành người của Lăng Thiếu Đường, trở thành thiếu phu nhân nhà họ
Lăng!”
Hơi nước ở trong mắt Kỳ Hinh càng trở nên dày đặc, cuối cùng, vì trọng
lực quá lớn không thể chịu đựng được, nước mắt trong suốt như thủy tinh
từ trong hốc mắt chảy xuống.
“Hinh Nhi, anh yêu em, anh muốn em! Đời này kiếp này anh sẽ không bao
giờ buông tay!” Anh vô cùng dịu dàng, vô cùng quý trọng hôn lên môi cô,
hôn tới những giọt nước mắt của cô.
“Hoàn toàn trở thành người của anh, có được không?”
“Đường...” Con ngươi ngập nước của Kỳ Hinh ẩn nhẫn sự đau đớn, nước mắt cô lại tuôn rơi giống như một cánh hoa tàn...
Cô rất muốn gật đầu, rất muốn đeo chiếc nhẫn kim cương này, nhưng cô không thể...
Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì sao lại muốn cô gánh vác nỗi
đau lớn như vậy, chẳng lẽ thật lòng yêu một người là sai sao?
Lăng Thiếu Đường cho rằng nước mắt của Kỳ Hinh xuất phát từ sự cảm động,
anh trìu mến hôn cô: “Hinh Nhi, anh biết trong khoảng thời gian này,
bởi vì anh hay đi công tác nên không có thời gian ở cùng em, về sau, anh
sẽ cố gắng rút ngắn thời gian công tác, được không em? Ngoan, đừng
khóc, trái tim của anh sẽ đau lắm nếu nhìn thấy nước mắt của em!”
Vừa nói xong, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Kỳ
Hinh, lấy nhẫn kim cương từ trong hộp ra, vừa yêu thương vừa cưng chiều,
mỉm cười nhìn cô, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Ngay tại lúc nhẫn sắp được đeo vào hết ngón tay, đột nhiên bàn tay nhỏ
bé của Kỳ Hinh nắm chặt, ngăn cản động tác của Lăng Thiếu Đường!
“Hinh Nhi?” Con ngươi đen của Lăng Thiếu Đường không tránh khỏi sự kinh ngạc, giật mình.
Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường. Cổ họng khô khốc, hai tay vòng qua ôm cổ
anh, cô ngửa đầu, điềm đạm đáng yêu nói: “Đường, em rất muốn nghe anh
nói câu anh yêu em!”
Lăng Thiếu Đường vừa nghe xong lời này, tảng đá trong lòng được bỏ
xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ
nhắn, tái nhợt của Kỳ Hinh, môi nhếch lên nụ cười thâm tình: “Anh yêu
em, Hinh Nhi! Anh yêu em!”
Kỳ Hinh tan nát cõi lòng nhào vào trong lòng anh, mặc cho anh gắt gao ôm
lấy mình, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống cổ áo Lăng Thiếu Đường.
“Đường, em cũng rất yêu anh, yêu đến nỗi trái tim cũng cảm thấy đau đớn,
nhưng em vẫn rất yêu anh!” Rốt cuộc Kỳ Hinh cũng nhịn không được nữa,
cô khóc thành tiếng, để mặc cho nước mắt chảy xuống.