Tổng Giám Đốc, Con Được Mẹ Trộm Đi

Chương 24: Lâm diễm




Trăng sáng sao thưa chiếu rọi vách núi, núp trong bóng tối Mạnh Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra đạo nhân ảnh này là ai.

Chân Vĩnh!

Mặc dù trong khoảng thời gian này, Mạnh Kỳ tinh lực chủ yếu đặt ở Kim Chung Tráo và đao pháp. Trên việc tu luyện khinh công cùng vũ tăng viện cũng cách rất nhiều sân trao đổi không tiện, nhưng ở giảng kinh viện học tập, hắn mỗi ngày vẫn có thể gặp Chân Vĩnh, nói chuyện phiếm vài câu những chuyện vụn vặt trong chùa cũng biết được. Bởi vậy cho dù đạo nhân ảnh này đứng quay lưng về phía Mạnh Kỳ thì hắn vẫn tin tưởng đối phương chính là Chân Vĩnh!

Muộn như vậy, hắn đến vách núi làm cái gì?

Hay là có một bí mật to lớn nào đó?

Mạnh Kỳ thoáng nghĩ mà buồn bực, chính mình cũng mang một bí mật lớn, hoàn toàn không muốn vướng vào chuyện này tránh người khác phát hiện chỗ khác thường của mình.

Ở Thiếu Lâm tự, hắn chỉ muốn làm một tiểu hòa thượng bình thường.

Ôm loại tâm tính này cùng với việc bản thân không chính thức là cao thủ, nên việc Chân Quan lần trước, hắn mới không tùy tiện thăm dò mật đạo mà trực tiếp trở về, phát ra tín hiệu.

Bóng người màu xám quay đầu lại, dò xét cẩn thận mọi nơi, ánh trăng mập mờ chiếu vào trên mặt của hắn, càng chứng tỏ phán đoán của Mạnh Kỳ là đúng, hắn đúng là Chân Vĩnh.

Mạnh Kỳ nín thở, khống chế nhịp tim, không muốn làm cho Chân Vĩnh chú ý, chờ đợi hắn rời khỏi. Sau đó chính mình có thể thần không biết quỷ không hay bắt đầu tuần tra một lần nữa, đợi cho ngày mai Chân Tuệ đem chuyện tình phía trước bẩm báo sư phụ, bí mật của Chân Vĩnh tự nhiên sẽ bị tra ra.

Nơi đây hoang vu, cơ hồ không người biết được. Chân Vĩnh theo thói quen xem xét một phen, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một quyển sách, mỉm cười giở xem.

Ánh trăng lành lạnh chiếu xuống,vốn đã cô đọng được sáu chỗ khiếu huyệt liên quan đến mắt, Mạnh kỳ phát hiện giấy của cuốn sách mà Chân Vĩnh đang cầm trên tay trắng lên, không giống loại giấy quý "Mộc Hoa" thường dùng cho bí tịch mà giống loại giấy nháp mà các hòa thượng mới xuất gia trong Tụng kinh đường dùng để luyện chữ hơn.

" Chẳng lẽ là dùng giấy sao chép sách thông thường? "Mạnh Kỳ theo bản năng phỏng đoán.

Chân Vĩnh xem đến say mê, trong miệng lẩm bẩm mấy tiếng, nhất thời không có tự giác của người làm "chuyện xấu" phải nhanh chóng rời khỏi hiện trường khiến cho Mạnh Kỳ thầm sốt ruột.

Hắn cũng không phải sợ bản thân không cách nào nhịn được, mà là tiểu sư đệ bên cạnh chưa bao giờ trải qua loại tình huống này, theo thời gian trôi qua, rất có thể nôn nóng bất an, đến lúc đó đụng tới cái gì làm phát ra âm thanh thì không hay.

Mạnh Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Chân Vĩnh, bóng mờ lắc lư phía dưới. Khuôn mặt của hắn có vẻ mờ mịt, mơ hồ mang theo vài phần tò mò, hết sức chuyên chú nhìn Chân Vĩnh.

Tâm ý như một vẫn là không tệ lắm... Thấy thế, Mạnh Kỳ yên lặng tán dương một câu.

Qua một nén nhang, Chân Vĩnh điều chỉnh tư thế cứng ngắc, đụng phải một khối đá vụn, khiến nó trượt đi lăn xuống vách núi, nhưng không có tiếng vang truyền lại.

Bị động tĩnh này làm cho bừng tỉnh, Chân Vĩnh lưu luyến khép lại bộ sách trong tay.

Hắn không dám dừng lại quá lâu, đưa tay tới sườn dốc bên ngoài sờ soạng.

Lục lọi một hồi, tay phải hắn thu hồi hơn một cái bọc giấy dầu.

" Cạnh ngoài vách núi xem ra có khe hở giấu đồ vật, không ngờ lại bí mật như thế..." Mạnh Kỳ gật đầu như có điều suy nghĩ.

Chân Vĩnh mở bọc giấy dầu ra, bên trong là vài quyển sách có độ dày bất đồng. Hắn cầm quyển sách trong tay bỏ vào, sau đó gói kín một lần nữa.

Đúng lúc này, một con chuột liều lĩnh từ trong động chạy ra, Chân Tuệ sợ tới mức né tránh ra sau.

Rặc rặc, âm thanh đứt rời của nhánh cây trong đêm yên tĩnh hết sức rõ ràng!

Bộp một tiếng, Chân Vĩnh tay run lên, bọc giấy dầu rơi xuống đất, kinh ngạc hoảng sợ quay lại nhìn sang.

Cùng lúc đó, tay trái hắn theo bản năng liền sờ hướng về phía bên ngoài sườn dốc.

"Ai?" Chân Vĩnh đè thấp giọng nói quát hỏi, tựa hồ còn chưa thấy Mạnh Kỳ và Chân Tuệ.

Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ còn chưa nghĩ ra đối sách thì Chân Vĩnh đột nhiên mãnh liệt nhào đầu về phía trước, tay trái kéo ra một cái giới đao sắc bén.

Hắn vừa rồi quát hỏi chính là nghi binh!

" Súc Khí đại thành, hắn quả nhiên che giấu thực lực. . ." Thấy động tác của Chân Vĩnh, Mạnh Kỳ lui về phía sau thở dài, vai trái trầm xuống, không né tránh vết đao của Chân Vĩnh đánh tới.

Chân Vĩnh cố ý bố trí nghi trận, đột nhiên phát kỳ chiêu, đang nghĩ ngợi trong rừng ẩn giấu địch nhân hẳn là hắn không kịp né tránh, tốt nhất là một chiêu giết chết, lại ngạc nhiên thấy một đạo nhân ảnh không tránh không né, đao phong chính diện vọt tới.

Loong coong! Giới đao như va trúng kim thạch, Chân Vĩnh thầm nghĩ một tiếng không tốt, không chút nghĩ ngợi liền vội vàng lui về phía sau.

Lúc này, hắn hoàn toàn không thể tưởng được một ánh đao từ bên cạnh chém tới, góc độ xảo quyệt, vị trí quái dị, khó có thể né tránh.

Chân Vĩnh cắn chặt răng, giới đao rơi xuống, thân theo chuyển động của đao, trong lúc nguye hiểm tránh được một đao kia của Mạnh Kỳ.

. . . Mạnh Kỳ nổi lên vài phần nghi hoặc, Chân Vĩnh trong lúc đó hấp tấp thế nhưng tự mình tránh được một chiêu "Huyết Đao". Hắn thi triển đao pháp, trông cực kỳ tinh diệu khéo léo, bộ pháp huyền ảo khó lường, chắc chắn loại mãi võ kiếm tiền không thể so sánh.

Chân Tuệ cất bước tiến lên, vẻ mặt mỉm cười, an bình yên tĩnh, bàn tay phải làm động tác "niêm hoa" xong khẽ búng ra, bộ dáng thong thả điềm tĩnh, trông thực có phần siêu phàm thoát tục.

Chân Vĩnh sớm biết còn có một người nữa, nên khi Chân Tuệ ra tay cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, sắc mặt nghiêm túc, ánh đao chợt tắt, chính diện chặn "Niêm Hoa Chỉ" của Chân Tuệ.

Tiếp đó hắn phóng chân phải đạp về phía Chân Tuệ đồng thời khẽ xoay cổ tay, nghiêng thanh giới đao đoạn không chút do dự chém thẳng xuống chỗ Mạnh Kỳ.

Một đao này không chỉ tinh diệu huyền ảo mà còn làm cho Mạnh Kỳ muôn vàn phiền não có cảm giác theo đao mà rơi mất.

Đây tuyệt đối là một môn đao pháp cao cấp! Mạnh Kỳ không dám chậm trễ liền phát động thân pháp. Ở ngay tại chỗ chém ra mỗi một đao như quỷ mỵ đều khiến cho người khác không thể nào đoán trước được.

Chân Vĩnh luyện đao đều là âm thầm tập luyện, ít có cơ hội thi triển, cũng không có rèn luyện trong chiến đấu sinh tử. Nhất thời bị thực lực của Mạnh Kỳ làm cho luống cuống tay chân, có cảm giác sau mỗi một đao đều có đao tiếp theo chém tới từ bất kỳ góc độ nào làm cho thể xác và tinh thần dần dần mệt mỏi.

Mặt khác Chân Tuệ bởi vì kinh nghiệm thực chiến thiếu hụt lúc tránh né Chân Vĩnh đá tới nên không thể duy trì cân bằng, lảo đảo hướng sường núi thoái lui, suýt nữa ngã xuống vách núi.

" A!" Hắn kêu nhỏ một tiếng. Bởi vì phát hiện bọc giấy dầu nọ mình cầm đã rơi xuống vách núi, tan biến trong mây mù.

Mạnh Kỳ thấy vách núi eo hẹp, bản thân bộ pháp khó có thể phát huy, cũng không muốn trì hoãn quá lâu nhằm đưa tới chuyện tình khác, vì thế sau khi một đao chém ra thừa dịp Chân Vĩnh luống cuống tay chân, mà mãnh liệt nhào tới, trực tiếp lấy ngực chống đỡ giới đao của đối phương.

Loong coong! Giới đao chém rách cả tăng bào, lại lần nữa như trúng phải sắt đá phát ra tiếng giòn vang, chỉ lưu lại một vết đao trắng mờ.

Bởi vì trăng tròn trên cao chiếu xuống, Chân Vĩnh đã nhận ra đối phương là Chân Định, biết hắn luyện Kim Chung Tráo thập phần lợi hại, cho nên mỗi một đao phía trước đều tận lực bổ vào các bộ phận quan trọng và tráo môn(điểm yếu). Nhưng mà hắn không thể tưởng được đao pháp của Chân Định quái dị, cũng không nghĩ ra đấu pháp của hắn mạnh mẽ và dã man như thế, lại thừa dịp chính mình không kịp biến chiêu, dùng ngực cứng rắn cản giới đao!

Bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đã không còn chút cơ hội phản kháng nào nữa!

Mạnh Kỳ mạnh mẽ đột phá thành công, giới đao duỗi ra để ngang trên cổ của Chân Vĩnh.

Coi như xong, Chân Vĩnh vứt bỏ giới đao không hề phản kháng.

Chân Tuệ một lần nữa tiến lên, Niêm Hoa Chỉ phất một cái liền phong bế mấy chỗ đại huyệt của Chân Vĩnh.

Mạnh Kỳ không có chút chủ quan, vẫn như cũ đem giới đao gác ở trên cổ của Chân Vĩnh. Ra hiệu cho Chân Tuệ rút ra đai lưng của Chân Vĩnh đem hai tay của hắn trói sau lưng.

"Chân Định sư đệ, Chân Tuệ sư đệ, như vậy các ngươi mới yên tâm sao? "Chân Vĩnh sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng cười nói.

Mạnh Kỳ chẳng nói đúng sai mà nói: "Sư huynh, tại sao lại làm chuyện mờ ám này?"

Chân Vĩnh sau khi bị điểm huyệt đạo, khó có thể đứng thẳng, vì thế ngồi xếp bằng xuống, cực kỳ bi ai thê lương mà nói: "Ta không thông minh so với sư đệ ngươi có thiên phú, cũng không giống Chân Định sư đệ có thể lập nhiều công lớn. Nếu muốn học được tuyệt kỷ, chỉ có thể đi con đường này, ta không muốn đời người uổng phí thời gian ở Thiếu Lâm,

" Chân Định sư đệ, Chân Tuệ sư đệ, xem chúng ta giao hảo không tệ, bỏ qua cho ta đi, kể từ hôm nay ta thay đổi triệt để, không bao giờ làm loại chuyện này nữa. Có được bí tịch đều cho các ngươi lật xem. "

Hắn hai mắt như đỏ hoe, đau khổ cầu xin.

" Quả nhiên là bí tịch. "Mạnh Kỳ giống như cười mà không phải cười nói:" Chân Vĩnh sư huynh, ngươi chính là một vũ tăng bình thường, ta không biết ngươi dựa vào cái gì có thể có được tuyệt học bí tịch. "

Cho nên ngươi đừng lấy cái gì mà không muốn phí thời gian nhân sinh kể qua loa với ta.

Chân Vĩnh biến sắc, chợt thở dài: "Bởi vì Không Tuệ Thái Sư thúc tổ trông coi Tàng Kinh Các có nội thương, thường xuyên giờ ngọ mỗi ngày đều phát tác, ta ngẫu nhiên biết được nên thừa dịp này đi lên các tầng trên ghi chép lại bí tịch, chẳng qua chỉ có thể đi ba bốn tầng, nhìn không tới ' Nội Thập Bát' tuyệt học."

" Thì ra là thế, khó trách ngươi lúc ấy giao hảo với ta ta cùng Chân Tuệ. "Mạnh Kỳ ha hả nở nụ cười một tiếng.

Chân Vĩnh nhíu mày, không nghĩ tới giải thích của mình ngược lại đắc tội với Chân Định và Chân Tuệ.

" Với lại, loại tin tức cơ mật như vậy, ngươi từ chỗ nào nghe nói tới?" Đang lúc Chân Vĩnh tâm thần không yên thì Mạnh Kỳ đột nhiên lớn tiếng quát.

Chân Vĩnh cả người rùng mình một cái, ngậm miệng, lắc đầu không nói.

Mạnh Kỳ không muốn truy đến cùng, sợ rước thêm phiền toái, vì thế liền nói với Chân Tuệ:" Tiểu sư đệ, ngươi đi sân nhỏ gần đây hô to, tìm người lại đây ' Hỗ trợ'. Nhớ kỹ nhất định phải nói cho tất cả mọi người biết, không thể chỉ nói cho một người."

Tuần tra trong chùa loại chuyện thế này thì cũng không cần phát ra tín hiệu khẩn cấp.

Chân Tuệ nhẹ gật đầu, hướng bên ngoài đi tới.

Chân Vĩnh thấy tình thế không tốt, trầm giọng nói: "Hai vị sư đệ, các ngươi không muốn biết ta vừa rồi để vào để vào bọc giấy dầu là bí tịch gì sao?"

Thấy Mạnh Kỳ và Chân Tuệ đều nhìn về chính mình, hắn có chút đắc ý nói:

" 《 Dịch Cân Kinh 》!"

" Cái gì? "Mạnh Kỳ kinh ngạc thất thanh la lên, không ngờ bên trong chính là tuyệt học trấn tự Thiếu Lâm 《 Dịch Cân Kinh 》chính là kỳ công có thể biến cái mục nát( vô dụng) thành cái thần kỳ!

Cho dù không phải là tuyệt học cấp bậc Pháp Thân hoặc Ngoại Cảnh, thì 《 Dịch Cân Kinh 》 vẫn được xem là bí tịch truyền thừa, nhưng việc cất giữ khẳng định là cơ mật tuyệt đối. Chân Vĩnh chỉ là một vũ tăng bình thường thì dựa vào cái gì mà có được bí tịch này!

Sau lưng khẳng định còn có người! Một người có thân phận hơn cả mình!

" Như thế nào đây? Quên chuyện này, ta đem 《 Dịch Cân Kinh 》 cùng các ngươi chia xẽ?" Chân Vĩnh âm thanh lắng xuống, tựa như biết rõ hấp dẫn của bí tịch.

Mạnh Kỳ suy nghĩ chính là không muốn cùng loại chuyện như thế này dính dáng tới minh, nhưng lại luyến tiếc giá trị so với tuyệt học Pháp Thân không kém là bao của 《 Dịch Cân Kinh 》, trong lòng nhất thời kịch liệt đấu tranh, do dự mãi.

" Sư huynh, sư huynh, bọc giấy dầu nọ bị ta đụng phải rơi xuống vách núi rồi..." Chân Tuệ yếu ớt nói.

Mạnh Kỳ phốc một tiếng, đồng thời tỉnh táo lại, chính mình không ngờ lại bị tham lam che mờ đi lý trí!

Nếu như lựa chọn 《 Dịch Cân Kinh 》 để cho Chân Vĩnh chạy thoát, hẳn người sau lưng của hắn nhất định sẽ tìm cơ hội diệt khẩu mình. Với lại chính mình còn không thể phỏng đoán sau lưng của hắn là ai, từ đó mà sớm đề phòng.

Đáng tiếc quá. . . Nhìn mây mù mịt mù của vực sâu vạn trượng, Mạnh Kỳ thở dài, phía dưới nghe nói có khí độc rất kinh khủng, không biết tích lũy được bao nhiêu vạn năm. Chỉ có ít ỏi sinh linh có thể còn sống mà đều là độc vật cao cấp nhất, chỉ sợ phải có thực lực của Ngoại Cảnh, mới có thể tìm tòi.

"Ôi mẹ ơi, rơi cmnr !!!!" Chân Vĩnh bỗng chốc trở nên hồn bay phách lạc.

Mạnh Kỳ ra hiệu Chân Tuệ chạy nhanh đi thông tri người khác, miễn cho xuất hiện biến cố mà có thể mình không thể ứng phó.

Ngay cả 《 Dịch Cân Kinh 》 cũng xuất hiện, chuyện này thật làm cho người khác thấy lo sợ!

Chân Tuệ chui ra ngoài, hướng sân nhỏ phụ cận chạy như điên. Mạnh Kỳ nhìn Chân Vĩnh, đi qua đi lại, cảnh giác đề phòng bị người khác đánh lén.

Qua một hồi một hồi, âm thanh hô to của Chân Tuệ mơ hồ truyền đến, Mạnh Kỳ lúc này mới yên tâm.

Lại đợi thêm một hồi nữa, Chân Vĩnh lấy lại bình tĩnh, cố gắng thuyết phục lần cuối: "Chân Định sư đệ, 《 Dịch Cân Kinh 》 tuy rằng rơi xuống vách núi, nhưng ta vừa rồi nhìn cũng được non nửa, nhớ rõ nội dung khúc tu luyện mở đầu, ngươi nếu để cho chạy để cho ta chạy thoát, ta sẽ thuật lại cho ngươi. Tương lai, ngươi khẳng định còn có cơ hội xem 《 Dịch Cân Kinh 》."

" Mà ta sẽ lập tức rời khỏi, không một ai biết đến nữa. Về phần tìm ai lấy 《 Dịch Cân Kinh 》, sau khi ta rời khỏi tự sẽ nói cho ngươi biết. "

Mạnh Kỳ bĩu môi đang định nói chuyện. Bỗng nhiên có một đạo bóng đen từ trong rừng đánh tới, một chưởng vỗ vào lưng Chân Vĩnh!

Bởi vì có chút buông lỏng, thế nhưng Mạnh Kỳ không kịp ngăn cản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.